Chương 63: Thương ly (Đại Kết Cục)

Định Mệnh

Chương 63: Thương ly (Đại Kết Cục)

Chương 63: Thương ly (Đại Kết Cục)

Tiêu Chí Vĩnh quay người nhìn về phía sau. Bạch Y Vũ và Thẩm Nguyệt Như đã đứng đó từ lúc nào.

Gió đêm se lạnh đánh thức những tán lá đang say ngủ, chúng cựa mình xào xạc tạo nên thứ âm thanh hỗn độn hòa cùng tiếng côn trùng rả rích triền miên không dứt. Dường như tâm trí Bạch Y Vũ cũng là một mớ hỗn loạn như âm thanh kia. Ánh trăng nhợt nhạt rọi lên gương mặt hóa đá của cô, nụ cười nhẹ trên khóe môi Ngô Phàm bỗng trở thành nỗi ám ảnh mà có lẽ đi hết quãng đời này cô cũng không cách gì quên được.

"Tiểu Vũ."

Tiêu Chí Vĩnh gọi tên cô nhưng trong mắt cô đã không còn thứ gì tồn tại ngoại trừ gương mặt tuy cười mà đầy mệt mỏi kia. Cô gỡ bàn tay đang đỡ lấy mình của Thẩm Nguyệt Như ra khỏi người, cổ chân từ lúc nào không còn cảm thấy đau mà có lẽ chính cô lúc này cũng không nhận biết được bản thân còn có chút giác quan nào hay không. Cô lần từng bước về phía trước, đầu ngón tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt rướm máu dùng hết khí lực và can đảm đi đến trước mặt Ngô Phàm. Tiêu Chí Vĩnh biết ý nhường vị trí đang đứng cho cô, thật ra là y không dám lên tiếng gọi cô lần nữa, y sợ cô sẽ không chịu nổi.

Ánh sáng bạc nhảy múa theo cơn gió đang thổi, không soi rõ được gương mặt Ngô Phàm, Bạch Y Vũ dùng đôi mắt đã phủ một màng u tối nhìn y. Ngô phàm có thể cảm nhận nhịp thở bất ổn mà cô cố đè nén, lòng y lạnh lẽo nhưng nụ cười trên cánh môi không vì thế mà mất đi. Y cũng im lặng như cô, không hiểu chỉ vừa lúc nãy thôi tại sao y lại có thể thản nhiên không chớp mắt mà nói với cô.

Bàn tay đang nắm chặt của Bạch Y Vũ đưa lên, khó khăn lắm những ngón tay mới duỗi ra được, Tiêu Chí Vĩnh đứng bên cạnh có thể nhìn thấy sự run rẩy của chúng. Cô vẫn đăm đăm nhìn Ngô Phàm, bàn tay nặng nề muốn chạm vào gương mặt thân quen. Chỉ là cuối cùng nó vẫn chơi vơi giữa khoảng không không điểm kết thúc. Cổ họng như nuốt phải thứ gì đó thật cứng, khiến cô vừa đau vừa không thở nổi, đôi môi mấp máy, mỗi một lời thốt ra từng chút một rút đi sức lực còn sót lại của cô:

"Huynh… vừa nói… Bạch… Gia Hào là gì của… huynh?"

Ngô Phàm nhìn cô, thứ mật tình vừa lưu chuyển trong mắt nhanh chóng bị y vùi lấp chỉ còn là sự trống rỗng như hố sâu không thấy đáy. Trong lồng ngực, cơn co thắt ập đến nhưng biểu thị của y không hề thay đổi, lãnh đạm đến lạnh nhạt, y không do dự mà nhắc lại câu đã nói với Tiêu Chí Vĩnh:

"Phải! Ông ấy là cha ruột của ta."

Máu huyết đông cứng, hơi thở dán đoạn, cõi lòng Bạch Y Vũ như hoang thành vô cực bị một trận cuồng phong quét qua, thật lạnh lẽo thê lương.

Thì ra, kiên trì đến tận cùng chỉ để người ta trả giá bằng trái tim hóa đá!

Thế nào là thiên trường? Thế nào là địa cửu?

Khoảnh khắc Ngô Phàm khẳng định bằng câu nói đó, đau thương, bi hận, ái lạc trong phút chốc hóa thành độc dược. Thứ độc dược mà có lẽ ngay cả linh đơn thời gian cũng không cách gì hóa giải.

