Chương 54: Vô tình

Định Mệnh

Chương 54: Vô tình

Chương 54: Vô tình

Đêm nay trời không ánh trăng, chỉ chi chít những ngôi sao nhấp nháy trông như một tấm lụa cẩn ngọc trai sáng lấp lánh. Những chiếc đèn lồng treo dọc các lối hành lang không đủ sức soi rõ từng ngóc nhỏ, trên người chỉ một màu áo đen, Bạch Y Vũ bước đầu thuận lợi tránh được vài tốp đi tuần. Cô cẩn thận quan sát ghi nhớ lại đường đi, nước bước. Lại một tốp tuần tra đi qua, Bạch Y Vũ có chút giật mình, đảo mắt thấy không có nơi để lẩn trốn cô nhún chân phi thân lên mái hành lang rồi nhanh chóng nằm bẹp xuống, bởi phía hành lang bên kia cũng có một tốp tuần tra đang đi tới. Cô chau mày, mồ hôi rịn ướt trán, thầm nghĩ:

"Không ngờ nơi này canh tuần còn nghiêm ngặt hơn cả Thiên Long Giáo, cách nhau chưa đầy một khắc là đã có tốp luân phiên, hơn nữa cùng một lúc là nhiều nhóm khác nhau, sơ sẩy một chút là bị phát hiện ngay. Thẩm tỷ tỷ đoán quả không sai, nếu Tịnh Trúc đơn thuần chỉ là một cô nương bình thường dù may mắn đến đâu cũng khó lòng thoát khỏi thiên la địa võng nơi này."

Mắt nhìn hai tốp canh phòng vừa khuất bóng, Bạch Y Vũ nhanh chóng tiếp tục đi sâu vào bên trong. Nhưng nơi này quá lớn, trong một lúc cô không cách gì dò la được địa điểm giam giữ cha mình và Ngô Phàm dù trong quá trình tìm kiếm cô luôn để tâm nghe những gì bọn người tuần tra nói chuyện, tiếc rằng bọn chúng đều rất có quy củ, một lời cũng không hé ra ngoại trừ những câu đối đáp khô khan về nhiệm vụ.

Có chút thất vọng nhưng không vì thế mà cô nản lòng. Bạch Y Vũ lần nữa cố gắng vượt qua bức tường canh tuần trở ra ngoài, mang giấy bút đã mua cùng lúc với bộ hắc y bắt đầu phát thảo lại những địa điểm đã đi qua.

Cứ như thế, ban ngày cô ở trong rừng, tránh xa những khu nhạy cảm của Tử Hành Cung mài mực vẽ bản đồ, đêm xuống lại trở vào trong dò la bố phòng cùng tin tức. Cách hai ba ngày cô lại tìm đến thủ hạ bí mật của Thiên Long Giáo ở trấn lân cận để gửi tin. May mắn trước đó Thẩm Ngạc Hoa đã gửi thư bồ câu nên bọn họ không hề làm khó cô.

***

Tiếng chuột kêu lít chít chốc chốc lại vang lên trong căn phòng ẩm thấp. Mùi gián, mùi phân có cả mùi nước tiểu của bọn đuôi dài đang chạy qua chạy lại trước mặt lẫn lộn với mùi rơm rạ lâu ngày mục ruỗng cứ liên tục đập vào khứu giác của Bạch Gia Hào khiến ông không ít lần phải hắc hơi liên tục. Cánh mũi cũng đỏ lên vì bị ông chà sát, cố xua đi thứ mùi kinh khủng đang xộc thẳng vào phổi mình.

Cứ nghĩ đã được trở về gặp lại tiểu nữ thương yêu, Bạch Gia Hào không ngờ bị bắt trở lại. Càng chưa từng nghĩ tiểu cô nương Tịnh Trúc mà tất cả mọi người đều tin tưởng lại chính là người ra tay siết cổ ông. Nhớ đến ánh mắt như lang sói của ả lúc ấy, ông vẫn chưa hết bàng hoàng.

Nơi đây không có ánh sáng mặt trời chỉ có những chảo dầu lớn luôn luôn bốc cháy, từ lúc bị giam đến nay ông chưa từng ra ngoài. Hơn hai tháng ở nơi âm u lạnh lẽo này, sức khỏe của ông có phần suy giảm, nước da nhợt nhạt dù mỗi ngày cơm nước đều đưa đến đủ ba bữa. Sau lần bị Tịnh Trúc suýt nữa giết chết, ông không gặp lại ả, càng không biết những việc đã xảy ra trong thời gian ông bị giam cầm.

Tiết trời hôm nay lạnh hơn mọi khi, ông co ro trong tấm chăn mỏng tựa lưng vào tường suy nghĩ về những gì trải qua suốt mấy mươi năm làm người. Những điều ông mãn nguyện khá nhiều nhưng hối tiếc cũng không ít chuyện. Bởi trong lòng ông cho đến tận bây giờ vẫn luôn ray rứt về một lỗi lầm không thể sửa chữa của mình.

