Chương 60: Trò đùa định mệnh (1)

Định Mệnh

Chương 60: Trò đùa định mệnh (1)

Chương 60: Trò đùa định mệnh (1)

Trời giữa trưa, xác người đã được thu dọn gần như sạch sẽ, mấy tốp người đang nhanh tay cọ rửa vết máu khô còn lưu lại trên vách tường, nền đất.

Bạch Y Vũ bưng chiếc khay nhỏ bên trên là chén thuốc đang nghi ngút khói hướng về phòng Ngô Phàm. Cô đẩy cửa bước vào trông thấy y đang ngồi xếp bằng dưỡng thần. Trên giường, y từ từ mở mắt thân ảnh cô nằm trọn trong tầm nhìn, hai cánh môi thật tự nhiên mà cong lên.

"Thuốc còn nóng lắm, đợi một chút muội làm nguội bớt cho huynh." Bạch Y Vũ đưa chén thuốc đến gần miệng vừa dùng muỗng khuấy đều vừa nhẹ thổi làn khói lam nhạt đang bốc lên.

Ngô Phàm dường như không để tâm đến lời của cô, y nhẹ giọng:

"Nha đầu, đến đây."

Bạch Y Vũ dừng lại, đưa mắt nhìn về phía y ra chiều khó hiểu nhưng vẫn đặt chén thuốc lên bàn rồi bước đến gần y. Ngô Phàm thấy cô tiến tới thì nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Ngón tay y vô tình chạm phải miệng vết thương đã liền sẹo trên mu bàn tay cô, nụ cười trên môi y tắt hẳn, trong lòng như có bàn tay ai đó xuyên qua, móc mất một khối thịt. Ánh mắt đang nhìn cô dịch chuyển lên vết sẹo lồi ấy, ngón tay miết qua nhiều lần nơi đó, y không nói gì.

Trông thấy biểu tình trên gương mặt y, Bạch Y Vũ nhỏ giọng:

"Nếu huynh thấy có lỗi thì nhanh chóng khỏe lại, lâu lắm rồi muội không nghe huynh thổi sáo. Sau này huynh ngày nào cũng phải thổi cho muội nghe đấy."

Ngô Phàm ngẩng lên nhìn vào mắt cô, ánh sáng dịu dàng lưu chuyển nơi đáy mắt, nói:

"Được! Mỗi ngày đều sẽ thổi cho muội nghe."

"Vậy huynh mau uống thuốc đi."

"Nha đầu…"

Ngô Phàm bỏ lửng câu nói nhưng một thoáng lo lắng trên gương mặt y đã bị Bạch Y Vũ nhận ra. Cô nắm lấy tay y, nói khẽ:

"Huynh an tâm, bá mẫu đã hạ lệnh không truy đuổi Tịnh Trúc cô nương. Có Diệp Quân Tùng bên cạnh, cô ấy nhất định sẽ không sao. Chỉ cần có thời gian, thương thế của cô nương ấy sẽ nhanh chóng hồi phục thôi."

"Muội không giận huynh?"

Ngô Phàm có chút phân vân khi hỏi nhưng Bạch Y Vũ lắc đầu rồi tựa vào lòng y, thanh âm dịu dàng:

"Tại sao lại giận? Muội biết, huynh thật lòng quan tâm, thực sự xem cô ấy là muội muội trân quý. Trong lòng huynh hiện tại nhất định rất khó chịu, rất bế tắc. Huynh không muốn tổn thương cô ấy nhưng cũng không muốn cô ấy gây bất lợi cho mọi người, lo nghĩ của huynh muội có thể hiểu mà."

Ngô Phàm đặt tay lên đầu bạch Y Vũ, hơi dùng sức ép gương mặt cô sát vào người thêm một chút, nét cười lại xuất hiện trên môi. Quả thật trong lòng y lúc này rất hỗn loạn, dù rằng Tịnh Trúc lừa dối y suốt tám năm, dù ả đã từng bức y xuống tay với Bạch Y Vũ nhưng với ả y chưa từng oán trách. Có lẽ như Bạch Y Vũ đã nói: y thật tâm xem ả là muội muội, cũng có lẽ thời gian bên cạnh ả đủ để y tin, đằng sau sự lãnh khốc tàn nhẫn ấy ả vẫn là một người biết yêu thương và cần yêu thương. Nhưng tình hình hiện tại y chưa nghĩ ra phương thức nào để đạt được mong muốn của mình. Giữa ả và Thẩm Ngạc Hoa, Tử Hành Cung và Thiên Long Giáo có quá nhiều món nợ ân oán mà những thứ đó không thể chỉ bằng vài câu nói, đôi hành động hay một sớm một chiều là có thể hóa giải.

