Chương 48: Mê hồn tán (1)

Định Mệnh

Chương 48: Mê hồn tán (1)

Quả như Ngô Phàm nghĩ, hai người vừa ra khỏi cổng Thiên Long Giáo chưa được bao lâu thì một trong ngũ đường chủ của Tử hành Cung đã tìm đến. Cái nhìn mỉa mai cùng vẻ mặt đắc thắng của kẻ làm chủ thế cờ trên gương mặt hắn khiến ai nhìn vào cũng chỉ muốn một đao chém chết cho xong.

Lồng ngực dội lên những cơn khó chịu nhưng Ngô Phàm cố nén xuống, không để kẻ địch nhận ra sự khác lạ của mình. Bạch Y Vũ đi bên cạnh không an tâm, chốc chốc lại đảo mắt nhìn y nhưng cô chỉ nhận được cái lắc đầu nhè nhẹ. Cô mím môi, mục quang cứng rắn, quyết định không quan sát y nữa, tránh để người khác sinh nghi. Quả thật, gã đường chủ tuy đi phía trước dẫn đường nhưng đôi mắt hẹp vẫn luôn để ý động tĩnh của hai người phía sau lưng.

Hắn không nhanh không chậm, mãi hơn nửa canh giờ sau gã mới cùng Ngô Phàm và Bạch Y Vũ dừng chân trước một tửu điếm nhỏ. Trong tầm mắt hai người, sinh hoạt nơi này chẳng có gì khác lạ nhưng cả hai đều cảm nhận được luồng sát khí luẩn quẩn xung quanh. Có lẽ toàn bộ tửu điếm vốn đã không một ai sống sót.

Gã đường chủ ra hiệu cho hai người xuống ngựa, một tên giả dạng tiểu nhị nhanh chóng dắt ngựa của bọn họ đi. Nhưng khi kẻ đó cầm lấy dây cương của Bạch Long, nó hí lộng rồi tung một đá ngay ngực hắn. Hành động bất ngờ của Bạch Long khiến gã thuộc hạ không tránh kịp, trên ngực in dấu móng ngựa, văng về phía sau, hai mắt trắng dã nhìn Bạch Long như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Tiếc là miệng hắn đã bị dòng máu nóng trào ngược lấp đầy, không cách gì thốt nên lời.

Ngô Phàm lạnh nhạt nói:

"Ta quên mất, Bạch Long của ta ghét nhất là người lạ đụng vào nó."

Bạch Long như đồng tình với câu nói của chủ nhân, hất mõm lên trời tựa hồ như muốn nói "đúng vậy."

Gã đường chủ khẽ nhíu mày, đôi mắt vốn không lớn nay càng hẹp, thần sắc có chút khó chịu nhìn cảnh tượng vừa xảy ra. Sau một lúc hắn lên tiếng, giọng nói rõ ràng mang ý không vui:

"Nếu đã như thế cứ để mặc nó ở đây đi. Các ngươi nhanh đi theo ta, cung chủ đang chờ."

"Khoan đã, để ta gặp cha ta trước đã."

Ngô Phàm kéo vội tay Bạch Y Vũ nhưng không ngăn được lời nói của cô. Môi gã đường chủ hơi nhếch lên, mỉa mai nói:

"Nơi này không đến lượt các ngươi lên tiếng đâu. Ngoan ngoãn theo ta."

Nói xong gã đường chủ xoay người đi vào bên trong tửu điếm. Bạch Y Vũ không cam lòng, lại muốn lên tiếng nhưng lần này Ngô Phàm đã kịp ngăn cô lại:

"Y Y."

Một tiếng gọi rất nhỏ, chỉ đủ để cô và y nghe thấy. Bạch Y Vũ khựng người, quay sang nhìn y, nhận được cái nhíu mày của y cô dù không cam tâm vẫn đành im lặng, nhanh chóng cùng y theo sau gã đường chủ kia.

Hai người được đưa đến trước căn phòng cuối hành lang phía trên lầu. Gã đường chủ cẩn thận gõ cửa.

"Hồi cung chủ, thuộc hạ đã đưa người đến."

