Chương 51: Mê hồn tán (4)

Định Mệnh

Chương 51: Mê hồn tán (4)

Bạch Y Vũ không nhanh không chậm nói ra một câu khiến mọi người đều giật mình.

Thật ra, khi nhìn thấy Tiêu Chí Vĩnh nằm dưới đất, cô đã đưa mắt nhìn lướt qua phía trên lầu, cả khi cô gọi Ngô Phàm, ánh mắt của y lúc đó không hề có cô.

Không! Là hoàn toàn trống rỗng.

Trong ánh mắt đó không hề chứa đựng bất cứ điều gì, giống như đôi mắt của một người chết. Suốt quãng đường trở về cô không ngừng tự nhắc bản thân cũng là tự dối lòng đó chỉ là sự nhầm lẫn. Là cô đã quá kích động khi nhìn thấy Tiêu Chí Vĩnh bị thương nên sinh ra ảo giác bởi vì chỉ ngay sau khi cô gọi y, y đã ngất đi. Nhưng đến lúc này, khi nghe Tiêu Chí Vĩnh kể rõ đầu đuôi, cô không dám tự gạt mình, càng không dám đem chuyện này giấu giếm, đây không còn là chuyện của riêng cô.

"Trống rỗng?" Thẩm Ngạc Hoa lại lần nữa bị dọa, hơi thở đã có phần hỗn loạn.

"Ánh mắt Phong ca… con không nhìn thấy gì trong mắt huynh ấy cả. Hơn nữa Tịnh Trúc lúc đó đã nói một câu…"

"Một câu? Ả đã nói gì?"

Thẩm Ngạc Hoa chụp lấy cánh tay của Bạch Y Vũ, đầu ngón tay cấu mạnh vào da thịt cô khiến cô nhất thời đau nhói nhưng khi cô nghĩ đến những lời Tịnh Trúc đã nói trước lúc rời đi, một chút đau ấy nhanh chóng tan biến. Cô cắn môi, hít lấy một luồng khí, dù trên người đang khoác một chiếc áo choàng dày cô vẫn thấy sống lưng mình lạnh ngắt, cô nói:

"Bạch Y Vũ, đừng gọi nữa, Lôi Phong sẽ không trả lời ngươi đâu."

Khi cô kết thúc câu nói, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Ngạc Hoa. Quả nhiên, sắc mặt của bà trắng bệch, môi mấp máy dường như muốn nói nhưng lại không thốt ra được lời nào. Thẩm Nguyệt Như thấy vậy, vội rời khỏi Tiêu Chí Vĩnh, giúp Bạch Y Vũ vuốt sống lưng của bà, miệng không ngừng vỗ về:

"Cô cô, người bình tĩnh, Ngô đại ca nhất định không sao. Cô cô, người uống chút trà đi."

Thẩm Nguyệt Như, cần lấy chén trà đặt sẵn trên bàn đưa cho Thẩm Ngạc Hoa.

Bà nhấp một ngụm.

Nước trà nguội lạnh đi vào cổ họng khiến Thẩm Ngạc Hoa dường như tỉnh lại sau cơn mê loạn. Nhưng sự kinh nghi trong mắt bà càng lúc càng đậm, bà lắp bắp:

"Không lẽ là… Mê Hồn tán ư?"

"Mê Hồn tán?"

Bạch Y Vũ, Thẩm Nguyệt Như, Tiêu Chí Vĩnh cùng Kiến Lâm gần như đồng thanh nêu câu hỏi. Âm thanh vừa dứt, bọn họ lại đưa mắt nhìn nhau rồi chuyển lên người Thẩm Ngạc Hoa chờ đợi. Nhưng cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi thanh âm hoang mang từ bên ngoài của Chu Bích Dung, dự cảm không lành lúc này của bà càng tăng thêm bội phần.

"Mọi người đang nói gì vậy? Ai trúng Mê Hồn tán chứ?"

Toàn bộ những người có mặt trong nội điện nhất thời bị động, không ai đáp lời bà. Chu Bích Dung nhìn thần sắc của mọi người, thấy nơi khóe mắt của Thẩm Ngạc Hoa một giọt lệ còn chưa rơi xuống, bà đảo mắt lại không thấy Ngô Phàm, chân bà nhũn ra, không cần nhiều lời, bản thân cũng hiểu được ít nhiều.

