Chương 58: Đông qua chỉ hận xuân không về (2)

Định Mệnh

Chương 58: Đông qua chỉ hận xuân không về (2)

Chương 58: Đông qua chỉ hận xuân không về (2)

Lúc này người của Thiên Long Giáo đã vượt qua bức tường kiên cố tràn vào bên trong. Hai bên giao chiến kịch liệt, Diệp Quân Tùng điều động nhóm tiễn thủ mai phục từ trước, khi người của Thẩm Ngạc Hoa vừa phá được cửa chính xông vào thì bao vây tứ phía.

"Bắn tên." Hắn ra lệnh.

Tiếng dây cung kéo căng nghe rõ mồn một, trong tích tắc, hàng chục mũi tên tẩm độc xé gió lao đi.

Phập...

Phập...

Phập…

Tiếng độc tiễn cắm vào xương thịt vang lên liên tục không ngưng nghỉ như gã đồ tể đang dùng con dao bén chặt đứt từng khúc thịt trên thớt. Thây người chồng chéo, bản thân Thẩm Ngạc Hoa có thể bình an vô sự nhưng không có nghĩa thủ hạ của bà cũng như thế. Lớp tên trước vừa ngưng, Diệp Quân Tùng liền ra lệnh để lớp tên sau bắn tới, mũi tên tẩm độc dù chỉ là vết xước nhỏ cũng độc phát thân vong.

Hai bên cứ ở thế giằng co suốt một canh giờ, không biết đã thương vong hết bao nhiêu chỉ biết trong không khí ngoại trừ máu đã không còn ngửi thấy bất cứ thứ mùi nào khác.

Tịnh Trúc vẫn luôn quan sát tương quan lực lượng đôi bên, khi nhận thấy thời cơ đã đến, ả phi thân lên mái nhà của một tầng lầu, phía dưới hai bên vẫn đang hỗn chiến. Bên cạnh, Bạch Y Vũ bị trói, bị bịt miệng đang cố vùng thoát khỏi sự khống chế của ả một cách vô vọng. Ả vận khí, thanh âm như vang dội khắp ngọn núi:

"Thẩm Ngạc Hoa, ta đã đánh giá bà quá thấp. Bà quả nhiên lợi hại cũng rất tàn nhẫn, để đạt được mục đích không từ bất cứ thủ đoạn gì."

Thẩm Ngạc Hoa từ bên dưới trông thấy ả thì cũng phi thân lên đứng đối diện, sắc mặt không chút hoang mang hay lo lắng. Bà cũng thong thả đáp:

"Bản thân ngươi cũng là một kẻ dùng thủ đoạn, chúng ta hà tất phải so đo chuyện này."

Bên kia, bàn tay đang nắm lấy gáy Bạch Y Vũ của Tịnh Trúc càng gia thêm lực, tưởng chừng muốn kéo cô ngã vật về phía sau. Ả cười, nụ cười giễu cợt:

"Ta đúng là dùng thủ đoạn nhưng biết rõ sẽ đẩy con dâu hờ vào chỗ chết mà vẫn cứ làm. Thẩm Ngạc Hoa, cũng may Lôi Phong hiện tại thần trí bất minh, nếu thật sự hắn tỉnh lại, biết được chuyện này liệu hắn có tha thứ cho bà không?"

"Ngươi đừng mong dùng lời lẽ cay nghiệt đó làm ta dao động. Một khi Thẩm Ngạc Hoa này đã quyết dù Thiên Hoàng, Thiên Hậu cũng không cản được."

Dứt lời, Thẩm Ngạc Hoa liền động thủ. Lưỡi nhuyễn tiên bao năm không dùng đến nay lại được mang ra. Tịnh Trúc thối lùi một bước ngã người sang một bên tránh mũi kiếm vừa lao đến của bà. Cánh tay đang giữ lấy Bạch Y Vũ của ả không hề động, lưỡi kiếm vì thế mà lướt ngang ngay trước mặt cô, khí trên kiếm kéo một đường qua sống mũi khiến lớp da cô bỏng rát.

Thẩm Ngạc Hoa nhún chân tiến tới, kiếm trên tay sượt qua ống tay áo Tịnh Trúc khi ả phất tay phóng ngân châm. Những sợi chỉ đỏ như tơ hồng Nguyệt Lão đan vào nhau trông rối mắt kì thật lại yểm trợ cho nhau luân phiên công kích vào yếu huyệt của đối phương. Là công mà thủ, là thủ mà hóa ra công.

