Chương 62: Tận cùng thương đau

Định Mệnh

Chương 62: Tận cùng thương đau

Chương 62: Tận cùng thương đau

"Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu. Những gì các người vừa nói đều là thật?"

"Phải! Tất cả đều là thật!"

Lời của Bạch Gia Hào như vang bên tai y.

Nụ hôn đang đặt trên cổ cô khựng lại, cả người Ngô Phàm cứng đờ trong giây lát rồi y giật mình buông vội cô ra, trên mặt là sự hoảng hốt đến tột cùng. Bạch Y Vũ đang say men tình nhất thời không kịp phản ứng với hành động bất ngờ của y, trong ánh mắt sự mê đắm còn vương lại, hai cánh tay cô vẫn đang đặt vòng qua vai y.

Ngô Phàm trong một khắc này men rượu liền tan biến, thần trí thanh tỉnh đến hoảng loạn, gắt gao gạt tay cô bước lùi mấy bước rồi không nói lời nào liền quay đầu chạy ra khỏi phòng. Bạch Y Vũ đến lúc này cũng thoát khỏi cơn mê, với hành động của y cô dường như hiểu lại dường như không hiểu chút gì, chỉnh vội lại cổ áo cô nhanh chân đuổi theo y.

"Phong ca! Phong ca!"

Bên ngoài, Diệp Quân Tùng đều mục kích thấy toàn bộ sự việc, trong mắt hắn tràn ngập hận ý. Hắn rít lên qua kẽ răng:

"Khốn kiếp!"

Hắn toan đuổi theo nhưng luồng sát khí từ phía sau đột nhiên ập đến khiến hắn giật mình quay người lại. Hận ý trong mắt tan biến thay vào bằng sự hoảng hốt, hắn nhìn Tịnh Trúc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, hắn nhất thời á khẩu, Tịnh Trúc trừng mắt nhìn hắn. Gương mặt vẫn còn nhợt nhạt dưới ánh đèn lồng mập mờ càng khiến dung diện vốn như thiên trở nên ma mị, đôi mắt trong trẻo ngập tràn một mảng hoang dại tựa con thú bị thương nhìn thấy gã thợ săn.

Nhưng ánh mắt của ả dừng trên người hắn không quá lâu, đôi tròng đen liền đuổi theo hai thân ảnh đã khuất tầm nhìn. Môi ả hơi cong, cả người phảng phất một luồng khí quỷ dị khiến Diệp Quân Tùng toàn thân rét lạnh. Ả không nói lời nào, cũng mặc kệ bản thân bị phát hiện hay không, ngang nhiên bước ra khỏi nơi ẩn nấp, phi thân theo sau Bạch Y Vũ.

"Trúc nhi."

Diệp Quân Tùng giật mình, không còn quan tâm đến hành tung bị phát hiện mà gọi tên ả. Hắn tức tốc đuổi theo.

Tịnh Trúc có lẽ vì yêu sinh hận, cũng có lẽ vì không cam tâm mà không màn đến sự tồn vong của bản thân nên hành tung nhanh chóng bị phát giác. Thẩm Ngạc Hoa chặn thân ảnh của ả trước sân nội điện. Bà cũng trông thấy Bạch Y Vũ đuổi theo phía sau Ngô Phàm. Đôi mắt bà phủ một mảng tăm tối, lên tiếng với hai người bên cạnh:

"Chí Vĩnh, Nguyệt Như! Hai con đi xem chuyện gì. Chỗ này có ta được rồi."

Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nguyệt Như nhìn đối phương cân nhắc rồi Thẩm Nguyệt Như đáp lời:

"Cô cô, người cẩn thận."

"Đi đi."

Lời Thẩm Ngạc Hoa vừa dứt, Tịnh Trúc chẳng màng một toán thủ hạ Thiên Long Giáo vừa ập đến trảo thủ xuất ra trực diện nhắm thẳng vào bà mà tấn công. Đáy mắt Thẩm Ngạc Hoa vụt qua một tia sát ý, nhuyễn tiên kiếm loang loáng ánh bạc trong đêm.

Bản thân võ công bị phế, khí lực của Bạch Y Vũ hiện tại chảng khác nào một nữ tử bình thường, chỉ một lúc đã bị Ngô Phàm bỏ xa nhưng cô không hề có ý định dừng lại. Cô theo hướng y bỏ đi mà ra khỏi Tử Hành Cung, cô thở dốc, hiện tại cô thật lo lắng thương thế của y. Y cứ tiếp tục như vậy, cô sợ y sẽ không chịu nổi.

"Phong ca, Phong ca. Huynh dừng lại đi, cứ như thế nội thương của huynh sẽ trần trọng thêm đó, Phong ca. Muội xin huynh, huynh dừng lại đi. Phong ca! Phong ca."