Tiếng lạch cạch mở khóa khiến mạch suy nghĩ của Bạch Gia Hào bị đứt đoạn, ông đảo mắt nhìn về phía cửa. Từ những bậc cấp, thân mình nhỏ nhắn của Tịnh Trúc đang chậm rãi bước xuống. Ông vốn dĩ không muốn nhìn ả thêm chút nào nhưng khi gương mặt kẻ theo sau lưng ả đập vào mắt, ông không tự chủ mà buột miệng thốt lên:

"Phong nhi?"

Bạch Gia Hào gạt bỏ tấm chăn sang một bên, luýnh quýnh đứng lên đi về phía những chấn song. Bàn tay già nua run rẩy, sự kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt, ông lắp bắp:

"Phong nhi, không lẽ… con…con cũng…"

"Đừng gọi hắn, hắn không nghe thấy gì đâu."

Tịnh Trúc không nhanh không chậm, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế duy nhất bên ngoài chấn song, hướng Bạch Gia Hào nói.

Một lời của ả càng khiến tinh thần của Bạch Gia Hào thêm kích động. Hai tay nắm lấy chấn song, ông cố nhoài người ra bên ngoài lớn tiếng gọi tên Ngô Phàm.

"Phong nhi! Phong nhi! Là ta đây, Phong nhi. Con mau trả lời ta đi, Phong nhi."

Đáp lại nỗi lo sợ của ông chỉ là khuôn mặt vô cảm và đôi mắt trống rỗng của y. Như một pho tượng đá, y đứng bên cạnh Tịnh Trúc không mảy may một chút xúc cảm dù giọng của ông đã lạc hẳn đi. Bạch Gia Hào lúc này không còn nhịn được, tuy ông không qua lại với giang hồ nhưng không có nghĩa ông chưa từng đứng trong hàng ngũ đó. Ánh mắt ông tối lại, chuyển hướng lên người Tịnh Trúc, ngữ khí thay đổi bất ngờ:

"Tiện nhân, ngươi rốt cuộc đã làm gì Phong nhi?"

Vẻ trấn tĩnh của ông khiến mi tâm của Tịnh Trúc chau lại. Nếu ông chỉ là một thương nhân bình thường, phản ứng khi nhìn thấy cảnh này phải khác đi mới đúng.

"Không thu thập được thì dùng thủ đoạn hạ lưu! Ngươi quả nhiên xứng danh Cung chủ. Thủ đoạn của ngươi khiến lão phu được mở mang tầm nhìn."

Lại thêm một câu nói của ông khiến Tịnh Trúc bất ngờ. Rành rành chỉ là một thương nhân, nhưng ngữ khí hiện tại của ông cứ như là của một người từng trải chuyện giang hồ.

"Bạch Gia Hào, ông rốt cuộc đã biết những gì?" Tịnh Trúc hỏi bằng giọng ngờ vực.

"Cái lão phu biết, nha đầu như ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Hừ, ta tưởng sau khi bà ta chết còn chưa kịp truyền lại bí môn Mê Hồn tán. Không ngờ bà ta vẫn nhanh tay như vậy."

Tịnh Trúc đến lúc này đã không còn giữ được vẻ tĩnh tâm như lúc mới bước vào nơi này. Một loạt những câu hỏi cứ tuôn ra như suối trong đầu ả, đôi mắt đẹp ghim chặt lên người ông hệt như lưỡi dao kề vào yết hầu kẻ địch.

"Rốt cuộc ông ta là ai? Ông ta biết những gì? Tại sao người như ông ta lại biết đến Mê Hồn tán? Không lẽ ông ta có liên quan đến sư phụ sao?" Tịnh Trúc thầm nghĩ.

Nhưng rất nhanh, ả lại bình ổn tâm tư, hai cánh môi hơi cong lên, ả nói:

"Không ngờ ngay cả chuyện Mê Hồn tán chỉ truyền cho người chấp chưởng Tử Hành Cung ông cũng biết. Ta thật sự tò mò về thân phận của ông đấy Bạch Gia Hào." Ả ngừng một chút rồi tiếp lời – " Nhưng thôi, tạm thời ta cũng chưa muốn và cũng không cần biết điều đó. Cứ cho là ông hiểu rõ về nó thì sao? Vốn dĩ, loại độc này không có thuốc giải hơn nữa hôm nay ta đến là để thông báo với ông một tin."