Bên trong, vang lên tiếng "ừm" nhẹ. Gã đường chủ nghe thấy, liền đẩy cửa, đứng sang một bên nói với Ngô Phàm và Bạch Y Vũ:

"Các ngươi vào đi."

Ngô Phàm và Bạch Y Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều chứa đựng khích lệ cùng trấn an. Hai người cùng một lúc bước chân qua ngưỡng cửa, gã đường chủ cẩn thận khép cửa lại rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Căn phòng bình thường, đơn giản như cách bày trí của những tửu điếm nhỏ khác, điểm khác biệt duy nhất chính là màu áo đỏ đến nhức mắt của nữ tử đang ngồi kia. Bên cạnh chiếc bàn kê phía dưới cửa sổ, trên chiếc ghế trúc đã cũ, ả cung chủ đang nhàn nhã nhấp ngụm trà nóng. Đứng bên cạnh ả là Diệp Quân Tùng.

"Tốt nhất bọn người đi theo ngươi đừng có làm càn, nếu không ta không đảm bảo an toàn cho hai người họ được đâu."

Thanh âm của ả cung chủ nhu hòa nhưng lại khiến Ngô Phàm và Bạch Y Vũ lấy làm lo lắng. Trong đầu Ngô Phàm thầm chửi một tiếng, giữ thần sắc lãnh đạm nói:

"Yên tâm, chưa có chỉ thị của ta bọn chúng sẽ không dám hành động. Bây giờ có thể giao người rồi chứ?"

Ngô Phàm biết rõ, ả không hề có ý thăm dò mà hoàn toàn biết có người âm thầm theo sau bọn họ. Y không ngại mà thừa nhận điều đó, vòng vo chi bằng vào thẳng vấn đề.

Ả cung chủ nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, đuôi mắt hơi cong, ánh cười hiện rõ nơi đáy mắt.

"Người - ta có thể giao nhưng mà ta cũng có điều kiện."

"Điều kiện gì? Ngươi mau nói đi. Rốt cuộc ngươi đã làm gì cha ta?"

Bạch Y Vũ nôn nóng lên tiếng, Ngô Phàm lại lần nữa nắm lấy cánh tay cô. Y biết cô lúc này tâm trạng rất rối, nhưng gấp gáp không giải quyết được vấn đề. Giọng ả cung chủ lại vang lên:

"Bạch Long sứ, người như cô ta cũng đáng cho ngươi để tâm sao?"

Thần sắc Ngô Phàm lập tức có chút khó chịu nhưng nhanh chóng trở lại vẻ trầm ổn như thường, y nói:

"Đây là chuyện riêng của ta, không đến lượt người như ngươi xen vào. Điều kiện ngươi cần, mau nói."

"Tốt lắm! Ta muốn thiên Long Giáo các ngươi rút khỏi địa phận bốn tỉnh phía nam, còn nữa, toàn bộ các cửa hàng lớn nhỏ ở đó đều sẽ do Tử Hành Cung ta quản lý."

Bạch Y Vũ không hiểu tình hình thiên Long Giáo nhưng Ngô Phàm là Bạch Long sứ, y hoàn toàn nắm rõ tình hình buôn bán cũng như nhân lực trong giáo. Một câu này của ả cung chủ không khỏi khiến y cau mày. Bạch Y Vũ nhận ra nét thay đổi trên gương mặt y, chỉ một chút đó cũng đủ để cô biết điều kiện Tử Hành Cung đưa ra không hề đơn giản.

"Phong ca."

"Trước khi thỏa thuận, ta muốn trông thấy người." Ngô Phàm ngắt ngang lời Bạch Y Vũ.

Nhìn ánh mắt kiên định không có ý nhường bước của y, ả cung chủ hơi hất những ngón tay. Diệp Quân Tùng từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng quan sát, nhìn thấy ám hiệu của ả thì chậm rãi gật đầu rồi đi ra khỏi phòng. Một lúc sau, hắn trở lại, ra hiệu cho thủ hạ đẩy hai kẻ vừa được đưa đến vào bên trong. Bạch Y Vũ vừa nhìn thấy Bạch Gia Hào không dằn lòng mà thốt lên:

"Cha."

