Chương 45: Loạn tâm

Định Mệnh

Chương 45: Loạn tâm

Không khí vốn bi thương hỗn loạn nay vì nữ tử vừa xuất hiện lại càng thêm hoang mang.

Tứ phía bỗng chốc im lặng. Vạt áo của nữ tử ấy đã chạm đất nhưng đám thủ hạ Thiên Long Giáo vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Không gian dường như đóng băng, cả Thẩm Ngạc Hoa cũng kinh ngạc đến thất thần giây lát.

"Dù không hoan nghênh ta nhưng các ngươi cũng đừng trưng cái vẻ mặt như hóa đá ấy ra chứ!"

Thanh âm ngọt ngào lại vang lên lần nữa lôi tất cả những người có mặt về với thực tại. Nét đau đớn trên mặt của Thẩm Ngạc Hoa biến mất, đáy mắt xuất hiện một tia sát ý. Tiêu Chí Vĩnh cũng thu lại chân khí, dìu Thẩm Nguyệt Như đứng lên, bàn tay phải nắm lấy chuôi kiếm. Khí huyết nghịch hành khiến Ngô Phàm bị thương không nhẹ nhưng y vẫn đủ tỉnh táo để nhìn nhận mọi chuyện, tay y siết lấy tay Bạch Y Vũ trong khi cô dùng ánh mắt cẩn trọng quan sát nữ nhán trước mặt.

Mỗi một chuyển biến của từng người, nữ tử áo đỏ đều nhìn ra. Sau chiếc khăn che mặt, nữ tử ấy dường như đang cười. Trong mắt lại xuất hiện một tia sáng xanh lạnh lẽo.

Thẩm Ngạc Hoa lên tiếng, ngữ khí gay gắt:

"Người dám một mình đối diện với ta hiện tại chẳng có mấy ai. Ngươi rất gan dạ. Hèn gì tiểu nha đầu như ngươi lại có thể chấp chưởng một Tử Hành Cung lớn mạnh như vậy!"

"Thẩm giáo chủ, bà quá lời rồi."

Bọn thủ hạ Thiên Long Giáo nghe khẩu khí hai bên đối đáp, dường như đoán được phần nào thân thế nữ tử vừa xuất hiện, bọn chúng không hẹn mà cùng bủa vây lấy ả.

"Hừ, rốt cuộc ngươi xuất hiện ở đây là có ý gì? Ngươi không sợ mình chỉ có đến mà không có đi sao?"

Thẩm ngạc Hoa từ tốn nói. Tuy bà mở lời đe dọa nhưng trong thâm tâm tự hiểu, ả đã dám công khai đối đầu cũng có nghĩa bản thân đã chừa đường lui cho mình. Nhất thời bà chưa muốn động thủ, tự đáy lòng chỉ e sắp có chuyện không lành.

"Thẩm giáo chủ, bà không cần dùng lời lẽ đó để thị uy với ta."

Ả chậm rãi tiến vài bước, đôi mắt đẹp dừng trên người Bạch Y Vũ và Ngô Phàm. Đuôi mắt hơi cong, ả không nhanh không chậm nói:

"Hôm nay, Tử Hành Cung của ta vừa có hai thượng khách. Nếu ngươi và Lôi Phong không ngại thì đến đó thăm bọn họ một chuyến, hẳn là bọn họ sẽ rất vui."

Một cơn gió mạnh thổi qua làm cả người Bạch Y Vũ và Ngô Phàm lạnh buốt. Tiêu Chí Vĩnh cũng một phen chấn động. "Thượng khách", ý tứ của ả có lẽ trừ đám lâu la Thiên Long Giáo, những người còn lại đều có thể hiểu được.

Ánh mắt Bạch Y Vũ quả nhiên tối sầm lại, xen lẫn lo sợ là tia huyết quang vừa lóe lên. Ngô Phàm cảm nhận được toàn thân cô đang run, y siết tay cô mạnh hơn chút nữa, nhanh hơn cô một nhịp, y nói:

"Rốt cuộc, ngươi muốn gì?"

Ả cung chủ lần nữa từ tốn đáp lời Ngô Phàm. Mắt vẫn không rời khỏi y:

"Lôi Phong, ý của ta ngươi lẽ nào lại không hiểu? Một người là nhạc phụ tương lai, một người là biểu muội ngươi thương yêu. Ta nghĩ cả ngươi và cô ta đều không muốn hai người đó có chuyện gì, đúng không?"

"Chết tiệt! Rốt cuộc ngươi đã làm gì họ?"

