Chương 47: Mẹ

Định Mệnh

Chương 47: Mẹ

Ngọn nến cháy lập lòe soi bóng y và cô lên bức tường đất. Nhìn cô tuy đã say giấc nhưng mi tâm lúc nào cũng chau lại, Ngô Phàm không khỏi cảm thấy xót xa. Y kéo cao chăn đắp lên người cô, thâm tâm chỉ hi vọng những buồn khổ, lo lắng hiện tại của cô đều chuyển lên người y.

Mấy hôm nay, cô hầu như suốt ngày đều túc trực bên cạnh y, ngoại trừ những lúc cần ra ngoài và đi ngủ, còn lại cô đều nằm trong tầm mắt y. Nhưng hôm nay y không muốn cô trở về phòng riêng, vì y biết, chỉ cần cô bước ra khỏi cửa, ngày mai muốn tìm thấy cô e là không dễ dàng gì. Cô muốn một mình đối diện với khó khăn trước mắt, không muốn y vì cô mà liên lụy.

"Ngốc, muội đừng tưởng huynh không biết muội nghĩ gì. Đã một lần buông tay muội, huynh tuyệt đối sẽ không để điều đó xảy ra lần thứ hai. Huynh biết, muội đang lo cho tâm trạng hiện tại của huynh. Thú thật, huynh đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận những gì mà mẹ huynh đã nói. Rõ ràng mẹ thương huynh như thế, lẽ nào bà lại làm chuyện đó? Nhưng biểu hiện của mẹ suốt ba ngày qua, huynh biết, đó là sự thật.

Cảm giác khi cuộc đời của mình bị người khác chi phối, bị người ta đùa giỡn chẳng hề dễ chịu chút nào. Huynh hận, hận cả hai người họ nhưng mà khi nhìn thấy muội, nghĩ đến tình cảm của chúng ta huynh lại thấy thương họ. Mâu thuẫn lắm phải không? Suy cho cùng, tất cả đều là oan nghiệt. Vốn dĩ hai người họ sẽ hạnh phúc nhưng lại vì sự phản bội của một nam nhân mà đẩy cuộc đời mình đi vào ngõ cụt. Có lẽ người huynh nên hận là ông ta mới đúng. Chính vì ông ta không rõ ràng trong tình cảm mới khiến hai người rơi vào tình cảnh này. Y Y, an tâm, huynh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra với huynh càng không để nó làm muội đau khổ. Từ lần đầu chúng ta gặp nhau, khi muội mỉm cười gọi huynh hai tiếng ‘Phong ca’ đã không có bất cứ ai có thể thay thế muội rồi."

Ngô Phàm lại dùng ngón tay vuốt nhẹ lên gò má Bạch Y Vũ, động tác của y làm cô có chút nhột. Cô khẽ cựa mình nhưng không tỉnh giấc, chỉ co người lại, rúc vào ngực y tìm kiếm sự ấm áp. Hơi thở ấm nóng của cô phả vào cổ y khiến y hơi khựng người, nhịp tim cũng theo đó mà tăng lên bất thường. Một phút trấn tĩnh, ổn định cảm xúc của bản thân, y bật cười, thầm mắng cô:

"Đúng là ngốc mà! Một chút phòng bị cũng không có. Muội thật không sợ huynh ăn sạch hay sao!"

Ngô Phàm cúi xuống, hôn phớt lên trán cô rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Trên gương mặt y, nét bi thương dường như biến mất, bình yên đến lạ lùng.

***

Bình minh dần ló dạng sau những rặng cây, không khí sớm mai tuy lạnh nhưng trong lành, đêm qua trận mưa tuyết nhỏ khiến lối đi như được trải một lớp thảm trắng muốt.

Bạch Y Vũ đã thức từ sớm, chuẩn bị lên đường. Sau khi Ngô Phàm uống thuốc, cô và y đến gặp Thẩm Ngạc Hoa. Biết y đã chịu gặp mặt mình, Thẩm Ngạc Hoa tuy vui mừng nhưng khi nhìn thấy nét xanh xao của y, trong lòng vừa xót xa vừa đau đớn, tưởng chừng như ai đó đang xát muối vào tim. Khi y bước qua khỏi ngưỡng cửa, bà muốn bước đến đỡ lấy y nhưng nhìn vào đôi mắt lãnh đạm của y, chân bà như bị đóng đinh, không cách gì nhấc lên nổi. Bà thầm cười khổ, ngồi xuống chỗ của mình, nói:

"Vết thương của con còn chưa khỏi, sao không tịnh dưỡng lại sáng sớm đến đây tìm m… ta?"

Tiếng "mẹ" trên môi Thẩm Ngạc Hoa giữa chừng dừng lại, sự ngập ngừng của bà, Ngô Phàm và Bạch Y Vũ đều nhận ra. Bạch Y Vũ thấy không khí gượng gạo như vậy bèn lên tiếng:

"Thẩm bá mẫu, hôm nay chúng con…"

"Chúng tôi cần đi gặp người của Tử Hành Cung, bà hãy sắp xếp một vài người thân thủ giỏi theo sau đi."

