Chương 59: Xuân qua chỉ hận xuân không về (3)

Định Mệnh

Chương 59: Xuân qua chỉ hận xuân không về (3)

Chương 59: Xuân qua chỉ hận xuân không về (3)

Thẩm Nguyệt Như, Tiêu Chí Vĩnh, Kim Thiền bị sự phẫn nộ của Thẩm Ngạc Hoa làm cho kinh ngạc. Dường như trong đầu mỗi người đều hiện lên câu hỏi "Rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì?". Chỉ có Bạch Gia Hào biết vì sao bà tức giận, ông đau khổ gọi tên bà:

"Hoa Hoa."

Chát.

Thẩm Ngạc Hoa không nói không rằng gạt tay Thẩm Nguyệt Như xuống, đẩy Tiêu Chí Vĩnh sang một bên rồi giáng cho Bạch Gia Hào một bạt tai nảy lửa. Hành động của bà vừa nhanh vừa bất ngờ khiến cả ba người kia đều giật mình ngẩn hết cả người, chỉ có Bạch Gia Hào trên mặt lại không hề có chút phản ứng tức giận nào ngược lại còn lên tiếng:

"Đánh rất hay! Đáng lý ra ta nên bị như thế này từ lâu lắm rồi."

"Thẩm bá mẫu, người làm như vậy là có ý gì?" Tiêu Chí Vĩnh cố giữ thái độ hòa nhã nói với Thẩm Ngạc Hoa.

"Bà bị điên hay sao? Vừa gặp đã ra tay đánh người?" Kim Thiền cay cú nhìn Thầm Ngạc Hoa rồi quay sang nói với Bạch Gia Hào – "Bá bá, người không sao chứ?"

Nhưng đáp lại sự khó hiểu cùng bất mãn của hai người chỉ là thái độ hờ hững cùng câu nói như ra lệnh của Thẩm Ngạc Hoa:

"Ra ngoài!"

"Cô cô."

"Tất cả các ngươi ra ngoài hết cho ta."

"Bà…"

Kim Thiền trợn mắt, muốn lớn tiếng trút giận nhưng lời chưa ra đến miệng thì đã bị Bạch Gia Hào làm cho á khẩu.

"Các con ra ngoài đi. Ta có chuyện cần nói riêng với… Thẩm phu nhân." Bạch Gia Hào cố nuốt hai tiếng ‘Hoa Hoa’ trở lại vào trong.

"Thúc thúc." Tiêu Chí Vĩnh muốn nói một câu với ông nhưng nhìn vẻ nghiêm nghị cùng cái nhíu mày của ông, y đành ngưng lại.

Y nhìn Bạch Gia Hào lại nhìn sang Thẩm Ngạc Hoa, trông thấy thần sắc của bà có vẻ ổn hơn một chút lại nghĩ giữa hai người chắc chắn có chuyện khó nói, cũng hẳn có quen biết từ trước nên thái độ và hành động mới kì lạ như vây. Cân nhắc nặng nhẹ xong, y liền đưa tay kéo Kim Thiền đi theo mình về phía cửa, nói:

"Nguyệt Như, chúng ta ra ngoài trước đi."

"Huynh làm cái gì vậy? Mau bỏ muội ra!"

Kim Thiền bị bất ngờ cố sức vùng ra khỏi sự khống chế của Tiêu Chí Vĩnh nhưng bất lực, mặc y lôi ra khỏi đại sảnh mà không biết phải làm thế nào. Thẩm Nguyệt Như cũng như Tiêu Chí Vĩnh, không khó để nhận ra giữa Bạch Gia Hào và Thẩm Ngạc Hoa chắc hẳn có qua lại từ trước. Chuyện của trưởng bối, cô không tiện xen vào, vừa hay Tiêu Chí Vĩnh cùng chung suy nghĩ với cô nên khi y vừa lên tiếng cô cũng nhanh chóng đi ra ngoài.

… Trong đại sảnh không còn ai ngoài Thẩm Ngạc Hoa và Bạch Gia Hào.

Họ đứng đó, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn đối phương. Không gian bỗng chốc im ắng đến kì dị tưởng chừng một chiếc lá khô rơi xuống cũng có thể tạo nên âm thanh như cơn sóng ngày bão. Dường như kí ức của một thời niên thiếu đang ùa về khiến cả hai rơi vào mê cung của thời gian, nhất thời không ai nói được lời nào.