Giọt nước mắt cố nuốt vào ngược vào tim cuối cùng không giữ được nữa. Bạch Y Vũ lảo đảo, cả người vô lực khuỵu xuống.

Thân ảnh Ngô Phàm hơi động nhưng liền ngay sau đó đã dừng lại. Y rõ ràng rất muốn dang tay ôm lấy cô nói với cô mọi thứ đều là ảo ảnh nhưng tất cả chỉ là muốn.

"Tiểu Vũ."

"Tiểu Vũ."

Thẩm Nguyệt Như và Tiêu Chí Vĩnh gần như cùng kêu lên. Phải chăng vì họ không là người trong cuộc, dù ngỡ ngàng đến đâu vẫn có thể ứng phó tình huống trước mắt?

Toàn thân Bạch Y Vũ không ngừng run rẩy, thanh âm trong cổ họng nghẹn lại không cách gì phát ra ngoài, nước mắt nhạt nhòa trên khóe mắt trong khi bản thân đã cắn chặt môi đến bật máu. Nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn xuống phẫn uất trong lòng, ngẩng mặt nhìn lên trời bằng đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn căm hận, cô hét lên:

"A…."

Tiếng thét ai oán của cô vang vọng một khoảng không gian rộng lớn, đánh động lũ thú rừng đang say giấc, cũng khiến cho không ít thủ hạ Thiên Long Giáo hoảng hốt nhanh chóng phân phó người đi xem xét.

"Tiểu Vũ, muội bình tĩnh lại."

Tiêu Chí Vĩnh thật sự không biết lúc này nên an ủi, khuyên giải cô như thế nào chỉ có thể dùng cách thức đơn giản nhất nói với cô. Bên cạnh, Thẩm Nguyệt Như cũng lúng túng không kém, sự thật nghiệt ngã lại được phát giác trong hoàn cảnh không hề có sự chuẩn bị tâm lý khiến bản thân cô cũng gần như muốn khóc cùng Bạch Y Vũ. Dù trước đây, Ngô Phàm từ chối cô có điều ít ra cô vẫn có thể đơn phương yêu y nhưng mà Bạch Y Vũ hiện tại ngay cả quyền đó cũng không có được.

Bạch Y Vũ lúc này nào nghe lọt tai những lời ấy bởi trong tâm trí cô quá khứ dần hiện hữu, thậm chí mới đây thôi, cô vẫn còn cảm nhận vị ngọt từ môi y, hơi thở ấm nóng và vòng tay vững chãi. Nhưng tất cả đã hóa thành ác mộng, là cơn ác mộng mãi không bao giờ tỉnh.

Ngô Phàm lặng lẽ thu hết biểu tình của Bạch Y Vũ vào trong tầm mắt chỉ là y không hề có bất cứ phản ứng nào. Y sợ, nếu y mềm lòng không tự chủ thêm một lần nữa, y không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Y vẫn sẽ tiếp tục im lặng nếu không có sự thu hút từ ánh đuốc và đám thủ hạ Thiên Long Giáo đang đến. Vốn nghĩ kẻ địch đột nhập nào ngờ lại là mấy người Ngô Phàm khiến mười tên thủ hạ không khỏi bất ngờ. Bọn chúng nhanh chóng hành lễ:

"Tham kiến Bạch Long sứ, Thanh Long sứ."

Ngô Phàm thu lại mọi biểu tình trên mặt, nhàn nhạt nói:

"Ở đây không có chuyện gì, các ngươi lui đi."

Đám thủ hạ đưa mắt nhìn nhau ra vẻ khó hiểu. Bên trong, Thẩm Ngạc Hoa đang kịch liệt giao đấu với Tịnh Trúc cùng Diệp Quân Tùng vậy mà hai người đứng đầu tứ long đều không tham gia. Thấy biểu hiện bọn họ có chút kì lạ, Ngô Phàm nhíu mày hỏi:

"Các ngươi còn có chuyện gì chưa nói sao?"

Một tên trong đám thủ hạ xem chừng là kẻ dẫn đầu liền trả lời:

"Bạch Long sứ, chúng thuộc hạ vốn được điều động đến vây bắt Cung chủ Tử Hành Cung, nhưng nghe tiếng la hét ở đây sợ rằng có biến nên vội đến xem xét…"

"Cái gì? Trúc nhi?"

Nét mặt Ngô Phàm vẫn không thay đổi nhưng trong mắt đã có sự biến chuyển, nhìn đám thủ hạ rồi nhìn Bạch Y Vũ.