Bạch Y Vũ lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh. Dù sao kinh nghiệm giang hồ của cô vốn ít ỏi, một trong hai người kia là người thân duy nhất của cô, đứng trước sự đả kích này cô không thể tỏ ra bình thản như Ngô Phàm hay Thẩm Ngạc Hoa.

"Y Y."

Ngô Phàm ngăn cô lại, nhất thời động đến vết thương trên người do giao đấu với Thẩm Ngạc Hoa lúc nãy, máu lại ứa ra thấm loang thêm trên y phục. Bạch Y Vũ cả kinh, vội dừng lại động tác đứng lên của mình.

"Phong ca, Phong ca."

"Hiện tại bọn họ vẫn là khách quý của ta nhưng nếu hai người cứ một mực không đến, ta không bảo đảm được gì. Xem ra thương thế của ngươi không nhẹ, ta cho ngươi kì hạn năm ngày. Đến lúc đó đừng trách ta."

Ả dứt lời, thân ảnh vọt lên rồi biến mất trong màn đêm. Tiếng cười vọng lại khiến bọn thủ hạ của Thẩm Ngạc Hoa ôm đầu, kêu loạn cả lên. Chỉ nháy mắt, không ít tên cả gương mặt đều toàn là máu, các cơ trên mặt vặn vẹo thống khổ như bị ngàn kim xuyên não ngã vật xuống. Kiến Lâm cũng bị tiếng cười của ả làm cho thần trí bất minh, la hét như điên. Kim Thiền vừa vận công bảo hộ bản thân vừa túm lấy hắn điểm vội huyệt đạo khiến hắn ngất đi. Nhìn thấy cảnh tượng cả đám người la liệt nằm lăn lộn, giãy giụa như giun dế bị người ta dày xéo, không ít kẻ tự mình đập đầu vào đá hoặc dùng binh khí vừa nhặt được tự kết liễu nỗi đau đớn đến cùng cực của mình, Chu Bích Dung cả người nổi gai! Nếu không nhờ Thẩm Ngạc Hoa nhanh tay trợ khí cho bà thì bà cũng đã như đám người kia, sống không bằng chết.

Tiếng cười của ả đã dứt nhưng tiếng rên la thì vẫn còn tiếp tục. Những ngọn đuốc rơi xuống đất, chỉ còn tàn lửa yếu ớt không đủ sức soi rõ không gian xung quanh. Thẩm Ngạc Hoa thầm kinh hãi trong lòng. Rõ ràng chỉ là một nha đầu hơn hai mươi, nội công lại có thể thâm hậu như vậy. Bà đảo mắt một lượt nhìn đám thủ hạ, ngoài Tô Chấn Phong và vài kẻ có nội lực tương đối, còn lại đều không chống được sự áp đảo của ả cung chủ kia.

"Phong nhi, con làm sao vậy? Phong nhi!"

Thanh âm hốt hoảng của Chu Bích Dung làm Thẩm Ngạc Hoa giật mình. Khi bà quay đầu lại thì Ngô Phàm đã gục lên vai Bạch Y Vũ ngất đi. Tâm trí bà lúc này liền gạt bỏ ý nghĩ vừa thoáng qua, vội nắm lấy cổ tay y. Ngón tay bà chạm vào mạch tượng của y, mi tâm bà chau lại, không nhìn Bạch Y Vũ, nói:

"Mau giúp nó điều chỉnh tư thế. Kinh mạch nó đã tổn thương nghiêm trọng, không thể để lâu được."

Bạch Y Vũ nhanh chóng làm theo lời Thẩm Ngạc Hoa. Dù có lo lắng cho Bạch Gia Hào đi nữa, trước mắt cô cũng chưa nghĩ ra được đối sách gì. Lúc này, nếu cả Ngô Phàm cũng xảy ra chuyện, cô thật không biết mình phải làm sao.

Tuyết đang rơi, mỗi lúc một nhiều, nhiều như ưu phiền trong lòng tất cả những người liên quan đến những gì vừa xảy ra.

Mùa đông đến thật rồi.

***

Biệt viện hôm nay đã vắng bóng bọn thủ hạ Thiên Long Giáo canh giữ. Cửa ra vào đã mở rộng chỉ duy một điều không thay đổi: nó vẫn là khu cấm địa.

Đợt tuyết đầu mùa rơi suốt hai ngày hai đêm khiến không khí càng thêm lạnh lẽo. Những tàng cây oằn mình vì lớp tuyết dày, tuyết phủ đầy lối đi, trên mái nhà, trước sân. Một màu trắng xóa bao phủ lên khu rừng, phủ lên không gian biệt viện, khiến nó vốn cô tịch nay càng thêm phần hiu quạnh.

