Chương 52: Thừa nhận

Định Mệnh

Chương 52: Thừa nhận

Từ nội điện trở về phòng, Bạch Y Vũ không nói với ai thêm một lời nào. Cả người toát ra một thứ khí tức u ám, dường như muốn giam giữ bản thân trong một không gian bức bối, không muốn người khác chạm đến. Đôi mắt vốn sáng long lanh như tinh tú nay lấp đầy một màu đen của bóng tối.

Suốt ngày hôm đó, cô không hề rời khỏi phòng nửa bước, ngay cả cơm mà Thẩn Ngạc Hoa sai người mang đến cô cũng không ăn.

Đến khi trời tối, Kim Thiền thấy tình hình không ổn nên vội tìm Tiêu Chí Vĩnh, hy vọng y có thể khuyên Bạch Y Vũ vài câu. Cô gõ cửa phòng y vài cái rồi không đợi y đồng ý hay không liền đẩy cửa đi vào. Giọng cô quả thật khá lớn:

"Chí Vĩnh ca ca, Chí Vĩnh ca ca."

Chí Vĩnh lúc này đang nằm nghỉ trên giường, nghe tiếng gõ cửa, còn chưa kịp phản ứng vì vết thương trên người thì đã thấy thân ảnh Kim Thiền ngay trước mặt. Y thoáng cau mày, giọng nói lộ ý không vui:

"Kim Thiền, dù chuyện gấp đến đâu cũng nên đợi huynh lên tiếng chứ? Lần sau đừng xông bừa vào phòng người khác, nhất là nam nhân, muội vẫn là một cô nương đấy."

"Muội có việc gấp mới tìm huynh, huynh cần gì phải nặng lời với muội như vậy?" Kim Thiền nhăn mặt nhưngcũng không dừng bước chân.

Câu nói của cô còn đang muốn tiếp tục thì thanh âm của Thẩm Nguyệt Như từ bên ngoài đã cắt ngang:

"Nếu lúc cô đẩy cửa, chẳng may tên Kiến Lâm đó đang ‘trần như nhộng’ thì sao? Cô còn nghĩ lời nhắc nhở của y là thừa thãi?"

Bước chân Kim Thiền ngay lập tức khựng lại. Cô quay ngoắc về phía cửa, nét mặt không hề giấu vẻ khó chịu, cô muốn đáp trả nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác lại Thẩm Nguyệt Như. Tuy bản thân mắt nhìn thấy, tai cũng nghe nhưng Tiêu Chí Vĩnh lại giữ im lặng, không hề nói giúp câu nào ch Kim Thiền, điều này càng làm cô thêm tức tối. Mười tám, cô không còn là tiểu cô nương bé tí ngày nào để y tiếp tục dung túng.

Y ngồi hẳn lên, cánh tay vịn lấy thành giường toan đứng dậy. Thẩm Nguyệt Như trông thấy hành động của y thì hoảng hốt, vội lên tiếng ngăn y lại:

"Chí Vĩnh! Ngươi làn gì vậy? Vết thương nhuyễn tiên kiếm gây ra rất khó liền miệng. Ngươi cứ cử động như thế, làm sao cầm máu chứ?"

Rồi mặc kệ Kim Thiền đang nhìn mình bằng ánh mắt như muốn bốc hỏa, Thẩm Nguyệt Như nhanh bước đến giữ lấy tay y. Cô nói không sai, Tiêu Chí Vĩnh có thể tự mình cảm nhận thấy điều đó nhưng y biết, Kim Thiền đến tìm y nhất định là chuyện liên quan đến Bạch Y Vũ, y cười gượng, nói:

"Không sao! Ta đến gặp Tiểu Vũ một lúc sẽ về thôi." Rồi y nhìn Kim Thiền tiếp lời – "Kim Thiền, chúng ta đi."

"Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ đi với ngươi."

Tiêu Chí Vĩnh nhìn Thẩm Nguyệt Như một lúc rồi nhẹ giọng, đáy mắt thấp thoáng ý cười:

"Được rồi, chúng ta đi."