Mục quang của Thẩm Ngạc Hoa chuyển biến liên hồi, từ căm hận lại phát ra một tia nhu hòa rồi chuyển thành bi thương, thế nhưng sự bi thương đó chỉ tồn tại trong chốc lát, để rồi cuối cùng thứ mà Bạch Gia Hào nhìn thấy trong mắt bà chỉ là sự phẫn nộ đến cùng cực. Cõi lòng ông đau đớn, đoạn tình cảm hơn hai mươi năm về trước hóa ra chưa từng phai nhạt trong trái tim ông. Gương mặt đã mang vết hằn thời gian của ông bỗng nhiên bừng lên một niềm hạnh phúc không nói thành lời. Hận ý trong mắt Thẩm Ngạc Hoa đã nói cho ông biết, bà vẫn chưa từng quên ông. Môi ông mấp mấy, nụ cười méo mó không thành hình dạng, khó khăn lắm mới thốt ra được hai tiếng:

"Hoa Hoa."

"Ta đã nói đừng có gọi kia mà. Hoa Hoa ngày xưa đã chết rồi."

Thẩm Ngạc Hoa gay gắt cắt ngang lời Bạch Gia Hào, đôi tròng mắt đã vằn lên vài tia máu, huyết khí trong cơ thể đang nóng dần lên.

Nét mặt Bạch Gia Hào khẩn trương hẳn khi nhìn thấy giọt nước trong vắt từ khóe mắt Thẩm Ngạc Hoa trào ra. Ông trở nên cuống quýt, bước vội đến bên cạnh bà:

"Hoa Hoa. Ta xin muội, muội đừng như thế! Muội có biết ta tìm muội suốt hai mươi mấy năm nay không?"

Thẩm Ngạc Hoa trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt mình, là người mà bà đã trao cả tình yêu và tuổi thanh xuân nhưng rốt cuộc chỉ nhận lại được sự phản bội. Dung mạo của ông vẫn như ngày nào nhưng vết hằn thời gian đã hiển hiện trên gương mặt. Bà gần như rít qua kẽ răng:

"Tìm tôi? Ông tìm tôi để làm gì? Để tổn thương tôi một lần nữa hay để thông qua tôi tìm thấy tình nhân của mình?"

"Hoa Hoa, sự tình không phải như muội nghĩ. Tại sao đến bây giờ muội vẫn không cho ta một cơ hội để giải thích kia chứ?" Bạch Gia Hào vẻ mặt đầy thống khổ nhìn Thẩm Ngạc Hoa.

"Cơ hội? Giải thích hay ông muốn được tôi tha thứ? Dưới gốc mai ấy, nơi ta và ông bái lạy thề ước ông lại cùng một nữ tử ân ái thâu đêm. Còn chuyện gì đáng buồn cười và mỉa mai hơn thế nữa không?"

"Hoa Hoa. Ta ngày đó thật không hề có ý phản bội muội, ta…"

Thẩm Ngạc Hoa dùng tay tóm lấy cổ áo Bạch Gia Hào, đôi tròng mắt xoáy vào người ông như muốn đem ông ăn tươi nuốt sống.

"Chuyện đó hiện tại đã không còn quan trọng nữa rồi. Muốn tôi tha thứ? Được! Tôi hỏi ông, Y Y thật là tiểu nữ của ông?"

Bạch Gia Hào hơi bất ngờ trước câu hỏi của Thẩm Ngạc Hoa. Ông vốn nghĩ bà sẽ hạch tội ông, dùng những lời lẽ cay nghiệt để oán trách ông nhưng không, câu hỏi của bà lại nhắm vào Bạch Y Vũ và trong ánh mắt bà rõ ràng vừa mong chờ vừa như không trông đợi câu trả lời của ông.

"Phải, Y Y là tiểu nữ của ta!"

Đến lúc này thì Thẩm Ngạc Hoa không giấu được sự bi phẫn đến cực điểm của mình được nữa. Bà đẩy mạnh Bạch Gia Hào về phía sau khiến ông mất thăng bằng ngã xuống sàn đại sảnh. Bà nhìn ông, nước mắt không còn cách gì ngăn được, cứ chảy tràn hết lớp này đến lớp khác. Toàn thân bà run rẩy như trúng phải hàn chưởng, đôi chân nhũn ra, bà ngồi phịch xuống ghế, miệng lặp đi lặp lại:

"Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà!"