Cô lao đến bên cạnh ông, dùng lực đẩy gã thủ hạ Tử Hành Cung sang một bên, nhìn ông một lượt, đau lòng nói:

"Cha, cha có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Bọn chúng không làm khó cha chứ?"

Bạch Gia Hào sắc mặt hơi tái đi vì lạnh cộng thêm lo lắng trong mấy ngày gần đây, nét tiều tụy không giấu được dù ông đã cố cười một cách thoải mái nhất. Vì không biết võ công nên cả Bạch Gia Hào và Tịnh Trúc đều không bị trói, hơn nữa xung quanh tất cả là người của Tử Hành Cung, bọn họ có muốn trốn cũng không có cách nào trốn được. Bạch Gia Hào vỗ nhẹ lên vai Bạch Y Vũ:

"Cha không sao, vẫn rất tốt."

"Bọn chúng thật không làm khó cha?" Bạch Y Vũ lần nữa nghi hoặc nhìn ông hỏi.

"Không có. Con xem, ngay cả áo choàng cũng cho người đưa đến cho cha và Tịnh Trúc cô nương."

Bạch Y Vũ hết nhìn Bạch Gia Hào lại nhìn sang Tịnh Trúc đang đứng bên cạnh ông. Quả thật như lời ông nói, bọn họ đều được Tử Hành Cung cho người mang áo khoác dày bên ngoài kể từ khi trận tuyết đầu tiên đổ xuống. Tịnh Trúc nhìn thấy ánh mắt bất an của Bạch Y Vũ cũng lên tiếng:

"Bạch cô nương, cô yên tâm, tôi và Bạch thúc đều ổn. Chỉ là đang lo sợ bọn người này sẽ gây bất lợi cho Thiên Long Giáo và mọi người."

"Thế nào? Người các ngươi đã gặp. Lôi Phong, thỏa thuận của chúng ta…"

Ả bỏ lửng câu nói nhưng Ngô Phàm có thể nhận ra ẩn ý của ả, y nhìn cục diện thầm cân nhắc rồi lên tiếng, thanh âm lãnh đạm:

"Được rồi, ta đồng ý."

"Lôi Phong, ngươi chẳng qua chỉ là một Bạch Long sứ, ngươi đủ tư cách để đồng ý sao? Nhanh liên lạc với lão bà Thẩm Ngạc Hoa, thứ bọn ta cần là ấn kí của bà ta."

Diệp Quân Tùng ánh mắt cao ngạo nhìn Ngô Phàm, hắn rõ ràng nhận ra sự bất thường trong cách cư xử cả ả cung chủ. Từ trước đến nay, ả chưa từng kiên nhẫn nói chuyện với bất kì ai, thương lượng lại càng không thể, hơn nữa ánh mắt của ả tuy chỉ là một tia sáng thoáng qua nhưng cũng đủ để hắn thấy sự khác biệt bên trong. Một mối e sợ cùng bất mãn dấy lên trong lòng hắn, gã nam nhân này đối với ả không đơn thuần chỉ là một con cờ. Có lẽ ngay cả ả cung chủ cũng không nghĩ đến điều đó, nơi đáy mắt hắn có chút chua xót, ai bảo hắn ở bên ả lâu như vậy lại luôn để tâm đến ả.

"Diệp Quân Tùng! Ta chưa cho phép, ngươi dám lên tiếng?"

Thân ảnh ả chớp động, bàn tay thon đã bóp lấy yết hầu của Diệp Quân Tùng. Không những mọi người đang có mặt kinh ngạc mà ngay cả bản thân Diệp Quân Tùng cũng không hề nghĩ đến việc ả động thủ với hắn. Hắn đau khổ nhận ra, điều hắn lo sợ quả nhiên không sai.

"Cung chủ… khai ân. Thuộc.. hạ… không dám."

Bị bàn tay của ả cung chủ siết lấy yết hầu, Diệp Quân Tùng khó khăn lắm mới nói hết câu. Đôi mắt hắn vừa bất lực vừa như trách móc xem lẫn cả chút bi thương nhìn ả. Ả nhận ra điều đó nhưng trong đôi mắt lạnh không hề biểu thị một chút cảm giác nào. Ả buông tay, ngồi trở lại xuống ghế, lạnh giọng:

"Chỉ có một lần, không có lần sau."

