Chương 50: Mê hồn tán (3)

Định Mệnh

Chương 50: Mê hồn tán (3)

"Ngươi, rốt cuộc…"

Câu nói của y chưa tròn thì một luồng khí mạnh mẽ từ phía sau đập thẳng vào lưng, hất y va vào lan can của hành lang. Lan can cũ kĩ bằng trúc không đủ sức để cản lực đánh tới, liền bị bẻ gãy, thân hình của Tiêu Chí Vĩnh cư nhiên theo quán tính mà rơi xuống lầu. Cũng may, điểm y rơi lại ngay phía trên xác một tên thủ hạ xấu số của Tử Hành Cung, lực va đập vì thế mà giảm đi không nhỏ.

"Tiêu đại ca."

Bạch Y Vũ vừa xông vào đến cửa, máu tươi trên kiếm còn đang nhỏ giọt, nhìn một cảnh Tiêu Chí Vĩnh rơi từ trên lầu xuống đã dọa cô đến sợ hãi. Cô theo bản năng mà ra tay với đối thủ càng không chút nương tình, thoáng chốc đã đến bên cạnh y. Một kiếm chém ngang vai kẻ đang định hạ thủ với Tiêu Chí Vĩnh, cô nhanh chóng đỡ y ngồi lên, thần sắc thập phần kinh sợ. Trên môi cô, ba từ "Tiêu đại ca" cứ lặp lại liên hồi.

Khi bàn tay mình chạm vào lưng y, cả người Bạch Y Vũ không lạnh mà run, cô từ từ nhìn vào lòng bàn tay ướt đẫm của mình. Nếu không phải những ngày tháng gần đây xảy ra nhiều biến cố, bản thân bắt đầu bình tĩnh đối diện với những chuyện bất ngờ phát sinh hẳn cô đã kêu thét lên khi nhìn thấy thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ ấy. Thần thức của Tiêu Chí Vĩnh đã không còn rõ ràng, mọi thứ trước mắt y lúc mờ lúc tỏ, tuy bên tai vẫn nghe được Bạch Y Vũ gọi mình nhưng lại không đủ sức để nói rõ mọi chuyện với cô. Mà nói đúng hơn, y cũng không biết thật ra đã xảy ra chuyện gì. Bàn tay y lần tìm tay cô, nắm chặt lấy, giọng y đứt quãng:

"Rời… khỏi đây, Lôi Phong…"

Lại một lần nữa toàn thân Bạch Y Vũ run rẩy, cô không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn lên. Tịnh Trúc trong màu áo đỏ rực như lửa đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười đắc thắng mang theo cả sự châm biếm không chút giấu giếm. Bên cạnh, vóc dáng quen thuộc cũng nằm trọn trong tầm mắt. Giọng cô lạc hẳn đi:

"Phong ca."

"Bạch Y Vũ, cô đừng gọi nữa, Lôi Phong sẽ không trả lời cô đâu." Tịnh Trúc đưa ngón tay thon gạt bỏ vết máu còn sót lại bên khóe miệng, thanh âm giễu cợt nhưng không hề có ý nhắc nhở mà là khẳng định.

Nét mặt Bạch Y Vũ lúc này quả thật đã xám ngoét như người chết, sự phẫn nộ hiện rõ trong ánh mắt, vừa vung kiếm đối chiêu với một thủ hạ của Tử Hành Cung, cô gằng từng tiếng:

"Tịnh Trúc, cô rốt cuộc đã làm gì?"

"A ha ha…" Tịnh Trúc không nhịn được mà buông tràn cười đầy khoái hoạt rồi nói – "Ngươi có muốn biết cảm giác khi bị chính người mình tin tưởng nhất một kiếm xuyên tim không?"

Ả nhìn sang Ngô Phàm vẫn đang đứng im lặng bên cạnh, nhỏ giọng:

"Giết ả đi."

Những tưởng sẽ nhìn thấy một màn thích thú nhưng Tịnh Trúc không ngờ khi ả vừa kết thúc mệnh lệnh thì thân ảnh Ngô Phàm cũng đổ ập xuống. Cả ả và Bạch Y Vũ dường như cùng lột lúc kêu lên:

"Phong ca."