Bạch Y Vũ khẽ đẩy nhẹ Ngô Phàm ra, nói với y:

"Được rồi, dù chuyện lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng việc uống thuốc. Huynh phải mau chóng hồi phục như thế thì mới có thể làm những gì mình muốn, phải không?"

Ngô Phàm chợt cảm thây một nỗi xót xa dâng lên trong lòng, nhưng y lại không muốn Bạch Y Vũ nhận ra điều đó. Y cười, "ừ" một tiếng rồi đón lấy chén thuốc mà cô vừa mang từ bàn đến đưa lên miệng uống cạn.

"Uống thuốc xong rồi huynh nằm xuống nghỉ một chút đi. Như thế sẽ nhanh hồi phục hơn."

Đưa lại chén thuốc đã cạn cho Bạch Y Vũ, Ngô Phàm đáp lời cô:

"Huynh vận công điều khí một lát."

"Vậy muội ra ngoài trước, lát nữa đến giờ cơm muội sẽ đến đưa huynh đi."

Nhận được cái gật đầu của Ngô Phàm, Bạch Y Vũ cười với y lần nữa rồi nhanh chóng mang khay và chén thuốc ra ngoài. Cánh cửa vừa được cô khép lại, Ngô Phàm liền gập người, bàn tay cấu vào thành giường cắn răng nhịn xuống cơn đau từ lồng ngực lan dần đến từng thớ thịt trên người y. Hơi thở dồn dập, mồ hôi chỉ chốc lát đã thấm ướt lớp áo mỏng trên người. Y không biết bên ngoài kia, Bạch Y Vũ mới đi được một đoạn cũng run rẩy ngồi sụp xuống, viền mắt đỏ gắt cố nuốt ngược giọt nước mắt sắp tràn ra. Cô nào không biết, y đang gắng gượng, sau khi giúp y bảo hộ tâm mạch, lúc y còn hôn mê Thẩm Ngạc Hoa đã nói tất cả với cô: thời gian của y không còn bao lâu nữa.

Cả hai đều sợ đối phương nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân, đều cố tỏ ra kiên cường, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng lại không biết càng lờ đi, nó lại càng thêm hiện hữu, càng khiến đối phương thêm tổn thương.

Bạch Y Vũ ngồi bó gối suốt một khắc vẫn không động đậy. Cô không biết phải đối diện với sự thật này ra sao.

Nếu một người quan trọng với ta đột ngột ra đi, bản thân nhất định vô cùng đau đớn, bi thương nhưng chắc sẽ dễ chịu hơn thứ cảm giác biết trước người đó sẽ không còn mà ta lại không thể làm gì, chỉ có thể đợi chờ khoảnh khắc người đó rời bỏ ta.

Trái tim cô nói "hãy khóc đi" nhưng lý trí lại gào thét "nếu ngươi khóc, huynh ấy nhất định sẽ rất đau lòng". Mùa xuân, tiết trời đã ấm lên nhiều nhưng trái tim cô chỉ là một vùng lạnh lẽo thê lương. Bạch Y Vũ ngẩng đầu nhìn lên, khoảng trời xanh ngắt nằm gọn trong tầm mắt, cô hít lấy mấy luồng khí trấn tĩnh lại tinh thần rồi dứt khoát đứng lên, dường như lý trí đã chiến thắng.

Thân ảnh cô thoáng chốc khuất sau góc ngoặc hành lang. Phía bên kia, đối diện nơi cô vừa rời khỏi, đôi mắt đong đầy sự bất lực cùng xót xa của Thẩm Ngạc Hoa hết dõi theo Bạch Y Vũ lại hướng về căn phòng Ngô Phàm đang tịnh dưỡng. Không biết bà đã dùng bao nhiêu sức lực để đè nén đau thương mà trên cột gỗ hằn rõ dấu vết năm ngón tay.

"Phong nhi, Y Y! Định mệnh của hai con tại sao lại nghiệt ngã như thế này? Ta làm sao có thể nói sự thật với hai con? Làm sao có thể để những ngày tháng còn lại của con sống trong bi kịch chứ? Phong nhi!"

Thẩm Ngạc Hoa bật khóc.