Trong lòng Bạch Gia Hào không dưng dấy lên một nỗi lo lắng khi nghe kiểu nói lấp lửng của ả. Nhìn vẻ mặt đã có phần căng thẳng của ông, Tịnh Trúc nở một nụ cười đắc thắng, nói:

"Sao? Ông sợ rồi à? Bạch Gia Hào, ông biết không? Mấy ngày gần đây ta phát hiện có người cứ đêm đến lại ra vào Tử Hành Cung như trộm. Ông nghĩ xem, là ai nào?"

Đáy mắt bạch Gia Hào là một mảng kinh hoàng. Ý tứ của ả lẽ nào một người như ông lại không nhận ra? Thêm một lần nữa hai bàn tay ông lại siết chặt chấn song, nếu ánh mắt có thể giết người thì ông đã sớm đưa Tịnh Trúc về cõi âm ty địa ngục, làm bạn với lũ đầu trâu mặt ngựa. Tiếc rằng, ông chỉ có thể gào lên trong tức tối:

"Khốn kiếp! Ngươi quả nhiên bỉ ổi. Tiện nhân!"

"Yên tâm, ta không chấp nhất, ông cứ việc chửi cho thoải mái. Dù sao từ trước đến nay ta nghe cũng nhàm chán rồi." Rồi ả quay sang nói với Ngô Phàm vẫn đứng bên cạnh – "Lôi Phong, chúng ta đi. Đừng để lỡ việc."

Ngô Phàm xoay người bước theo ả ra khỏi phòng giam, bỏ lại sau lưng tiếng Bạch Gia Hào gào thét:

"Phong nhi, con mau tỉnh lại. Phong nhi! Tiện nhân, nếu Vũ nhi có chuyện gì, ta có làm ma cũng bắt ngươi đền mạng. Phong nhi."

Rầm.

Lạch cạch.

Cánh cửa phòng giam đóng lại, khóa luôn cả chuỗi âm thanh của Bạch Gia Hào ở phía sau.

Tịnh Trúc thầm nói:

"Bạch Y Vũ, ta nhất định tặng cô một món quà bất ngờ."

***

Đêm quá canh ba, Bạch Y Vũ như mọi hôm lại âm thầm lẻn vào bên trong Tử hành Cung, chỉ có điều cô không hay biết hành tung của mình mấy ngày trước đã bị phát hiện.

Cô rảo bước qua lối cũ, luồn lách tránh những toán đi tuần. Có lẽ do đã khá quen thuộc lối đi, cũng có thể do Tịnh Trúc có sắp xếp mà hôm nay cô mất không quá nhiều thời gian thì đi đến khoảng sân rộng trước nội điện Tử Hành Cung.

Đứng phía sau một thân cây lẫn trong bóng tối, Bạch Y Vũ lưỡng lự cân nhắc có nên đi vào bên trong hay không. Khoảng sân này khá lớn lại không có thứ gì để lẩn trốn, không may nếu gặp phải kẻ địch, chỉ e cô không thoát được. Cô còn đang phân vân thì trông thấy Diệp Quân Tùng cùng một kẻ khác từ bên trong nội điện đi ra, chân mày cô nhíu lại, tự hỏi:

"Là hắn! Bọn họ giờ này vẫn còn ở đây sao?"

Còn chưa trả lời được thắc mắc trong lòng mình, Bạch y Vũ đã nghe thấy tiếng Diệp Quân Tùng:

"Ngươi canh giữ ông ta cẩn thận một chút, Bạch Gia Hào tuy không biết võ công nhưng cũng không loại trừ khả năng người của Thiên Long Giáo sẽ đến cứu người. Còn nữa, gã Lôi Phong lần trước bị thương vẫn chưa khỏi, ngươi mau đi xem hắn thế nào. Ta còn có chuyện cần giải quết."

Nói xong, Diệp Quân Tùng rẽ sang hướng khác, bỏ mặc tên kia đang cúi người vâng dạ nhận lệnh cho đến khi thấy hắn đi khuất mới quay người trở vào.

Nghe xong cuộc đối thoại vừa rồi, tâm Bạch Y Vũ không khỏi rối loạn. Nửa muốn đi theo gã nọ, nửa lại e sợ bại lộ hành tung.

"Đáng ghét! Mình có nên theo chân hắn hay không? Nếu để vuột mất cơ hội lần này chỉ sợ không tìm thấy nơi giam giữ cha và Phong ca."

"Này, lão già đó còn gào toán thì vả cho mồm miệng lão sưng phù lên đi. Đừng để cung chủ không vui."

Tiếng của gã thủ hạ vừa đi vào nội điện vọng ra, lọt vào tai Bạch Y Vũ như một nhát dao rạch chồng lên vết thương chưa lành miệng. Tuy sợ hành tung bại lộ nhưng nỗi lòng đau đớn của một người làm con khi nghe nghững lời ấy khiến cô không giữ được bình tĩnh. Hai bàn tay cô nắm chặt, quay mặt đi nơi khác, cô dằn lòng không được manh động nhưng tiếng la thất thanh vừa mới vọng ra như giọt nước tràn ly khiến cô bất chấp tất cả.