"Lôi Phong."

Trong khi Tịnh Trúc đang vội xem mạch tượng của Ngô Phàm thì Bạch Y Vũ lại bị giữ chân bởi tiếng rên khe khẽ từ Tiêu Chí Vĩnh. Nhìn thân ảnh đổ gục của Ngô Phàm, cô lòng rối như tơ vò nhưng khi thấy Tiêu Chí Vĩnh đang gồng mình chịu đựng cả ngoại thương lẫn nội thương trên người thì cô dù không cam tâm cũng đành nhắm mắt mà quay lưng.

Tịnh Trúc sau một lúc xem xét mạch cho Ngô Phàm, chân mày không khỏi nhíu lại. Ả đưa mắt quét qua tửu điếm, đối với cục diện trước mắt không còn hứng thú để xem tiếp. Hơn nữa đây cũng chỉ là một trong những chủ đích của ả trong kế hoạch lần này. Hai gã đường chủ bị đả thương vẫn còn đang dựa tường ngẩn ngơ trước dung diện của chủ tử cho đến khi đôi mắt vốn nhu hòa của ả trở nên u ám quét qua người bọn chúng mới hoàn hồn. Ả rít qua kẽ răng:

"Các ngươi còn không mang người đi?"

Hai gã đường chủ luống cuống thi hành lệnh, không dám sơ suất, cẩn thận dìu Ngô Phàm đứng lên rồi đi xuống cầu thang. Bên dưới lầu, đụng độ cũng đã đến lúc tàn, thủ hạ Tử Hành Cung nhận được lệnh thì nhanh chóng tản đi, lần lượt rút lui, để lại một cảnh hỗn độn cho Thiên Long Giáo. Nhìn Ngô Phàm ngất lịm bị Tịnh Trúc mang đi ngay trước mắt mà bản thân không làm gì được, Bạch Y Vũ chỉ hận không thể phân thân ra làm hai. Tuy nhiên, dựa vào thời gian ở bên cạnh quan sát cùng những gì Ngô Phàm đã từng nói qua, cô có thể tin hiện tại Ngô Phàm sẽ không có gì nguy đến tính mạng. Điều làm cô lo lắng lúc này chính là câu nói mà ả để lại trước khi rời khỏi: "Các người tốt nhất là nhanh chóng trở về thu dọn tàn cuộc đi."

"Tiểu Vũ."

Tiêu Chí Vĩnh thì thào lôi cô trở về thực tại. Cô quay người hô lên:

"Giúp ta một tay, huynh ấy bị thương rất nặng."

Một trong những thủ hạ tinh nhuệ của Thiên Long Giáo nghe tiếng gọi của Bạch Y Vũ nhanh chóng chạy đến, dọn dẹp đống củi lửa đang cháy ngổn ngang chắn đường rồi cùng cô dìu Tiêu Chí Vĩnh ra ngoài. May mắn chính vì có hơn mười thủ hạ tinh nhuệ đang có mặt nên vết thương do kiếm gây ra trên người Tiêu Chí Vĩnh nhanh chóng được cầm máu và xử lý, sau đó ba người trong số họ luân phiên điều thương cho y, khiến kinh mạch thông suốt, các vùng máu ứ trệ cũng được phá bỏ, Tiêu Chí Vĩnh vì thế mà sắc diện đã khá lên mấy phần.

Nhớ đến lời của Tịnh Trúc, Bạch Y Vũ không muốn truy hỏi y về sự việc ban nãy, cô cùng toàn bộ người Thiên Long Giáo gấp rút trở về Tổng giáo. Vốn cô có thể yên tâm vì Bạch Gia Hào đã được một nhóm người Thiên Long Giáo đưa đi trước nhưng trước tình hình này, lòng cô không khỏi nổi dậy một cỗ lo lắng. Một bên Tiêu Chí Vĩnh đang bị thương, một là Ngô Phàm rơi vào tay kẻ địch, một là người thân duy nhất của mình. Tất cả dồn dập, chân mày cô cũng chẳng thể dãn ra, mỗi một thời khắc trôi qua là muộn phiền, lo lắng, sợ hãi trong lòng cô lại dâng cao thêm tầng tần lớp lớp.

