Chương 43: Thân thế thật sự (2)

Định Mệnh

Chương 43: Thân thế thật sự (2)

Nhưng những dự định ban đầu gần như tan thành tro bụi.

Khi ngựa vừa ra khỏi dịch trạm chưa được nửa dặm, từ bóng đêm, hàng loạt ánh đuốc đọt nhiên xuất hiện.

Trái tim mỗi người đều nhất thời đập loạn. Nơi đáy mắt, nỗi kinh hãi như hạt mầm, nhanh chóng sinh sôi rồi lấp đầy trong ánh mắt. Hô hấp bỗng trở nên khó khăn.

Đường đã bị chặn, bọn họ không cách nào đi tiếp.

Ánh mắt Ngô Phàm càng thêm lạnh lẽo.

Trước mặt y, Thẩm Ngạc Hoa đang nhàn nhã nhấp một ngụm trà.

Nhất thời, không ai trong bọn họ lên tiếng. Sự im lặng quỷ dị bao trùm lên tất cả. Ngoài tiếng lửa tí tách từ những ngọn đuốc, chỉ còn tiếng nhịp thở hỗ loạn lan đi trong không khí.

"Thẩm muội, Y Y, cả Kiến Lâm và Kim Thiền, đưa mẹ huynh đi trước."

"Phong nhi!"

"Mẹ."

Ngô Phàm lên tiếng ngăn lời Chu Bích Dung.

"Y Y."

Bạch Y Vũ không còn cách nào khác, thúc ngựa đứng ngang với y. Ngô Phàm chỉ đợi có thế, liền đặt tay lên thắt lưng Chu Bích Dung, nhấc bổng bà, Bạch Y Vũ theo đà của y, vội nắm lấy tay bà kéo sang ngựa của mình.

"Đi đi."

"Các ngươi nếu tiến thêm một bước, ta đảm bảo không một người nào có thể sống sót."

Thanh âm của Thẩm Ngạc Hoa nhẹ nhàng nhưng đủ khiến lòng người hoang mang. Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu Ngô Phàm nhanh chóng biến thành sự thật. Từ những lùm cây rậm rạp, một đội cung thủ xuất hiện, tên đã lắp, cung đã giương, chỉ đợi lệnh là phóng đi. Đôi tròng mắt Ngô Phàm càng lúc càng tối. Bản thân những người còn lại cũng không tốt hơn, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Là từ lúc nào?"

"Lôi Phong, lần này ta quả thật rất bất ngờ. Cũng may, có người phát hiện kịp thời, Âu Thế Minh, làm tốt lắm."

"Đây là trách nhiệm của thuộc hạ, thuộc hạ không dám kể công."

Ánh mắt sắc lạnh của Ngô Phàm lướt qua người Âu Thế Minh. Tuy hắn không nhìn thấy nhưng thân vẫn bất giác nổi gai khi cảm nhận được ý niệm giết chóc của y.

Bên kia, cả Thẩm Nguyệt Như cùng Tiêu Chí Vĩnh đều chung một nỗi kinh ngạc lẫn bàng hoàng. Thẩm Nguyệt Như dán mắt lên người Ngô Phàm, run giọng:

"Cô cô, người… người vừa gọi Ngô đại ca là gì?"

"Nguyệt Như, con không nghe lầm đâu. Kẻ mà năm năm qua đứng đầu tứ long chính là hắn. Hắn họ Lôi, tên một chữ Phong. Con nghe rõ rồi chứ?"

Thẩm Nguyệt Như thần sắc hoang mang tột cùng, luôn miệng nói:

"Không! Không thể nào. Làm sao có thể chứ? Không thể, là tận mắt con trông thấy Lôi Phong đã… Không thể nào, lúc đó y còn mong con làm giúp y tâm nguyện cuối cùng kia mà."

"Y là Lôi Phong sao? Nhìn biểu hiện của Tiểu Vũ, rõ ràng muội ấy đã sớm biết chuyện này."

Tiêu Chí Vĩnh đánh mắt nhìn Bạch Y Vũ, thần thái của cô đã trả lời cho nghi hoặc của y. Ngô Phàm chính là hắn, kẻ hơn mười năm trước đã cùng cô có một khoảng thời gian êm đẹp. Trong ánh mắt y đã không còn ngạc nhiên thay vào đó là tia nhìn xót xa, mang cả bi ai. Biết rằng tất cả đều có lý do nhưng y vẫn thấy lòng có chút không thoải mái.

"Lôi Phong, ta cho ngươi hai con đường. Một là theo ta trở về, hai là tất cả các ngươi hôm nay đừng mong sống sót. Chu Bích Dung, mối hận của ta và ngươi cũng nên kết thúc được rồi." Giọng Thẩm Ngạc Hoa đanh lại.