"Diệp Quân Tùng!"

Tịnh Trúc đảo cước bộ xoay người đánh một chưởng vào lưng Bạch Y Vũ, ném cô về hướng của Diệp Quân Tùng rồi liền ngã người về phía sau chống tay xuống mái ngói hất chân đá vào cổ tay Thẩm Ngạc Hoa. Nói thì dài nhưng sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt. Tư thế ấy của ả nhanh như chuồn chuồn đạp nước.

Nhìn bề ngoài cú đá chân ấy tưởng chừng như lá khô rơi xuống mặt đất nhưng khi chạm vào cổ tay của Thẩm Ngạc Hoa lại khiến bà phải thu kiếm về lùi cước bộ. Tịnh Trúc lộn một vòng đang muốn chuyển tư thế phóng ngân châm thì đột nhiên đôi đồng tử vụt qua một tia hoảng hốt.

Ngô Phàm vốn không được ả gọi bỗng nhiên xuất hiện lại còn bất ngờ động thủ khiến Diệp Quân Tùng lỡ một nhịp, để y đón được Bạch Y Vũ.

Cảnh tượng đó cũng rơi vào trong mắt Thẩm Ngạc Hoa, một hồi chuông như ngâng vang bên tai đánh tan sự nặng nề trong cõi lòng bà, trên môi bất giác mà nở một nụ cười.

"Tiện nhân, coi như ông trời đã thấu được lòng ta."

Tịnh Trúc không nói gì xoay người lập tức đối chiêu cùng Thẩm Ngạc Hoa. Bên dưới, cục diện đang dần nghiêng về phía Thiên Long Giáo khi hai khối thuốc nổ mà Ngô Phàm khai hỏa phá hủy hoàn toàn khu lương thực và binh khí của Tử hành Cung.

Diệp Quân Tùng cũng kinh ngạc không kém, hắn toan lao về phía Ngô Phàm và Bạch Y Vũ thì một đạo kiếm quang mang theo sức nóng kinh hồn đã chặn bước chân hắn lại.

"Xin lỗi, đối thủ hiện tại của ngươi là ta, không phải huynh ấy đâu."

Tiêu Chí Vĩnh không kịp để Diệp Quân Tùng có thêm phản ứng liền xoay tay cầm kiếm. Chẳng còn cách nào, dù rất muốn giúp Tịnh Trúc nhưng hiện tại việc hắn rời đi e rằng không dễ. Vậy là bên dưới mọi chuyện đều đã có Thẩm Nguyệt Như, Tiêu Chí Vĩnh cùng những người khác lo liệu, Thẩm Ngạc Hoa càng yên tâm chuyên chú mà đối phó Tịnh Trúc.

Lúc này Tịnh Trúc cũng đã không còn sự lựa chọn. Mục quang ngày một u tối, tròng mắt vằn lên những tia máu, vốn tẩu hỏa nhập ma, thương thế chỉ mới ổn định nay lại chịu sự đả kích này khiến ma khí trong người ả có cơ hội phát tác. Càng về sau, Thẩm Ngạc Hoa càng cảm nhận rõ thứ ma khí đáng sợ ấy, nó hiện hữu trong từng chiêu thức, trong mỗi cái vung tay, trên từng sợi chỉ mảnh thậm chí cả những chiếc kim thêu cũng mang theo thứ ma khí của cõi âm ty kia.

Sống lưng Thẩm Ngạc Hoa rịn một tầng mồ hôi lạnh.

So về công phu thực chiến lẫn nội lực, tuy Tịnh Trúc tuổi còn rất trẻ nhưng có thể đấu ngang ngửa với bà gần nửa canh giờ như thế, hơn nữa càng lúc chiêu số lẫn biến hóa trong mỗi chiêu thức càng khó lường khiến bà không khỏi khâm phục. Nhưng một cô nương chỉ ngoài hai mươi lại mang đầy hận ý trong chiêu thức như thế rất dẽ dẫn đến con đường đi vào ma đạo. Một khi đã nhập ma, lý trí chỉ là thứ bỏ đi.