Lúc này trời cũng đã gần sáng, Bạch Y Vũ và đoàn người Thiên Long Giáo suốt đường đi không hề ngừng nghỉ, Tiêu Chí Vĩnh dù mang thương tích trên người nhưng qua những gì Bạch Y Vũ nói với y trên đường, y cũng không dám nghỉ ngơi mặc dù vết thương sau lưng khá sâu dù đã được cầm máu nhưng cũng chỉ là tạm thời. Chỉ cần y vận động mạnh, máu lại rỉ ra.

Khi đi đến gần cổng vào, cả đoàn người đều nhìn thấy vết tích của một cuộc hỗn chiến. Từ cổng vào lên đến chính điện không đâu là không có xác chết. Thây người la liệt, kẻ chết đứng người nằm sấp trên mặt đất, có kẻ vắt vẻo trên nhánh cây cũng có thây nằm sõng soài ngửa mặt lên trời, mắt trừng trừng nhìn vào khoảng không mờ mịt. Trước sân lớn, xác người chất chồng, binh khí vương vãi, thậm chí rất nhiều những cái đầu không chủ lăn lông lốc trong góc sân. Không khí nồng nặc mùi máu tanh đến lợm người, Bạch Y Vũ vừa dìu Tiêu Chí Vĩnh đi vào vừa nuốt xuống tiếng nôn khan.

"Thì ra, chúng ta tính kế, rốt cuộc lại bị kẻ địch đánh úp. Cũng may, Thẩm giáo chủ không rời khỏi đây, ít ra vẫn có người điều động. Xem ra tối hôm qua, người Thiên Long Giáo và Tử Hành Cung đều thương vong không hề ít." Thanh âm của Tiêu Chí Vĩnh không giấu được sự mệt mỏi.

"Không biết, cha có an toàn hay không?"

Bạch y Vũ nhanh dìu y đi vào nội điện.

Lúc này Thẩm Ngạc Hoa, Thẩm Nguyệt Như cùng với Kiến Lâm cũng đã ra đón bọn họ. Vừa nhìn thấy Tiêu Chí Vĩnh phải để Bạch Y Vũ dìu đi, những người có mặt không khỏi giật mình. Kiến Lâm nhanh chân chạy đến phụ Bạch Y Vũ đỡ y ngồi xuống ghế, miệng không ngừng truy hỏi:

"Tiêu đại ca, huynh bị thương sao? Có nặng lắm không? Bị thương chỗ nào?"

"Ngươi hỏi nhiều như vậy, không thấy hắn đang bị thương sao?"

Thẩm Nguyệt Như gắt với Kiến Lâm. Tuy bề ngoài tưởng chừng như cô bàng quan, kì thực trong thâm tâm đã là một mối bòng bong không cách gì tháo gỡ.

Thẩm Ngạc Hoa nhìn Bạch Y Vũ và Tiêu Chí Vĩnh, phát hiện không hề nhìn thấy Ngô Phàm, trong lòng không tránh được bất an. Nhưng vốn là người từng trải, kinh qua nhiều sóng gió, bà vẫn giữ được vẻ bình thản. Để cho Tiêu Chí Vĩnh và Bạch Y Vũ cùng an vị xong, bà mới từ tốn nói:

"Quả như Phong nhi lo lắng. Đêm qua, Diệp Quân Tùng đã dẫn theo một đám sát thủ tinh nhuệ đến đây. Cũng may ta đã có phòng bị từ trước, tuy có thiệt hại về nhân mạng không ít, nhưng những vị trí trọng yếu đều giữ được. Đến gần sáng, thấy tình hình không ổn, bọn chúng rốt cuộc cũng tự rút lui."

"Nếu như vậy thì may quá! Nhìn thấy quang cảnh suốt từ cổng đến sân, con cứ lo sợ không thôi." Bạch Y Vũ như trút được một phần nặng nề trong lòng.

