Chương 42: Thân thế thật sự

Định Mệnh

Chương 42: Thân thế thật sự

Giữa trưa, chiếc xe ngựa chở Tịnh Trúc mới rời khỏi cổng Thiên Long Giáo, một mình Ngô Phàm tiễn cô. Hai người không nói gì nhiều chỉ một vài câu từ biệt đơn thuần rồi kẻ đi người ở lại. Y giúp Tịnh Trúc lên xe, rủ chiếc rèm xuống che khuất bên trong. Phu xe nhận được cái gật đầu của y, tay cầm roi quất vào mông ngựa, chiếc xe từ từ lăn bánh. Ngô Phàm đứng trông theo một lúc mới quay trở vào. Trên nét mặt không giấu được sự thấp thỏm. Tuy phu xe là người của y nhưng y từ trước đến nay trong Thiên Long Giáo chưa từng tin tưởng một ai. Trước đó, y đã đưa cho Tịnh Trúc một thanh trủy thủ để cô phòng thân, bản thân cô cũng đã chuẩn bị một ít thuốc mê cùng dược liệu bên người, thời cơ đến, cô sẽ nhanh chóng tách ra khỏi gã phu xe, cùng Bạch Gia Hào đến địa điểm đã hẹn. Sau khi y cứu Chu Bích Dung ra ngoài bọn họ sẽ đến một thôn nhỏ không tên, theo như lời Bạch Gia Hào, đó là nơi ông đã từng sống thời niên thiếu.

Y cứ thế đi về phòng, không một lần ngoái đầu lại vì y biết sau lưng y, ánh mắt kẻ đó như muốn nhìn thấu những gì y đang suy tính.

Về phần Kim Thiền, sợ mình thất thố nên cô hạn chế ra ngoài, còn Kiến Lâm thì căng thẳng đến nỗi bụng cứ đau từng hồi, hết ra rồi lại vào nhà xí. Trông sắc mặt tái xanh của hắn chẳng khác gì cái xác chết. Trong một lần từ phòng lao về nơi để giải quyết khó khăn, hắn va phải Âu Thế Minh khiến gã phải một phen nôn thốc nôn tháo vì thứ mùi tung bay tứ tán trên người hắn.

Ngô Phàm sau khi về phòng một lúc thì đi ra ngoài. Y đến chỗ Thẩm Ngạc Hoa trao đổi tình hình chuẩn bị tiến đánh Tử Hành Cung, làm những việc thường ngày vẫn làm. Nét lãnh đạm như thường lệ luôn hiển hiện trên gương mặt.

Từng khắc trôi qua như thử thách sự kiên nhẫn của con người trước khi đi đến thời khắc quyết định.

Trời đã về chiều, tà dương tịch mịch, những làn sương mỏng manh bắt đầu sà xuống, quấn lấy từng nhánh cây ngọn cỏ. Mọi việc đều diễn ra như trong dự định, khiến niềm tin thoát khỏi nơi đây trong mỗi người càng tăng thêm gấp bội. Nhưng riêng Ngô Phàm và Tiêu Chí Vĩnh lại thấy lòng thấp thỏm, một nỗi lo lắng mơ hồ không thành lời len nhẹ trong lòng hai người. Cả y và Tiêu Chí Vĩnh đều cố lý giải, để ý đến từng chút mọi thứ xung quanh nhưng tuyệt nhiên không tìm ra câu trả lời.

Thời gian chậm chạp trôi qua, những ngọn đèn lồng treo trên nóc các dãy hành lang đã được thắp sáng. Bọ họ chờ đợi đã một hơn một tháng qua vậy mà lúc này, khi chỉ còn vài canh giờ từ Bạch Y Vũ, Kiến Lâm, Kim Thiền đến trầm ổn như Ngô Phàm và Tiêu Chí Vĩnh đều nhất loạt khẩn trương, chỉ khác nhau bởi biểu hiện trên gương mặt.

Canh một ba khắc (9 giờ 45 phút tối), hầu như mọi người đều đã về phòng, những tốp đi tuần bắt đầu luân phiên kiểm tra khắp Thiên Long Giáo.

Ngô Phàm một thân dạ hành, khi tiếng chiêng điểm canh ba vang lên (23 giờ đến 1 giờ sáng), y mở cửa sổ rồi mất dạng trong bóng đêm.