"Bá mẫu, người cẩn thận."’

Bạch Y Vũ thấy Chu Bích Dung loạng choạng liền để Thẩm Nguyệt Như chăm sóc Thẩm Ngạc Hoa, còn cô thì nhanh nhanh chạy đến đỡ lấy bà. Cánh tay cô lại lần nữa bị giữ chặt, chỉ khác lần này là Chu Bích Dung chứ không phải Thẩm Ngạc Hoa. Ánh mắt mong đợi những gì mình nghĩ không phải là sự thật, bà hỏi cô:

"Y Y, chuyện Mê Hồn tán mà bà ấy nói đến không liên quan tới Phong nhi chứ?"

Chu Bích Dung chờ đợi một cái gật đầu của Bạch Y Vũ, thời gian chỉ là một cái chớp mắt nhưng bà thấy như tháng ngày đằng đẵng, tiếc rằng kết quả mà bà mong lại không hề xuất hiện. Cô khẽ lắc đầu, miệng nói:

"Bá mẫu, con xin lỗi. Là con không chăm sóc tốt cho Phong ca."

Chu Bích Dung chỉ là một góa phụ bình thường, bà không có sự bình tĩnh che giấu cảm xúc được tôi rèn như Thẩm Ngạc Hoa, chính vì thế mà vừa nghe Bạch Y Vũ nói xong cả người bà liền mất hết sức lực, Bạch Y Vũ phải dùng sức đứng trụ mới không để bà ngã xuống sàn nhà.

"Y Y, mau đỡ bà ấy ngồi xuống." Thẩm Ngạc Hoa lên tiếng.

"Để đệ giúp tỷ."

Kiến Lâm lúc này cũng chạy đến, đỡ lấy một bên Chu Bích Dung. Cả hai dìu bà ngồi xuống ghế. Bạch Y Vũ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà xoa đi xoa lại, cố gắng ủ ấm nó, thanh âm lo lắng:

"Bá mẫu, con xin người đừng kích động. Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, chỉ là suy luận ban đầu mà thôi. Có lẽ là con quá đa nghi, con sẽ nhanh chóng đưa Phong ca về bên cạnh bá mẫu. Người đừng như thế, sức khỏe sẽ bị tổn hại, Phong ca nhất định rất đau lòng."

Một lúc sau bàn tay Chu Bích Dung cũng ấm lên, tinh thần bà cũng ổn định hơn dù trong lòng sự lo âu không hề thuyên giảm. Bà quay sang nhìn Thẩm Ngạc Hoa nói:

"Không cần giấu ta, điều gì cần nói, bà cứ nói đi. Dù thế nào, hai mươi sáu năm rồi ta luôn yêu thương nó."

Nghe được những lời này, Thẩm Ngạc Hoa bất giác thở dài. Bà từ tốn nói:

"Mê Hồn tán là một loại dược khiến người bị hạ dược thần trí không còn như ban đầu. Kẻ đó sẽ chỉ nghe lời của người hạ độc, loại độc dược này gần như không có thuốc giải. Kẻ hạ độc dùng một ám hiệu do mình đặt ra để khống chế đối phương. Nói chính xác, một khi đã trúng độc, bản thân sẽ không có suy nghĩ, không tình cảm, chỉ như một con rối bị người khác lợi dụng. Loại dược này là bí môn của Tử Hành Cung, chỉ chân truyền cho người chấp chưởng. Hơn nữa, loại dược này phải dùng máu của bản thân nuôi một loại độc trùng thân như rết nhưng không phải rết. (1) Nuôi đến mười năm mới đem ra sử dụng. Độc trùng đó sẽ bị giết chết, phơi khô, sau đó tán thành bột, cần chia nhiều lần vì độc tố rất mạnh, nếu uống một lần sẽ tổn thương đến ngũ tạng, nhưng mỗi lần cho một chút cùng với vài vị thuốc trung hòa sẽ không có phản ứng gì. Người bị hạ độc cũng sẽ không hề hay biết."

"Chúng nó quen nhau đã tám năm, thời gian nửa năm trở lại đây Phong nhi và nó thường xuyên gặp gỡ, lần Phong nhi bị thương mất tích gần một tháng đều là ở chỗ nó dưỡng thương." Giọng nói Chu Bích Dung vừa cay đắng, vừa bi thương.