Trong biệt viện không giống như khu hậu viện Thiên Long Giáo, nơi này được phân ra làm hai dãy nhà quay lưng với nhau, một khu dành cho nữ nhân, khu còn lại là dành cho nam. Thẩm Nguyệt Như và Kim Thiền dìu Tiêu Chí VĨnh đi hết một dãy hành lang dài, vòng qua một khúc ngoặc, đi thêm một đoạn ngắn nữa mới đến được phòng Bạch Y Vũ.

Kim Thiền buông Tiêu Chú Vĩnh, gõ cửa phòng liên hồi.

"Y Vũ tỷ tỷ, tỷ nhanh mở cửa đi. Chí Vĩnh ca ca đến gặp tỷ nè."

Kim Thiền gõ đến mấy lần mà vẫn không có tiếng hồi đáp từ bên trong. Lúc này, sắc mặt Tiêu Chí Vĩnh đại biến, y gạt Kim Thiền sang một bên rồi xô mạnh cửa. Ánh mắt y tối lại, bên trong chỉ là căn phòng trống không.

Kim Thiền còn đang ngây ngô chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Thẩm Nguyệt Như đã lên tiếng:

"Cô mau vào xem thử Bạch Y Vũ có để lại thư không."

Đến lúc này thì Kim Thiền mới ngộ ra điều bất ổn trong ánh mắt Tiêu Chí Vĩnh. Cô cuống quýt chạy vào bên trong, nhìn khắp nơi trong phòng và chẳng mấy khó khăn khi nhìn thấy mảnh giấy được lưu lại trên bàn. Cô vội cầm lên xem, tá hỏa nói:

"Chí Vĩnh ca ca, tỷ ấy đi rồi."

Tiêu Chí Vĩnh nhận lấy mảnh giấy mà Kim Thiền đưa cho y, mi tâm nhíu lại. Y nói:

"Bút tích còn mới, muội ấy chỉ mới vừa rời đi. Nhanh, mau tìm muội ấy về, chuyện này không phải là trò đùa."

"Muội đi ngay."

Kim Thiền đáp lại lời Tiêu Chí Vĩnh rồi nhanh chóng chạy đi. Bàn tay đang giữ mảnh giấy của y nắm chặt, phút xúc động nhất thời khiến y không nén được tiếng ho khan. Thẩm Nguyệt Như thấy y như thế thì không đành lòng, cô nói:

"Ngươi có lo lắng cũng không ích gì. Mau theo ta về phòng, ta giúp ngươi thay băng."

Cô nói và cũng chẳng hề có ý định đợi câu trả lời của y. Cánh tay cô gia lực, kéo y quay trở lại lối cũ.

Về đến phòng, cô ấn y ngồi xuống giường, im lặng tháo bỏ lớp vải đã đổi màu bởi vết máu loang. Cô đã từng nói không nề hà chuyện nam nữ khác biệt nhưng khi mảng lưng trần của y ngoài vết kiếm sâu do nhuyễn tiên kiếm gây ra còn đang rỉ máu thì những vết thương đã liền sẹo trước đó khiến lòng cô không tránh khỏi những cơn sóng vỗ. Không hề mạnh mẽ như triều dâng nhưng tận thâm tâm, cô vẫn thấy đau.

Những ngón tay cô run run, vô thức muốn chạm vào chúng nhưng lý trí đã trở về kịp thời để ngăn cô lại. Thẩm Nguyệt Như nhắm mắt định thần rồi bắt đầu dùng khăn ướt lau đi vết máu khô, tỉ mỉ từng chút một.

Tiêu Chí Vĩnh cũng im lặng phối hợp, không có ý bắt cô dừng lại. Mà thật ra dù có muốn, cô cũng không chấp nhận, y biết tính cô, hơn nữa y lúc này thật sự lo lắng cho Bạch Y Vũ. Mặc dù trong thư cô trấn an sẽ không hành động khinh suất nhưng với sự giảo hoạt của Tịnh Trúc, y chỉ e cô sớm muộn gì cũng bại lộ hành tung, đến lúc đó không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì.

Quãng thời gian hơn một khắc trôi qua, cả y và cô đều không ai lên tiếng, chỉ có nhịp thở có lúc đứt quãng lại có lúc nhẹ như lông vũ nối tiếp nhau.

