Chương 61: Trò đùa định mệnh (2)

Định Mệnh

Chương 61: Trò đùa định mệnh (2)

Chương 61: Trò đùa định mệnh (2)

Ánh sáng mặt trời ngày xuân rọi từ phía sau người đó khiến cả người y bao trùm một thứ hào quang màu cam nhạt, tưởng chừng vô cùng ấm áp nhưng lại lơ lửng một cỗ hàn khí xung quanh. Y dường như đã dùng hết sức lực để đẩy cánh cửa đang đóng kín ấy, khi cánh cửa bật mở y không đứng vững mà ngã người dựa vào một bên hông khung cửa. Hơi thở của y dồn dập như đang cố níu lấy chút mong manh tồn tại tựa sương khói, trong đôi mắt vốn đạm mạc phủ một tầng kinh hoàng lẫn hoang mang. Khóe môi y mấp máy nhưng thứ chất lỏng ấm nóng tanh tưởi đã ngập tràn khoang miệng, y không còn cách nào đành nhắm mắt đè nén cơn xúc động nuốt xuống ngụm máu tươi ấy.

Cả ba người bị sự xuất hiện đột ngột của y làm cho sững sốt. Thoáng chốc thời gian như ngưng trệ, tiếng khóc của Thẩm Ngạc Hoa và Chu Bích Dung từ lúc nào không còn nghe thấy, bọn họ lúc này ngoài hơi thở nặng nhọc, đứt quãng của y hoàn toàn không còn cảm nhận được điều gì khác.

… Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, nước mắt của Thẩm Ngạc Hoa bị gió xuân lau khô, hơi thở của người kia cũng đã ổn định trở lại. Y từ từ hướng về phía ba người, dù y đã gắng tĩnh tâm nhưng giọng nói không giấu được run rẩy:

"Tại sao?"

Đôi tay đang nắm chặt vạt áo Bạch Gia Hào của Thẩm Ngạc Hoa trượt xuống, buông thõng như người tàn phế, khó khăn lắm mới gọi được tên y:

"Phong… nhi."

"Tại sao?" Ngô Phàm lặp lại câu hỏi.

Thanh âm của y nhẹ hẫng lại như tảng đá ngàn cân đè nặng lên lồng ngực và trái tim của Thẩm Ngạc Hoa. Câu hỏi của y đơn giản đến thế nhưng bà lại không biết trả lời ra sao, nói như thế nào và bắt đầu từ đâu. Thân ảnh bà hơi động, bàn chân bước một bước về phía y.

"Đừng qua đây."

Ngô Phàm lần nữa lên tiếng, giọng nói rất khẽ nhưng ẩn ẩn khí thế bức người khiến Thẩm Ngạc Hoa khựng lại. Y vẫn tựa người vào hông cửa, dường như lúc này nếu rời khỏi nó, y sẽ lặp tức ngã xuống. Một khoảng im lặng ngột ngạt tiếp tục dày xéo tâm can từng người. Cuối cùng Bạch Gia Hào cũng trấn định lên tiếng:

"Phong nhi…"

Nhưng câu nói của ông chỉ vừa mới bắt đầu đã bị sự lạnh nhạt của Ngô Phàm ngăn lại:

"Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu." Ngô Phàm ngưng một chút rồi tiếp lời đang dang dở - "Những gì các người vừa nói đều là thật?"

Bạch Gia Hào nuốt khan, hít lấy một luồng khí, trong mắt là sự quyết đoán dường như không chút lưu tình:

"Phải! Tất cả đều là thật!"

Cả Bạch Gia Hào, Thẩm Ngạc Hoa và Chu Bích Dung cùng im lặng đợi chờ sự phẫn hận của Ngô Phàm, sẵn sàng đón nhận mọi chỉ trích oán trách của y nhưng những gì họ nghĩ đã không xảy ra. Y đứng thẫn thờ đến xuất thần một lúc, khóe môi cong lên không hiểu y đang cười mỉa mai cho bản thân hay cười vì mình sớm biết được sự thật. Như thế y có thể tránh những chuyện không nằm trong tầm kiểm soát xảy ra.