Bộp.

Bàn chân cô vấp phải một cái rễ cây trồi lên mặt đất, chỉ một khoảnh khắc cô ngã xuống, khi ngước lên thân ảnh của Ngô Phàm đã mất hút trong màn đêm. Cô chống tay xuống đất muốn ngồi dậy nhưng cơn đau truyền từ cổ chân khiến cô lần nữa ngã xuống. Dưới ánh trăng già mặt cô lấm lem đất cát, hai bàn tay bị chà xát rươm rướm máu. Cô chật vật cố đứng lên rồi lần nữa lại ngã xuống. May thay, Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nguyệt Như vừa đuổi đến nơi, y dang tay đỡ lấy cô.

"Tiểu Vũ, cẩn thận."

Nhận ra y, Bạch Y Vũ như người sắp chết đuối vớ được khúc cây cứu mạng, giọng cô gấp gáp:

"Tiêu đại ca! Mau giúp muội ngăn huynh ấy lại, nhanh lên."

"Nguyệt Như, muội trông chừng Tiểu Vũ, huynh đuổi theo huynh ấy."

Tiêu Chí Vĩnh cẩn thận để Bạch Y Vũ dựa vào người Thẩm Nguyệt Như rồi xoay người rời đi. Bạch Y Vũ nhìn theo Tiêu Chí Vĩnh không cam lòng mà quay lại nói với Thẩm Nguyệt Như:

"Thẩm tỷ tỷ, xin tỷ, tỷ đưa muội đi có được không?"

"Nhưng chân của muội…" Thẩm Nguyệt Như hơi cau mày nói.

"Muội không sao, muội đi được mà."

Thẩm Nguyệt Như nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Bạch Y Vũ cân nhắc một chút rồi nói:

"Được rồi, để ta nắn cổ chân lại cho muội trước."

"Cảm ơn tỷ." Bạch Y Vũ không ngăn được vui sướng cùng cảm kích mà nắm chặt lấy bàn tay cô.

Thẩm Nguyệt Như dìu Bạch Y Vũ ngồi xuống, lần tay đặt vào cổ chân cô xem xét một chút rồi bất ngờ giật mạnh. Chỉ nghe "rắc" một tiếng thật nhỏ, trên gương mặt Bạch Y Vũ lấm tấm mồ hôi vì nhịn xuống cơn đau. Sau khi giúp Bạch Y Vũ nắn lại cổ chân tạm thời, Thẩm Nguyệt Như xé lấy một vạt áo trong băng cố định lại, nói:

"Dù sao cô cô vốn có chuẩn bị từ trước, ả Tịnh Trúc đó lần này nhất định chạy không thoát."

Bạch Y Vũ giật mình:

"Tịnh Trúc? Cô ấy đã trở về sao?"

"Yên tâm, đã có cô cô lo liệu, hơn nữa thương thế của ả hẳn vẫn chưa hồi phục lại không có ai hỗ trợ bên cạnh."

"Nhưng mà Phong ca…" Giọng nói của Bạch Y Vũ có chút lo lắng.

"Cô cô đương nhiên biết chừng mực, sẽ không lấy mạng ả đâu. Được rồi, chúng ta đi."

Thẩm Nguyệt Như lại đỡ Bạch Y Vũ đứng lên, dìu cô đi về phía trước. Ngay từ đầu Thẩm Ngạc Hoa đã giăng "thiên la địa võng" chỉ chờ Tịnh Trúc tự mình tìm đến. E rằng lần này ả dù muốn cũng không thoát được.

Trong khi đó, Ngô Phàm mang theo tâm trạng hỗn loạn cứ vô định mà lao đi giữa đêm đen. Mãi cho đến khi khí lực trong người gần như cạn kiệt, bước chân không trụ vững phải dựa lưng vào một thân cây. Cả người ướt đẫm mồ hôi, y thở hồng hộc, một tay giữ lấy lồng ngực đang dội lên những cơn đau như muốn xé tim gan. Tán cây rậm rạp, vài luồng sáng từ ánh trăng lọt qua khoảng không gian ít ỏi rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt hay nói đúng hơn là trắng bệt như xác chết của y. Y đứng như thế một lúc rồi bất tri bất giác mà cười lớn. Tiếng cười có cả chua xót, thống khổ lẫn điên dại. Tiếng cười càng lúc càng bi thương nghe như tiếng khóc của cô hồn dã quỷ ném vào lòng người một cỗ hoang mang sợ hãi.

"Ngươi đang làm gì? Lôi Phong ngươi không phải là con người. Ngươi là súc sinh, là cầm thú. Ngay cả đối với muội muội của mình cũng dám làm chuyện đó! Ngươi đúng là cầm thú mà."