"Huynh mau đi đi."

Trong lúc y chưa quyết định được thì Bạch Y Vũ vốn tưởng chừng đã ngất đi lại lên tiếng. Không ngăn cản, không sụt sùi nước mắt, bình thản đến lạ, cô lựa chọn thay y.

"Tiêu đại ca, nhanh đưa huynh ấy trở về."

"Tiểu Vũ." Tiêu Chí Vĩnh khó hiểu lần nữa gọi tên cô.

"Tiêu đại ca, muội cầu xin huynh."

Bạch Y Vũ lay tay áo Tiêu Chí Vĩnh khẩn thiết van nài. Y có chút bối rối, có chút không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý cô.

Ánh mắt Ngô Phàm thoáng qua một tia phức tạp dừng lại trên người Bạch Y Vũ nhưng rất nhanh, mí mắt y khép hờ hít lấy một luồng khí rồi bước qua cô.

"Nguyệt Như, Tiểu Vũ nhờ muội."

Tiêu Chí Vĩnh căn dặn Thẩm Nguyệt Như xong liền nhanh chóng đi theo phía sau đám thủ hạ trở lại Tử Hành Cung. Bước chân dồn dập trong thoáng chốc đã mất hẳn, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc bên tai. Thân thể Bạch Y Vũ sau lúc Ngô Phàm rời đi cũng bất động, không biết từ lúc nào gió đã lau khô mi mắt cô.

Thẩm Nguyệt Như xót xa nhìn Bạch Y Vũ, cô muốn lên tiếng an ủi lại nhất thời không tìm thấy ngôn từ nào thích hợp, lời trên cửa miệng bỗng chốc tiêu tán, không biết bắt đầu từ đâu. Cô ngồi xuống bên cạnh Bạch Y Vũ, toan khuyên cô một câu nhưng lời chưa thốt ra đã bị thanh âm lạnh nhạt của nữ tử trước mặt chặn mất:

"Tỷ đừng nói gì cả. Muội không sao."

Đôi tay đang muốn đặt lên vai Bạch Y Vũ của Thẩm Nguyệt Như dừng lại giữa không trung không biết nên tiếp tục hay rút về.

Lại thêm một cơn gió lướt qua người Bạch Y Vũ, có chút mát lạnh lại dường như có chút ấm áp giống như đôi bàn tay thân quen đang ôm lấy cô. Chiếc mặt nạ tựa như lớp băng mỏng thoáng chốc vỡ vụn, cô không kìm được mà nấc lên, tâm tình loạn tựa tơ vò. Đau thương như thác lũ cuồng cuộn cuốn phăng đi tất cả. Những tưởng sẽ cùng y bình bình đạm đạm trải qua những ngày tháng cuối cùng chẳng ngờ ước vọng nhỏ nhoi ấy lại bị ông trời cướp mất.

Người chết là hết. Mọi thứ sẽ không còn tồn tại, không yêu, không hận, không si, không luyến, không bi, không ai.

"Huynh ấy đã làm sai điều gì?" Bạch Y Vũ lên tiếng, giọng nói mang ba phần đau xót bảy phần oán hận – "Một ngày thật sự an yên cũng không có. Một ngày cũng không có!"

Trời đất bất nhân, làm gì có thiên lý. Bạch Y Vũ hận mình không thể thay đổi số mệnh nghịch lại thiên địa, dù có bị Thiên Lôi giáng xuống, hồn phách không thể nhập cõi luân hồi cô cũng không màng. Nhưng tất cả đều là ước muốn, cô rốt cuộc cũng chỉ là một phàm nhân, biết đau cả thể xác lẫn linh hồn.

"Tiểu Vũ." Thẩm Nguyệt Như khẽ lên tiếng.

"Chúng ta về thôi." Bạch Y Vũ quay sang nói với Thẩm Nguyệt Như, đôi mắt ráo hoảnh – "Mong là ông ta* có thể nương tay mà thành toàn cho tâm nguyện cuối cùng này của huynh ấy."

*Ông ta: ý Y Vũ là đang nói ông trời.

Thẩm Nguyệt Như không nhìn ra được gì qua đôi mắt cô, ngay cả giọng nói vốn run rẩy cũng trở nên bình thản đến gai người. Thẩm Nguyệt Như không biết bằng cách nào cô có thể dồn nén tất cả cảm xúc lại như thế. Chuyện kinh hãi ấy, đến bản thân cô còn rúng động vậy mà nữ nhân trước mắt thoáng chốc đã bình tĩnh như vậy.

