Chương 49: Mê hồn tán (2)

Định Mệnh

Chương 49: Mê hồn tán (2)

Đôi mắt đẹp sâu thẳm đang kích động của ả dịu lại khi nghe câu hỏi của Diệp Quân Tùng, tròng mắt cũng bớt co rút, ả cụp mi không nhìn hắn. Dù ả tàn nhẫn nhưng với hắn, ả luôn có một sự cảm kích trong lòng. Nói đúng hơn tuy ả không hề có tình cảm với hắn nhưng hắn vẫn là kẻ có phân lượng trong lòng ả.

Ánh mắt nhìn ả đầy chua xót, Diệp Quân Tùng đưa tay lột bỏ chiếc khăn che mặt của ả xuống, hắn chỉ mới thử một chút không ngờ những gì hắn sợ hãi đều là thật, đối với gã Bạch Long sứ kia ả quả nhiên có tư tình. Diệp Quân Tùng dùng hai tay ghì lấy vai ả, nói:

"Nhìn ta đi, Trúc nhi. Muội đối với hắn là như thế nào? Muội thật sự yêu thích hắn sao? Vậy còn huynh? Huynh là gì với muội?"

"Quân Tùng ca, huynh đừng như thế."

Thanh âm mềm mại của Tịnh Trúc như vỗ nhẹ vào lòng Diệp Quân Tùng. Đã bao lần hắn cố khống chế bản thân, tìm mọi cách để tránh xa ả nhưng mỗi một lần ả gọi tên hắn, hắn lại mềm lòng mà càng muốn nắm chặt lấy ả. Nhưng lần này, hắn thật sự tức giận, đơn giản bởi hắn ghen. Ả có thể không yêu hắn nhưng việc chấp nhận trong lòng ả tồn tại một nam nhân khác đó là điều hắn không thể chịu được.

Diệp Quân Tùng đứng lên, hắn lắc đầu khổ sở.

"Trúc nhi, ta cũng có giới hạn của bản thân."

Hắn rời khỏi phòng, Tịnh Trúc cũng không lên tiếng giữ hắn lại. Ả biết, lúc này cứ cố giải thích, hay tìm kiếm sự cảm thông từ hắn chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Để hắn bình tâm một chút cũng tốt, hơn nữa chính bản thân ả cũng đang muốn tĩnh tâm. Hình như càng lúc người kia càng có ảnh hưởng tới ả, không nghĩ rằng chỉ vì một chuyện mà ả biết trước sẽ xảy ra lại không tự chủ được cảm xúc như vậy.

Ả bước đến chiếc bàn kê trong phòng tự rót cho mình một chén trà, nhưng nước trà còn chưa đến miệng ả đã ném luôn cả chén xuống nền, tiếng sứ vỡ toang thanh lạnh, lạnh như lòng ả khi nghĩ đến cảnh Ngô Phàm cùng Bạch Y Vũ ân ái. Nhưng ả không biết, tất cả chỉ là một mồi nhử của Diệp Quân Tùng. Phải chăng vì quá yêu nên ả nhất thời đánh mất lý trí, ngay cả một cái đánh lừa nho nhỏ của hắn cũng có thể qua mặt ả? Hay chính ả đang tự tập làm quen với những gì có thể xảy ra? Đồng tử ả co rút, ả mở tung cửa phòng mới vừa được Diệp Quân Tùng đóng lại. Sự tình bất ngờ khiến một gã thủ hạ đi ngang phòng ả giật thót cả mình đồng thời ngây người khi vô tình nhìn vào gương mặt như thiên tiên của ả. Chỉ là sát khí tỏa ra từ người ả khiến hắn rùng mình. Rốt cuộc nên làm như thế nào mới đúng gã vẫn chưa nghĩ ra thì đã bị ả chộp lấy cổ áo, lôi tuột gã vào bên trong.

