Chương 46: Loạn tâm (2)

Định Mệnh

Chương 46: Loạn tâm (2)

Kiến Lâm nghiêng đầu sang một bên, không dám trưng cái bộ mặt méo mó của hắn cho Kim Thiền nhìn thấy, tim hắn đập thình thịch, phen này e khó thoát vạ lây.

Thẩm Ngạc Hoa bị Kim Thiền làm cho hai mắt muốn nổ đom đóm vì tức giận. Bà ta nghiến răng, chỉ tay vào mặt cô nói không tròn câu:

"Ngươi… ngươi…"

"Ta làm sao? Ta nói đúng phải không? Nếu ta có nói sai chỗ nào bà một chưởng đánh chết ta đi, dù sao ta cũng không đấu lại với bà."

"Kim Thiền, con đừng như vậy." Chu Bích Dung nhìn thần sắc của Thẩm Ngạc Hoa vội kéo tay Kim Thiền, lắc đầu ngăn cản.

"Chu bá mẫu, người không việc gì phải sợ bà ta. Chung quy, lỗi này đâu phải xuất phát từ người."

Vai Thẩm Ngạc Hoa hơi run, bàn tay nắm lại thành quyền cố nén tức giận đang sôi trào. Chỉ cần một chưởng, cái mạng nhỏ của Kim Thiền lập tức đi tong nhưng bà ta cố kềm lại, đơn giản vì những lời cô nói không có gì sai. Đúng là ngày xưa vì ghen tuông mà bà muốn hủy hoại cuộc đời mẹ con Chu Bích Dung, hơn nữa quả thật nếu phải nuôi con của kẻ thù bà không đủ can đảm.

"Thẩm Ngạc Hoa, nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, ngươi đừng nghe nó nói xằng bậy."

Nhìn thấy thái dương của Thẩm Ngạc Hoa đã nổi gân xanh, Chu Bích Dung đâm ra sợ hãi. Nếu bà ta thật sự ra tay, Kim Thiền e không giữ được mạng. Bà đứng ngăn trước mặt Kim Thiền, ánh mắt khẩn cầu nhìn Thẩm Ngạc Hoa nhưng điều bà lo lắng đã không xảy ra. Thẩm Ngạc Hoa chỉ lừ mắt nhìn Kim Thiền rồi phất tay áo bỏ đi.

Nhìn thân ảnh dần xa của Thẩm Ngạc Hoa, Chu Bích Dung không giấu được tiếng thở phào nhẹ nhõm. Mi tâm nhăn lại, bà quay sang nói với Kim Thiền:

"Kim Thiền, bà ta không phải là người có thể dây vào, lần sau con đừng như thế. Với tính cách của bà ta, quả thật nếu hôm nay không xảy ra chuyện Phong nhi, ta e là con không còn đứng ở đây."

"Thì đó, sao cô không biết suy nghĩ gì hết vậy. Dù bà ta không giết cô nhưng nếu lỡ động thủ làm cô người không ra người, ma không ra ma thì sao?"

Kiến Lâm bấy giờ mới liến thoắn, hùa theo lời Chu Bích Dung trách mắng Kim Thiền. Cô cũng đâu có chịu lép vế. Thái độ đang hòa nhã khi nói chuyện với Chu Bích Dung lặn mất tăm, cô dùng tay nhéo vào hông Kiến Lâm một cái khiến hắn nhảy dựng lên, hét:

"Cô làm cái gì vậy?"

"Trước khi bà ta giết ta thì ta sẽ giết ngươi! Ngay cả gan thỏ cũng không có, ngươi đủ tư cách nói chuyện với ta sao? Đồ chết bằm!" Nói rồi cô quay sang nhẹ giọng với Chu Bích Dung – "Bá mẫu, để con đưa người về phòng."

"Không cần đâu, ta muốn đến thăm Phong nhi một lát. Hai con đi trước đi."

Chu Bích Dung vỗ nhẹ vào mu bàn tay Kim Thiền. Cô nhìn bà một chút rồi nói:

"Không sao, vậy để con đưa bá mẫu đi. Dù sao hiện tại con cũng không có việc gì."