Sau khi cứu được Bạch Y Vũ, Ngô Phàm mau chóng cởi trói, tháo khăn bịt miệng cô xuống, cũng luôn giữ cô bên mình không để bất cứ ai thương tổn đến cô. Dù vậy, ánh mắt y cũng như Diệp Quân Tùng vẫn không ngừng quan sát phía Thẩm Ngạc Hoa và Tịnh Trúc. Nếu nói y không oán trách Tịnh Trúc là điều không tưởng nhưng lúc này y cảm thấy lo lắng nhiều hơn.

Diệp Quân Tùng vừa tiếp chiêu của Tiêu Chí Vĩnh vừa lớn tiếng gọi Tịnh Trúc:

"Trúc nhi."

Không có dấu hiệu hồi đáp nào, hắn gọi thêm lần nữa, trong tiếng nói không giấu được sự căng thẳng gấp gáp:

"Trúc nhi, mau trả lời ta."

Vẫn là sự bàng quan của Tịnh Trúc, dường như trong mắt ả chỉ còn thân ảnh của Thẩm Ngạc Hoa, con ngươi đen láy phủ một lớp sương mờ.

"Thẩm muội, trông chừng Y Y giúp huynh."

Ngô Phàm đẩy Bạch Y Vũ sang cho Thẩm Nguyệt Như rồi dợm bước lách người qua khỏi mấy tên thủ hạ Tử hành Cung nhảy vào cuộc đối đầu của Thẩm Ngạc Hoa và Tịnh Trúc.

Y vừa đặt chân đến nơi thì nhận ra Tịnh Trúc đang xoay người ánh mắt như điên dại muốn lấy thứ gì đó từ trong y phục ra. Y kinh hãi mà kêu lên:

"Trúc nhi, không được!"

Tiếng gọi bất ngờ của y làm Tịnh Trúc một thoáng phân tâm. Loạt ngân châm từ thứ binh khí trên tay vì thế cũng chệch đi một nhịp. Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ cho một người thân thủ nhanh nhạy như Thẩm Ngạc Hoa vận khí tạo ra một bức tường vô hình bằng nội lực hút hết cả trăm mũi ngân châm ấy hất về phía sau. Bởi Tịnh Trúc phóng ra với lực đạo rất lớn, Thẩm Ngạc Hoa chỉ có thể tránh chứ không thể hóa giải được lực đạo đó. Cả trăm mũi ngân châm vì thế hướng thẳng đám thủ hạ hai bên đang hỗn chiến bên dưới mà cắm vào.

Mỗi một mũi ngân châm đều được tẩm kịch độc trước đó nên chỉ nháy mắt, mấy mươi con người gục xuống, kèm theo là tiếng kêu la thống khổ thấu tận trời xanh.

Tịnh Trúc vì một tiếng gọi của y mà phân tâm, cũng vì một tiếng này mà ma khí bị đình trệ, khí tức trong người bất ngờ bị đảo ngược, không nhịn được mà nôn ra máu. Ả quay người thả mình xuống phía dưới để không trượt chân rơi khỏi mái nhà.

"Trúc nhi."

Diệp Quân Tùng dồn lực đối chưởng với Tiêu Chí Vĩnh, hai người cùng bước lùi mấy bước. Hắn không ngờ lại có kẻ "ngư ông đắc lợi", nhân lúc Tịnh Trúc vừa chạm mũi chân xuống mặt đất, khí tức chưa kịp điều chỉnh liền phóng mấy mũi phi tiêu. Tịnh Trúc cảm nhận nguy hiểm, phất tay áo hất văng mấy chiếc ám tiêu nhưng tiếc rằng vẫn bị một chiếc cắm trúng vào bên ngực trái.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Ngô Phàm mặt biến sắc phi thân về phía ả, vừa kịp đỡ lấy thân ảnh Tịnh Trúc trước khi ả khuỵu xuống.

"Trúc nhi!"

Ngô Phàm điểm vội mấy huyệt đạo trên người ả, tạm thời khống chế không cho ma khí tiếp tục phát tác. Thời gian qua, y mặc dù thần trí đã bình thường nhưng vẫn luôn giả vờ như một bức tượng gỗ và ra sức giết người theo lệnh nên cơ thể vốn bị tổn thương lại càng thêm nghiêm trọng. Chính vì thế mà từ lúc cứu được Bạch Y Vũ, y chỉ cầm chừng bảo vệ cô chứ không ra tay như mọi khi.