Thẩm Nguyệt Như đặt chiếc kéo vào chiếc rổ nhỏ trên bàn rồi buộc nút thắt cho lớp băng mới. Nhìn lớp băng trắng không còn in vết máu, cô bất tri bất giác mà thở phào. Ngẩng đầu, đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán, cô vô tình chạm vào ánh mắt nhu hòa của Tiêu Chí Vĩnh, một thoáng bối rối khiến cô vội quay mặt đi nơi khác, thanh âm ngập ngừng:

"Ngươi… nghỉ ngơi đi. Chuyện Bạch Y Vũ, cô cô nhất định sẽ có biện pháp."

Nói xong, cô nhanh chóng đứng lên thu dọn lại mọi thứ, muốn mau mau rời khỏi y.

Tiêu Chí Vĩnh nhìn bộ dạng luống cuống của cô ý cười trong mắt càng thêm sâu nhưng vội thu lại, y nói:

"Một khi muội ấy đã không muốn chúng ta cản trở thì không dễ gì để lại dấu vết. Ngoài ra ngựa muội ấy cưỡi nhất định là Bạch Long, nó phi nước kiệu như thế nào hẳn muội rõ hơn ai mà. Ta chẳng qua muốn giúp Tiểu Vũ đánh lạc hướng chú ý của tử Hành Cung thôi."

"Ta hiểu rồi, ta giúp ngươi tung hỏa mù. Không còn chuyện gì ta đi trước."

"Nội thương của muội đã khá hơn rồi chứ?"

Lời nói của y chậm rãi nhưng khiến bước chân của Thẩm Nguyệt Như khựng lại. Trong lòng bất giác vang lên một thứ âm thanh khe khẽ như bàn chân vô tình dẫm lên chiếc lá khô. Hai cánh môi của cô bất tri bất giác mà cong lên, cô nói:

"Cũng đã khôi phục bảy tám phần."

"Nguyệt Như, muội ở lại một lúc được không? Ta muốn bàn với muội chuyện xảy ra đêm qua."

Thẩm Nguyệt Như thầm cân nhắc một chút rồi quay trở vào, ánh mắt nghiêm túc nhìn y, nói:

"Nếu ngươi thấy có thể cùng ta nói chuyện, vậy được, ngươi kể rõ tình hình lúc đó cho ta nghe."

"Muội đến đây."

Tiêu Chí Vĩnh đang ngồi tựa lưng và thành giường, y một tay giữ lấy vết thương, một tay vỗ nhẹ vào vị trí đối diện, ý muốn Thẩm Nguyệt Như ngồi xuống. Vốn không câu nệ chuyện tiểu tiết, hơn nữa y đang muốn bàn bạc đối sách, cô không ngần ngại bước về phía y, ngồi xuống giường.

"Được rồi, ngươi nói đi. Nếu thấy mệt thì cứ nói với ta một tiếng, đừng gắng sức."

"Không sao, nội thương cũng đã ổn." Y cười dịu dàng nói với cô.

Thẩm Nguyệt Như không muốn cắt ngang lời y nên suốt thời gian y thuật lại quá trình xảy ra sự việc luôn im lặng, chỉ có đôi chân mày khi thì chau lại, lúc thì giãn ra. Ánh mắt cũng bắt đầu có chút u tối. Khi y ngừng kể, cô mới lên tiếng hỏi:

"Vậy thì ‘Tịnh Trúc’ mà chúng ta gặp ở Mai Hoa cổ động nhất định chỉ là thế thân. Điều ta không nghĩ ra là lẽ nào Ngô đại ca cũng không phát hiện ra?"

"Lúc đó tình hình hỗn loạn, hơn nữa y đang nóng lòng cứu người, có lẽ nhất thời không nhận ra sự khác biệt." Tiêu Chí Vĩnh khẽ cau mày nói.

"Nhưng hai người đó biết nhau lâu như thế, Ngô đại ca tuy không phải đệ nhất cao thủ nhưng vẫn thừa khả năng nhận ra thân thủ đối phương chứ?"