Lời của Bạch Y Vũ còn chưa đến miệng đã bị Ngô Phàm cướp mất. Thanh âm của y không nhanh không chậm nhưng dứt khoát, rõ ràng. Bất cứ ai nghe được cũng biết không thể thay đổi quyết định của y. Thẩm Ngạc Hoa nghe y nói, không khỏi cả kinh, bà hấp tấp đứng lên, nói:

"Không được! Vết thương con còn chưa khỏi, ta tuyệt đối không để con đi mạo hiểm."

"Hôm nay dù bà có đồng ý hay không ta cũng không thay đổi quyết định." Ngô Phàm hờ hững nói rồi xoay người.

Thẩm Ngạc Hoa lòng như tơ rối, biết mình không thể khuyên y bèn quay sang mở lời với Bạch Y Vũ, thanh âm khẩn thiết:

"Y Y, ta biết bây giờ Phong nhi chỉ nghe lời của con. Con mau giúp ta khuyên nó, có được không?"

"Chuyện này dù là ai cũng không cản được ta. Đừng làm khó Y Y."

Lần nữa Ngô Phàm dùng thái độ cứng rắn dập tắt hi vọng vừa nhen lên trong lòng Thẩm Ngạc Hoa. Bạch Y Vũ nắm lấy cánh tay y khẽ nói:

"Phong ca, huynh đừng như vậy mà."

"Đừng khuyên nó nữa. Tính tình Phong nhi từ trước đến nay ra sao, lẽ nào ngươi không biết?"

Chu Bích Dung đột nhiên xuất hiện, Ngô Phàm có bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày. Bạch Y Vũ nhìn thấy bà, cô hơi cúi đầu, hành lễ:

"Chu bá mẫu."

Thẩm Ngạc Hoa nghe Chu Bích Dung nói, thần sắc càng thêm ảm đạm, nói:

"Không lẽ ngươi muốn nó đi nạp mạng sao? Thương thế của nó còn chưa hồi phục, nếu cứ như vậy mà đi, chẳng phải rất nguy hiểm?"

"Chẳng phải nó đã nói ngươi cho người đi theo sao?"

Thẩm Ngạc Hoa hết nhìn Chu Bích Dung lại nhìn Ngô Phàm, đắn đo một lúc bà mới lên tiếng:

"Được! Ta không cản con. Nhưng ta sẽ âm thầm bảo vệ con."

"Không được!" Ngô Phàm quay người đối diện với Thẩm Ngạc Hoa, gắt.

Thẩm Ngạc Hoa lần này không chịu nhường y, tiếng của bà cũng lớn hơn:

"Tại sao lại không? Nếu ta đã không thể ngăn con vậy thì con cũng không ngăn được ta."

Mi tâm Ngô Phàm chau lại, giọng nói thập phần nghiêm trọng:

"Lần này chúng ta ngoài sáng, bọn chúng ở trong tối, còn chưa biết chúng có âm mưu gì. Cũng có thể chỉ là ‘kế điệu hổ ly sơn’, đêm đó hẳn ả cũng đã biết được nội tình bên trong, ta chỉ e ả lợi dụng chuyện này bày mưu tiến đánh Thiên Long Giáo. Nếu bà cũng đi, ai sẽ ở lại chủ trì đại cuộc? Thẩm muội thương thế cũng như ta chưa khỏi hẳn, Tiêu Chí Vĩnh vốn không hiểu chuyện trong giáo, Tô Chấn Phong lại càng không thể tin tưởng, đừng nói đến vị trí đứng đầu Tứ Long, ngay cả ngôi vị giáo chủ hắn nằm mơ cũng muốn. Nếu lần này thật sự trúng kế, Thiên Long Giáo sẽ bị hủy. Ta không muốn vì bản thân mà khiến mấy trăm thủ hạ dưới tay phải chết, máu chảy thành sông."

Từng câu, từng chữ của Ngô Phàm đánh thức lý trí đang ngủ quên của Thẩm Ngạc Hoa. Mấy hôm nay tâm trí bà chỉ nghĩ đến chuyện của bà và Ngô Phàm, nhất thời bị tình cảm chi phối, không hề nghĩ đến điều này. Không những Thẩm Ngạc Hoa tỉnh trí, mà cả Chu Bích Dung và Bạch Y Vũ cũng bất ngờ với những gì y vừa nói ra. Rõ ràng y đang thụ thương, cũng đang đón nhận sự thật bất ngờ mà y chưa từng nghĩ đến, thế nhưng y vẫn đủ tỉnh táo để phân tích vấn đề. Thẩm Ngạc Hoa tuy không cam tâm nhưng lại không có cách gì phản bác lại lời của Ngô Phàm. Bà nhìn y rồi gật đầu:

"Nếu con đã nói như vậy, ta sẽ cho thủ hạ thân tín đi theo sau."

"Y Y, chúng ta đi."