"Tiêu Chí Vĩnh, rốt cuộc là ai đánh ngươi bị thương đến mức này? Là ả Tịnh Trúc đó sao?"

Thẩm Nguyệt Như nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu của Tiêu Chí Vĩnh, rốt cuộc không dằn lòng được phải lên tiếng. Thẩm Ngạc Hoa từ đầu đã bất an, nay Thẩm Nguyệt Như đã lên tiếng bà cũng nương theo đó mà hỏi:

"Phải rồi, Y Y. Phong nhi không về cùng con sao?"

"Phong ca…"

Bạch Y Vũ không biết phải nói như thế nào với Thẩm Ngạc Hoa. Nếu không vì Tiêu Chí Vĩnh bị thương cùng lo lắng cho an toàn của Bạch Gia Hào thì lúc đó cô đã không ngừng ngai mà bám theo bọn chúng. Ít ra, cô có thể nắm bắt tình hình, biết được thương thế của Ngô Phàm đến đâu, cũng có thể báo tin về. Nhưng lúc này, ngay cả y đã bị đưa đi đâu, là đến Tử Hành Cung hay Tịnh Trúc viên hoặc giả là một nơi nào khác cô cũng không biết được. Chỉ một câu hỏi mà khiến tâm tình đang cố dồn nén của cô được khơi mào bộc phát. Thẩm Ngạc Hoa ngay lập tức nhận ra điểm kì lạ của hai người, bà hỏi thêm lần nữa, ngữ khí đã không còn giữ được bình tĩnh:

"Y Y, đã xảy ra chuyện gì?"

"Bá mẫu, con… Phong ca, huynh ấy…"

"Lôi Phong bị thương nặng, trong lúc sơ suất, đã để Tử Hành Cung bắt giữ."

"Cái gì?"

Cả người Thẩm Ngạc Hoa như bị gai nhọn bất ngờ đâm trúng, bà bật đứng lên, thanh âm đầy đầy nghi hoặc không dám tin những gì Tiêu Chí Vĩnh vừa nói.

"Bá mẫu, con xin lỗi, là con không chăm sóc chu đáo cho Phong ca."

Bạch Y Vũ lúc này không giấu được bi thương, quỳ xuống trước mặt Thẩm Ngạc Hoa, nhưng vẫn cố giữ lại những giọt nước mắt lo lắng nơi khóe mắt, không cho chúng lăn xuống.

Thẩm Ngạc Hoa vịn tay vào thành ghế, những ngón tay run lên, bà hít lấy một luồng khí lạnh, trấn tĩnh bản thân.

"Không phải lỗi của con. Con mau đứng lên đi."

"Bá mẫu."

"Được rồi, mau đứng lên từ từ kể ta nghe mọi chuyện." Thẩm Ngạc Hoa lần nữa trấn an Bạch Y Vũ.

"Tiểu Vũ, muội đứng lên đi. Chuyện này nên để huynh nói. Dù sao muội cũng không hề biết chuyện hôm huynh mang theo người đến tửu điếm." Tiêu Chí Vĩnh lên tiếng thay cho Bạch Y Vũ.

Cô nhìn y rồi cũng đứng lên, đỡ lấy Thẩm Ngạc Hoa ngồi trở lại ghế. Nhìn thấy bà đã bình tâm trở lại, Tiêu Chí Vĩnh mới bắt đầu nói rõ từ đầu:

"Thẩm bá mẫu, thật ra trước ngày Tiểu Vũ và Lôi huynh rời đi, con có đến gặp huynh ấy cũng đem tất cả những nghi ngờ bấy lâu nay của con và Nguyệt Như nói rõ. Nghe xong, huynh ấy chỉ im lặng rồi bỏ đi, mãi đến khuya hôm đó huynh ấy mới tìm con. Chúng con đã bàn bạc và lên kế hoạch, ngoài những người do bá mẫu cử đi, huynh ấy đã bí mật ra lệnh cho thủ hạ dưới trướng dưới sự điều động của con theo lối mòn rẽ hướng khác. Dọc đường đi huynh ấy để lại ám hiệu, bọn con mai phục đến nửa đêm hôm qua mới bắt đầu lẻn vào tửu điếm. Vốn nghĩ kế hoạch thành công, không ngờ lại bị Tử Hành Cung lợi dụng đánh úp chúng ta như thế này."