Bạch Y Vũ nghiến răng dứt khoát bước ra khỏi nơi ẩn nấp, nhìn kĩ một lượt xung quanh rồi nhanh chân đi về phía nội điện.

Nhưng dấu giày của cô chỉ mới in lên nửa phần sân thì đã ngừng lại. Trong cơn mưa tuyết đang bắt đầu rơi, cô nhìn thấy một người vừa bước ra từ bên trong.

"Bạch Y Vũ, hoan nghênh cô đến Tử Hành Cung của ta."

Bóng tối không khỏa lắp đi màu đỏ nhức mắt của bộ y phục kia, càng không che giấu được nét cười cợt trên gương mặt nữ tử xinh đẹp ấy. Tịnh Trúc kết thúc câu nói bằng hai cánh tay dang rộng như đón chào khách quý. Bạch Y Vũ giật mình, tự đay nghiến bản thân:

"Ta thật ngu ngốc, đáng lý nên nghĩ đến việc cô cố ý thả mồi chứ?"

"Không trách cô. Nếu cô nghe tiếng thét thất thanh vừa rồi mà còn không chịu ra mặt, ta nghĩ Bạch Gia Hào tốt nhất không nên sinh ra cô thì hơn." Tịnh Trúc khoan thai từng lời từng lời nói ra.

Khi nhìn thấy Tịnh Trúc, Bạch Y Vũ đã không còn đường để thoái lui, cô trừng mắt, nói:

"Tịnh Trúc, rốt cuộc cô đã làm gì cha ta? Còn nữa, Phong ca, huynh ấy ở đâu?"

"Lôi Phong?"

Tịnh Trúc hỏi như không hỏi, những ngón tay đưa lên môi mấp máy. Trong mắt Bạch Y Vũ vừa có lo lắng xen lẫn vui mừng khi nhìn thấy thân ảnh vừa xuất hiện phía sau Tịnh Trúc. Cô không dằn lòng mà gọi một tiếng:

"Phong ca."

Nhưng ngoài tiếng gió vờn bên tai, Bạch Y Vũ không còn nghe được bất cứ âm thanh nào.

"Đừng ngạc nhiên thế chứ. Chẳng phải ta đã từng nói với cô, đừng mất công gọi hắn sao?" Tịnh Trúc buông lời mỉa mai, hai cánh môi lại cong lên nhưng không hẳn là một nụ cười.

"Cô thật bỉ ổi! Huynh ấy tin tưởng cô như thế, lại rất mực thương yêu cô, tại sao cô lại có thể đối với huynh ấy như vậy chứ?"

Giọng nói của Bạch Y Vũ trở nên gay gắt, sự giận dữ của cô đang bị Tịnh Trúc khơi dậy. Điều đó càng khiến tinh thần Tịnh Trúc thêm hưng phấn, ả nói:

"Ta chân thành đối với hắn, là hắn không biết trân trọng thôi."

"Cô khiến huynh ấy trở thành như vậy, cô có thấy thoải mái hơn không? Có thấy vui không? Giữ bên cạnh mình một người ngay cả chút cảm xúc đơn thuần cũng không có, cô thấy hạnh phúc sao? Ta thật tội nghiệp cho cô."

"Im đi!" Lời mỉa mai của Bạch Y Vũ khiến Tịnh Trúc nổi sát tâm – "Để xem, đến khi kiếm của hắn xuyên qua tim cô, ai mới là kẻ đáng tội nghiệp! Giết ả đi."

Một lời của Tịnh Trúc vừa thốt ra, ánh mắt vô hồn của Ngô Phàm bỗng tràn ngập sát khí. Nhuyễn tiên kiếm trên tay y loang loáng ánh bạc. Ngô Phàm nhún chân, chỉ thoáng chốc đã đối mặt với Bạch Y Vũ.

Bạch Y Vũ siết chặt thanh kiếm trên tay, ánh mắt nhìn y đau thương, giọng cô khe khẽ:

"Phong ca."

Lời của cô bị tiếng gió nuốt trọn, không lưu lại chút dư âm nào trong tâm trí Ngô Phàm, thân ảnh y chớp động, mũi kiếm vô tình đâm về phía cô.

Bạch Y Vũ thối lùi, kiếm rút ra khỏi vỏ, cô biết nếu hôm nay cô để thua y, tất cả sẽ kết thúc.

Tịnh Trúc an nhàn ngồi xuống chiếc ghế vừa được một thủ hạ mang tới, Diệp Quân Tùng cũng đã quay trở lại từ lúc nào, đứng bên cạnh cùng xem kịch hay.