"Trúc nhi, muội cảm thấy thế nào rồi. Trúc nhi!" Ngô Phàm lau vết máu nơi khóe miệng Tịnh Trúc hỏi dồn, thanh âm thập phần lo lắng.

"Trúc Nhi." Diệp Quân Tùng ôm một bên cánh tay bị thương sợ hãi gọi tên ả. Nhìn thấy Ngô Phàm, hắn nghiến răng căm hận, đẩy mạnh y – "Buông muội ấy ra."

Ngô Phàm lúc này cũng không còn cầm cự lâu thêm, vừa rồi vận khí sử dụng khinh công y đã gắng hết sức, một cái đẩy tay đầy nội lực của Diệp Quân Tùng khiến y lảo đảo suýt chút nữa thì ngã về phía sau.

Thẩm Ngạc Hoa lúc này cũng đã từ trên mái nhà thả mình xuống đất liền nhanh bước đến đỡ lấy y. Thanh âm không giấu được ngạc nhiên cùng vui sướng:

"Phong nhi, con…"

"Mẹ, nhanh giúp muội ấy trước."

"Không cần lũ khốn các ngươi giả vờ từ bi."

Diệp Quân Tùng mặc máu từ vết thương làm ướt cả cánh tay, ôm riết lấy Tịnh Trúc gần như mất hết sức lực vào người, quát lớn.

Tịnh Trúc thất thủ, mấy gã phân dường chủ bị bắt, cục diện đi đến hồi kết thúc. Lúc này Thẩm Nguyệt Như mới buông tay Bạch Y Vũ để mặc cô chạy về phía Ngô Phàm.

"Phong ca! Huynh bị thương thế nào?"

"Huynh không sao, đừng lo." Rồi quay sang Diệp Quân Tùng, Ngô Phàm tiếp lời – "Diệp Quân Tùng, ngươi mau để mẹ ta giúp muội ấy điều thương, nếu còn để lâu, Trúc nhi không chịu nổi đâu."

"Tất cả cũng tại ngươi, muội ấy ra nông nổi này cũng là vì ngươi. Lôi Phong, mối thù này ta nhất định bắt ngươi trả gấp bội."

Lời vừa dứt, Diệp Quân Tùng liền ném hai viên bi tròn to bằng cổ tay xuống nền đất trước mặt. Một màn khói xanh tím dày đặc nhanh chóng bao phủ khắp nơi. Thẩm Ngạc Hoa thất kinh:

"Cẩn thận, có độc!"

Mọi người nghe thấy đều vùi mũi vào ống tay áo nín thở. Thẩm Ngạc Hoa định thần liền thi triển nội lực đem màn khói độc kia hóa giải đi một phần. Khi khói tản hết, trước mắt bọn họ Diệp Quân Tùng cùng Tịnh Trúc đều đã biến mất.

"Trúc nhi."

Ngô Phàm chỉ kịp gọi hai tiếng ấy thì liền ngất đi.

Bạch Y Vũ một bên đang giữ lấy người y hoảng hốt kêu lên:

"Phong ca, Phong ca."

"Nguyệt Như, Chí Vĩnh! Hai con thay ta thu xếp chuyện ở đây. Y Y, theo ta điều thương cho Phong Nhi."

Thẩm Ngạc Hoa nhanh chóng phân phó nhiệm vụ cho hai người kia rồi cùng Bạch Y Vũ dìu Ngô Phàm đến căn phòng gần nhất.

Để y ngồi ngay ngắn xuống giường, Thẩm Ngạc Hoa nói:

"Y Y, con canh chừng bên ngoài cho ta, ngộ nhỡ trong lúc ta đang điều thương lại có người vô ý xông vào."

Nhìn thần sắc tái nhợt của Ngô Phàm, Bạch Y Vũ dù không đành lòng nhưng vẫn bước ra ngoài khép cửa lại. Mặt trời đã lên rất cao.

Bên trong, Thẩm Ngạc Hoa kiểm tra thương thế cho Ngô Phàm rồi bắt đầu vận khí đả thông kinh mạch đồng thời giúp y tống lượng Mê Hồn tán còn sót lại ra khỏi cơ thể.