Mấy hôm nay bà luôn giữ cho tâm trạng mình ổn định đến mức có thể. Thiên Long Giáo vừa mới chiếm được Tử Hành Cung, rất nhiều chuyện cần xử lý. Cũng như các giáo phái lớn khác, Tử Hành Cung có không ít phân đàn nhỏ dưới tay, muốn thu thập không phải dễ dàng khi nhân lực và vật lực của Tiên Long Giáo trong trận chiến vừa rồi đã hao tổn không ít. Một mặt sắp xếp người đảm nhiệm vị trí mới, một mặt lại phải đưa người trở về tổng giáo, công việc bộn bề nhưng bà vẫn không thể quên được khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Gia Hào. Chu Bích Dung đã mấy lần cho người từ tửu điếm đến đưa tin, muốn biết tình hình Ngô Phàm như thế nào. Bà biết không thể giấu, nhưng vẫn chưa muốn để Chu Bích Dung gặp lại Bạch Gia Hào vào lúc này nên lệnh Kim Thiền trở về báo tin.

"Không được, chuyện này không thể để Phong nhi và Y Y biết được."

Thẩm Ngạc Hoa sau một hồi đắn đo cuối cùng dùng ánh mắt kiên định mà trở bước, bà cần nói rõ với hai người Chu Bích Dung và cả Bạch Gia Hào.

***

Kim Thiền đưa Chu Bích Dung đến thư phòng của Thẩm Ngạc Hoa. Vốn được Kim Thiền cho hay chuyện Ngô Phàm hồi phục thần trí, Chu Bích Dung có thể đoán được phần nào tình hình của Ngô Phàm nên vừa vào đến cửa bà đã vội lên tiếng hỏi:

"Thẩm Ngạc Hoa, Phong nhi đâu? Rốt cuộc thương thế của nó như thế nào mà mãi đến bây giờ bà mới cho người đưa ta đến đây?"

Thẩm Ngạc Hoa không còn tâm trí đâu mà nhìn Chu Bích Dung, bà hờ hững nói:

"Kim Thiền, ngươi ra ngoài đi."

Kim Thiền có chút không thoải mái với vẻ mặt này của Thẩm Ngạc Hoa nhưng vẫn biết mình không cách nào trái ý được, sau khi dìu Chu Bích Dung ngồi xuống ghế cô đánh mắt về phía bà "hứ" một tiếng rồi mới bước ra ngoài.

Chu Bích Dung thật sự là gấp gáp, không đợi Kim Thiền đi khuất lại lên tiếng:

"Thẩm Ngạc Hoa, rốt cuộc là Phong nhi và Y Y thế nào? Ta nghe Kim Thiền nói Phong nhi đã hồi phục ý thức, vậy thì…"

"Chuyện đó không còn quan trọng nữa, dù sao cả ta và bà cũng đã sớm biết kết quả. Chuyện ta sắp nói với bà còn quan trọng hơn." Thẩm Ngạc Hoa vẫn không có biểu hiện gì ngắt ngang lời Chu Bích Dung.

"Chuyện đó không quan trọng?" Chu Bích Dung mơ hồ hỏi – "Phong nhi bị thương nặng như thế ngươi lại bảo không quan trọng! Trên đời này còn chuyện gì khiến ngươi quan tâm hơn nữa chứ?"

"Có! Đợi một chút, bà sẽ biết ngay thôi."

Chu Bích Dung bị vẻ bình thản có phần châm biếm của Thẩm Ngạc Hoa làm cho tức giận nhưng bà cũng biết con người Thẩm Ngạc Hoa không bao giờ nói bừa, điều đó càng làm lòng bà thêm nôn nóng, thấp thỏm không yên.

Quả nhiên, chưa đầy một khắc sau, khi thân ảnh Bạch Gia Hào vừa xuất hiện trước cửa, Chu Bích Dung đã bị dọa sững người, toàn thân cứng đờ ngay cả lưỡi cũng không cách nào nhúc nhích. Bản thân Bạch Gia Hào không tránh khỏi ngỡ ngàng nhưng có lẽ ông vốn đã chuẩn bị tâm lý nên sau giây phút thất thần kia ông nhanh chóng lấy lại được cân bằng. Bạch Gia Hào bước đến trước mặt Chu Bích Dung, gọi khẽ:

"Dung nhi."

Chu Bích Dung không dám tin vào mắt mình nữa, bà cố cử động chiếc cổ cứng ngắc của mình hướng mắt về phía Thẩm Ngạc Hoa, dường như muốn bà xác nhận đây là sự thật. Thẩm Ngạc Hoa nhìn thấy biểu thị của hai người thì lấy làm mỉa mai, nói:

"Gặp lại cố nhân, à không là tình nhân mới đúng. Ngươi nên vui mới phải."

"Hoa Hoa, muội đừng như thế nữa."