Bạch Y Vũ lúc này chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến chuyện đó. Vốn dĩ thân thủ của cô đã không sánh bằng Ngô Phàm, hôm nay y lại không ý thức mà dốc toàn lực sơ sẩy một chút cô nhất định sẽ không toàn mạng.

Cứ thế, một người vô tâm, một kẻ hữu tình cùng so kiếm. Tiếng binh khí chạm vào nhau leng keng thanh lạnh trong đêm tối. Những gì cô học được đều do y truyền dạy nên khoảng thời gian lúc bắt đầu cô có thể đoán được chiêu thức y xuất ra để phòng thủ cũng như đánh trả. Nhưng thời gian kéo dài cô càng lúc càng đuối sức trong khi kiếm chiêu của y ngày một nhanh, hơn nữa luôn nhắm vào yếu điểm trên người cô. Bạch Y vũ thầm bi ai, dù biết y mất đi thần thức nhưng không tránh khỏi đau lòng.

Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, mặt sân trơn trượt hẳn. Bạch Y Vũ đã duy trì cùng y suốt nửa canh giờ, trên người những vết thương ngang dọc đang cùng nhau chảy máu, nội lực gần như đã cạn, kiếm trên tay cũng mất dần uy lực. Cô nhận ra động tác xoay người đổi hướng bất ngờ của Ngô phàm nhưng không theo kịp chiêu thức của y. Cô bị cánh tay vòng từ phía sau lưng giữ lấy, thanh nhuyễn tiên kiếm gần kề ngay yết hầu. Cô cắn răng, dùng kiếm của mình đỡ lấy sức nặng đang đè xuống từ nhuyễn tiên kiếm trên tay Ngô Phàm. Mũi kiếm sượt qua vai, máu búng ra, lại thêm một vết kiếm mới.

"Phong ca."

Bạch Y Vũ dồn lực hất mạnh nhuyễn tiên kiếm, đồng thời hơi cúi người xoay lại dùng một chưởng đẩy Ngô Phàm ra. Bước chân cô loạng choạng, thế thoát thân vừa rồi gần như đã vắt kiệt sức của cô. Bạch Y Vũ thối lùi về sau mấy bước, còn chưa kịp đứng vững thì "soạt" một tiếng, nhuyễn tiên kiếm đã cắm sâu vào người.

Một cơn gió lạnh tái tê đập vào thân ảnh bất động của Bạch Y Vũ.

Kiếm trên tay cô rơi xuống.

Nhuyễn tiên kiếm lúc này đã xuyên qua người cô. Theo lực đẩy của Ngô Phàm, cô lại bước lùi thêm mấy bước.

Một khắc thời gian dường như ngưng lại, ánh mắt cô còn chưa chạm vào mắt y thì cả người đã run lên mà phun ra một ngụm máu. Một bàn tay của cô theo bản năng giữ lấy lưỡi kiếm của y.

Máu từng giọt, từng giọt chảy theo sống kiếm nhỏ xuống nền tuyết.

Bạch Y Vũ dùng chút sức tàn còn lại, cố gắng để bản thân không ngã xuống. Cô soi mình trong đôi mắt vô hồn của y, môi mấp máy mặc kệ khuôn miệng từng ngụm, từng ngụm máu đang trào ra.

"Phong ca… mạng… của muội là do … huynh cứu…"

Lời nói của cô đứt quãng, nỗi bi thương trong ánh mắt khi lưỡi kiếm của y xuyên qua người đã biến mất thay vào đó là tia nhìn mãn nguyện. Cô buông tay khỏi lưỡi kiếm, cố nhấc đôi cánh tay đã không còn sức lực của mình áp vào má y. Bàn tay cô dính đầy máu, vô tình nhuộm đỏ cả khuôn mặt y. Y vẫn nhìn cô, nhưng chỉ là cái nhìn của một con ma giết người không chút cảm giác.

Bạch Y Vũ gắng gượng nở một nụ cười, càng làm cho máu huyết trào ra ngày một nhiều hơn nhưng ánh mắt lại thập phần dịu dàng đong đầy thương luyến. Thanh âm của cô đứt quãng, khản đặc:

"Cho nên hôm nay nếu… có thể dùng… cái chết… của muội đánh thức… huynh. Muội không có gì… phải… hối tiếc cả. Vì muội biết… thà huynh chọn… thời… gian… ngắn ngủi, nhất định… không muốn làm… một…"

Bạch Y Vũ dường như còn muốn nói thêm điều gì nhưng sức đã cùng lực đã kiệt, bàn tay đang áp vào má Ngô Phàm buông lỏng, khép đôi mi mắt ngấn lệ ngã xuống.

Gió đêm thổi lồng lộng, từng bông tuyết rơi xuống như thay cho giọt nước mắt yêu thương mà cô giữ lại cho riêng mình.