"Được rồi, chuyện này ta sẽ thu xếp sau. Quan trọng bây giờ là con mau nói cho ta biết, Phong nhi cuối cùng là tại làm sao mà bị bắt?"

Thẩm Ngạc Hoa đã không còn giữ được bình tĩnh, lên tiếng hối thúc Tiêu Chí Vĩnh.

Y nhìn Thẩm Ngạc Hoa dường như rất khó mở lời, Thẩm Nguyệt Như nhìn ánh mắt không đành của y, bất giác rùng mình, bước nhanh đến trước mặt y, nhìn lớp vải trắng dày thấm đầy máu trên ngực y, run run nói:

"Chí Vĩnh, người đả thương ngươi… là… là Ngô đại ca sao?"

"Cái gì?"

Thêm một lần nữa Thẩm Ngạc Hoa bị dọa cho kinh sợ. Bà nhìn sang Bạch Y Vũ đang đứng bên cạnh, hỏi:

"Y Y, chuyện này là thế nào? Phong nhi tại sao, tại sao…?"

Bạch Y Vũ cũng không biết nên trả lời bà như thế nào. Cô ấp úng:

"Bá mẫu, chuyện này… Lúc con đến đã thấy Tiêu đại ca bị thương, có phải Phong ca ra tay hay không, con thật sự không rõ."

"Thật ra, lúc đó huynh ấy rất lạ."

Một câu nói không trả lời vào vấn đề nhưng lại khẳng định những gì mọi người nghĩ là đúng. Y quả nhiên bị Ngô Phàm đả thương, hơn nữa là bị thương nặng. Nếu không có đám người tinh nhuệ mà Thẩm Ngạc Hoa phái đi, nội công ai nấy đều cao có thể giúp Tiêu Chí Vĩnh ổn định thương thế, e là giờ này y không đủ sức để ngồi đây.

Thẩm Ngạc Hoa nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay vì thế cũng trở nên trắng bệch. Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Tiêu Chí Vĩnh khiến y tuy không làm điều gì trái lương tâm nhưng vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình. Y ngước mắt nhìn Bạch Y Vũ, dường như sợ cô sẽ không tin những lời y nói ra.

"Lúc đó rõ ràng huynh ấy gần như đã kiệt sức, con mới đứng chắn trước mặt huynh ấy, sợ Tịnh Trúc có hành động tổn thương đến huynh ấy. Nhưng khi con vừa ra chiêu thì liền nhìn thấy ả cười, ngón tay kề lên miệng dường như đang dùng sức để thổi nhưng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngay sau đó thì…"

"Ngươi mau nói tiếp đi."

Bàn tay Thẩm Nguyệt Như chạm vào lớp vải băng bó vết thương của Tiêu Chí Vĩnh, sắc mặt thật kém, giục y. Tiêu Chí Vĩnh ngập ngừng một chút rồi tiếp:

"Sau đó thì huynh ấy đâm con một kiếm, và đánh con văng xuống lầu. Điều con lấy làm khó hiểu không phải là huynh ấy đâm con một kiếm hay chưởng con một chưởng mà là thái độ lúc đó. Tuy con bị thương nhưng vẫn có thể nhận ra biểu hiện của Lôi Phong lúc đó không bình thường."

"Không bình thường? Là không bình thường chỗ nào? Con nói đi." Thẩm Ngạc Hoa lời nói gấp gáp đã mất đi sự ung dung bình tĩnh của một giáo chủ. Trong lòng bà giờ phút này chỉ có sự lo lắng đến an nguy của Ngô Phàm, đứa con mà bà mới vừa nhận lại.

"Ánh mắt huynh ấy trống rỗng."