Bạch Y Vũ có phần thất thần khi nhìn cách ra tay tàn độc cả ả cung chủ, trong khi đó Tịnh Trúc và Bạch Gia Hào dường như bị dọa cho ngây ngốc. Không khí căng như dây đàn, lại nặng nề như tảng đá ngàn cân đè lên lồng ngực mỗi người khiến hô hấp trở nên khó khăn. Tịnh Trúc vô thức mà nắm lấy tay Ngô Phàm, sự run rẩy của cô truyền đến y. Y đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay cô trấn an, mắt vẫn nhìn ả cung chủ.

"Trời không còn sớm, ngươi cho người chuẩn bị phòng cho hai người họ."

Ngô Phàm nhìn Diệp Quân Tùng đẩy cửa đi ra ngoài cũng không có ý định ngăn lại. Những lần trước ả cung chủ đều dùng nội lực khống chế giọng nói của mình nhưng hôm nay lại không làm chuyện đó, điều này khiến y sinh nghi, hơn nữa giọng nói đó lại rất giống một người đang có mặt trong căn phòng này. Có thể do trùng hợp ngẫu nhiên nhưng bản thân y trong lúc này lại nhớ đến những gì Tiêu Chí Vĩnh đã nói. Trong đầu y không tự chủ mà ý niệm lột bỏ khăn che mặt của ả ngày một lớn lên.

***

Ngô Phàm và Bạch Y Vũ được sắp xếp ở chung một căn phòng dưới lầu. Dù bên ngoài tỏ ra như không có chuyện gì nhưng cả y và cô đều không giấu được nghi hoặc trong lòng. Sau bữa cơm tối, Bạch Y Vũ sang phòng Bạch Gia Hào chăm sóc cho ông, cũng nhân cơ hội hỏi ông một số chuyện. Tiếc là từ lúc bị bắt đến đây, một bước ông cũng không rời khỏi phòng, đối với những chuyện phát sinh mấy ngày qua hoàn toàn không hay biết.

Bạch Y Vũ nghe ông nói thì không hỏi thêm gì, chú tâm chuẩn bị chăn đệm để ông nghỉ ngơi. Đối với việc Ngô Phàm là con ruột của Thẩm Ngạc Hoa cô cũng không nhắc tới, lúc này cô chỉ suy nghĩ trước mắt phải làm như thế nào để có thể đưa ông và Tịnh Trúc an toàn rời khỏi đây trong khi trước cửa và toàn bộ tửu điếm này lúc nào cũng có người canh cửa và tuần tra.

Từ chỗ Bạch Gia Hào trở về phòng, cô thấy Ngô Phàm đang ngồi trầm mặc, y nghe tiếng bước chân cô, ngẩng đầu hỏi:

"Bạch thúc thúc đã nghỉ ngơi rồi à?"

Cô tiến về phía y ngồi xuống bên cạnh:

"Cha đã đi nghỉ nhưng có lẽ không ngủ được. Phong ca, hôm nay rốt cuộc huynh đã phát hiện ra điều gì? Huynh không từ chối mà ở lại đây, hẳn có nguyên nhân."

Ánh mắt Ngô Phàm lóe lên một tia phức tạp nhưng nhanh chóng bị y khỏa lấp bởi sự dịu dàng. Y nói:

"Không có chuyện gì đâu." Rồi y kề sát vành tai cô nhỏ giọng – "Tối nay chúng ta cứu người."

Bạch Y Vũ ngây người một lúc mới hiểu hết lời y nói. Nhìn vẻ mặt có phần ngẩn ngơ của cô, thật giống lúc cô bị y trêu chọc hơn mười năm trước, y không tự chủ mà hôn phớt lên má của cô. Thanh âm trong dịu dàng đầy sủng nịnh:

"Đêm nay dù thế nào huynh cũng sẽ đưa Bạch thúc thúc an toàn rời khỏi đây. Muội đừng lo."

Bạch Y Vũ nghe lời y như thế thì tinh thần đã ổn định đi nhiều. Ít ra ngoài kế hoạch cho người theo sau bị ả cung chủ phát hiện, y vẫn còn một dự tính khác.