Bạch Y Vũ lúc này mới phát giác, bà ta không nhận ra hiện tại bọn họ thiếu mất một người. Điều này có nghĩa, cha cô vẫn an toàn. Nghĩ đến đây, cô thở ra một tiếng.

"Bà nghĩ ta sẽ tin lời bà sao? Thẩm Ngạc Hoa, ta đã ở bên cạnh bà lâu như vậy lẽ nào không hiểu: cho dù ta có theo bà trở về thì bà cũng sẽ không tha cho bọn họ. Chi bằng ta thử xem, là vận may của bà hay và số mệnh của ta tốt!"

Dứt lời, nhuyễn tiên kiếm đã nằm trong tay y. Ánh lửa hắt lên kiếm loang loáng ánh bạc.

"Giúp huynh bảo vệ mẹ."

Ngô Phàm động thủ, Tiêu Chí Vĩnh cùng Kim Thiền thấy thế cũng xuất chiêu tiếp ứng. Bạch Y Vũ cho ngựa lùi về phía sau, hy vọng không gây tổn thương cho Chu Bích Dung.

Binh khí đôi bên được rút ra. Đội cung thủ chưa được lệnh không dám bắn tên. Chẳng mấy chốc quang cảnh đã hỗn loạn. Nhuyễn tiên kiếm trên tay, Ngô Phàm đã kết liễu hơn hai mươi mấy nhân mã của Thẩm Ngạc Hoa. Trong khi Tiêu Chí Vĩnh đối chiêu với Tô Chấn Phong thì Ngô Phàm cũng cùng Âu Thế Minh so kiếm.

Đôi bên đều giữ chức hộ vệ của Thiên Long Giáo, công phu nào phải hạng xoàng. Nhuyễn tiên kiếm trong tay Ngô Phàm mềm mại như lụa, tập trung vào yếu huyệt của Âu Thế Minh mà đánh tới. Đao kiếm va vào nhau, tiếng keng keng nghe đến chói tai vang lên liên hồi. Âu Thế Minh cũng ra chiêu hiểm độc. Đao pháp như gió lốc, vừa nhanh vừa mạnh, khí thế như muốn áp chế đối phương. Nếu đối địch gã không phải là Ngô Phàm, e rằng kẻ đó sớm đã bị khí thế của hắn bức bách.

Kiếm trên tay Bạch Y Vũ và những người khác đã loang lổ nhiều vệt máu. Máu trên mũi kiếm Tiêu Chí Vĩnh còn chưa kịp nhỏ xuống vết máu tiếp theo đã chồng lên. Đôi bên đối kháng suốt hơn hai khắc (một khắc bằng 15 phút), xác người la liệt, mùi máu tanh nồng đến lợm người. Chu Bích Dung sức khỏe vốn không tốt nay lại ngửi thứ mùi không sạch sẽ ấy, từ lồng ngực không ngăn được những cơn nôn ọe đang chực trào ra. Bà một tay bám vào người Bạch Y Vũ, một tay bịt miệng và mũi, cố nuốt xuống những cơn nhộn nhạo đang như sóng dồn lên bờ.

Bên kia, trong mắt Ngô Phàm đã vằn lên những sợi tơ máu, mục quang mỗi lúc một tối, tràn ngập sát ý. Nhuyễn tiên kiếm uốn một vòng quanh người y rồi lao về phía Âu Thế Minh hệt như một con rắn từ trong bóng tối vồ lấy con mồi. Mũi kiếm sượt qua bản đao to và dày của hắn. Hắn vốn tưởng y muốn tấn công huyệt Cự Khuyết* không ngờ đó chỉ là hư chiêu. Khi hắn nhận ra thì Ngô Phàm không biết từ lúc nào đã vòng ra phía sau lưng hắn. Khoảnh khắc một chưởng của y đánh vào huyệt Quyết Âm Du, hắn đã biết cơ hội thoát thân vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.

Thân mình Âu Thế Minh văng về phía trước, ngã lăn mấy vòng, thanh đao trên tay cũng tuột khỏi tay. Hắn căm hận nhìn Ngô Phàm nhưng một chưởng vừa rồi của y đã phá vỡ tĩnh mạch, ngay cả phổi của hắn cũng đã rách, tim sớm ngừng đập, một lời cũng không thể thốt ra. Máu dồn ngược lên miệng, trào ra ướt cả vùng cổ, thấm vào lớp y phục của hắn. Đôi đồng tử giãn ra, hơi thở của hắn đã không còn.

Ánh mắt Ngô Phàm càng thêm âm lãnh.

Chu Bích Dung nhìn thấy biểu hiện đó của y, cả người run rẩy, không nhịn được nữa, gập người nôn thốc nôn tháo.

"Bá mẫu, bá mẫu, người không sao chứ?" Giọng Bạch Y Vũ đầy lo lắng.