"Tôi cũng đi nữa!" Kiến Lâm nhanh nhảu.

"Ngươi đi làm gì? Sao không đi lo thuốc mà Chí Vĩnh ca ca căn dặn đi?"

Kim Thiền ném cho Kiến Lâm cái nhìn sắc như dao khiến hắn toan cất bước liền rụt người lại. Bàn chân đang giơ lên, không dám chạm xuống đất, mắt nhìn cô dìu Chu Bích Dung rời khỏi tiểu đình mà bản thân ôm một bụng tức tối không xả được. Hắn lẩm bẩm, mắt như mũi tên dán lên thân ảnh ngày một xa của Kim Thiền:

"Hứ, thế nào là tiểu thư khuê nữ? Còn hơn cả mấy bà thím ngoài chợ cá!"

***

"Phong ca, thuốc đã sắc xong rồi."

Bạch Y Vũ đặt chén thuốc nghi ngút khói lên chiếc bàn bên trong căn phòng. Cô bước đến bên cạnh giường đỡ Ngô Phàm ngồi lên, sau khi đặt chiếc chăn bông phía sau lưng y, cô mới buông y ra.

Cả căn phòng bố trí đơn giản, ngoài chiếc giường y đang nằm và bộ bàn ghế ra chẳng có thứ gì chiếm nhiều diện tích.

Ngô Phàm sắc mặt thật kém, nét xanh xao hiện rõ trên nước da của y, đôi môi có phần khô và tái nhợt, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ, cả người y tản mác một thứ cảm giác mệt mỏi.

Căn phòng nồng nặc mùi thuốc.

Vết thương cũ chưa lành hẳn, vết thương mới lại chồng lên cùng với việc y vận công quá độ khiến cơ thể suy nhược. Vừa mới ngồi lên, y liền ôm lấy ngực ho một tràng dài. Nhịp thở cũng vì thế mà đứt quãng, cả người không tự chủ mà run lên, bàn tay phải cấu vào mép giường tạo thành những vết xước hằn trên gỗ. Bạch Y Vũ lo lắng, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng y, lên tiếng:

"Phong ca! Huynh cảm thấy sao rồi?"

"Khụ, khụ… Huynh… không sao. Một chút sẽ khỏe ngay thôi. Khụ khụ…"

"Huynh còn nói là không sao? Huynh xem, lại ho ra máu nữa rồi!"

Mắt Bạch Y Vũ có chút ướt khi nhìn những chấm đỏ từ từ thấm vào chiếc áo y đang mặc. Cô quay mặt đi nơi khác lau vội giọt nước mắt vừa tràn ra khỏi khóe mi. Nhìn thấy y như vậy tim cô đau như dao cắt. Cô biết, y vốn lãnh đạm nhưng không có nghĩa y lạnh lùng, bất chấp mọi thứ, chuyện lần này là một đả kích lớn đối với y. Rõ ràng hơn hai mươi năm cận kề chăm sóc, yêu thương, hơn hai mươi năm được dỗ dành dưới bàn tay dịu dàng đó vậy mà sự thật y nhận được quá phũ phàng.

Cô bưng chén thuốc đưa cho y, nói:

"Nào, huynh mau uống thuốc rồi nghỉ một lúc đi."

Ngô Phàm không nói thêm, đón chén thuốc từ tay cô uống cạn. Dường như vị đắng của thuốc không là gì đối với y lúc này, cõi lòng y từ khoảnh khắc ấy đã tràn ngập đắng chát của lừa dối, thất vọng, đau đớn.

"Muội cũng nghỉ sớm đi. Ngày mai chúng ta xuất phát."

"Huynh biết rồi sao?"

Ngô Phàm nhìn cô, đặt chén thuốc sang một bên bàn tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc vương trên má cô, dịu giọng:

"Muội tưởng huynh không biết muội muốn làm gì sao? Đừng bướng bỉnh như thế. Hứa với huynh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được một mình hành động."

"Phong ca."