Thân Bạch Y Vũ hơi động có ý đứng lên, Thẩm Nguyệt Như cũng đang lo lắng cho Thẩm Ngạc Hoa không biết cục diện đến đâu, không dây dưa nữa liền đỡ cô đứng lên chỉ không ngờ Bạch Y Vũ có thể tự mình đi được, cứ như chưa từng bị trặc chân.

Có thể cô cố nhịn đau mà cũng có lẽ cô đã đau đến không còn cảm giác nữa rồi.

***

Bên trong Tử Hành Cung đèn đuốc sáng rực một góc trời. Trước sân nội điện, trong khi Diệp Quân Tùng đang bị mấy mươi thủ hạ Thiên Long Giáo vây hãm thì Tịnh Trúc lại đơn thương độc đấu với Thẩm Ngạc Hoa. Không ai dám xông vào tiếp tay cho Thẩm Ngạc Hoa, đúng hơn cả Tô Chấn Phong cũng không có cơ hội xen vào.

Dưới đất máu văng tung tóe, xác chết không ít. Mồ hôi vã ướt thái dương, Diệp Quân Tùng khó khăn chống đỡ từng lớp kẻ địch đang muốn dồn y vào tử địa. Thời gian qua vì giúp Tịnh Trúc điều thương, nguyên khí của hắn đã hao tổn không ít. Hôm nay mục đích vốn chỉ là thăm dò không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát, hắn muốn giúp Tịnh Trúc nhưng hiện tại bản thân cũng chật vật lắm mới không để mình bị thương. Tâm trạng hắn rối như tơ vò, vừa lo lắng vừa nôn nóng. Thương thế Tịnh Trúc chỉ mới vừa khôi phục, cứ tiếp tục như thế hắn sợ cô sẽ không chịu nổi.

Bên kia, dưới hàng mai đỏ đương nở rộ, thân ảnh Thẩm Ngạc Hoa cùng Tịnh Trúc cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Tịnh Trúc nào biết nỗi lo lắng cùng dụng tâm của Diệp Quân Tùng, trong mắt ả chỉ là một mảng lạnh lẽo không chút xúc cảm. Tất cả ả đều nhìn thấy! Vòng tay đó, nụ hôn đó, sự dịu dàng đó ả đã mong muốn bao năm nhưng cái có được chỉ là một con người mang trái tim của đá. Ngay cả khi y ôm ả, âu yếm ả ả một chút cũng chưa từng cảm nhận thấy. Hận tình nợ máu. Trong một ngày thôi ả mất đi cả người lẫn địa vị, ả làm sao có thể nuốt trôi? Một tiếng "Trúc nhi" của Ngô Phàm khiến ả nuôi bao nhiêu hy vọng nhưng cảnh thân mật kia đã phá tan hoàn toàn chút nhu nhược sót lại trong ả cũng đẩy sự phẫn nộ của ả lên đến đỉnh điểm. Ả bất chấp tất cả, sát ý ngày một mãnh liệt, trong mắt lệ khí ngập tràn.

Trên mặt đất, lớp tuyết mỏng của đợt tuyết cuối mùa vẫn chưa tan in rõ dấu giày của Thẩm Ngạc Hoa cùng Tịnh Trúc. Hai người đã giao đấu suốt ba khắc (45 phút) mà vẫn chưa phân thắng bại. Nhưng Tịnh Trúc không vì thế mà có ý rút lui, dường như hôm nay nếu Thẩm Ngạc Hoa không chết thì sẽ là ả.

Ngô Phàm lúc này vừa về đến nơi, nhìn thấy một cảnh hỗn loạn trước mắt không khỏi lo lắng. Nhận ra thân ảnh quen thuộc, y lớn tiếng:

"Trúc nhi, mau dừng tay đi."

Tịnh Trúc đảo mắt về phía y nhưng rất nhanh lại chuyên chú lên người Thẩm Ngạc Hoa, sát tâm càng gia tăng, chiêu số lại thêm biến chuyển. Ngô Phàm đứng bên ngoài quan sát, y không phải không muốn can thiệp mà là không đủ sức để làm chuyện đó.

Tiêu Chí Vĩnh đứng ngay bên cạnh y, lo sợ y xảy ra biến cố gì.