Trong căn phòng phảng phất thứ mùi hương dìu dịu từ thảo dược, Tịnh Trúc đang đứng bên cạnh chiếc giường gỗ. Trên giường, Ngô Phàm với đôi mắt nhắm nghiền dường như đang ngủ say. Một cơn gió lọt qua khe cửa lay động những tấm mành bằng lụa mỏng đang buông phủ, vài ba ngọn nến nhỏ mập mờ lay động. Một khoảng không gian im lặng cùng ánh sáng như tỏ như không khiến căn phòng mang một thứ màu sắc kì dị. Một chút âm u, một chút lạnh lẽo giống như tang phòng.

Ả cứ giữ tư thế ấy suốt hơn một khắc mới xoay người rời đi. Lúc bước ngang qua mấy ngọn nến, cánh tay ả phất nhẹ, nến vụt tắt chỉ còn lại bóng tối tĩnh mịch. Ả bất giác thở dài, bóng tối có là gì? Tâm tư ả hiện tại còn tăm tối hơn căn phòng này.

Phía bên ngoài Diệp Quân Tùng đã đợi ả từ lúc nào, nhìn thấy ả ánh mắt hắn lại thêm một phần chua xót. Ả không hỏi, hắn không nói, hai người im lặng cho đến khi rời khỏi thạch động, nơi ả vẫn luôn bế quan mỗi khi luyện công.

Diệp Quân Tùng bước chậm lại, hít lấy một luồng khí thanh lạnh những mong tống khứ cái u uất trong thạch động cùng trong lòng hắn ra ngoài. Mặt trời trên đỉnh đầu nhưng một chút ấm áp hắn cũng không cảm nhận được, lòng hắn lạnh, lạnh vì sự thật hắn vốn không muốn chấp nhận. Hắn lại nhìn Tịnh Trúc, chậm rãi nói:

"Muội thật sự muốn giữ hắn lại sao? Dù hắn bây giờ không còn tri giác nhưng muội lợi dụng hắn như vậy liệu trong lòng muội có thấy an yên?"

"Vậy thì đã sao? Nếu đã không thể cùng y đi chung một con đường, vậy thì ta cần gì lưu tình."

Ả đáp lời, chân vẫn không hề có ý dừng lại. Giọng nói hờ hững, bình thản đến lạ nhưng Diệp Quân Tùng biết, tận sâu trong lòng ả sự bất an luôn tồn tại. Tuy nói Mê Hồn tán không có thuốc giải nhưng biết đâu đấy, chuyện xưa lần nữa lặp lại đến lúc đó liệu ả có thật nhẫn tâm xuống tay? Dù y bây giờ đang ở bên cạnh ả nhưng chỉ là một con rối không có linh hồn.

"Tình hình thu thập nhân lực của chúng ta thế nào?" Tịnh Trúc lên tiếng, không muốn sự im lặng bao bọc lấy hai người.

Sắc diện Diệp Quân Tùng trở nên nghiêm túc khi nghe Tịnh Trúc nêu vấn đề. Hắn cân nhắc một chút rồi mới trả lời:

"Gần đây các bang phái đều ra sức thu nạp nhân lực vì thế việc nhận thêm người của chúng ta gặp một vài trở ngại. Mấy ngày trước, ta có đi xem sổ sách, người đến gia nhập Tử hành Cung không tới hai trăm."

"Vậy sao? Bọn chúng muốn tranh giành với chúng ta? Đúng là không tự lượng sức. Thương thế của hắn cũng đã khá lên nhiều, đến lúc dùng được rồi."

Một câu nói của Tịnh Trúc làm Diệp Quân Tùng bất giác lạnh người nhưng lại khồng hề ngạc nhiên. Một khi đã không thể thu thập, thì tất cả cũng chỉ là công cụ để ả sai khiến, dù đó là người ả yêu thương.

***

Đêm về trong tĩnh lặng.
Trên giường, Tịnh Trúc đang nhíu mày, cả người cứ không yên hết quay bên phải lại quay bên trái, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

"Đừng!"

Ả bật dậy thét lên một tiếng, trong mắt lẫn nét mặt ngập tràn kinh hãi. Ả khó nhọc lấy lại tinh thần bằng hơi thở hồng hộc đứt quãng. Bờ môi bị cắn chặt đến rướm máu, mục quang lưu chuyển sự đau đớn tột cùng rồi nhanh chóng biến mất, ngoài căm hận ra chẳng còn lưu lại gì.

Trong phòng, ánh nến lập lòe, bóng ả in lên bức vách méo mó không rõ hình thù. Ả đưa mắt nhìn nó, môi vẽ một đường cong mỉa mai. Kể từ ngày mẹ bị giết, ả bị bán vào thanh lâu thì cuộc đời ả đã như cái bóng kia, chẳng còn gì là nguyên vẹn. Một giọt nước mắt lăn trên gò má nhưng ả chẳng quan tâm, ả hất chăn sang một bên bước xuống giường, khoác vội chiếc áo choàng đem theo mồi lửa rồi đi ra ngoài.

