Chương 44: Thân thế thật sự (3)

Định Mệnh

Chương 44: Thân thế thật sự (3)

Chỉ một câu nói lại như rút đi toàn bộ sức lực Chu Bích Dung, bà ngồi không vững, buông thõng người từ trên lưng ngựa rơi xuống. Trong lúc hoang mang, Bạch Y Vũ không kịp giữ bà lại, khi định thần thì cô đã thấy bà nằm bệt trên nền đất lạnh. Cô cuống cuồng nhảy xuống, dìu Chu Bích Dung ngồi lên.

"Bá mẫu, bá mẫu người không bị thương chứ?"

Chu Bích Dung không trả lời. Mục quang chăm chú về phía Ngô Phàm và Thẩm Ngạc Hoa.

Dường như tất cả mọi thứ đều hóa đá.

Bàn tay nắm chuôi kiếm của Thẩm Ngạc Hoa không hề giảm lực, máu từ vai Ngô Phàm chảy xuống ngày một nhiều, cả một mảng lớn y phục đã thấm ướt. Đồng tử co rút, cả y và Thẩm Ngạc Hoa đều không hề rời mắt khỏi đối phương. Bọn thủ hạ Thiên Long Giáo toàn bộ đều bất động. Câu nói vừa rồi của Chu Bích Dung quả thật có một thứ sức mạnh đáng nể.

Một tầng khí quỷ dị xuất hiện, từng chút len lỏi vào cơ thể mỗi người, khoảng thời gian im lặng này thật đáng sợ, cảm tưởng như chỉ một cái nhấc tay cũng có thể khơi ngòi bùng nổ.

"Chu Bích Dung, ngươi thật sự rất ti tiện. Được, ta để ngươi tận mắt chứng kiến con trai mình chết trong đau đớn như thế nào."

Ánh mắt Thẩm Ngạc Hoa long lên như con thú dữ bị thương. Không! Bà ta thật sự bị thương, là vết thương lòng luôn đau âm ỉ, chỉ không ngờ ngay thời khắc này lại bị Chu Bích Dung đánh mạnh một phát, máu rỉ rả tuôn ra, phẫn hận bao nhiêu năm theo đó mà bùng phát.

Ngô Phàm cũng rất nhanh, một tay giữ lưỡi kiếm đang ghim trên người, một tay dùng lực, thu hồi nhuyễn tiên kiếm vẫn còn lơ lửng. Kiếm quang lóe lên một đường sắc bén, Thẩm Ngạc Hoa ngã người sang một bên tránh được chiêu thức y vừa xuất ra. Ngô Phàm cũng chỉ chờ như thế, lợi dụng một phút buông lỏng của bà ta, mũi chân dậm xuống đất, cả người theo một đường thẳng lùi về phía sau thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Ngạc Hoa. Mặc từng cơn đau đớn như muốn xé nát cơ thể, Ngô Phàm lần nữa đẩy ma thần trong người y lên đên đỉnh điểm.

Ánh mắt Thẩm Ngạc Hoa quắc lên, nỗi bi thương, căm hận hỗn tạp nơi đáy mắt. Bà ta vận khí, hai tay dang ra, hai bàn tay gồng lên khiến những sợi gân xanh lè nổi rõ trên da. Binh khí của cả trăm thủ hạ trong một lúc bị nội khí của bà ta khống chế. Chúng rung lên rồi vuột khỏi tay chủ nhân của mình hợp thành một vòng tròn phía sau lưng Thẩm Ngạc Hoa. Bà ta khẽ nắm những ngón tay, hơn một trăm binh khí kia nhất loạt hướng mũi nhọn về phía Ngô Phàm.

Chu Bích Dung nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời bị dọa cho thần trí bất minh. Bên cạnh, Bạch Y Vũ cũng hốt hoảng không kém, muốn xuất thủ tiếp ứng với Ngô Phàm nhưng hai tay bị Chu Bích Dung nắm chặt. Tiêu Chí Vĩnh đang điều thương cho Thẩm Nguyệt Như, nhất thời không cách nào hỗ trợ cho y. Tiếng Chu Bích Dung lạc hẳn đi.

"Không, không được…"

"Bá mẫu, Phong ca. Bá mẫu, người để con đi giúp huynh ấy. Bá mẫu!"

"Chu Bích Dung, ta muốn ngươi sống không bằng chết!" Giọng Thẩm Ngạc Hoa lạnh lẽo.