Quả nhiên, Ngô Phàm chỉ trụ được một lúc, lồng ngực lại cuộn trào thứ chất lỏng sền sệt tanh tưởi, không kìm được mà phun ra một ngụm máu. Tiêu Chí Vĩnh cả kinh:

"Lôi Phong!"

Một khắc tâm trí hỗn loạn, cước bộ của Tịnh Trúc chậm lại. Thẩm Ngạc Hoa vốn kinh qua bao nguy hiểm, từng trải chuyện đời, tuy lo lắng nhưng vẫn chuyên chú đối phó kẻ địch. Chỉ một cái nháy mắt này thôi bà đã có đủ thời gian để hạ nước cờ cuối cùng. Nhuyễn tiên kiếm lấp loáng xuyên qua ống tay áo, đâm thẳng vào yết hầu Tịnh Trúc. Ngô Phàm cả kinh, nuốt xuống ngụm máu đã dâng đến miệng, hét lên:

"Mẹ!"

Đến lượt Thẩm Ngạc Hoa phân tâm, mũi kiếm đâm chếch xuống vai Tịnh Trúc. Lúc này Tịnh Trúc đã lấy lại thần trí nhanh chóng đem chiêu thức của Thẩm Ngạc Hoa hóa giải. Trong mắt ả, oán khí chất chồng. Ả trượt người về phía sau, thân pháp khẽ động, nháy mắt đã phân ra đến năm ảnh quỷ y hệt như mình. Không những Thẩm Ngạc Hoa giật mình mà Diệp Quân Tùng cùng Ngô Phàm và tất cả những người trông thấy đều kinh hoàng.

"Trúc nhi!" Diệp Quân Tùng hét lên tuyệt vọng.

Tịnh Trúc mặc kệ tiếng hét bất lực của hắn, mục quang lay động ẩn hiện sắc đỏ, từ khóe mắt hai hàng huyết lệ nhỏ xuống. Cuồng phong nổi lên theo khí tức của ả, năm ảnh quỷ, năm chiêu thức cùng xuất ra Thẩm Ngạc Hoa liên tục chống đỡ nhất thời không nhận ra được đâu mới là chân thân của ả. Thế nhưng ả không nghĩ, Ngô Phàm có thể đoán được dụng ý của ả.

Mắt thấy một bàn tay Tịnh Trúc như tung chưởng thật chất là tung ra thứ ám khí kia, y không kịp suy nghĩ mà dùng chút sức tàn lao ra dùng thân mình đỡ một chiêu chí mạng cho Thẩm Ngạc Hoa. Hành động của y bất ngờ đến nỗi Tiêu Chí Vĩnh tuy kịp nhận ra nhưng lại không kịp giữ y lại.

Gió bạt qua tai.

Khi Thẩm Ngạc Hoa nhận định sự việc y đã đứng chắn trước mặt bà. Tròng mắt Tịnh Trúc co rút, huyết lệ chảy càng nhiều thế nhưng ả vẫn có thể nhìn rõ trên người y, ngân châm hệt như cỏ dại, cắm sâu vào da thịt.

"Phong ca!"

Chỉ vừa mới về đến nơi, một cảnh này khiến Bạch Y Vũ gần như điên loạn mà thét gọi tên y.

Trước mắt tối sầm, Ngô Phàm vô lực khuỵu xuống.

"Phong nhi." Thẩm Ngạc Hoa kinh hoàng đỡ lấy y.

Tiếng đao kiếm phút chốc không còn nghe thấy, dường như tất cả mọi người đều bị dọa cho ngẩn ngơ.

Máu theo đầu mũi ngân châm ứa ra. Ngôn Phàm nhỏ giọng:

"Mẹ, mẹ đã hứa với con."

Thẩm Ngạc Hoa lạc giọng:

"Mẹ xin lỗi. Là vì mẹ nhất thời hồ đồ, Phong nhi."

"Phong ca."

Bạch Y Vũ đến bên cạnh y, nhìn cả người y chi chít ngân châm cô thất thần quỳ xuống. Trong lồng ngực trái tim co thắt, hình như ai đó dùng dao đâm thủng lổ chổ máu rỉ rả tuôn ra rồi không ngần ngại mà bóp chặt lấy miệng vết thương, cầm máu một cách thô bạo.

"Tại sao?"