Gió đêm quất vào người từng cơn lạnh lẽo, Tử hành Cung vốn u ám khi đêm về càng thêm âm lãnh. Đường đến thạch động không một bóng người, chỉ đơn độc dấu chân ả in lên nền tuyết.

Tịnh Trúc đẩy cửa phòng Ngô Phàm bước vào, lấy mồi lửa mang theo châm nến. Ánh sáng yếu ớt từ mấy ngọn nến cháy nham nhở khiến căn phòng như thật như ảo. Bóng ả đổ xuống nền nhà, cũng in lên vách bóng Ngô Phàm đang ngồi trên chiếc ghế kê trong phòng.

"Tỉnh rồ à?" Ả lên tiếng nhưng hình như không mong đợi câu trả lời.

Ả bước đến trước mặt y, soi mình trong đôi mắt đen thẩm nhưng vô hồn của y chậm rãi nói:

"Lần đầu nhìn thấy huynh, ta đã mong một ngày được ở bên cạnh huynh. Ta đem tất cả chân thành của mình đối đãi với huynh, tin tưởng rồi huynh nhất định sẽ đáp lại nhưng mà tám năm thanh xuân của ta chỉ như một chiếc lá vàng úa, khi đã rơi xuống thì không ai còn đoái hoài. Giống như huynh, khi gặp lại cô ta, sự chân thành của ta cũng đã bị huynh bỏ quên."

Tịnh Trúc ngừng lại trong giây lát, ánh mắt nhìn Ngô Phàm vừa bi thương lẫn khổ hận. Bàn tay ấm nóng áp lên má y, ngón tay sượt qua sống mũi, ả cố tìm kiếm một tia khác biệt nơi đáy mắt y nhưng chỉ là vô vọng.

"Lôi Phong, lẽ nào tám năm của chúng ta chỉ là mộng tưởng?"

Ả đưa ngón tay kề lên môi, hai cánh môi mấp máy, không một âm thanh phát ra nhưng mục quang của Ngô Phàm lại chuyển biến, ánh mắt y chuyển lên người ả chờ đợi. Ả nhỏ giọng:

"Đứng lên."

Khi y đã làm theo lời ả, gót chân của ả hơi nhướn lên, môi ả chạm vào môi y.

Lạnh lẽo.

"Ôm ta và hôn ta đi."

Môi y dao động, chà sát với đôi môi hé mở của ả, đôi tay cũng từ từ siết lấy thân hình nhỏ nhắn kia. Rõ ràng đang ở trong vòng tay y, môi y đang chiếm giữ hơi thở hoảng loạn của ả nhưng thứ ả cảm nhận được chỉ là sự trống rỗng nơi tâm hồn.

Ả không cam tâm.

Tại vì sao? Xinh đẹp? Ả có thừa, phải nói dung diện ả tựa thiên tiên, bất cứ nam nhân nào vừa gặp dù không động tâm nhưng không thiếu kẻ ngẩn ngơ. Bản lĩnh? Nếu không có năng lực liệu nha đầu ngoài hai mươi như ả có thể chấp chưởng một Tử Hành Cung lớn mạnh đến nhường ấy? Chân thành? Đối với y ả chưa từng dối lòng, có chăng ả chỉ giấu y chuyện ả là cung chủ. Vậy thì tại sao y lại chọn một kẻ thua ả về mọi mặt mà không chọn ả?

Ngô Phàm vẫn ôm hôn ả nhưng ả lại không thể tiếp tục chịu đựng sự lừa gạt của bản thân.

"Đủ rồi!"

Ả đẩy mạnh y, vòng tay đang giữ ả của y cũng theo đó mà buông lỏng. Y đứng đó, không một chút biểu cảm, ngay cả nụ hôn cuồng dại vừa rồi cũng không làm y mảy may thay đổi sắc mặt. Tịnh Trúc cay đắng bước lùi ngồi bệt xuống giường, thứ ả có được sau tám năm chỉ là một cái xác không hồn. Dù không muốn nhưng ả không thể không chấp nhận, có chăng trong lòng ả hiện tại là sự nuối tiếc vô hạn. Thà rằng ngày đó ả không hạ độc, dù bây giờ y đối với ả chỉ có hận thù vẫn còn hơn y mặn nồng bên cạnh nhưng chỉ là một khúc gỗ di động, y càng không biết đến nỗi đau cùng bất lực của ả.

Tiếc rằng, tất cả đã quá muộn. Hối hận của ả không làm thời gian quay trở về, càng không trả lại cho ả một Lôi Phong thâm trầm, yêu thương muội tử như ngày nào.