"Tốt!"

Ngô Phàm chỉ nói một từ duy nhất rồi quay người rời khỏi cửa thư phòng. Một bàn tay ôm lấy lồng ngực, mái tóc rũ xuống, sức khỏe của y vốn không như trước nói đúng hơn so với người bình thường còn yếu hơn mấy phần khiến bước chân của y loạng choạng, cả người vì thế mà chao đảo tưởng chừng như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Ba người đứng chôn chân như tượng gỗ. Trong đầu là một mớ hỗn độn những câu hỏi đối với phản ứng của Ngô Phàm, đến khi giật mình thì bóng y đã mất hút.

"Phong nhi."

Thẩm Ngạc Hoa dự đuổi theo y nhưng cánh tay đã bị Bạch Gia Hào giữ chặt, ông nói:

"Dù bây giờ muội có nói gì nó cũng sẽ không muốn nghe. Cho nó chút thời gian để tĩnh tâm vẫn tốt hơn."

Cân nhắc lời nói của Bạch Gia Hào, Thẩm Ngạc Hoa ngồi sụp xuống, nước mắt vốn đã khô nay lại tuôn trào như thác lũ, ánh mắt đau đớn nhìn theo hướng Ngô Phàm vừa đi. Bên cạnh, Chu Bích Dung không khác gì bà, chỉ biết lấy nước mắt để làm vơi nỗi đau.

***

Ngô Phàm không biết mình đã trở về phòng bằng cách nào, càng không biết bản thân vì sao lại có thể tỏ ra bình thản như thế.

Y đóng cửa, đến bên đầu giường cầm lấy cây sáo ngọc và chiếc khăn tay đặt bên cạnh gối. Khúc Hoa Tuyết như vang lên bên tai y, kí ức của một thời niên thiếu ào ạt ùa về như bão táp không cách gì chống đỡ.

Y nhớ lần đầu tiên làm nhiệm vụ, là lần đâu tiên y giết người nhưng cũng là lần đầu tiên y cứu người và người y cứu đầu tiên chính là cô.

Y nhớ ánh mắt lắp lánh rạng ngời và nụ cười tỏa nắng khi cô gọi y bằng hai tiếng "Phong ca". Lần đầu tiên y tin tưởng một người.

Y nhớ vẻ mặt tức giận có cả nũng nịu khi y thẳng thừng chê thủ công của cô dở tệ. Khi ấy, lần đầu tiên y nhận đồ của một nữ nhân.

Y nhớ đến sự nghiêm túc khi cô muốn nhìn thấy y trong ngày lễ trưởng thành. Đó là lần đầu tiên y tháo bỏ chiếc mặt nạ trước một nữ tử, dù nữ tử ấy chỉ dùng những ngón tay thon để "nhìn".

Mỗi một khoảnh khắc bên cô tựa như lưỡi dao từng nhát, từng nhát lóc da xẻ thịt y lại tựa hồ ngàn mũi kim luân phiên châm chích, tầng tầng lớp lớp, cứ âm ỉ nhưng không ngừng nghỉ như nước suối thượng nguồi chảy mãi không thôi. Tưởng chừng một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim khiến y nghẹt thở.

Một trận đau truyền từ lồng ngực dồn ép hơi thở của y khiến y khuỵu người xuống. Cổ họng lại lần nữa dâng lên mùi vị tanh nồng của máu tươi, y không cố nuốt nữa. Đúng hơn là không còn đủ sức để ngăn chúng trào ra.

Mặn chát.

Thì ra máu vốn mặn như thế, vậy mà từ trước đến nay không biết đã bao lần y chỉ nếm được sự tanh hôi.

Máu từ miệng y chảy xuống cổ, thấm vào y phục, rơi cả xuống thành giường rồi lan ra chiếc đệm màu xanh, biến nó thành một mảng hỗn độn, loang lổ hệt như cõi lòng y lúc này.

"Y Y."