Gã thủ hạ sợ đến xanh mặt, lắp bắp không thành lời, mà dù có muốn nói gì nhưng nhìn tròng mắt đỏ ngầu như điên dại của chủ tử, hắn cư nhiên đem tất cả những sợ hãi cùng từ cổ họng chực tuôn ra nuốt trở lại.

"Lôi Phong, tại sao? Tại sao ta đối với ngươi suốt tám năm qua ân cần như thế ngươi lại chỉ vì tiện nhân đó mà không ngó ngàng đến ta? Ngay cả khi ngươi biết ta đang nguy ngập mà vẫn làm ra chuyện đó. Ta hận! Ta hận!"

Tịnh Trúc hoàn toàn vứt bỏ vẻ nhu thuận thường ngày, thay vào đó bằng một con người đầy oán hận. Ả ấn gã thủ hạ vào vách tường, hoàn toàn không để hắn có cơ hội phản kháng, cơ thể dán vào người gã khơi dậy dục vọng của gã trong nháy mắt. Nến bên trong phòng soi rõ hai người, in bóng họ lên trên khung cửa. Diệp Quân Tùng trong lòng thật khó chịu nhưng lại không nỡ bỏ Tịnh Trúc một mình, dù sao cũng là hắn lập kế. Hắn xuống lầu đi ra bên ngoài hít mấy luồng khí lạnh rồi quay trở lại, cơn giận vừa nguôi thì hắn lại nhìn thấy cảnh tượng ấy. Lửa trong lòng hắn lại được châm ngòi, hắn siết chặt bàn tay, lời nói rít qua kẽ răng:

"Muội thật quá quắt!"

Lần này Diệp Quân Tùng không cách gì nuốt trôi cơn giận, mỗi bước chân xuống lầu của hắn tưởng chừng như muốn đạp đổ tất cả mọi thứ. Bọn thủ hạ trông thấy vẻ mặt đầy hắc tuyến, ánh mắt ngập tràn sát khí như muốn giết người của hắn thì không hẹn mà cùng tìm cách tránh xa. Hắn đi thẳng một mạch đến chuồng ngựa, leo lên lưng con hắc mã của hắn rồi thúc một cái thật mạnh vào hông nó. Con ngựa bị thúc mạnh đau đớn, hí lộng lên một tiếng rồi phóng đi, hắn không để tâm đến đám thủ hạ Thiên Long Giáo đang đốt lửa gần đó, cứ thế mà xông qua khiến bọn chúng một phen giật mình. Những ánh mắt nghi hoặc được truyền đi nhưng bọn chúng lại không nói lời nào, càng hướng tửu điếm xem xét động tĩnh.

Bên ngoài tuyết đang lất phất rơi, bóng tối bao trùm, gió đêm lạnh lẽo nhưng tất cả không là gì với hắn bởi lòng hắn lúc này còn lạnh lùng và tối tăm hơn cả chúng. Chỉ là, dù tâm hắn rối đến đâu, hắn vẫn chưa từng quên nhiệm vụ được giao.

***

Có lẽ do đêm nay tâm tình bị sự việc kia kích động nên Tịnh Trúc không xuống tay giống như mọi khi mà để mình buông thả đến điểm cuối cùng, mãi tới khi mệt nhoài mà thiếp đi. Gã thủ hạ bỗng dưng lại có một đêm hoan xuân không tưởng càng thích thú, không ngần ngại mà đáp ứng ả rồi không nghĩ ngợi gì lăn ra ngủ say.

"Cháy!" Một kẻ la lên.

"Cháy rồi!" Lại thêm tiếng của một kẻ khác.

"Chuồng ngựa bị cháy, lũ ngựa bị thả ra cả rồi." Lần này thì gần như âm thanh tán loạn.

"Phòng ta cháy rồi!"

"Á!"

Âm thanh hỗn loạn từ bên ngoài đập vào tai Tịnh Trúc. Dù sau một đêm xuân tình mệt nhoài nhưng phản ứng của ả không vì thế mà chậm chạp. Ả bật ngồi dậy, trong khi gã thủ hạ còn nửa mê nửa tỉnh, trảo thủ của ả đã bóp chặt lấy cổ gã. "Rắc", đốt sống cổ bị bẻ gãy, nếu hồn gã đứng bên cạnh cái xác của mình chắc cũng chưa hiểu tại sao mình chết.