Câu hỏi của cô không làm y ngạc nhiên, chính y cũng bị "lừa" suốt mười một năm trời bởi tiểu muội tử bên cạnh mình. Y cười khổ, nói:

"Ngay cả cô cô của muội dù gặp qua vài lần mà cũng không nhận ra huống hồ gì là y. Bản thân ta cũng chưa từng phát hiện ra thân thủ của Tiểu Vũ, muội nói xem, với công phu của ả, điều này hẳn không lấy làm khó, hơn nữa như Tiểu Vũ từng nói, chỉ cần luôn tâm niệm bản thân không biết võ công, không động đến binh khí tự nhiên sẽ phản ứng như người bình thường."

Thẩm Nguyệt Như nghe y nói thì ngẩn ra, cô không nghĩ lại có chuyện hoang đường này. Ánh mắt nghi hoặc cô hỏi y lần nữa:

"Ngươi chắc chứ?"

"Muội trực tiếp hỏi Tiểu Vũ sẽ biết. Hơn nữa ‘bí quyết’ này là y dạy cho muội ấy."

"Chuyện đó bây giờ cũng không quan trọng nữa. Chuyện trước mắt là chuyện Ngô đại ca tại sao lại đả thương ngươi, huynh ấy thật sự đã trúng Mê Hồ tán hay còn nguyên nhân nào khác? Lần này, ta nhất định phải đến Tử Hành Cung một chuyến."

Thẩm Nguyệt Như đứng lên.

Tiêu Chí Vĩnh vươn tay muốn giữ chân cô, từ vết thương chưa khép miệng dội lên một cơn đau khiến động tác của y dưng lại giữa chừng.

"Nguyệt Như, đợi…"

"Chí Vĩnh, ngươi cẩn thận."

Thẩm Nguyệt Như luống cuống đỡ lấy y, trong lòng cũng không tránh khỏi có phần lo lắng.

"Không được đi. Đó không phải là nơi muội muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Nhất định phải vạch ra đối sách." Tiêu Chí Vĩnh chụp lấy cánh tay cô nói.

"Ta đâu có nói là sẽ đi ngay đâu. Hơn nữa ta sẽ cho người dò la tung tích Ngô đại ca trước, cũng chờ tin từ Bạch Y Vũ. Ta đương nhiên biết một khi ả đã lộ diện thì đã có chuẩn bị. Ta đâu ngu ngốc đến nỗi tự mình sa bẫy chứ?"

Trong giọng nói của cô ngoài hoảng hốt còn có vài phần bất mãn. Lúc này bản thân Tiêu Chí Vĩnh lại thầm tự mắng mình quá manh động. Y nói:

"Xin lỗi, ta lại sợ muội nhất thời suy nghĩ không thấu đáo. Là ta lo xa rồi."

Lúc ở đại sảnh, rõ ràng ánh mắt của y đối với Bạch Y Vũ vô cùng phức tạp, vừa có yêu thương, vừa có đau đớn lại có xót xa, Thẩm Nguyệt Như vốn tâm tình có chút bức bối nhưng những lời này của y lại khiến cô nhất thời không phán đoán được tình cảm của y. Bản thân cũng không phân rõ được tình cảm của mình, trong lòng vẫn nghĩ đến Ngô Phàm nhưng nghe được những lời này lại không khỏi động tâm.

"Ngươi thật lo lắng cho ta sao?"

Câu hỏi vừa kết thúc, Thẩm Nguyệt Như cũng theo đó mà giật mình vội sửa lời:

"Không có gì, xem như ta chưa từng hỏi. Ngươi mau nghỉ ngơi đi."

Nói rồi cô vội vội vàng vàng đứng lên bước nhanh về phía cửa.

"Lúc kiếm của y xuyên qua người, ta phát hiện, người ta nghĩ đến đầu tiên không phải là Tiểu Vũ."

Lần nữa, bước chân Thẩm Nguyệt Như bị câu nói của Tiêu Chí Vĩnh giữ lại. Cô mím môi nhưng cuối cùng cũng vô thức mà quay lại, y nhìn cô, trong mắt lưu chuyển thứ tình cảm nhu hòa, từng lời chậm rãi lọt vào tai cô:

"Mà là muội! Nguyệt Như."