Một câu thân mật Bạch Gia Hào vừa thốt ra đánh thức tất cả giác quan đang nhất thời tê liệt của Chu Bích Dung. Bà mấp máy môi, khó khăn gọi tên ông:

"Lôi… Lôi Văn!"

"Đã lâu không gặp, bà vẫn khỏe chứ?"

Thần thái Chu Bích Dung thoáng chút vui mừng, ánh mắt không giấu được tia ấm áp, nơi khóe mắt đã hằn vết thời gian dường như phủ một tầng nước mỏng.

"Ông… gầy hơn ngày xưa nhiều."

Trong nhất thời Chu Bích Dung không khống chế được tình cảm bao nhiêu năm mà thốt ra câu nói đó. Thẩm Ngạc Hoa bóp mạnh ly trà trên bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang nơi khác cố khắc chế bản thân, giọng bà lạnh lùng:

"Hai ngươi muốn ôn lại tình xưa thì để lúc khác đi. Ta không có nhã hứng xem các người tình chàng ý thiếp đâu."

Bạch Gia Hào chau mày nhẹ giọng:

"Hoa Hoa, ta đã giải thích với muội bao nhiêu lần rồi? Ta và Dung nhi không có chuyện gì cả."

"Không có chuyện gì mà các ngươi lõa thể cạnh nhau, còn sinh ra nghiệt chủng! Các ngươi nói đi, như thế nào mới là có chuyện?"

Thẩm Ngạc Hoa kích động vỗ đánh "rầm" xuống mặt bàn bên cạnh, trừng mắt nhìn Chu Bích Dung và Bạch Gia Hào. Nếu bọn thủ hạ mà trông thấy dáng vẻ này của Thẩm Ngạc Hoa chắc sẽ bị dọa cho sợ đến vãi ra quần, may là hai người kia vốn biết sự phẫn nộ của bà xuất phát từ đâu nên trên mặt chỉ là sự bất đắc dĩ cùng xấu hổ.

Cả hai bất giác im lặng.

Thẩm Ngạc Hoa quét ánh mắt căm phẫn về phía hai người, dằn cơn nóng giận trong người xuống, mất một lúc bà mới bình tĩnh trở lại hướng đám thủ hạ bên ngoài hạ lệnh:

"Các ngươi giữ hai đầu hành lang, bất cứ ai chưa có lệnh của ta đều không được phép vào đây!"

Mấy tên thủ hạ liền vâng lệnh rời đi, thiết lập vòng bảo vệ. Kim Thiền vốn đứng cách đó không xa cũng bị "mời" đi. Nghe thấy thanh âm đầy nộ khí của Thẩm Ngạc Hoa, lại nhớ chuyện lần trước Bạch Gia Hào bị bà ra tay đánh, cô muốn quay trở lại xem chuyện gì nhưng bị đám thủ hạ cản lại. Bọn chúng đều là tinh nhuệ bên cạnh Thẩm Ngạc Hoa, Kim Thiền không đủ sức để chống lại, cô bất lực chạy đi tìm Tiêu Chí Vĩnh.

Bên trong thư phòng đã đóng cửa, Thẩm Ngạc Hoa tiếp tục nói:

"Chu Bích Dung, hôm nay ta muốn bà biết một chuyện. Y Y… Nó là tiểu nữ tử của ông ta."

Sắc mặt tái xám, Chu Bích Dung cả kinh hết nhìn Thẩm Ngạc Hoa rồi nhìn Bạch Gia Hào mà không nói được lời nào. Thẩm Ngạc Hoa cũng chẳng màng đến cảm xúc của bà, lần nữa lên tiếng, thanh âm trầm hẳn:

"Ta nói như thế chắc ngươi hiểu rồi chứ? Chuyện của hai đứa, ta muốn hai ngươi không được nói ra."

"Hoa Hoa, bà làm như thế là không được."

Thẩm Ngạc Hoa vừa dứt lời, Bạch Gia Hào liền lên tiếng phản đối. Ông biết sự thật này sẽ khiến Bạch Y Vũ và Ngô Phàm thương tâm nhưng ông không thể tiếp tay cho Thẩm Ngạc Hoa để mặc hai người đi ngược luân thường đạo lý.

"Tại sao lại không? Ông nói đi!"

"Hoa Hoa, bà…"

"Không được! Tuyệt đối không được! Lôi Văn, nếu ông dám nói ra tôi nhất định giết ông!"