Thanh âm tưởng như gió thoảng bên tai mà lại nặng trĩu một nỗi bi thương không nói thành lời.

Ai là người ta suốt đời vấn vương tưởng niệm

Là suốt đời khắc cốt ghi tâm

Hoa Bỉ Ngạn không phai được nỗi nhớ

Lệ Vong Xuyên không xóa được nỗi đau

Khúc Hoa Tuyết vẫn dịu dàng vang lên trong tiềm thức, y gục xuống thành giường chìm vào hư vô tăm tối, chút ý thức mong manh như làn sương mỏng cuối cùng cũng tan thành hư ảo bởi lời khẳng định của Bạch Gia Hào.

***

Lại nói về Tịnh Trúc cùng Diệp Quân Tùng. Mười mấy ngày liên tục ả được hắn vận công điều trị, thương thế đã khá lên nhiều. Cũng may ả chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nên sau năm ngày ngoài sự trợ giúp của Diệp Quân Tùng, ả có thể tự mình vận khí điều tức.

Nhìn thấy ả ngày một khỏe lên, Diệp Quân Tùng không giấu được ánh cười nơi khóe mắt. Hôm nay sau khi đợi Tịnh Trúc đi ngủ, hắn liền cân nhắc rồi quyết định một mình đi Tử Hành Cung chỉ là hắn không ngờ Tịnh Trúc cũng theo bước hắn trở về.

Diệp Quân Tùng phi thân leo lên mép tường đất, hắn nép mình rạp xuống, cẩn thận đảo mắt một lượt, nhận thấy không có nguy hiểm mới vào hẳn bên trong. Vốn quen thuộc đường đi nước bước nơi đây, hắn dễ dàng qua mặt đám thủ hạ của Thiên Long Giáo mà thâm nhập vào khu nội điện rồi ra đến hậu viện. Hắn muốn đến mật thất.

"Thiên Long Giáo quả nhiên không đủ nhân lực, canh phòng lỏng lẻo. Ta nhất định phải nhân cơ hội nắm rõ tình hình, đợi thương thế Trúc nhi khá hơn chút nữa sẽ tập hợp các phân đàn dành lại thế thượng phong." Diệp Quân Tùng nghĩ.

Không ai nghờ có người dám đột nhập Thiên Long Giáo khi trống chỉ vừa điểm canh hai. Lúc này đang thay phiên trực, Diệp Quân Tùng chính là lợi dụng khoảng thời gian trống này mà trót lọt đi về phía thạch thất. Khi hắn lách người nép vào một bụi cây thì trông thấy một người quen mặt bước thấp bước cao, lảo đảo đi tới. Cứ vài ba bước kẻ đó lại dốc vò rượu trên tay ngửa cổ tu ừng ực. Đôi chân mày của hắn nhíu lại, bàn tay nắm chặt thành quyền, mục quang hiện lên một tia sát ý mãnh liệt.

"Lôi Phong, Trúc nhi vì ngươi mà chút nữa nguy đến tính mạng. Vậy mà ngươi vẫn có thể ở đây uống rượu sao?"

Hắn cố kìm nén cơn giận dữ để không khinh xuất mà động thủ, nhìn thấy Ngô Phàm đẩy cửa căn phòng gần đó rồi ngất ngưởng đi vào hắn toan đến gần xem thử, chỉ là tiếng của nữ tử vừa xuất hiện làm hắn lần nữa phải dừng lại.

Từ xa, Bạch Y Vũ dường như đang vội vã đuổi theo y, không ngừng gọi:

"Phong ca, huynh mau trả rượu lại cho muội. Phong ca!"

Cửa phòng vốn không đóng, cô thuận thế mà đi thẳng vào bên trong. Ngô Phàm không màng đến sự xuất hiện của cô, an nhiên tựa lưng vào thành giường tiếp tục nốc rượu. Y đang cố và đã cố nhưng sự tuyệt vọng cứ từng chút gậm nhấm con người y. Y thật sự rất muốn, rất muốn xem như không có chuyện gì, cùng Bạch Y Vũ sống nốt những tháng ngày còn lại một cách bình an. Nhưng nghĩ đến trò đùa của định mệnh, y lại không thể không oán trách ông trời sao lại trêu ngươi. Người đời bảo mệnh cách con người là một tay Ti Mệnh tinh quân hạ bút và y cũng đã không dưới một lần oán hận tại sao lại sắp đặt cho y một mệnh cách bạc bẽo như vậy?