Đêm khuya thanh vắng, gió luồn qua khe cửa vào phòng trêu đùa ánh nến, lúc mạnh mẽ như muốn chúng buông xuôi tắt lịm, lúc lại vuốt ve mơn trớn khiến ánh lửa như e thẹn mà khẽ lay động. Phía bên ngoài, tuyết lất phất, một màu trắng bạc bao phủ từng góc nhỏ chốn nhân gian. Bọn người Tử Hành Cung luân phiên đi tuần khắp tửu điếm, những kẻ thân thủ lanh lẹ đi theo sau Ngô Phàm cũng đã bị lộ diện lại không nhận được lệnh từ phía y, không ai dám manh động. Hơn nữa so về tương quan lực lượng, hiện tại nếu không có kế sách rõ ràng, e là không cứu được người bản thân còn bị diệt.

Gần mười con người tập trung trước cổng của tửu điếm đốt lửa sưởi ấm. Đã không còn là bí mật, bọn họ công khai đi lại, quan sát động tĩnh từ bên trong tửu điếm, một hai người không đợi được còn động thủ với người của chúng nhưng bị những người còn lại ngăn cản nên chỉ là xô xát nhỏ. Tuy nhiên, điều đó lại làm cho Diệp Quân Tùng không an tâm. Chúng xuất hiện quá lộ liễu lại luôn gây hấn như vậy khiến trong lòng hắn không khỏi nghi ngờ.

Hắn đã sai người thân tín đến phòng của Ngô Phàm và Bạch Y Vũ theo dõi, cũng tăng cường thêm thủ hạ canh giữ phòng Bạch Gia Hào và Tịnh Trúc. Có tiếng gõ cửa, Diệp Quân Tùng đứng bên cạnh đưa mắt nhìn ả cung chủ đang xếp bằng tĩnh tâm trên giường, nhận được cái gật đầu của ả, hắn mới bước đến mở cửa.

Gã thủ hạ thấy Diệp Quân Tùng vội hành lễ rồi ghé sát tai hắn nói nhỏ. Sau khi nghe báo cáo từ thủ hạ, chân mày của hắn hơi chau, vẻ mặt thoáng chút nghi hoặc. Hắn đóng của rồi quay trở vào, ả cung chủ vẫn không có động tĩnh gì, hắn thấy thế cũng im lặng, lại trở về đứng bên cạnh ả. Một lúc sau, ả mới từ từ mở mắt, ả không nhìn Diệp Quân Tùng lên tiếng hỏi hắn:

"Phát sinh chuyện gì?"

Diệp Quân Tùng đang mải suy nghĩ bị lời nói của ả làm cho giật mình, hắn cười gượng, nói:

"Không có gì, ta chỉ suy nghĩ một chút, rốt cuộc là bọn chúng đang muốn giở trò quỷ gì."

"Đừng vòng vo nữa, nói đi."

"Thật ra muội có ý gì khi sắp xếp hai người họ chung một phòng?"

"Ngươi và ta cũng chung phòng đấy thôi. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ xảy ra chuyện như giữa ta và ngươi sao?" Ả có chút mỉa mai đáp.

Diệp Quân Tùng ngồi xuống bên cạnh ả, nét mặt mang theo chút giễu cợt, nói:

"Nghĩ? Ta chính là đang nghĩ trong hoàn cảnh thế này mà bọn họ vẫn có thể làm chuyện đó."

Diệp Quân Tùng vừa dứt lời liền bị ánh mắt hung tợn như quỷ dữ của ả làm cho kinh sợ một phen.

"Ngươi vừa nói gì?"

Diệp Quân Tùng đang cảm thấy Ngô Phàm và Bạch Y Vũ kì lạ, hiện tại nhìn biểu hiện của ả cung chủ càng thêm phần mơ hồ nhưng sự mơ hồ chỉ chiếm lĩnh tâm trí hắn không quá lâu, nhìn ánh mắt đỏ ngầu của ả, trong lòng hắn không tự chủ mà kêu lên một tiếng thương tâm.

"Trúc nhi, muội… đối với hắn…?"