Chu Bích Dung lần này không giữ được bình tình mà gay gắt nắm lấy vạt áo của Bạch Gia Hào. Ngô Phàm trúng Mê Hồn tán, y thức tỉnh nghĩa là thời gian của y sắp hết, đã không thể cùng Bạch Y Vũ đi đến cuối đời thì ít ra cũng phải cho y và cả cô những ngày tháng ít ỏi này được hạnh phúc. Bạch Gia Hào nhìn đôi mắt đỏ ngầu mang theo sát ý của Chu Bích Dung, có chút giật mình, ông nói:

"Dung nhi, bà bình tĩnh lại đi. Đây là chuyện chúng ta không thể giấu."

"Ông không thấy như thế là tàn nhẫn lắm hay sao?" Chu Bích Dung gào lên, nước mắt ràn rụa.

Bạch Gia Hào đắn đo một lúc, trong lòng ông lúc này mâu thuẫn đan xen, tình phụ tử muốn ông im lặng nhưng lý trí của con người lại thôi thúc ông nói ra. Cuối cùng ông lên tiếng:

"Hoa Hoa, Dung nhi. Ta biết hai người đều vì bọn trẻ nhưng hai người không thể làm như thế được. Phong nhi thương thế không cách gì chữa khỏi, nó lại là đứa con ta tìm kiếm suốt hai mươi mấy năm qua, ta đau lòng nào kém hai người. Nhưng hai người có nghĩ Vũ nhi sẽ thế nào không? Hai đứa bên cạnh nhau như thế liệu sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Ta chính là minh chứng tốt nhất các người không thấy sao? Rõ ràng lòng ta chỉ có một người vậy mà trong lúc hồ đồ lại cùng một người khác…"

Bạch Gia Hào chưa nói hết câu, Thẩm Ngạc Hoa liền kéo ông ra khỏi tay Chu Bích Dung, lần thứ hai giáng cho ông một bạt tai nảy lửa. Tròng mắt bà vằn đỏ những tia máu, mục quang như muốn một chưởng giết chết người đàn ông trước mắt mình.

"Ông nghĩ Phong nhi là người như thế nào hả? Nó từ nhỏ đã là sát thủ, tuy không phải chính nhân quân tử nhưng vẫn biết chừng mực. Ông còn dám nói ra những lời đó, tôi sẽ ngay lập tức giết ông!"

"Ta không lo Phong nhi, người ta lo là Vũ nhi!"

Bạch Gia Hào phản bác, lần này ông dường như lớn tiếng hơn. Thẩm Ngạc Hoa và Chu Bích Dung nhất thời ngây người, ông một tay lau vết máu nơi khóe miệng, một tay giữ lấy vai Thẩm Ngạc Hoa, thần sắc đầy hoang mang, lo sợ, nói:

"Muội biết là Vũ nhi đối với Phong nhi ra sao mà. Nó vì Phong nhi, bất chấp tất cả, ngay cả khi huynh vạn lần không đồng ý, thậm chí khi ngộ nhận bản thân mình đẩy Bạch gia vào chốn nguy hiểm nó cũng không thể từ bỏ Phong nhi. Huynh e dù Phong nhi không còn nó cũng không thể tiếp nhận bất kì ai khác. Muội không nghĩ xem, nếu là muội muội sẽ làm gì?"

Thẩm Ngạc Hoa trân trối nhìn Bạch Gia Hào, không thốt được lời nào nhưng Chu Bích Dung bên cạnh thì run rẩy, nói không thành lời:

"Tôi… lẽ nào… Nó sẽ…"

"Phải! Tôi chính là lo sợ nó sẽ làm điều tương tự như bà đã từng làm."

Chu Bích Dung ngồi phịch xuống ghế. Hai mươi sáu năm trước vì yêu ông bà đã bất chấp để có với ông một đứa con dù ông không hề tự nguyện.

Chiếc mặt nạ lạnh lùng của Thẩm Ngạc Hoa bị một câu nói của Bạch Gia Hào làm cho vỡ nát, bày ra sự yếu đuối cùng bất lực đến cùng cực của bà. Nước mắt lăn dài bà nấc lên:

"Ông nói tôi phải nói như thế nào đây? Tại sao? Tại sao chứ? Phong nhi nội thương trầm trọng như thế, nó làm sao chịu nổi đả kích này? Huynh muội? Lẽ nào tôi phải đứng trước mặt nó nói rằng nó và Y Y là huynh muội, là huynh muội cùng cha khác mẹ sao?"

Rầm.

Tiếng cửa mở đánh mạnh vào hai bên vách khiến Thẩm Ngạc Hoa, Chu Bích Dung và Bạch Gia Hào giật nảy mình.