Chu Bích Dung xua tay, bà không muốn cô phân tâm.

Bà lại lướt ánh mắt về phía Ngô Phàm, lúc này Thẩm Ngạc Hoa đã cùng y trực diện đối địch. Dù bà biết y là một sát thủ, nhưng chưa một lần y giết người trước mặt bà. Hôm nay, lần đầu tiên bà nhìn thấy thần thái đó của y. Tàn nhẫn và lãnh khốc. Nước mắt bà không tự chủ mà rơi xuống. Có người mẹ nào lại không đau đớn khi nhìn thấy con mình chỉ vì bất đắc dĩ mà trở nên như vậy?

"Phong nhi, là mẹ có lỗi với con." Bà thều thào qua làn nước mắt.

Lúc này, toàn bộ thuộc hạ của Thiên Long Giáo đều đã lui xuống, nhường chỗ cho Thẩm Ngạc Hoa thi triển công phu. Một mình bà ta đối phó với bốn người Ngô Phàm, Tiêu Chí Vĩnh, Thẩm Nguyệt Như, Kim Thiền nhưng không hề nao núng. Thậm chí bà ta chỉ công chứ không thủ. Công phu của Thẩm Ngạc Hoa cao đến đâu cả Ngô Phàm và Thẩm Nguyệt Như đều hiểu rõ. Ngô Phàm càng thêm cẩn trọng, liên tiếp xuất sát chiêu, ánh mắt không hề rời thân ảnh của bà ta. Nhìn biểu hiện ngưng trọng trên mặt hai người, Tiêu Chí Vĩnh càng thêm lo lắng. Bọn họ đã đánh nhau khá lâu với thủ hạ của Thiên Long Giáo, nội lực dù thâm hậu đến đâu cũng đã hao tổn khá nhiều. Trong khí đó Thẩm Ngạc Hoa được giang hồ xưng tụng là một trong ba đại cao thủ. Ngoại trừ cung chủ tiền nhiệm của Tử Hành Cung đã chết thì chỉ còn một người đấu ngang hàng với bà ta. Người kia thì y không biết nhưng nếu Ngô Phàm thật sự như lời Thẩm Ngạc Hoa đã nói, y chính là Lôi Phong. Vậy thì đêm nay nếu không có kì tích xuất hiện, Tiêu Chí Vĩnh thật sự lo sợ, bọn họ khó mà rời khỏi đây.

"Nguyệt Như, con mau tránh ra! Nếu không đừng trách ta không nương tay." Thẩm Ngạc Hoa mục quang giận dữ nhìn Thẩm Nguyệt Như, trường kiếm trên tay vẫn không ngừng nghỉ.

"Không! Nếu huynh ấy thật sự là Lôi Phong, thì hôm nay cho dù phải chết con cũng sẽ ngăn cản cô cô."

"Ngươi... Ngươi làm ta tức chết mà!"

Nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm Nguyệt Như, Thẩm Ngạc Hoa đối với Ngô Phàm càng thêm tức giận, nỗi oán hận đối với Chu Bích Dung cũng theo đó mà tăng thêm bội phần. Thanh trường kiếm trên tay bà như có như không biến ảo khôn lường, chỉ chớp mắt đã cắt nát dải lụa của Thẩm Nguyệt Như, đồng thời bà ta còn không thương tiếc ban cho cô một chưởng. Thẩm Nguyệt Như không ngờ bà ta ra tay chẳng chút lưu tình, cả người bị hất văng về phía sau, lưng đập vào thân cây gần đó.

"Nguyệt Như!"

Tiêu Chí Vĩnh kinh hãi, vội thu chiêu, lao nhanh đến bên cạnh cô.

"Nguyệt Như."

Y đỡ cô ngồi lên. Toàn thân cô mềm nhũn, nội thương không hề nhẹ, ngay lúc này không hiểu sao, cả người cô như bị ai đó rút hết sức lực. Thẩm Nguyệt Như rùng mình, rướn người về phía trước phun ra một ngụm máu tươi. Máu văng tung tóe, cả khuôn miệng cô bê bết máu. Cô lả người, nếu không có Tiêu Chí Vĩnh đang đỡ sau lưng, cô hẳn đã nằm bẹp xuống đất.

"Nguyệt Như, muội sao rồi? Nguyệt Như."

Thanh âm của Tiêu Chí Vĩnh tràn ngập lo lắng. Y vuốt những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô sang một bên, những ngón tay lau vội máu vương trên miệng, trên cằm của cô. Thứ chất lỏng sền sệt, đỏ au ấy khiến trái tim y chùng xuống. Bàn tay y chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ. Cánh tay cô yếu ớt đưa lên, ngón tay bấu víu vào ống tay áo Tiêu Chí Vĩnh, hơi thở hỗn loạn, cô mở miệng toan nói gì đó nhưng lồng ngục đã truyền lên một cơn co thắt dữ dội, máu tươi lại lần nữa được phun ra. Toàn thân Tiêu Chí Vĩnh run rẩy, thanh âm không giấu được kinh sợ:

"Nguyệt Như, đừng cử động."