Bản thân bà vốn dĩ rất vừa lòng Tịnh Trúc, nhưng không ngờ một cô gái xinh đẹp, ưu nhã, dịu dàng như thế lại là ma đầu giết người không ghê tay, càng không hề nghĩ có thể xuống tay hạ độc Ngô Phàm.

Cả không gian dường như đóng băng bởi những lời của Chu Bích Dung. Tám năm, một quãng thời gian không hề ngắn, vậy mà không ai phát hiện ra thân phận thật sự của ả. Thẩm Ngạc Hoa càng thêm tức giận, hận mình không sớm phát hiện ra chân tướng. Bà không ngờ ả cung chủ đó lại là ả, một người mà tám năm trước bất chấp mưa gió, một thân nhuộm đầy máu mang Ngô Phàm từ Tử Hành Cung trở về Thiên Long Giáo. Nữ tử mười lăm tuổi ngày đó đã biết đóng kịch trước mặt người khác, dù bản thân rơi vào hang hùm vẫn diễn rất tròn vai. Công phu bế khí của ả lúc ấy không biết đã luyện tới mức nào khiến bà không nhận ra thân thủ thật sự của ả. Và trong tám năm ấy, bà cũng đã vài lần thử, nhưng kết quả thu về chỉ là sự nhầm lẫn tai hại hôm nay.

Bạch Y Vũ thần trí lúc này ngập tràn hình ảnh Ngô Phàm của ngày hôm qua. Y đứng đó, nhìn cô không mảy may một chút cảm xúc bộc lộ trên mặt. Nếu lúc dó y không ngất đi, thật sự y sẽ ra tay với cô sao? Cô lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp, điều bây giờ cô nên nghĩ là tìm cách khôi phục lại ý thức của y. Trong đầu lục lại lời nói của Thẩm Ngạc Hoa, ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, cô gấp gáp hỏi:

"Thẩm bá mẫu, người vừa nói gần như không có thuốc giải nghĩa là vẫn có cách để huynh ấy hồi phục ý thức?"

Câu hỏi của Bạch Y Vũ làm dấy lên trong lòng mọi người mộ tia hy vọng. Những ánh mắt lại đổ dồn về phía Thẩm Ngạc Hoa. Nhìn sự mong đợi trên gương mặt họ, Thẩm Ngạc Hoa không thôi đau lòng, bà muốn gieo vào lòng họ một tia hy vọng nhưng lại không dám. Bà khép mắt, khẽ lắc đầu, nói:

"Đúng là ta nói gần như nhưng vốn dĩ từ trước đến nay ta chưa từng nghe thấy ai trong số những người bị Mê Hồn tán điều khiển có thể lấy lại ý thức trừ phi…"

Thẩm Ngạc Hoa chừng chừ làm Bạch Y Vũ không nhịn được phải lên tiếng hối thúc:

"Trừ phi thế nào ạ?"

"Trừ phi… ý chí người đó đủ mạnh. Nhưng nếu lấy lại được ý thức, cũng có nghĩa bản thân phải tự loại bỏ Mê Hồn tán trong người, việc này nếu thuận lợi tuy giữ được mạng nhưng cơ thể sẽ bị tổn thương nghiên trọng, thời gian còn lại cũng không được bao lâu."

Câu nói cuối cùng của Thẩm Ngạc Hoa dường như rút hết toàn bộ sức lực của Bạch Y Vũ và Chu Bích Dung. Cô không đứng vững, lảo đảo bước chân, cũng may tay phải kịp giữ lấy thành ghế Chu Bích Dung đang ngồi, nếu không cô đã ngồi bệt xuống sàn nhà.

"Ngô đại ca… Cô cô, thật sự không còn cách nào khác sao?"

Dù Ngô Phàm không đáp ứng tình cảm của mình, nhưng khi nghe những lời này, trong lòng của Thẩm Nguyệt Như thật đau đớn. Nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.