Tịnh Trúc thẳng chân hất gã xuống giường, mặc lại y phục không quên cả việc dùng khăn che mặt. Khi ả mở cửa, bên ngoài đã là một cảnh hỗn mang, lửa cháy sáng rực cả tửu điếm, mùi hăng hắc từ đám khói đen lan trong không khí khiến ả cau mày. Bên dưới lầu, không ít xác người ngổn ngang, đôi mắt ả quắc lên một tia huyết quang đáng sợ. Ả rít lên:

"Khốn kiếp!"

Hai trong bốn gã đường chủ có mặt trong tửu điếm nhanh chóng đến trước mặt Tịnh Trúc, một gã nói:

"Cung chủ, chúng ta bị Thiên Long Giáo tập kích. Toàn bộ ngựa đều đã bị mất, tửu điếm cũng bị phóng hỏa, thương vong không ít. Cung chủ xin người hạ lệnh."

"Lũ các ngươi đều là đồ bỏ. Rõ ràng ta đã căn dặn canh phòng cẩn mật tại sao lại để chuyện này xảy ra?"

Tịnh Trúc vừa nói hết câu, đôi mắt đã mở to nhìn kẻ vừa xuất hiện bên dưới lầu.

"Tiêu Chí Vĩnh!"

Giọng nói của ả lạnh như dao băng, chỉ muốn đem y băm vằm từng mảnh.

Tiêu Chí Vĩnh nhanh chóng nhận ra sự có mặt của ả, ánh mắt y hướng ả đầy vẻ khiêu khích, dường như vạn lần muốn ép ả ra tay.

"Bạch Gia Hào thì sao? Các ngươi đã mang ông ta đi chưa?"

Hai gã đường chủ vừa nghe Tịnh Trúc hỏi thì mặt mũi đều xám ngoét, lắp bắp:

"Khởi bẩm cung chủ, chuyện này…"

"Không cần hỏi bọn họ, ta đã đưa ông ấy đến nơi an toàn rồi."

Giọng nói thân quen ngay phía đầu hành lang khiến Tịnh Trúc không khỏi giật mình. Ả cùng hai gã thủ hạ đồng thời nhìn về phía đó, trong mắt ả lấp đầy thân ảnh vừa quen vừa xa lại của Ngô Phàm. Y cũng chăm chú nhìn ả, ánh mắt thâm trầm như muốn xuyên qua lớp khăn che mặt kia để nhìn rõ bộ mặt bên trong.

"Khốn kiếp, quả nhiên là ngươi tính kế."

Một gã đường chủ lên tiếng. Nhưng sự tức giận của hắn hoàn toàn không được Ngô Phàm để tâm, cái y muốn chính là khuôn mặt thật sự phía sau chiếc khăn kia. Y rút nhuyễn tiên kiếm mang bên mình, ánh kiếm loang loáng càng thêm lạnh lẽo bởi ánh lửa phản chiếu. Thân thủ y chớp động.

Hai gã đường chủ nhanh chóng xuất chiêu đối kháng với y. Kiếm quang ngang dọc, tiếng kiếm chạm vào nhau hòa cùng tiếng giết chóc từ bên dưới lầu vọng lên tạo nên một không gian hỗn loạn. Sát khí cùng sát ý trong phút chốc phủ kín tửu điếm.

Thân mang trọng thương nhưng Ngô Phàm không hề có ý rút lui, mỗi chiêu y xuất ra đều nhằm vào yếu huyệt của đối phương mà đánh tới. Tịnh Trúc đứng ngoài quan sát không khỏi biến sắc, không phải vì sợ y lột trần bộ mặt của mình mà chính vì lo cho thương thế của y.