Mắt nhìn đôi tay bà ta giương lên, chuẩn bị ra chiêu, thần trí Chu Bích Dung mới tỉnh lại. Bà xô Bạch Y Vũ ra, lao mình về phía trước, nhưng chân không còn chút lực, bà ngã sõng xoài.

"Khốn kiếp! Thẩm Ngạc Hoa, hôm nay nếu bà không chết thì là ta!"

Đôi mắt Ngô Phàm đã dại đi, chuyển sang một màu đỏ thẫm.

"Phong nhi. Thẩm Ngạc Hoa, Phong nhi thật sự là con của ngươi, ta đã tráo đổi chúng."

Chu Bích Dung lúc này nước mắt đã giàn giụa, ướt đẫm cả gương mặt. Nỗi bi ai, đau thương hiển hiện trên khuôn mặt đã hằn vết thời gian. Bà vừa cố ngồi lên vừa nói trong tiếc nấc nghẹn:

"Là ta đã tráo đổi chúng."

Leng keng, lạch cạch.

Thẩm Ngạc Hoa lùi về sau mấy bước, toàn bộ binh khí đang lơ lửng thi nhau rơi xuống. Toàn thân run rẩy. Tô Chấn Phong thấy tình hình biến đổi như vậy liền bước tới đỡ lấy vai bà ta, giọng nói cũng không thiếu phần quan tâm:

"Giáo chủ."

Thẩm Ngạc Hoa không màn đến lời Tô Chấn Phong, ánh mắt đang đong đầy căm hận từ từ chuyển sang kinh hãi. Lý trí không ngừng nhắc nhở bà ta không được tin những gì Chu bích Dung vừa nói nhưng thân thể không tự chủ mà run lên, giọng lạc hẳn đi:

"Ngươi… ngươi vừa nói gì?"

"Mẹ."

Ngô Phàm lên tiếng, ngữ khí không giấu được hoang mang. Y ngàn lần hy vọng những gì mình vừa nghe đều là nhầm lẫn. Là Chu Bích Dung vì không muốn y tổn thương nên mới nghĩ ra hạ sách này.

Một tiếng gọi của Ngô Phàm như giọt nước tràn ly. Chu Bích Dung nức nở, cõi lòng tan nát như bị ai đó dùng ngàn dao cắt xé. Sự thật này bà đã chôn giấu hai mươi sáu năm, chưa từng hy vọng nó bị phơi bày. Nhưng rốt cuộc, ông trời cũng chỉ cho bà ngần ấy thời gian. Hai mươi sáu năm bà đã sống trong hạnh phúc vì sự hiếu thuận của đứa con mà bà không sinh ra, đã đến lúc bà phải trả giá cho lỗi lầm của mình.

"Mẹ xin lỗi, Phong nhi."

Trông lồng ngực, trái tim đang lơ lửng của y rơi xuống vực thẳm. Một vạc dầu của địa ngục nuốt chửng nó, vùi nó trong sức nóng của lửa ngàn năm, thiêu rụi niềm hy vọng cuối cùng trong y.

Ma thần dần biến mất trong mắt Ngô Phàm. Nhuyễn tiên kiếm mất đi sinh khí, rơi xuống. Toàn thân y hóa đá trong giây lát rồi khuỵu người quỳ xuống, từ lồng ngực trào lên vị tanh nồng, lờm lợm. Bàn tay cấu mạnh vào da thịt, y rùng mình phụt một tiếng, ngụm máu đen ngòm loang lổ trên mặt đất.

"Phong ca!"

Bạch Y Vũ kinh hãi thét lên. Cô ném thanh kiếm trên tay sang một bên, lao đến bên cạnh y. Nhìn thần sắc tái nhợt của y, trái tim cô tưởng chừng bị bóp nghẹt. Hai bàn tay áp lên má Ngô Phàm, lau vội vết máu nơi khóe miệng cho y, cô run giọng:

"Phong ca."

Lúc này Thẩm Ngạc Hoa cũng không còn giữ được bình tĩnh, bà ta hét lên như điên loạn, ánh mắt thập phần căm hận dán chặt lên người Chu Bích Dung:

"Ngươi nói láo, nó không phải là con ta. Đứa con tội nghiệp của ta…"

Nói đến đây, nước mắt Thẩm Ngạc Hoa không tự chủ mà rơi xuống, thanh âm bi thương xen lẫn đay nghiến đến cực độ:

"Ngươi ti tiện đến mức đem cả con mình ra làm thế thân sao? Ta thật sự không hiểu, năm xưa tại sao hắn có thể vì ngươi mà bỏ rơi ta? Có thể vì ngươi mà chấp nhận bản thân bị phế hết võ công."