"Hứa với huynh." Ngô Phàm nhắc lại câu nói một lần nữa, thanh âm cứng rắn.

Bạch Y Vũ nhìn y, lần này không giấu kịp nước mắt. Y luôn như thế, từ ngày niên thiếu cho đến tận bây giờ, y luôn hiểu cô. Những điều cô nghĩ y lúc nào cũng nhìn thấu, thậm chí còn thay cô thực hiện nó.

Ngô Phàm gạt nhẹ nước mắt cho cô, giọng y tuy có phần mệt mỏi nhưng không thiếu ôn nhu:

"Đừng khóc, nha đầu của huynh lúc nào cũng có nụ cười rạng rỡ. Muội đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát trước, Thiên Long Giáo sẽ cho người hỗ trợ."

"Nhưng từ đây đến Tử Hành Cung mất ít nhất nửa tháng đi đường. Cô ta lại chỉ cho chúng ta năm ngày, cũng không hề nói ra địa điểm. Chúng ta phải tìm như thế nào đây?"

"Nếu huynh đoán không lầm, chỉ cần chúng ta bước ra khỏi Thiên Long Giáo, sẽ có người tiếp đón thôi. Muội đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện huynh sẽ có sắp xếp."

"Phong ca."

Bạch Y Vũ vòng tay qua cổ Ngô Phàm, gục đầu vào vai y. Cách một lớp y phục cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của y. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm dịu đi cơn sóng trong lòng cô lúc này.

"Đêm nay, muội ở lại đây đi. Tốt nhất là đừng rời khỏi tầm mắt huynh. Nha đầu ngốc!"

Ngô Phàm dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay vuốt nhẹ theo sống lưng của cô như an ủi. Bạch Y Vũ hơi giật mình, có chút sững người khi nghe thấy yêu cầu của y nhưng liền sau đó vòng tay ôm y lại càng siết chặt, môi nở một nụ cười, thì ra y vẫn không an tâm về cô.

Tiếng đằng hắng khe khẽ từ bên ngoài cửa vọng vào khiến Bạch Y Vũ và Ngô Phàm hơi bất ngờ. Một thoáng ngượng ngùng hiện rõ trên nét mặt cả hai người. Bạch Y Vũ vội buông Ngô Phàm, gương mặt phiếm hồng nhìn hai người Chu Bích Dung và Kim Thiền đang bước vào. Cô có phần ngại ngùng, nói:

"Bá mẫu, người đến thăm Phong ca."

Chu Bích Dung mỉm cười với cô, nhẹ nhàng đáp:

"Ừm, ta đến xem Phong nhi đã khá thêm chút nào chưa."

"Không cần đâu, vết thương đã khá lên nhiều rồi, bà về đi."

Ngô Phàm quay mặt vào trong, giọng lãnh đạm. Lời của y khiến trái tim hằn những vết thương của Chu Bích Dung rỉ máu, ánh mắt bà xót xa nhìn từ phía sau lưng y. Vai y hơi run, dường như đang cố dằn cơn ho sắp bộc phát.

Kim Thiền vốn bộc trực, trông thấy thái độ và nghe những lời không lọt tai của Ngô Phàm thì cảm thấy bất bình, cô lớn tiếng:

"Nè, ngươi cẩn thận lời nói một chút có được không? Thái độ của ngươi đối với mẹ mình là như vậy sao?"

"Kim Thiền."

Chu Bích Dung lên tiếng, tỏ ý không muốn Kim Thiền tiếp tục nói.

Kim Thiền nhìn bà, lòng tuy có chút bất nhẫn nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của bà lại không dám tiếp tục. Cô chỉ đành hậm hực nhìn Ngô Phàm, rồi quay sang nhìn Bạch Y Vũ. Cô thấy Bạch Y Vũ khẽ lắc đầu với mình, lòng càng thêm mấy phần khó chịu, rõ ràng y đối với Chu Bích Dung như thế mà tỷ tỷ cô lại không có phản ứng gì.