Ngô Phàm lên tiếng mắng chửi, nghe như tức giận cùng cực thật ra chỉ toàn là một nỗi đau đớn khôn cùng. Chửi xong y lại cười, hết cười lại chửi cứ như thế y lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Mỗi một lần nỗi uất hận cùng tuyệt vọng trong lòng lại dâng lên một bậc, rốt cuộc cơ thể y cũng không chịu nổi sự dày vò cả thể xác lẫn tâm trí. Như ngàn con bọ nhung nhúc, huyết mạch cứ thế mà nghịch hành, cả người y run lên, từ miệng phun ra một ngụm máu. Y còn chưa nhả hết ngụm máu đó thì lại thêm một ngụm máu khác trào lên khiến y ho sặc sụa.

Một ý niệm đen tối xuất hiện trong đầu y.

Y đưa bàn tay đến trước mặt. Chỉ cần một chưởng. Đúng! Một chưởng này thôi, kinh mạch sẽ đoạn, đau khổ sẽ chấm dứt nhưng mà:

"Y Y. Huynh thật không cam tâm. Thật sự không cam tâm."

"Lôi Phong!"

Tiêu Chí Vĩnh đuổi theo, rốt cuộc cũng nhờ tiếng cười bi hận của Ngô Phàm mà tìm thấy y. Nhìn thấy một mảng máu tươi trên miệng đang lan xuống y phục của y, Tiêu Chí Vĩnh giật mình, nhanh chóng bước đến gần ngón tay đưa lên toan điểm mấy huyệt đạo trọng yếu của Ngô Phàm nhưng đã bị y ngăn lại.

"Đừng đến gần ta."

Mấy hôm nay ở cùng dãy phòng với Ngô Phàm, Tiêu Chí Vĩnh cũng thấy được tình trạng say sưa của y. Vốn dĩ, y cho rằng Ngô Phàm vì chuyện thương thế nên tìm cách giải sầu, nào ngờ hôm nay Ngô Phàm lại trở thành người không biết kiểm soát như vậy. Dù không rõ giữa Ngô Phàm và Bạch Y Vũ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô vì đuổi theo, lo lắng cho y mà bị thương khiến Tiêu Chí Vĩnh thật sự khó chịu. Hiện tại lại nhìn thấy bộ dạng bất cần của Ngô Phàm, y không nhịn được mà lớn tiếng:

"Lôi Phong, ngươi có phải là nam tử hán không? Ngươi xem, bộ dạng của ngươi bây giờ như thế nào?"

Ngô Phàm không buồn nhìn y cũng không đáp lời. Tiêu Chí Vĩnh lại nói:

"Ta biết, ngươi mang trọng thương, ta cũng có thể hiểu được cảm giác lúc này của ngươi. Nhưng ngươi cứ như thế này không cảm thấy có lỗi với Tiểu Vũ hay sao? Muội ấy vì ngươi mà làm bao nhiêu chuyện, thậm chí vì ngươi mà suýt bỏ tính mạng nhưng muội ấy không oán trách. Vì muội ấy biết, ngươi thà làm người sống không quá ba mươi ngày chứ không muốn sống suốt đời nhưng chỉ là một con rối mặc người ta sai khiến."

Tiêu Chí Vĩnh đột ngột dùng tay nắm lấy cổ áo của Ngô Phàm, kéo y lại gần, nói như gằn từng chữ một:

"Còn ngươi? Ngươi đã làm gì? Ngươi chỉ biết đến bản thân, chỉ biết làm muội ấy tổn thương. Ngươi xứng với Tiểu Vũ sao?"

"Ngay cả tư cách bên cạnh cô ấy ta còn không có. Ngươi nói xem xứng hay không xứng còn quan trọng không?" Ngô Phàm nhắm mắt nhàn nhạt nói cũng chẳng màn gỡ tay Tiêu Chí Vĩnh ra.

Tiêu Chí Vĩnh nghe những lời này thì hoàn toàn không hiểu. Chỉ cảm thấy dường như Ngô Phàm đang muốn chối bỏ tất cả trách nhiệm, y gần như điên lên, đẩy mạnh Ngô Phàm về phía sau khiến y va mạnh vào thân cây.

"Khốn kiếp! Lôi Phong, ngươi không sợ những lời này nếu Tiểu Vũ nghe được, muội ấy sẽ đau lòng thế nào sao?"

"Chỉ sợ khi cô ấy biết mọi chuyện, cả đau lòng cũng không thể. Tiêu Chí Vĩnh, chẳng phải ngươi vẫn luôn yêu thương cô ấy sao? Ta nghĩ trên đời này ngoài ngươi ra thì không còn ai có thể mang hạnh phúc đến cho cô ấy."

"Lôi Phong, nếu không vì ngươi đang bị thương, hôm nay ta nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu Vũ."