Bạch Y Vũ đứng bên ngoài thần sắc thập phần lo lắng. Hai bàn tay vô thức đan vào nhau rồi siết chặt. Dù không biết lý do nào khiến Ngô Phàm có thể lấy lại ý thức nhưng cô biết, lần này y đã đem cả tính mạng bản thân ra để đánh đổi.

"Thì ra, người giúp muội tối hôm qua là huynh."

Bạch Y Vũ nhớ lại chuyện đêm hôm trước, lúc cô chuẩn bị hạ độc vào rượu. Chẳng may gã chuyên trông coi hầm rượu lại xuất hiện ở đó, vốn dĩ nếu không có chìa khóa của gã thì không thể mở cửa hầm rượu vì thế khi hắn phát hiện ra cô suýt chút nữa thì cô đã mất mạng. Nào ngờ đang cận kề nguy hiểm, một bóng đen xuất hiện, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì bóng đen đó đã biến mất cùng với gã quản hầm rượu. Cô lo lắng, nhưng vẫn quyết định hạ độc dù không biết người đó là thù hay bạn.

Qua những lời Thẩm Ngạc Hoa nói, cô biết thời gian qua hẳn y đã rất đau đớn khi phải chịu đựng sự dày vò cơ thể do sự xáo trộn trong quá trình đào thải độc dược. Vậy mà Tịnh Trúc và cả đám người bên cạnh ả đều không phát hiện ra. Cõi lòng cô như xát muối, có vui mừng nhưng lại không khống chế được nỗi bi thương đang trào dâng. Y nhớ lại, nghĩa là thời gian của y không còn bao lâu. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má, cô nói:

"Phong ca, muội rốt cuộc phải làm như thế nào mới giúp được huynh đây?"

***

Diệp Quân Tùng sau khi mang Tịnh Trúc rời khỏi Tử Hành Cung thì tìm một nơi an toàn ẩn nấp. Đó là một hốc cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, thân cây to đến mười người ôm mới xuể, gốc cây bị khuyết tạo thành một hốc đủ lớn để hai người cùng dưỡng thương. Hắn tạm cầm máu cho mình rồi nhanh chóng vận công giúp Tịnh Trúc bài trừ ma khí trong có thể, khí huyết tuy không đả thông hoàn toàn nhưng đã tránh được việc nghịch hành. Nhìn gương mặt có phần giãn ra của Tịnh Trúc trong lúc ngủ, hắn không khỏi thở phào một tiếng, khối đá đè nặng trong lồng ngực như được vứt bỏ.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, hắn vừa rồi đã dốc toàn lực bảo hộ tâm mạch cho Tịnh Trúc lại thêm giao chiến suốt một ngày dài khiến hắn không tránh được mệt mỏi. Sau khi hái lá cây làm đệm cho Tịnh Trúc nghỉ ngơi, hắn không đấu lại được cơn buồn ngủ mà gục đầu bên cạnh ả.

Sáng hôm sau, Tử Hành Cung vẫn chưa thu dọn xong tàn cuộc, xác chết còn ngổn ngang, máu tươi khô quắt đọng lại trên nền tuyết. Ngày mùng một, khắp nơi là một mảng tang thương.

Bạch Gia Hào sau một đêm nghỉ ngơi đã dậy từ sớm. Mấy tháng không gặp tiểu nữ tử, ông thật sự rất nhớ con. Hơn nữa còn nghe tin Ngô Phàm bị thương nặng, dù mệt mỏi trong người bản thân cũng không cách gì nghỉ ngơi tiếp được. Ông muốn đến gặp mặt Thẩm Ngạc Hoa, một là để cám ơn người đã giúp đỡ Bạch gia thời gian qua, hai là muốn biết tình hình của Bạch Y Vũ lẫn Ngô Phàm, trước đó Kim Thiền cũng đã nói qua với ông về chuyện thân thế của Ngô Phàm ông càng muốn đến đó. Trong lòng không tự chủ mà cảm thấy bất an.

Thấy ông kiên quyết như thế, Kim Thiền cũng không ngăn cản, sáng sớm nay liền đưa ông đến gặp Thẩm Ngạc Hoa. Nội điện Tử Hành Cung được ưu tiên thu dọn nên đã sạch sẽ, không còn xác người ngổn ngang, mùi máu tanh cũng theo đó mà nhạt đi mấy phần.