Chu Bích Dung đứng lặng thêm một lúc nữa mới xoay người, nói:

"Y Y, giúp ta chăm sóc Phong nhi."

Bạch Y Vũ đáp:

"Dạ, bá mẫu cứ an tâm."

Xong, cô tiễn chân Chu Bích Dung và Kim Thiền ra đến bên ngoài một đoạn. Ngô Phàm cho tới lúc Chu Bích Dung khuất sau cánh cửa mới khẽ quay người lại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn vào khoảng không.

Ra đến bên ngoài, Bạch Y Vũ lúc này mới lên tiếng:

"Bá mẫu, người đừng trách Phong ca, huynh ấy…"

"Không sao, ta hiểu mà." Chu Bích Dung ngắt lời cô, mắt nhìn về phía cửa phòng. Sự bi ai hiện rõ trên nét mặt.

Kim Thiền lúc này cũng không nhịn nữa, liền lớn tiếng:

"Thái độ của hắn ta như thế là thế nào? Dù sao bá mẫu cũng đã nuôi dưỡng hắn hai mươi mấy năm. Sao có thể nói ra những lời khiến bá mẫu đau lòng vậy chứ?"

"Kim Thiền, Phong ca đương nhiên hiểu rõ chuyện đó. Chỉ có điều, chuyện này thật sự quá đột ngột, huynh ấy cần thời gian."

Chu Bích Dung gật đầu khi nghe Bạch Y Vũ nói. Bà cũng nhẹ giọng với Kim Thiền:

"Phong nhi hiếu thảo như thế nào, ta đây hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ là nhất thời nó chưa thể chấp nhận sự thật này thôi. Nếu là con, một ngày nào đó cha và mẹ con nói với con rằng, con không phải là đứa con mà họ thân sinh, con sẽ như thế nào? Hơn nữa, Phong nhi lại bị ta lừa dối hai mươi mấy năm, một lòng căm thù mẹ ruột của mình. Nó đối với ta như vậy cũng là thường tình."

Kim Thiền nghe Chu Bích Dung hỏi thì ngẩn người ra, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Chỉ ấp úng:

"Con…"

"Được rồi, chúng ta đi. Y Y, mọi chuyện nhờ con."

"Bá mẫu, người cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Tỷ tỷ, muội đi trước nha."

Bạch Y Vũ mỉm cười tiễn hai người. Khi thân ảnh cả hai đã khuất sau góc cua hành lang, cô mới trở vào. Nhìn thấy cô, Ngô Phàm khẽ hỏi:

"Mẹ… Bà ấy đi rồi à?"

Bạch Y Vũ đi tới, ngồi xuống mép giường bên cạnh y, ánh mắt chứa đầy mật tình, dịu dàng nói:

"Chỉ có huynh và muội, huynh muốn gọi thì cứ gọi, đừng cố chịu đựng."

"Huynh thật sự không biết nên đối diện với bà ấy như thế nào. Rất muốn gọi nhưng khi nghĩ đến việc mình không phải là con ruột của bà ấy, lời muốn thốt ra đột nhiên mắc nơi cổ họng. Hơn nữa suốt hai mươi mấy năm qua, bà ấy lại khiến huynh và Thẩm Ngạc Hoa nhìn đối phương như kẻ thù không đội chung trời. Cả bà ấy và Thẩm Ngạc Hoa, huynh tạm thời không có cách nào đối diện."

Ngô Phàm chậm rãi nói, ánh mắt xen lẫn phẫn nộ, dằn vặt và bất lực. Bạch Y Vũ trông thấy y như thế, lòng không tránh khỏi nhói một cơn đau. Cô không biết nên an ủi hay nên khuyên nhủ y như thế nào cho đúng. Rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng cô chỉ nói một câu:

"Dù như thế nào đi nữa, muội cũng sẽ ở bên cạnh huynh."

Cô không thể giúp y quyết định, chỉ có thể bên cạnh ủng hộ y. Rào cản tâm lý này y chỉ có thể tự mình thông suốt. Nếu bản thân y không buông xuống những thứ ngổn ngang trong lòng, thì không ai giúp được y.