Màu xanh của lá cây lẫn giữa nền tuyết trắng như một bức tranh tĩnh lặng. Đẹp đấy nhưng man mác buồn. Tuyết vẫn rơi lất phất, tuy không nhiều như hai ngày vừa qua nhưng cũng khiến lũ chim chóc cùng muôn thú không dám rời khỏi nơi trú ẩn, lao mình vào màn mưa trắng.

Nơi tiểu đình, Thẩm Ngạc Hoa đang cùng Chu Bích Dung đối diện. Tiết trời chuyển biến nhanh, hai người đều khoác áo choàng dày bên ngoài. Bọn họ đã ngồi như thế gần một canh giờ, có lúc tưởng chừng muốn lên tiếng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong lòng mỗi người đều tự nhận ra, bản thân đã phạm lỗi lầm, đều có lỗi với đối phương. Thế nhưng lòng tự trọng đôi khi khiến con người ta rơi vào tình cảnh khiên cưỡng.

Một nha hoàn bưng khay trà đi đến, đây đã là lần thứ ba, trà của hai người được thay mới. Không biết do trà quá nóng hay tại không khí nặng nề của hai vị chủ nhân khiến ả nha hoàn run tay, ả vừa bưng tách trà ra khỏi khay liền đánh rơi nó. "Choang" một tiếng, tách trà vỡ làm mấy mảnh, nước trà theo đó mà văng tung tóe. May nhờ có lớp áo choàng bên ngoài nên nước trà nóng không vấy lên người Chu Bích Dung. Thẩm Ngạc Hoa gắt:

"Ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Giáo chủ khai ân, thuộc hạ không cố ý. Giáo chủ khai ân!"

Ả nha hoàn giật bắn người, run rẩy quỳ xuống, dập đầu xin tha mạng. Chu Bích Dung một bên thấy thế thì không mấy vui vẻ, liền nói:

"Trà nóng quá thôi, cũng không phải cố tình. Tha được thì tha đi."

Thẩm Ngạc Hoa nhìn Chu Bích Dung một lúc rồi lạnh giọng:

"Cút."

Ả nha hoàn mừng đến run người, suýt nữa lại đánh rơi cả cái khay trên tay.

"Đội ơn giáo chủ, đội ơn giáo chủ."

Ả đứng lên, luýnh quýnh đến độ chân phải va chân trái, cuống cuồng rời khỏi tiểu đình.

"Tình trạng của Phong nhi ra sao rồi?"

Thẩm Ngạc Hoa cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng. Chu Bích Dung khẽ thở dài rồi đáp, giọng nói không giấu được sự buồn khổ lẫn ân hận:

"Chỉ một mình Y Y chăm sóc nó. Nó không muốn gặp bất kì ai. Nghe Y Y nói, nó đã khá hơn nhưng phổi thương tổn, có lúc ho ra cả máu."

Thẩm Ngạc Hoa một phen rúng động. Bà quay phắt lại, nhìn Chu Bích Dung, lớn tiếng:

"Đều tại ngươi. Nếu không vì ngươi, Phong nhi đã không phải chịu khổ ngần ấy năm, cũng không có chuyện của hôm nay. Là tại ngươi, tất cả đều là vì sự ích kỉ của ngươi."

"Ta đã sai! Là ta hại Phong nhi đến nông nỗi này. Lỗi đều là của ta. Dù sao ta cũng chẳng còn gì để mất, ngươi muốn chém muốn giết thế nào là tùy ngươi." Chu Bích Dung buông xuôi, nhìn Thẩm Ngạc Hoa chờ đợi.

Là bà có lỗi với Ngô Phàm, có lỗi với Lôi Bân càng có lỗi với đứa con chưa đầy tháng đã mất. Hai mươi sáu năm, bà chưa từng hạnh phúc trọn vẹn, không phải vì Thẩm Ngạc Hoa bức bách mà chính vì tâm chẳng khi nào an tĩnh. Mỗi một ngày nhìn Ngô Phàm lớn lên là một ngày nỗi đau trong lòng thêm chất chồng. Tận mắt trông thấy y vì bà mà hy sinh, vì bà mà chịu khổ, vì bà mà bán rẻ tính mạng làm tay sai cho người khác, trái tim bà ngày một vỡ ra. Không biết bao lần nhìn y trầm tư lo lắng, nhìn y gượng cười dù trên mình đầy thương tích, bà đã muốn nói tất cả sự thật. Nhưng bà đã không làm! Y là con bà, đó là điều bà luôn tâm niệm. Nhưng thực chất đó chỉ là ngụy biện cho sự ích kỉ của bà. Bà đã mất con, thâm tâm bà mong muốn Thẩm Ngạc Hoa cũng sẽ phải nếm trải nỗi đau như bà. Thậm chí, bà đã từng nghĩ, một ngày nào đó nếu Thẩm Ngạc Hoa xuống tay với Ngô Phàm, bà ta sẽ đau đớn như thế nào nếu biết được sự thật? Bà đã từng rất hy vọng tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.
Tròng mắt Thẩm Ngạc Hoa long lên. Nỗi oán hận trong lòng lại thêm một lần phát tác, bà nói như hét vào mặt Chu Bích Dung:

"Ngươi tưởng sau chuyện vừa rồi ta còn muốn ngươi sống sao? Là ai khiến mẹ con ta chia cắt? Là ai khiến Phong nhi trở thành một sát thủ? Là ai khiến nó hết lần này đến lần khác ra vào quỷ môn quan? Là ngươi, là ngươi!"

Thẩm Ngạc Hoa vung tay, giáng một chưởng lên chiếc bàn đá trước mặt. Sau tiếng "ầm", chiếc bàn sụp xuống, gần như vỡ vụn. Tách trà trên bàn cũng rơi xuống, bể nát.

"Nếu không phải Phong nhi lên tiếng, ta nhất định đã băm vằm ngươi ra cho thỏa dạ. Đồ tiện nhân."

"Bà chửi đủ chưa?"

Kim Thiền từ đâu hùng hùng hổ hổ, lớn tiếng xen vào cuộc nói chuyện giữa Thẩm Ngạc Hoa và Chu Bích Dung.

Kiến Lâm đi bên cạnh cô giật bắn người. Dùng tất cả sức lực bình sinh ngăn cô nhưng không biến chuyển. Bàn chân cô vẫn tiếp tục bước, hướng về phía tiểu đình.

Thẩm Ngạc Hoa không buồn nhìn cô, phẩy tay quay mặt đi nơi khác, nói:

"Hừ, tiểu nha đầu. Ngươi đừng nghĩ vì có quan hệ với Phong nhi mà ta không động đến ngươi."

"Bà cô của ta ơi, bớt chuyện đi có được không?" Kiến Lâm sợ đến tái mặt, cầu khẩn Kim Thiền.

"Tránh ra!"

Kim Thiền vốn tính tình thẳng thắn, lại thấy chướng mắt Thẩm Ngạc Hoa từ lâu, hôm nay vô tình bắt gặp cảnh này thì trong lòng không nhịn được. Cô đẩy Kiến Lâm sang một bên làm hắn chút nữa thì té nhào. Cô nói:

"Xin lỗi! Nhưng tôi với hắn ta từ trước tới nay chưa từng có quan hệ nên chuyện dựa dẫm hắn hoàn toàn không có. Tôi chẳng qua là chướng mắt với thái độ của bà, không thể nhịn được thôi."

"Nhóc con, ngươi thì biết cái gì? Chuyện của ta không đến lược ngươi xen vào."

"Tôi cũng chẳng muốn xen làm gì cho mệt người. Nhưng tôi thấy bà quá đáng khi đổ hết mọi tội lỗi lên người Chu bá mẫu thì không chịu được."

"Nếu không vì bà ta liệu có hôm nay không?"

"Bà trách Chu bá mẫu, sao không tự hỏi lại mình xem. Nếu bà không ích kỉ, không tàn độc muốn hủy hoại con của người khác thì bá mẫu đâu cần phải giở trò 'trộm long tráo phụng' chứ? Bà nghĩ chỉ có bà mới biết yêu thương con của mình sao? Trên đời này mẹ nào chẳng thương con. Nếu hôm nay, hắn không phải là con trai bà e rằng tất cả chúng tôi đều đã sớm thăng thiên rồi. Nếu bà không vì gã đàn ông kia mà ôm lòng oán hận thì đâu có chuyện trả thù, đâu có chuyện đẩy hắn vào con đường hiện tại, vậy thì lấy đâu ra cục diện hôm nay. Muốn trách người thì cũng phải nhìn lại mình chứ? Ít ra Chu bá mẫu vẫn tốt hơn bà, tuy hắn không phải là con ruột nhưng bà vẫn yêu thương hắn, nếu không sao hắn lại vì Chu bá mẫu mà làm nhiều việc như vậy?Nếu đổi lại là bà, liệu bà có làm được như thế không? Còn ở đây lớn tiếng trách người khác."

"Lần này thì chết chắc rồi!"