Bên trong nội điện, Thẩm Ngạc Hoa dù một đêm thức trắng vẫn dùng vẻ mặt điềm tĩnh xử lý những việc còn lại. Kim Thiền đi vào, lên tiếng:

"Thẩm bá mẫu, con đưa bá bá đến gặp người."

Thẩm Ngạc Hoa ngừng công việc đang dang dở, ngẩn đầu nhìn về phía cửa. Tiêu Chí Vĩnh đang có mặt trong nội điện cũng theo đó mà lên tiếng:

"Thúc thúc, người đến rồi."

Vì mặt trời chiếu thẳng vào nội điện nên bị ngược sáng, nhất thời Thẩm Ngạc Hoa không nhìn rõ mặt Bạch Gia Hào, cho đến khi ông đứng cách bà không quá năm bước chân thì khuôn mặt ông mới lọt vào nhãn quang.

Quyển sổ trên tay bà rơi xuống. Một người đàn ông trung niên không biết võ công lại dọa cho bà đến thần trí ngây ngốc. Đôi mắt vốn lãnh đạm bỗng dâng tràn nỗi kinh hoàng không nói thành lời, đồng tử co rút, bà muốn đứng lên nhưng đôi chân vô lực không còn chút cảm giác.

Phía đối diện, Bạch Gia Hào cũng rơi vào trạng thái tương tự. Cả người ông cứng đờ, đôi tay đang muốn ôm quyền xá bất động giữa không trung. Trong mắt ông là sự vui mừng, xót xa xen lẫn niềm hạnh phúc không gì đánh đổi được.

Tiêu Chí Vĩnh, Kim Thiền và Nguyệt Như trông thấy thần thái kì lạ của hai người nhất thời đưa mắt nhìn nhau không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao hai người họ vừa mới nhìn thấy nhau liền như tượng đất, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Có lẽ là nam nhân, cũng có thể là sự nhung nhớ trong lòng không thôi ngưng nghỉ, sau khoảnh khắc sững sờ, Bạch Gia Hào lên tiếng, phá vỡ thứ không khí kì dị đang bủa vây trong nội điện. Dù giọng nói của ông do quá xúc động đã khàn đi và không liền mạch nhưng thâm tình cùng niềm hạnh phúc như vỡ òa trong từng lời không thể giấu:

"Hoa Hoa… đúng thật là muội!"

Một lời này của Bạch Gia Hào mang niềm hy vọng mong manh của Thẩm Ngạc Hoa đánh tan thành bọt biển. Mục quang từ kinh hoàng nhanh chóng biến thành căm hận, đôi chân vốn đang nhũn ra bỗng lấy lại sức lực, Thẩm Ngạc Hoa bật dậy, bàn tay vỗ đánh rầm xuống mặt bàn khiến nó bể nát, hét lên:

"Ta hận không thể giết chết ông, Lôi Văn!"

Cả ba người còn lại bị Thẩm ngạc Hoa dọa cho mất hồn vía. Thẩm Nguyệt Như vội giữ lấy cánh tay bà, lo lắng:

"Cô cô, người làm sao vậy? Người biết Bạch thúc thúc ư?"

"Thẩm bá mẫu, đây là thúc thúc của Chí Vĩnh, không phải Lôi Văn gì đó. Người nhận nhầm người rồi."

Tiêu Chí Vĩnh sợ Thẩm Ngạc Hoa trong lúc xúc động lỡ tay làm Bạch Gia Hào bị thương liền kéo ông tránh về phía sau lưng mình. Thẩm Ngạc Hoa không trả lời câu hỏi của Thẩm Nguyệt Như càng không để ý đến Tiêu Chí Vĩnh, ánh mắt bà cắm lên người Bạch Gia Hào như muốn ăn tươi nuốt sống ông. Trên gương mặt trắng bệt, hai cánh môi co giật như cười lại như không:

"Quen biết? Ta ước ta chưa từng quen cũng ngàn lần hi vọng bản thân nhầm lẫn các ngươi có biết không? Nếu có thể dùng tính mạng này để đổi lại quá khứ, ta ngay lúc này sẽ không do dự mà chấp nhận. Tại sao? Tại sao lại là ông? Tại sao?"