Y sốc người cô lên, nhanh chóng dùng nội lực trợ khí cho cô.

Bên kia, Ngô Phàm cũng không giấu sự giận dữ, y rít qua kẽ răng:

"Thẩm Ngạc Hoa, Nguyệt Như là người thân duy nhất của bà đó."

Thật ra lúc bản thân vừa ra tay, Thẩm Ngạc Hoa đã giật mình nhưng không thể thu hồi chưởng lực.

"Ngay cả người thân của mình bà cũng có thể xuống tay, vậy thì nói gì đến chuyện tha cho bọn ta."

Mục quang Ngô Phàm hoàn toàn lạnh lẽo. Thanh nhuyễn tiên kiếm lướt một đường qua cổ tay y, lưỡi kiếm lấm tấm máu. Nơi tròng mắt, vằn vện những sợi tơ. Cả người y bao trùm bởi ý niệm giết chóc, dường như có thể nhìn thấy một luồng khí tức phủ lấy người y. Thẩm Ngạc Hoa hơi lùi người về phía sau, thứ "khí" ấy khiến bà ta dè dặt.

"Ngươi…"

"Bà đoán đúng rồi đấy."

Nụ cười âm hiểm xuất hiện trên môi Ngô Phàm, xung quanh y luồng khí tức càng lúc càng lớn. Thanh nhuyễn tiên kiếm như có ma lực rung lên từng hồi. Ngô Phàm buông tay, nó không rơi xuống ngược lại mỗi lúc một bay cao lên. Khi đến ngang đỉnh đầu của y nó dừng lại rồi vươn lên đứng thẳng, không còn vẻ mềm mại như ban đầu.

"Chắc bà không ngờ ta có thể luyện thành đúng không?"

Nụ cười trên môi y càng sâu, ánh mắt càng thâm trầm, u tối một cách đáng sợ. Ngay cả Bạch Y Vũ ngồi trên lưng ngựa cách đó hơn mươi trượng cũng có thể cảm nhận sát khí của y. Một nỗi sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm tâm hồn cô. Chu Bích Dung bị hình ảnh trước mắt làm cho cứng người, ánh mắt hỗn loạn phức tạp.

Thẩm Ngạc Hoa tuy lòng có kinh hãi nhưng không hề nao núng. Bà chỉ không ngờ, bản thân bà không thể luyện thành y lại có thể.

Nhuyễn tiên kiếm đã bắt đầu phân thân, ánh kiếm từ từ chuyển sang màu đỏ, hàng trăm lưỡi kiếm hòa cùng thứ khí lực ghê người bao bọc lấy thân ảnh của y. Nó mỗi lúc một lớn.

Sự giằng co giữa lý trí và tình cảm trong lòng Chu Bích Dung cũng lớn dần theo ma thần đang giữ lấy Ngô Phàm. Bàn tay bà không còn che lấy miệng tránh cơn buồn nôn mà nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt gần như bật máu. Mồ hôi vã ướt cả y phục, trong mắt bà ngoài hình ảnh Ngô Phàm và Thẩm Ngạc Hoa đang cùng động thủ thì không còn thứ gì khác.

Bên kia, Ngô Phàm như lột xác thành một con người khác. Mỗi chiêu xuất ra vừa hiểm vừa độc, ma thần ngày một lớn. Đúng lúc y toan dồn toàn bộ nội lực vào ma kiếm, từ lồng ngực một cơn đau buốt tim gan khiến toàn thân y rúng động. Khí huyết đang dâng trào đột nhiên bị ngưng trệ, cả người y như muốn nổ tung, các mạch máu trên cánh tay do nghịch hành mà cương lên rồi vỡ ra, nhanh chóng thấm ướt y phục. Nếu y vẫn mặc bạch y như thường lệ chắc chắn đã bị nhuộm thành một màu đỏ ối nhức mắt. Y càng gồng mình chịu đựng, cơn đau càng gia tăng, đôi tròng mắt y mở to, đồng tử co rút, các thớ thịt trên gương mặt giật liên hồi trông thật đáng sợ. Khoảnh khắc y phun ra ngụm máu đen ngòm, Thẩm Ngạc Hoa lao đến, kiếm khí mạnh mẽ, nhắm ngay tim y.

"Nó là con ruột của ngươi!"

Âm thanh đầy đau đớn ấy vang lên.

Đường kiếm khí đâm vào bả vai Ngô Phàm. Máu tươi chảy xuống, loang đầy trên thân kiếm.