Tịnh Trúc khó nhọc lên tiếng, không biết ả đã dùng bao nhiêu sức lực mới có thể nặn ra hai từ này. Huyết lệ vẫn không ngừng chảy chỉ là đôi cánh tay đã buông thõng tựa hồ vô lực, sát ý trong mắt phút chốc tiêu tan.

Ngô Phàm nhìn cô, ánh mắt có cả thương yêu lẫn cảm thông, y nói nhưng lời đã không còn rõ ràng vì máu cứ liên tục trào lên trong khuôn miệng:

"Trúc nhi, Lôi Phong ta ngoại trừ tiểu nha đầu ra chỉ thương yêu một mình muội. Trong lòng ta, từ lâu đã xem muội là muội tử, là ngườ thân của mình. Khụ… phụt."

Ngô Phàm gập người lại phun ra một ngụm máu, dưới ánh sáng vàng cam của những ngọn đuốc sắc mặt y thêm mấy phần tái nhợt. Cả người Tịnh Trúc run lên, sự chân thành trong lời nói của y ả hoàn toàn cảm nhận được. Thì ra, cảm giác lúc đó của ả là sự thật, y thật quan tâm ả nhưng… Nhìn một thân bạch y của Ngô Phàm chi chít vệt máu đào loang lổ, Tịnh Trúc không nhịn được mà buông tràn cười thống khổ.

Diệp Quân Tùng nhân lúc bọn thủ hạ xung quanh mất cảnh giác liền đánh ngất chúng, lao về phía Tịnh Trúc.

"Trúc nhi."

Tô Chấn Phong trông thấy toan động thủ liền bị Thẩm Nguyệt Như ngăn lại.

Ngô Phàm nhìn thấy Diệp Quân Tùng lo lắng cho Tịnh Trúc như thế trên đôi môi đã bị nhuốm đỏ bởi máu tươi bất giác vẽ một đường cong. Y nói:

"Mẹ, Trúc nhi là muội muội của con. Mẹ đừng làm khó muội ấy."

"Mẹ biết rồi, mẹ biết rồi."

Ánh mắt y chuyển lên người Diệp Quân Tùng rồi quay trở về với Tịnh Trúc:

"Hãy cùng hắn bình an trải qua kiếp này được không? Ta thật hy vọng muội có thể buông bỏ tất cả, làm một Trúc nhi như bao nữ tử khác. Có thể bình an sống đến cuối đời, không tranh giành, không chém giết, không phải giật mình giữa đêm. Tâm nguyện của ta, muội có thể thành toàn không?"

Những lời Ngô Phàm nói ra nhẹ tựa mây trôi nhưng đã rút đi tàn bộ sức lực và cả oán hận trong lòng Tịnh Trúc. Cái ả cần chẳng phải là sự thật tâm đối đãi của y ư? Đạt được rồi tại sao lòng ả chỉ là một nỗi đau thương không thành lời kia chứ?

"Khụ, khụ." Ngô Phàm lại ho.

"Huynh đừng nói nữa. Bá mẫu, người mau giúp huynh ấy bảo hộ tâm mạch đi."

Bàn tay run rẩy của Bạch Y Vũ cố lau sạch máu trên khuôn miệng của Ngô Phàm nhưng càng lau dường như vết máu càng lan rộng, thấm đẫm cả cổ áo của y. Thẩm Ngạc Hoa lòng đau như cắt, nước mắt không kìm được mà tuôn như mưa. Ngô Phàm sắc mặt trắng bệt vì mất máu, dịu dàng nhìn cô nói khẽ:

"Y Y, không cần đâu. Ngân châm có độc, đừng khiến mẹ hao tổn nguyên khí."

Một lời này của Ngô Phàm khiến Thẩm Nguyệt Như chấn động. Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt cô, Tiêu Chí Vĩnh vội bước đến nắm lấy tay cô giữ chặt.

"Kim Thiền, Kiến Lâm. Mau đưa Bạch Gia Hào và Chu Bích Dung đến đây." Thẩm Ngạc Hoa nén đau thương ra lệnh, giọng nói không còn vẻ uy nghiêm thường ngày.

"Không! Huynh nhất định sẽ không sao. Nhất định không sao!"

Bạch Y Vũ không còn nghĩ gì nữa cũng không màng tôn ti, dành lấy Ngô Phàm từ tay Thẩm Ngạc Hoa siết chặt y. Dường như lo sợ nếu cô nới lỏng, y sẽ lập tức biến mất.