Bạch Gia Hào ngẩn người trong giây lát rồi nhanh chóng nhận ra sự tức giận của bà không chỉ đơn thuần đến từ sự việc ngày xưa. Ông lồm cồm đứng lên, không cần biết Thẩm Ngạc Hoa có tiếp tục ra tay với mình hay không, đến gần bà gấp gáp hỏi:

"Hoa Hoa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội nói nghiệp chướng là ý gì kia chứ? Không lẽ… Hoa Hoa, con của chúng ta, con của chúng ta xảy ra chuyện ư?" Lúc này ông dường như bị sự bi thương, phẫn hận của Thẩm Ngạc Hoa che mờ lý trí lên tiếng hỏi một cách không tự chủ.

"Con?"

Thẩm Ngạc Hoa hỏi lại đầy mỉa mai. Môi bà nở một nụ cười méo mó, nói:

"Ông cũng biết mình có một đứa con sao?"

"Ngày đó sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, bị sư phụ ép thay tên đổi họ vì không muốn làm nhục danh tiếng của toàn phái, ta đã liều mạng trở về đó một chuyến tìm muội nhưng chỉ gặp được sư huynh. Huynh ấy nói muội đã rời khỏi sư môn còn mang theo Dung nhi khi chưa được phép của sư phụ. Sư huynh còn cho ta biết, lúc đó muội đã có thai. Ta nghe tin mà như sét đánh, vội vàng dò la tung tích của muội nhưng kết quả muội và Dung nhi đều bặt vô âm tín. Một lần thất lạc, ta đã tìm kiếm muội và con suốt hai mươi mấy năm. Hoa Hoa, muội nhất định phải tin ta, ta thật sự không hề phản bội muội."

Bạch Gia Hào nói một hơi thật dài, thâm tình trong lời nói bất cứ ai cũng có thể nhận ra nhưng với Thẩm Ngạc Hoa lúc này tình cảm của ông đã không còn quan trọng nữa. Chỉ vì trong lòng bà, nghiệp chướng của ông rốt cuộc lại bắt con trai bà gánh chịu. Bà cười đau khổ, nói:

"Ông biết không Lôi Văn, nếu thật sự ông còn tình cảm với tôi thì ông đã không lập gia thất, càng không có bi kịch của hôm nay."

Bạch Gia Hào càng nghe Thẩm Ngạc Hoa nói càng không hiểu chuyện gì. Đáy mắt ngập tràn sự mông lung không rõ ràng, ông nhíu mày hỏi:

"Hoa Hoa, muội nói gì vậy? Bi kịch? Chúng ta khó khăn lắm mới có thể gặp lại, đây không phải là chuyện đáng mừng hay sao? Sao bà lại nói những lời không hay đó chứ?"

"Đáng mừng? Ha ha ha…"

Thẩm Ngạc Hoa buông tràn cười giễu cợt mang theo mấy phần điên loạn khiến tâm trạng Bạch Gia Hào càng thêm bất an. Bà nhìn ông, căm hận nói lên từng tiếng:

"Phong nhi - nó là con trai của ta."

"Phong nhi? Là con trai của muội?"

Bạch Gia Hào mơ hồ hỏi lại Thẩm Ngạc Hoa, nhưng rồi nhanh chóng ngẩn người sau đó cả thân hình lảo đảo, vẻ mặt đầy kinh hãi, lắp bắp:

"Ý của muội… Hoa Hoa…"

"Sao? Ông nói xem, nghiệp chướng này làm cách nào hóa giải đây? Hả?"

Bà lại cười.

Một tiếng sét nổ ầm trong đầu Bạch Gia Hào, đất trời như đảo lộn trước mắt khiến ông không đứng vững được nữa, bàn chân ông bước lùi không tự chủ va vào một chiếc ghế đặt trong đại sảnh. Hai bàn tay ông nhanh chóng chộp lấy thành ghế cố gắng tìm một chỗ dựa. Hơi thở của ông hỗn loạn, niềm hạnh phúc khi tìm lại được người thiếu nữ mình yêu thương chưa kịp trọn vẹn thì đã nhận được một sự thật nghiệt ngã. Lưỡi ông như líu lại, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu nói:

"Vậy… Vũ nhi và … chúng nó… Hoa Hoa, xin muội, dù hận ta đến mức nào cũng đừng đem con trẻ ra chịu tội."