Tiêu Chí Vĩnh ở bên dưới vừa giết địch, vừa lia ánh mắt nhìn cục diện phía trên lầu. Lửa đã bắt đầu lan rộng ra khắp nơi, khói đen gần như giăng khắp các lối ra vào ngoại trừ cửa chính, y đã mấy lần suýt bị sặc vì khói nghi ngút. Người của Thiên Long Giáo ùa vào tửu điếm ngày một đông, nhìn tương quan lực lượng, lại thấy có Tô Chấn Phong dẫn đầu, y vội phi thân, vượt đám thủ hạ mà xuất thủ phối hợp với Ngô Phàm. Bản thân nội thương chỉ mới bình phục hơn bốn phần nhưng Ngô Phàm lại cùng Tiêu Chí Vĩnh hợp lực nên hai gã đường chủ gần như không là đối thủ của họ. Hai gã đường chủ kia thì đang mắc kẹt với đám người thiên Long Giáo bên dưới, Tịnh Trúc đưa mắt tìm bóng dáng Diệp Quân Tùng thì không thấy y đâu. Khi đã chắc chắn y đã hành động như kế hoạch, ả mới đích thân ra tay.

Hai gã đường chủ nhìn thấy chủ tử xuất thủ thì không dám xen vào, chỉ sợ làm vướng chân ả khiến tính mạng lâm vào cảnh nguy khốn.

Từ trong tay áo mình, Tịnh Trúc phóng ra một loạt những chiếc kim thêu nhỏ xíu, ngoài những chiếc kim đánh lạc hướng Ngô Phàm và Tiêu Chí Vĩnh còn lại chúng đều nhắm vào yết hầu, mi tâm hay những huyệt đạo yếu hại trên người cả hai mà đánh tới. Thân thủ ả cực kì nhanh nhẹn nhưng lại mềm mại uyển chuyển khiến trong lòng cả Tiêu Chí Vĩnh lẫn Ngô Phàm đều nổi lên một nỗi hoang mang mơ hồ.

Kiếm trên tay mỗi người đều nhanh hơn, chiêu số cũng theo đó tăng lên cùng biến hóa khôn lường, nhưng Tịnh Trúc vốn hơn hẳn hai người về công phu lẫn nội lực nên gần như hóa giải mọi chiêu thức bọn họ xuất ra. Ngô Phàm lúc này nguyên khí đã tổn thương rất nặng, nếu cứ tiếp tục dây dưa e rằng không trụ được, y hơi thối lùi về phía sau. Vốn đã có dự tính từ trước, Tiêu Chí Vĩnh nhận ra ý định của y, đây là ván cược của hai người, một là thành công hai là thất bại, mà hậu quả có thể là tính mạng của một trong hai người bọn họ.

Tay cầm kiếm của Tiêu Chí Vĩnh hơi thu lại, ngón tay vuốt dọc theo sống kiếm, ánh mắt quắc lên, áp lực dồn vào kiếm mỗi lúc một lớn. Tịnh Trúc nhận ra chiêu thức y sắp thi triển, lùi về phía sau mấy bước. Khi Tiêu Chí Vĩnh dốc toàn lực phát ra màn kiếm quang nóng rực của Liệt Hỏa Kiếm về phía Tịnh Trúc, ả vẫn nhanh chóng phóng mười mấy mũi kim thêu về phía y rồi mới đứng tấn, vận khí bảo hộ toàn thân chống đỡ sức ép từ màn kiếm của y. Vì là dốc toàn lực nên độ sát thương của Liệt Hỏa Kiếm không hề nhỏ, bản thân tuy nội công thâm hậu nhưng Tịnh Trúc vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng chấn động. Còn chưa kịp định thần khi sức ép từ phía Tiêu Chí Vĩnh đang giảm dần, thì màn kiếm Vạn Kiếm Xuyên Tâm của Ngô Phàm đã ập đến. Hai gã thủ hạ thấy tình hình nguy cấp vội động thủ yểm trợ chủ tử, tuy nhiên cũng chỉ áp chế được một phần nào.