Ngô Phàm dịu giọng rồi bước nhanh ra cửa. Bạch Y Vũ thấy y gấp gáp như vậy thì cũng vội cáo từ Chu Bích Dung cùng Thẩm Ngạc Hoa theo sau y.

"Phong nhi!"

Thanh âm của Chu Bích Dung đầy bất lực. Dường như muốn níu giữ y, lại không đủ can đảm. Ngô Phàm dừng bước, y không quay người lại, một khoảng im lặng lơ lửng giữa ba người. Y nắm lấy bàn tay Bạch Y Vũ, rảo bước về phía cổng, để lại câu nói khiến cả Chu Bích Dung và Thẩm Ngạc Hoa đều không cầm được nước mắt:

"Mẹ, chăm sóc mẹ Bích Dung giúp con."

Bạch Y Vũ bước theo y, không giấu được ánh cười nơi đáy mắt.

***

Trong một căn phòng nhỏ của tửu quán dưới chân núi thuộc địa phận Thiên Long Giáo, nữ tử mặc áo đỏ đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng soi lên đôi mắt của ả, lạnh lùng như tiết trời bên ngoài. Ả đã đứng như thế hơn một canh giờ nhưng hình như bản thân lại không thấy mệt mỏi. Dường như tâm trí đang chìm vào một vùng riêng tư, những ngón tay đôi lúc lại cấu vào thành cửa.

Cộc, cộc.

Tiếng gõ cửa khô khốc từ bên ngoài khiến ả hơi chau mày nhưng rất nhanh mọi biểu hiện lại trở về vẻ băng lãnh cố hữu của nó. Đôi môi hơi động sau chiếc khăn che mặt, ả lên tiếng:

"Vào đi."

Cánh cửa phòng được mở khá nhẹ nhàng. Từ bên ngoài, Diệp Quân Tùng bước vào, ánh mắt hắn bỗng có chút ưu tư khi nhìn dáng vẻ lúc này của ả cung chủ. Hắn đóng cửa, chắp tay hành lễ:

"Thuộc hạ tham kiến Cung chủ."

"Bọn chúng xuất phát rồi à?"

Giọng ả thanh lạnh, Diệp Quân Tùng bất giác nổi gai khắp người. Kể từ sau lần giáo chủ tiền nhiệm gặp nạn vong thân, hắn không còn cảm giác gai góc ấy nữa, thế mà hôm nay, ả lại khơi dậy cái cảm giác không tốt lành đó của hắn. Hắn trả lời, mắt nhanh chóng dò xét tìm kiếm sự khác lạ từ phía ả cung chủ. Nhưng cái hắn thu vào tầm mắt vẫn chỉ là bóng dáng có phần cô độc của ả. Hắn trả lời:

"Người của ta đã gặp chúng, hiện tại chúng đang trên đường đến đây."

"Tốt! Chuẩn bị đi, lần này nhất định chúng ta phải nắm được con chốt của chúng. Thẩm Ngạc Hoa, dù bà có chuẩn bị thế nào đi chăng nữa chắc cũng không ngờ đến kế hoạch này của ta. Thiên Long Giáo, ngày tàn của nó sắp đến rồi."

Nói xong ả quay người, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, khuôn mặt diễm lệ đầy phấn khích của ả hiện lên trong mắt Diệp Quân Tùng. Đã lâu lắm rồi hắn mới thấy lại dung diện như thiên tiên kia. Nỗi nhớ nhung trong hắn như thác lũ ùa về khiến hắn bất giác ngây người không nói thêm được gì.

Ả cung chủ buông chiếc khăn trên tay xuống. Đôi môi hồng đào vẽ một đường cong yêu mị, cả gương mặt như bừng lên một thứ ánh sáng đến chói mắt. Tà áo đỏ lướt đi trong khoảng không chật hẹp của căn phòng. Ả vòng tay bá lấy cổ Diệp Quân Tùng, khi hắn còn chưa kịp có phản ứng, hai cánh môi mềm mại của ả đã cuồng nhiệt chiếm lấy hơi thở hắn.

Thứ mùi thơm thân thuộc đập vào khứu giác Diệp Quân Tùng. Không biết đã bao lâu rồi hắn không được nếm vị ngọt từ môi ả, hắn nhớ quay quắt. Sau một thoáng thất thần vì bất ngờ, Diệp Quân Tùng như con thú hoang bị đói lâu ngày tìm được mồi ngon, hắn ôm lấy thân hình mảnh mai của ả, tham lam đáp trả. Trong cơn mê tình, tiếng hắn vừa đau đớn vừa cuồng dại:

"Muội có biết ta nhớ muội đến mức nào không? Muội thật nhẫn tâm."

Ả không trả lời hắn, chỉ đáp lại bằng sự hoang dại nơi đầu lưỡi. Cũng rất lâu rồi, ả không được gần hắn, từng tấc da thịt trên cơ thể như muốn nổi loạn, nóng dần lên theo bàn tay của hắn. Ngoại trừ hắn, chưa một nam nhân nào cho ả cái cảm giác ham muốn cuồng nhiệt ấy.