"Ông biết không? Khi nhìn thấy ông, tôi ước gì đứa trẻ đã chết cách đây hai mươi sáu năm là con trai tôi."

Bạch Gia Hào đưa tay xoa trán liên tục như muốn mình tỉnh táo hơn, ông thật sự rất sợ vì xúc động nhất thời mà bản thân tự gây ra ảo giác, thứ ảo giác mang theo nỗi kinh hoàng mà ông chưa từng nghĩ đến. Ông ngồi phịch xuống ghế, tinh thần thật tệ nhưng cũng đủ thanh tỉnh để nghe thấy những lời có chút mông lung của Thẩm Ngạc Hoa.

"Đứa trẻ đã chết? Hoa Hoa, muội nói gì huynh thật sự không hiểu, rốt cuộc thì Phong nhi có phải là con trai chúng ta hay không? Còn cả đứa trẻ kia nữa, muội làm huynh thật sự không rõ ràng."

"Lôi Văn, ông có phải đã đùa giỡn quá nhiều nữ nhân nên không biết mình còn có một đứa con?"

Bạch Gia Hào choáng váng.

Cơn chấn kinh khi nghe Thẩm Ngạc Hoa thừa nhận Ngô Phàm là con của hai người còn chưa nguôi thì lại nghe thêm một tin sét đánh từ bà. Ông còn một người con, hơn nữa nó lại không còn trên thế gian này. Thẩm Ngạc Hoa trông thấy biểu hiện của ông thì lấy làm khinh bỉ, bà từ tốn hỏi:

"Không lẽ ông đã quên cái đêm trăng rằm định mệnh đó sao? Dưới gốc mai nở rộ, là ai cùng ông trải qua ân ái? Chẳng lẽ chuyện đó ông đã quên?

Trong đầu Bạch Gia Hào như ẩn như hiện tình cảnh năm đó, quả thật trong trí nhớ của ông, chuyện một đêm dưới gốc mai ấy quá sức mơ hồ. Ông gần như không thở nổi, cố gắng thốt ra từng chữ:

"Không lẽ… là… Dung nhi sao?"

Đôi mắt Bạch Gia Hào rơi vào cõi mông lung không điểm dừng, hình ảnh hoa mai năm nào từng chút hiện rõ trong tâm trí, nhắc ông về một lỗi lầm tai hại mà ông đã cố quên. Đêm ấy, ông và tiểu sư muội của mình là Thẩm Ngạc Hoa có cãi nhau, sau khi bà tức giận bỏ về phòng thì ông đi vòng quanh rừng mai sau núi. Ở đó ông gặp Chu Bích Dung, sau này khi đã bình tâm suy nghĩ, ông nhận ra mọi hiểu lầm của ông và Thẩm Ngạc Hoa có lẽ đều do bàn tay Chu Bích Dung sắp xếp. Nhưng trên hết là hai người vốn không hoàn toàn tin tưởng đối phương nên mới để xảy ra cơ sự.

Ông lúc ấy cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ là vô tình gặp gỡ, hai người cùng uống rượu mà Chu Bích Dung mang theo, sau đó thì ông không nhớ gì nữa, chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy mình đang âu yếm ai đó. Hôm sau, Thẩm Ngạc Hoa vì lo lắng cả đêm ông không về phòng nên đã cùng nhị sư huynh đi tìm. Kết quả là nhìn thấy ông và Chu Bích Dung lõa thể, còn đang say giấc bên gốc mai.

Sư phụ nổi trận lôi đình không những vì ông phạm môm quy mà còn vì trước đó ông và Thẩm Ngạc Hoa đã có đính ước. Ông bị đánh năm mươi gậy, trục xuất khỏi sư môn, Thẩm Ngạc Hoa trong một phút tức giận, không muốn nghe ông giải thích đã đánh ông một chưởng chí mạng, phế đi toàn bộ võ công của ông. Ai bảo ông tuy là sư huynh nhưng năng lực lại thua xa Thẩm Ngạc Hoa.

Bạch Gia Hào cười khổ, dù không phải lỗi hoàn toàn ở ông nhưng việc ông gây tổn thương cho bà là sự thật.

"Hoa Hoa, huynh xin lỗi."

"Xin lỗi? Muộn rồi!"