Tịnh Trúc thầm kinh hãi, một khắc lưỡng lự, bởi nếu ả bồi hoàn nội lực trở lại, Ngô Phàm chắc chắn không tránh được vì ả biết để xuất ra chiêu này, y gần như vắt kiệt sức mình, hơn nữa ả cũng sẽ bị thương không nhẹ vì Tiêu Chí Vĩnh lại đột ngột gia tăng nội lực truyền vào Liệt Hỏa kiếm. Khoảnh khắc nhìn thấy khóe miệng Ngô Phàm rớm máu, Tịnh Trúc cắn răng lãnh trọn chiêu thức của y, vận công đẩy ngược màn kiếm quang do nội lực tạo thành của Tiêu Chí Vĩnh bật trở lại. Hai gã đường chủ cả kinh, cùng đưa tay đỡ lấy ả. Tịnh Trúc còn chưa kịp nôn ngụm máu tươi từ trong lồng ngực trào lên đến miệng thì "soạt", chiếc khăn che mặt đã bị Ngô Phàm lột mất.

Mặt đối mặt, mắt đối mắt. Cả Ngô Phàm và Tịnh Trúc đều sững người nhìn đối phương.

Nhìn thấy tia hận ý trong mắt y, vành môi Tịnh Trúc bất giác cong lên dù ngụm máu đỏ au vừa văng tung tóe dưới sàn. Trong mắt ả dường như không còn tồn tại bất cứ thứ gì, bất cứ ai, chỉ thấy được bóng dáng nam nhân đang thất thần trước mặt. Chiếc khăn đỏ thắm trên tay y rơi xuống, trong mắt y hận ý ban đầu đã tiêu tan chỉ còn lại bi thương cùng đau đớn. Tiếng của y khàn đi:

"Trúc nhi, tận đáy lòng mình, huynh luôn tin người đó không phải là muội."

Thời gian tưởng chừng như ngừng lại, không còn tồn tại ánh lửa, không tồn tại tiếng binh khí va vào nhau cũng không còn tồn tại bất kì ai trong mắt ngoại trừ đối phương, cả Ngô Phàm và Tịnh Trúc dường như rơi vào một khoảng không tăm tối.

"Nếu đã như thế này, ta cũng không cần nương tay nữa. Dù sao, huynh cũng hận ta."

Tiêu Chí Vĩnh nghe thấy những lời khó hiểu từ miệng của Tịnh Trúc, y không khỏi lo lắng. Biết Ngô Phàm vốn bị thương nặng, lần này lại dốc toàn lực đối phó với ả, hơn nữa tinh thần còn bị đả kích nghiêm trọng. Chỉ e, bề ngoài tuy không có gì nhưng hẳn y đã đến cực điểm giới hạn, nếu còn tiếp tục dây dưa, không mất mạng thì cũng tàn phế.

Nghĩ là làm, Tiêu Chí Vĩnh nhanh chóng vượt lên trước mặt Ngô Phàm, đem kiếm trên tay hướng Tịnh Trúc đánh tới nhưng chiêu thức chỉ vừa mới đi được một nửa đoạn đường thì cả người y cứng lại. Cảm giác lạnh lẽo khi kiếm xuyên qua da thịt còn chưa rõ, y đã cảm nhận được mùi tanh nồng và cả sự ấm nóng của máu đang thấm dần qua từng lớp y phục trên người.

"Tiêu Chí Vĩnh, ngươi thật ngu ngốc. Ngươi nghĩ ta dễ dàng để các ngươi tính kế vậy sao? Ngươi không nghĩ chính ta đang lợi dụng kế sách của ngươi à?"

"Cô!"

Mũi kiếm từ phía sau đâm sâu và mạnh hơn khiến Tiêu Chí Vĩnh phải cắn răng để không kêu lên. Sắc diện y tái xanh, xen lẫn cả đau đớn lẫn kinh nghi bởi phía sau lưng y chỉ có một người duy nhất.’