"Y Y." Thanh âm của Ngô Phàm khe khẽ.

"Muội ở đây, muội ở đây." Bạch Y Vũ đã bắt đầu không tự chủ, luống cuống trả lời.

"Xin lỗi! Làm muội thương tâm rồi."

"Huynh biết như vậy thì tốt! Muội còn chưa phạt huynh kia mà. Đợi huynh khỏe lại, huynh sẽ biết tay muội."

Môi cô, tay cô cả thân thể cô run rẩy hơn cả người đang nằm trong lòng kia. Máu trên miệng y lần nữa trào ra, cô vô thức lại đưa tay chùi đi nhưng càng chùi thứ tanh nồng đỏ au ấy càng ứa ra nhiều hơn. Thoáng chốc cả gương mặt y đã bị bàn tay nhuốm máu của cô làm cho lấm lem.

"Y Y."

"Không được nói nữa, muội không cho huynh nói nữa." Giọng Bạch Y Vũ đã nghẹn lại. Mặt vùi vào cổ y không muốn y trông thấy nét hoảng loạn hiện hữu của mình.

Bàn tay Ngô Phàm vuốt nhẹ lên tóc Bạch Y Vũ, khoảnh khắc này y không còn quan tâm cô có phải là muội muội của mình hay không, chỉ thấy trong mắt dạt dào mật tình, ngập tràn ấm áp. Y cố áp chế cỗ khí tức nghịch hành do độc trên ngân châm bắt đầu phát tác, máu trên khóe miệng đã chuyển sang một màu đen kịt. Y run giọng:

"Chuyện hiếu kính cha mẹ, sau này muội phải thay huynh làm rồi."

"Nói càn! Huynh đi mà làm lấy. Muội còn phải thành thân, huynh muốn muội trở thành lão bà không ai cần đến sao?" Bạch Y Vũ gắt gao cắt ngang lời y.

Cô ngẩng đầu lên, tay nắm chặt lấy bàn tay đã có chút lạnh của y.

"Thành thân." – Ngô Phàm không giấu được chua xót khi nhắc lại hai từ kia. – "Tốt lắm! Cho nên, nha đầu – quên huynh đi, được không?"

Lần này y không còn sức để gượng nữa, kinh mạch trong người vỡ ra, y có thể cảm thấy máu chảy tán loạn khắp cơ thể. Hơi thở suy yếu, qua làn máu huyết dâng tràn trong cổ họng, y thì thào:

"Như thế… muội… mới hạnh…ph…úc."

Cơn cuồng phong từ đâu ập đến, cuốn phăng chút hơi thở còn sót lại của y, cuộn theo cánh hoa mai bay lả tả. Dưới ánh đuốc tưởng chừng mờ ảo Bạch Y Vũ vẫn có thể nhìn thấy Ngô Phàm một thân bạch y lấm tấm những vệt máu.

Hoa đỏ tươi như máu, máu rực rõ như hoa.

Khoảnh khắc bàn tay y vuột khỏi tay cô tất cả niềm vui nỗi buồn chỉ còn là quá khứ và hoài niệm, hóa thành tro tàn. Có lẽ nước mắt của cô cũng đã hóa tro bụi, trong đôi mắt ráo hoảnh không nhìn ra biểu tình gì, lời cô nhẹ như hư không:

"Được! Ngày gió ngừng thổi muội sẽ quên."

Bạch Y Vũ không nhanh không chậm dùng sức ôm chặt lấy cơ thể bất động của y. Rõ ràng bên cạnh Thẩm Ngạc Hoa đau thương đến tột cùng gào thét gọi tên y, Bạch Gia Hào và Chu Bích Dung cũng đã đến khóc như mưa bão nhưng tuyệt không một âm thanh nào lọt vào tai cô. Cho đến khi đứng trước mộ phần của y cô cũng không biết mình lúc đó thật sự không nghe thấy hay nhất thời quá bi thương mà mất đi thính giác.

Thắp một nén nhang trước phần mộ đã được quét dọn sạch sẽ. Dưới gốc mai nở rộ đón tiết xuân sang, trong tiếng gió vờn bên tai, Bạch Y Vũ như nghe thấy thanh âm dịu dàng thân quen từ cõi xa xăm vọng về.

"Y Y."

P/s:Cảm ơn các độc giả đã theo giỏi bộ truyện đầu tay của mình. Minh sẽ cố gắng ra một tác phẩm mới trong thời gian ngắn nhất.