Chu Bích Dung lúc này đã được Kiến lâm và Kim Thiền dìu đứng lên, đôi chân bà nhũn ra không đứng vững. Mỗi lời nói ra là một nhát dao đâm vào trái tim đang rỉ máu của bà.

Thì ra, năm đó, cả Chu Bích Dung và Thẩm Ngạc Hoa cùng sinh trong một ngày, đều là con trai. Khi ấy, Thẩm Ngạc Hoa chỉ là một môn đồ nhỏ, Thiên Long Giáo cũng chưa phải giáo phái lớn mạnh như bây giờ. Mặc dù Thẩm Ngạc Hoa vừa sinh không được bao lâu nhưng vì kẻ thù tìm đến tận nơi, bà ta phải nghe theo hiệu lệnh ra nghênh địch. Chu Bích Dung lúc ấy là nha hoàn, cũng vừa mới sinh. Bà biết, nếu Thẩm Ngạc Hoa biết bà sinh con trai, thể nào cũng sẽ tìm mình trả thù, nên trong đêm mưa gió, lợi dụng lúc bà vú ra ngoài, bà đã giấu phu quân mình là Lôi Bân, tìm đến phòng Thẩm Ngạc Hoa. Kết quả, hai đứa bé đã bị tráo đổi. Vì em bé vừa mới sinh thường giống nhau hơn nữa chúng lại có chung một người cha, Thẩm Ngạc Hoa vì phân tâm làm nhiệm vụ suốt mấy ngày không gặp con nên không nhận ra sự khác biệt. Bà ta không hề nghi ngờ, cuộc tráo đổi thành công.

"Ta cứ nghĩ nó sẽ sống tốt, không ngờ chưa đầy tháng, nó đã không còn."

Chu Bích Dung nấc lên từng tiếng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Ngô Phàm đầy thống khổ.

"Phong nhi, là mẹ có lỗi với con."

"Ngươi nói dối! Tất cả chỉ toàn là dối trá. Ta không tin, ta không tin."

Thẩm Ngạc Hoa hét lên, đẩy Tô Chấn Phong sang một bên. Tay lại vận khí chộp lấy một thanh kiếm gần đó.

"Trên vai trái Phong nhi có một bớt chàm màu đỏ. Chẳng phải ngươi từng thắc mắc với bà vú về cái bớt chàm đó sao? Bà ta vì sợ ngươi biết đứa bé đã bị đánh tráo sẽ giết cả nhà nên đã lừa ngươi vết chàm đó đứa trẻ nào cũng có và sẽ biến mất sau vài ngày. Ngươi có thể tự mình kiểm chứng đi."

Lại một lần nữa thanh kiếm trên tay Thẩm Ngạc Hoa rơi xuống. Lần này bà không thể bỏ ngoài tai những lời của Chu Bích Dung.

Thẩm Ngạc Hoa nặng nề lê từng bước chân tiến về phía Ngô Phàm và Bạch y Vũ. Lý trí và trái tim đang đấu tranh dữ dội. Nỗi đau mất con ngày ấy chưa bao giờ nguôi ngoai, là vết thương tuy đã khép miệng nhưng chỉ cần nghĩ đến, giống như thứ bệnh xương khớp lúc trái gió trở trời nó lại sẽ đau nhức khôn cùng. Lý trí muốn bà bỏ mặc lời nói của Chu Bích Dung nhưng con tim lại cố níu kéo một tia hy vọng mơ hồ.

Thần trí Ngô Phàm lúc này cũng bị những lời của Chu Bích Dung làm cho rối loạn. Sự hoang mang lên đến đỉnh điểm khi bà nói đến vết bớt chàm trên vai y. Nhìn Thẩm Ngạc Hoa đang ngày một tiến đến gần, y không giấu được nỗi sợ hãi trong ánh mắt. Y sợ, y thật sự rất sợ.

Bạch Y Vũ nhận ra nỗi sợ hãi của y, bàn tay cô nắm lấy tay y. Cô hiểu cảm giác của y lúc này. Nếu tất cả là sự thật, thà rằng một kiếm giết chết y.

Thẩm Ngạc Hoa vòng ra phía sau Ngô Phàm. Đôi bàn tay bà ta run run đưa lên rồi dừng lại, thêm một lần đưa lên thêm một lần dừng lại. Bà ta cứ do dự như thế mãi đến lần thứ tư, khi Chu Bích Dung hét lên:

"Làm đi."

Soạt.

Cổ áo y bị kéo xống.

Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, vết bớt chàm như nhảy múa trước mắt Thẩm Ngạc Hoa. Cũng cùng đập vào mắt những người có mặt gần đó. Bọn họ đều ngây người, Kiến Lâm bất giác đưa tay dụi mắt, dường như không tin vào những gì vừa nhìn thấy.

Khoảnh khắc nhìn thấy cái bớt ấy, cõi lòng Thẩm Ngạc Hoa như vỡ òa. Đau đớn, bi thương, hạnh phúc lẫn phẫn uất như từng đợt sóng vỗ vào bờ, cứ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Bà không la hét, không cáu gắt, chỉ trân người im lặng.

Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má, để rồi tiếng cười nửa như mỉa mai, nửa như điên dại của bà xé toạt bầu không khí đang muốn siết tất cả mọi người đến ngộp thở.

"Ha… ha… Chu Bích Dung! Chu Bích Dung!"

Phụt.

Sự thật khiến Ngô Phàm không giữ được bình tĩnh, nguyên khí lại tổn thương thêm mấy phần vì khí huyết công tâm.

"Phong nhi."

"Phong ca."

Chu Bích Dung và Bạch Y Vũ cùng một lúc kêu lên nhưng chẳng ai ngăn được dòng máu trào ra từ miệng của y. Cũng không ai ngăn được nỗi bi thương tràn ngập trong trái tim y. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, như một cơn lũ quét không hề báo trước, cuốn phăng sợi tơ mong manh níu giữ linh hồn y.

Rốt cuộc y đã làm sai điều gì? Người quan trọng nhất đời y, người mà y nhất mực hiếu thuận hai mươi sáu năm qua lại không phải là người sinh ra y. Tất cả chỉ là một màn kịch, là sự trả thù lẫn nhau của bọn họ, còn y chỉ là vật hy sinh trong âm mưu tả thù ấy.

Y đau xé lòng.

Một người bản thân luôn kính trọng, vì người đó mà không tiếc mạng sống, vì người đó dù vạn lần không muốn nhưng vẫn dấn thân vào hanh hùm miệng cọp. Vì người đó mà tiếng "mẹ" mỗi khi y thốt ra đều mang tất cả những điều tốt đẹp nhất mà y muốn nhắn nhủ. Thế mà người đó hôm nay lại nói với y một điều: bà ấy không phải là mẹ ruột của y.

Rốt cuộc, y thật ra nên hận hay nên thương bà đây?

Nếu không vì sự ích kỉ của hai người họ, dù đứa trẻ phải chết sớm kia là y, y cũng không bận lòng. Nhưng tất cả chỉ là "nếu".

Sự thật trước mắt y làm sao chối bỏ? Người y hận suốt những năm qua mới chính là mẹ ruột của y.

"Đừng đụng… vào người ta."

Ngô Phàm khó nhọc lên tiếng khi bàn tay Thẩm Ngạc Hoa lần nữa chạm vào người y. Cánh tay Thẩm Ngạc Hoa cũng theo lời nói của y mà khựng lại, chơi vơi giữa khoảng không rộng lớn.

Chu Bích Dung lúc này cũng được Kiến Lâm và Kim Thiền dìu đến bên cạnh y. Gương mặt nhạt nhòa nước, bà mấp mấy đôi môi:

"Phong nhi. Mẹ… xin lỗi."

Ngô Phàm không nhìn bà. Y không đủ can đảm, thanh âm của y đầy bất lực hào lẫn xót xa:

"Xin lỗi? Câu nói này… mẹ nên dành cho con trai của mẹ, không phải con."

Chu Bích Dung sững người trong giây lát, bàn tay đang nắm lấy tay y buông lơi. Nước mắt chan hòa, bà biết, tổn thương mà bà đem đến cho y đâu phải chỉ một lời xin lỗi là có thể xóa bỏ tất cả.

Một cỗ bi thương bao trùm lấy không gian và thời gian. Chỉ còn lại tiếng khóc trong đêm tĩnh lặng.

"Màn nhận người thân thật là cảm động đến rơi nước mắt. Trách các ngươi chọn thời gian không đúng lúc, ta đành làm kẻ phá hoại vậy."

Thanh âm ngân nga trong gió.

Toàn bộ những người có mặt đều giật mình.

Những bông tuyết đầu tiên của mùa đông bắt đầu buông mình xuống mặt đất.

Vạt áo đỏ rơi giữa không trung, cảnh sắc đêm tối như tôn thêm sự huyền bí từ cô gái vừa xuất hiện. Lẩn khuất sau tấm khăn che mặt là nụ cười đẹp đến mê lòng.