Câu hỏi của cô không được Thẩm Ngạc Hoa trả lời nhưng chính sự im lặng của bà đã nói thay điều bà muốn nói. Chu Bích Dung cố gắng lắm mới không nấc lên thành tiếng, dù y không là con ruột nhưng bà đã yêu thương y hai mươi sáu năm. Hai mươi sáu năm mẫu tử tình thâm, đã có lúc bà muốn y chết để trả thù nhưng giờ đứng trước sự thật sẽ mất y, trái tim bà đau đớn vạn lần, chỉ hận bản thân không thể thay y nhận lấy tai ương này. Bà cố kìm lòng, càng cố lại càng khó chịu, lồng ngực như muốn vỡ tung, hô hấp trở nên khó khăn. Bạch Y Vũ đang thất thần nhưng cũng nhanh chóng nhận ra sự khác thường cuả Chu Bích Dung. Cô vội vuốt lưng cho bà vừa lên tiếng trấn an:

"Bá mẫu, người đừng kích động. Người phải giữ gìn sức khỏe để đợi Phong ca trở về."

Tiêu Chí Vĩnh muốn đứng lên giúp Bạch Y Vũ một tay nhưng vết thương trên người vì thế mà bị động, máu ứa ra, một cơn đau bất ngờ xâm chiếm lấy cơ thể khiến thân mình y hơi lảo đảo.

"Cẩn thận."

Thẩm Nguyệt Như nhanh chân lao đến đỡ lấy y. Dù thật sự không muốn thừa nhận nhưng nếu lúc này không tựa vào cô e rằng y sẽ ngã mất. Thế mới biết, hôm qua rõ ràng Ngô Phàm đã ở vào lúc kiệt sức, ấy vậy mà một kiếm cùng một chưởng của y lại khiến Tiêu Chí Vĩnh bị thương đến nông nỗi này. Nếu y khỏe lại, trong tình trạng mất ý thức không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Thẩm Nguyệt Như cảm nhận rõ ràng cả người Tiêu Chí Vĩnh gần như tựa hẳn vào mình, nét mặt cô lộ rõ lo lắng, kêu khẽ:

"Chí Vĩnh, ngươi…"

Lời của cô chưa kịp lên đến của miệng thì đã bị cái nhíu mày của Tiêu Chí Vĩnh ngăn lại. Thấy cô đã không còn nói thêm gì, y mới an tâm, quay lại nhìn Bạch Y Vũ, ánh mắt đầy phức tạp. Biểu hiện đó của y không qua khỏi đôi mắt Thẩm Nguyệt Như, lòng cô lúc này cũng vô cùng xáo trộn, rõ ràng lo lắng cho Ngô Phàm nhưng lại cảm thấy uất ức khi nhận ra ánh mắt đó của Tiêu Chí Vĩnh.

Kiến Lâm từ đầu chí cuối vẫn im lặng, hắn thấy tình cảnh này liền chạy đến giúp Bạch Y Vũ xoa bóp thái dương cho Chu Bích Dung. Mà thật ra bản thân hắn trong lúc này cũng không biết nên nói những gì, mọi chuyện đều nằm ngoài khả năng của hắn. Bất giác hắn thấy nhớ bọ Tiểu Quế Tử.

Hai bàn tay đang xoa thái dương cho Chu Bích Dung của Kiến Lâm đột ngột dừng lại. Không khí cả nội điện vốn đã nặng nề nay vì một câu hỏi trong lúc ngẩn người của hắn mà càng thêm u ám:

"Tiêu đại ca, lão gia không cùng về với mọi người ư? Sao từ nãy tới giờ đệ không thấy người?"

"Đệ nói gì?"

Cả Tiêu Chí Vĩnh và Bạch Y Vũ cùng giật bắn người, thốt lên. Kiến Lâm trông thần sắc hoang mang lẫn hoảng loạn của cả hai thì kêu lên:

"Lẽ nào lão gia không cùng hai người trở về sao?"

Lúc này Bạch Y Vũ thật sự không trụ được nữa. Rõ ràng lúc đó Ngô Phàm đã cho người hộ tống Bạch Gia Hào đi trước nhưng bây giờ Kiến lâm lại hỏi như thế. Mục quang của cô hoang mang, ngập tràn hãi hùng nhìn về phái Thẩm Ngạc Hoa. Giọng cô run run:

"Thẩm bá mẫu. Cha con vẫn chưa trở về sao?"

Đôi chân mày của Thẩm Ngạc Hoa lại càng nhíu chặt, bà không trả lời câu hỏi của Bạch Y Vũ nhưng lại nói:

"Chết tiệt! Nếu ta không san bằng Tử hành Cung, ta thề sẽ dẹp bỏ Thiên Long Giáo!"