Từng thời khắc trôi qua, vết thương trong lòng ả càng thêm sâu nhưng đáy mắt sự kiên định hiện lên rõ nét. Khi tiếng gà nuôi trong Tử Hành Cung cất tiếng gáy chào ngày mới cũng là lúc ả đem mọi tâm tư, tình cảm của bản thân chôn thành nấm mồ trong tim. Giọng nói của ả lạnh như gió đông sớm mai:

"Đã không thể chung đường vậy thì ta và ngươi cũng đoạn tuyệt. Ngươi có tỉnh lại cũng đừng trách ta vô tình!"

Ả phất tay áo đứng lên, vẻ mặt băng lãnh hạ lệnh:

"Bất cứ lúc nào khi nhìn thấy thẻ bài này, ta muốn ngươi gặp người giết người gặp chó giết chó!"

… Khoảng nửa tháng sau, rất nhiều bang phái đồng loạt phát tang. Có những bang phái nhỏ cả nhà già trẻ lớn bé, trên dưới thủ hạ lẫn đệ tử đều bị giết sạch. Một số bang phái lớn hơn tuy không đến nỗi bị diệt môn nhưng cả nhà cũng không còn mấy ngươì sống sót. Tất cả đều bị một kẻ mặc hắc y có đôi mắt như xác sống đội mồ cầm nhuyễn tiên kiếm trên tay hạ thủ không lưu lại chút tình nghĩa con người. Hắn hết chém rồi giết, trong mắt không hề tồn tại nhân tính, mỗi một kiếm của hắn đều chí mạng, hắn không hề biết sợ là gì chỉ cần thấy lệnh bài, mặc cho thân mình bị thương đến tơi tả, hắn cũng sẽ truy đuổi đến cùng. Dù chỉ còn lại chút hơi tàn hắn cũng nhất định không ngừng tay.

***

Lại nói đến Bạch Y Vũ, sau khi rời khỏi Thiên Long Giáo một mình truy tìm tung tích Ngô Phàm cùng Bạch Gia Hào. Con Bạch Long vốn thân cận chủ nhân, lại hiểu tính người, nó theo lời Bạch Y Vũ đưa cô đến Tịnh Trúc Viên nhưng đến nơi trước mắt cô chỉ là một cảnh hoang tàn. Rừng trúc vắng lặng đến cả tiếng chim kêu cũng không nghe thấy. Gian nhà bằng trúc bị bỏ không lâu ngày không người quét dọn, tơ nhện đã giăng đầy. Mọi thứ bên trong đều phủ một lớp bụi mỏng. Chúng nằm đó, bất động như muốn nói chủ nhân của chúng từ lâu đã không còn đoái hoài.

Cô đảo một vòng khắp gian nhà cả khoảng rừng trúc lân cận nhưng một chút dấu vết cũng không có. Bach Y Vũ lại leo lên lưng ngựa, lần này nhắm hướng Tử Hành Cung mà đi.

Khi cô đến địa phận thuộc Tử hành Cung thì thời gian cũng đã thắm thoát hơn hai tháng. Khoác trên người chiếc áo choàng mỏng lấy vội lúc đi, gương mặt cô tái đi vì lạnh. Ngân lượng mang theo bên người không nhiều, lại không biết lúc nào mới tìm được tung tích của Bạch Gia Hào và Ngô Phàm, cô không dám hoang phí. Cô từng nghĩ sẽ ghé qua dịch quán nhưng suy nghĩ kĩ lại thôi.

Trên đường đến Tử Hành Cung, Bạch Y Vũ nghe không ít chuyện về kẻ giết người không ghê tay kia. Qua lời kể của những người đi lại trên giang hồ dù ngu ngốc đến đâu cô cũng có thể đoán được kẻ đó là ai. Mỗi một lời bọn họ nói là một lần da thịt trên người cô như bị tùng xẻo, chỉ cần nhắm mắt là cô như nhìn thấy cả người Ngô Phàm nhuộm đầy máu tươi, lưỡi kiếm còn đang nhỏ từng giọt sền sệt xuống đất và đôi mắt trống rỗng của y như cửa âm ty chờ đón những oan hồn.

Cô run rẩy, trái tim như bị khoét rỗng.

Sau nhiều ngày ẩn mình lui tới bên ngoài bìa rừng mà không thu thập thêm được chút tin tức nào, cô quyết định đêm nay sẽ thâm nhập Tử Hành Cung một chuyến. Ít ra không tìm được người nhưng có thể nắm đôi chút về bố phòng của Tử Hành Cung, đối với việc sau này hẳn sẽ có ích. Cô mặc một bộ y phục dạ hành vừa mua trước đó không lâu, bên mép tường ẩm thấp phủ đầy tuyết, bàn chân cô đạp lên nhánh cây gần đó đi vào bên trong.