Tiêu Chí Vĩnh thật sự bị những lời của Ngô Phàm làm cho nổi giận.

"Rốt cuộc là tại sao? Nếu ngay từ đầu ngươi không đưa tay ra, Tiểu Vũ cũng sẽ không nắm lấy, bây giờ ngươi lại muốn buông bỏ sao?"

Ngô Phàm cảm giác một luồng khí lạnh bao trùm lấy toàn thân khi nghe Tiêu Chí Vĩnh nói câu ấy. Y mở mắt nhìn Tiêu Chí Vĩnh, trên môi nụ cười nhàn nhạt, thanh âm chậm rãi:

"Ngươi nói xem, cô ấy là muội muội của ta, ta còn cách nào khác đây?"

Tiêu Chí Vĩnh há hốc miệng, sự kinh nghi hiện hữu trên gương mặt, y chỉ sợ vừa rồi bản thân do tức giận mà nhầm lẫn.

"Ngươi vừa nói gì? Mau lặp lại lần nữa xem? Ngươi nói cái quái gì thế hả?"

Ngô Phàm dùng tay gạt nhẹ, bàn tay đang nắm lấy cổ áo y của Tiêu Chí Vĩnh dễ dàng bị hất đi. Y quay người một tay ôm lấy ngực, một tay gác lên thân cây im lặng một lúc.

Y nói:

"Ngươi nghĩ ta muốn thế này lắm sao? Không! Ta mỗi ngày mỗi khắc đều hy vọng được bên cạnh Y Y. Dù ta biết thời gian của ta chỉ đếm từng ngày. Ta muốn ôm cô ấy, muốn gần gũi cô ấy hơn bất kì ai nhưng mỗi một lần ta muốn chạm vào cô ấy thì sự thật đó lại như bức tường vô hình đứng chắn trước mặt, khiến ta không thể chạm cũng không thể nghĩ đến những điều đó. Hai mươi sáu năm qua, người ta luôn kính trọng rốt cuộc không phải là người sinh ra ta, người cha ta vẫn tôn kính không phải là cha ta. Ta đã khổ sở vượt qua, nhìn nhận một sự thật: Thẩm Ngạc Hoa mới là mẹ ruột mình. Hai người chỉ vì một nam nhân đã khiến số mệnh của ta thê thảm đến như thế, ta không trách họ, ta có thể hiểu vì ta cũng yêu một người.

Nhưng mà, người cha ta chưa từng gặp cũng chưa từng hy vọng gặp lại đó đột ngột xuất hiện. Ta không muốn chấp nhận càng không muốn thừa nhận, ngươi có biết không?" Ngô Phàm ngừng một chút, cố trấn tĩnh.

"Tại sao? Ngươi có thể gặp lại được cha mẹ ngươi không cảm thấy may mắn lắm sao? Còn ta, từ nhỏ đã là cô nhi ngay cả cha mẹ mình gương mặt ra sao ta đã không còn nhớ rõ." Tiêu Chí Vĩnh bất bình gay gắt trách Ngô Phàm.

Ngô Phàm lặng lẽ quay lại đối diện với Tiêu Chí Vĩnh, tiếu ý trên môi càng thêm nồng đượm, y lại chậm rãi nói:

"May mắn? Ngươi nói ta may mắn sao? Nếu ta nói: ta chấp nhận ông ta thì đồng nghĩa ta cũng thừa nhận một sự thật – Y Y là muội muội ruột của mình! Ngươi - còn thấy ta may mắn không?"

Lời này Ngô Phàm thốt ra nhẹ tựa lông vũ chạm mặt hồ nhưng Tiêu Chí Vĩnh tưởng chừng đất trời dậy sóng. Cả người y cứng đờ, chỉ biết giương mắt nhìn Ngô Phàm không thốt ra được lời nào.

Trông thấy biểu hiện đó của y, nụ cười trên môi Ngô Phàm càng sâu thêm mấy phần. Tiêu Chí Vĩnh không hiểu được gì qua nụ cười đó, chỉ nhìn thấy trong mắt Ngô Phàm một mảnh hoang tàng cô tịch. Như vực sâu muôn trượng lại tưởng chừng mênh mông như sa mạc không tìm thấy lối đi.

"Phải! Bạch Gia Hào là cha ruột của ta!"

Khoảng trời đêm vốn im lặng nay càng u âm khi chỉ có thanh âm nhẹ bẫng của Ngô Phàm vang lên. Đôi mắt hờ hững của y lướt qua người Tiêu Chí Vĩnh bỗng chuyển thành kinh hãi rồi nhanh chóng lấp đầy bóng tối bi thương. Y cười nhẹ:

"Xin lỗi, đã để muội phải nghe thấy rồi."