Thấy y không trả lời mình, Bạch Y Vũ chẳng ngần ngại mà cố giật vò rượu ra khỏi tay y.

"Huynh làm sao vậy? Rốt cuộc là chuyện gì khiến huynh phải dùng đến rượu chứ?"

Ngô Phàm chỉ cười khổ, lại giành vò rượu từ tay cô tiếp tục uống.

"Huynh buông ra! Thời gian ít ỏi thì đã sao? Chúng ta chỉ cần sống thật tốt là được. Không lẽ huynh muốn những ngày còn lại đó cứ tiếp tục thế này sao?"

Có lẽ… nhưng mà chỉ là có lẽ thôi. Y là người, không phải thần, y có thể xem cái chết cận kề không là gì, sẽ cùng cô ngắm mai đỏ nở rộ, để lại một hồi ức đẹp cho cô nhưng làm sao y có thể bình thản đón nhận sự thật kia?

Thế nào là tuyệt vọng? Là gần kề nhưng không thể chạm đến, là yêu cũng không được, thậm chí chỉ nghĩ đến thôi đã là tội nhân.

Mấy hôm nay vò rượu lúc nào cũng trên tay y. Bạch Y Vũ không hiểu tại sao y trước đó đã rất bình thản đón nhận lại chỉ trong một ngày mà biến thành thế này. Cô giận dữ, dù y không nghĩ đến cô ít ra cũng phải nghĩ đến Thẩm Ngạc Hoa và Chu Bích Dung chứ! Hai người họ đau lòng biết bao nhiêu.

"Huynh không được uống nữa. Nhanh trả cho muội."

Giằng co một hồi cuối cùng cô cũng lấy được vò rượu từ tay y. Không suy nghĩ, cô ngay lập tức ném vò rượu xuống đất, "choang" – Rượu lênh láng, mảnh gốm văng khắp nơi. Ngô Phàm nửa tỉnh nửa say chụp lấy tay cô đứng lên, trong mắt là một mảng mờ mịt, y kề mặt mình sát mặt cô nói:

"Muội không để huynh… uống rượu vậy thì huynh sẽ uống… muội."

Bạch Y Vũ còn đang ngẩn người không hiểu ý của y là gì thì môi y đã nhẹ nhàng chạm khẽ lên môi cô. Toàn thân cô truyền đến một trận run rẩy, cô nhanh chóng hiểu ra sự ám muội trong câu nói của y. Cô toan đẩy y ra nhưng cả thân mình đã bị vòng tay y gắt gao giữ lấy. Môi y phủ lấy môi cô, đem tất cả những lời của cô khóa lại.

Bạch Y Vũ vẫn muốn đẩy y ra nhưng chỉ ngay sau đó không biết do hơi rượu nồng từ y hay là chính men tình của bản thân bộc phát mà môi cô vô thức cũng quấn lấy môi y. Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu cứ nóng dần theo cung bậc cảm xúc đang dâng lên trong lòng mỗi người. Bạch Y Vũ có chút sợ hãi, dường như nó không còn là một nụ hôn đơn thuần mà còn mang theo cả ham muốn thể xác. Vòng tay y mỗi lúc một siết chặt như muốn hòa làm một với cô. Lý trí muốn cô dừng lại, nhưng bản năng và trái tim thì đi ngược lý trí. Cô vòng tay qua cổ y, kiễng chân đáp lại sự cuồng dại của nam nhân trước mặt, hơi thở đã có phần gấp gáp, khi môi y trượt xuống cổ, cô không nhịn được mà gọi tên y. Thanh âm rõ ràng đã mất đi kiểm soát:

"Phong ca."