Nhà xí đêm nay đông hơn bình thường, không ít kẻ phải đứng xếp hàng chờ đợi tới lượt mình. Tiếng rên rỉ, tiếng la ó cùng chửi bới đan xen lẫn lộn. Một đám người tay ôm bụng, gập người cố gắng nhịn cái đại sự muốn giải quyết. Kiến Lâm cũng nằm trong số đó, hắn mặt nhăn mày nhó như miếng giẻ lau, sắc diện tái xanh vì đã đi nhiều lần, hai hàm răng nghiến vào nhau phát ra thứ âm thanh két két nổi cả da gà. Còn đến năm người nữa mới tới lượt của hắn, hắn quay lại nhìn kẻ phía sau mình, bản mặt y cũng chẳng khá khẩm hơn hắn. Hắn hỏi, cố gắng để không cắn phải lưỡi vì run rẩy:

"Ngoài cái nhà xí này ra không còn cái nào nữa hay sao mà ai cũng chui vào đây vậy?"

Tên kia nghe y hỏi nhăn mặt trả lời:

"Còn thêm mấy cái nữa nhưng nghe bọn họ nói cũng chật kín như bên này."

"Mẹ nó, hôm nay nhà bếp các ngươi bỏ bã đậu chắc? Cả đám đều như nhau!"

Hắn lớn tiếng chửi.

Không ít ánh mắt đổ dồn lên người hắn khiến hắn giữa đêm lạnh thấu xương mà mồ hôi ướt đẫm trán. May cho hắn, những con mắt soi mói đó nhanh chóng rút đi, lý do rất đơn giản, bọn chúng hiện tại chẳng mấy ai đủ sức mà nghĩ đến câu mắng chửi của hắn. Tất cả chỉ hy vọng nhanh nhanh đến lượt mình.

Một lúc sau, trước mặt hắn vẫn còn tới ba người. Mang bộ mặt không thể thống khổ hơn, hắn quay lại nói với gã ban nãy:

"Ta chịu hết nổi rồi! Đợi nữa là ta giải quyết tại chỗ mất."

Nói rồi hắn bỏ đi ra khỏi hàng chạy loạn, cái cổ cứ không ngớt quay sang trái lại quay sang phải. Gã thủ hạ thấy vậy vội hỏi:

"Ngươi đi đâu đấy?"

"Ta đương nhiên là tìm chỗ giải quyết, chờ các ngươi xong thì ta cũng chết luôn!"

"Nè, nè…"

Gã thủ hạ lên tiếng muốn gọi hắn lại nhưng hắn đã chạy đi. Cơn đau từ bụng lại truyền lên đỉnh đầu khiến gã không thể ngừng rên rỉ. Gã cũng muốn đi tìm nơi thỏa mãn nhu cầu nhưng đó là vi phạm quy định của giáo, gã không muốn dọn dẹp cái nhà xí bẩn thỉu này trong một tháng.

"Dù sao hắn cũng là khách của Bạch Long sứ và Thanh Long sứ, còn mình thì khác." Gã nghĩ.

Rồi gã chẳng thèm quan tâm đến Kiến Lâm nữa, dùng tay ôm lấy cái bụng đang quặn đau liên hồi chờ tới lượt mình.

Kiến Lâm bỏ chạy một mạch, chốc chốc quay đầu về phía sau, chỉ sợ có ai đó đuổi theo. Đang chạy, hắn giật bắn người khi vai bị một bàn tay trong bóng tối túm lấy. Miệng ngoác lên tận mang tai, hắn toan hét lên vì kinh hãi thì bàn tay còn lại của kẻ đó đã bịt chặt miệng hắn. Mắt trợn trắng, tròng mắt đảo lia lịa, tiếng kêu mắc lại trong cổ họng khiến hắn ngộp thở. Hai tay cố gỡ bàn tay chắc như thép trên miệng, hai chân hắn cũng nhảy loạn xạ mong thoát khỏi nguy hiểm.

"Đừng làm loạn! Là ta đây."

Hắn đơ người trong giây lát. Nhận ra giọng nói quen thuộc của Tiêu Chí Vĩnh, Kiến Lâm mới hoàn hồn, thôi giãy giụa.

Khi Tiêu Chí Vĩnh buông tay, Kiến Lâm ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy ngực thở dốc. Hắn nghe rõ tim mình đập thình thịch liên hồi như trống. Giọng hắn ngắc ngứ:

"Tiêu… Tiêu đại ca. Huynh muốn hù chết đệ sao?"

"Ta nhớ ngươi đâu có chết nhát như vậy? Đi thôi, chỗ cấm địa, Nguyệt Như đã giúp ta giải quyết rồi."

Kiến Lâm cả kinh. Hai tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, hắn hỏi:

"Ngô Phàm - hắn chẳng phải đã nói không được để cô ta biết sao? Sao huynh lại…"

"Đừng nhiều lời. Ta đương nhiên biết mình đang làm gì. Đi!"

Không đợi Kiến Lâm có thêm phản ứng gì, Tiêu Chí Vĩnh đã lôi tuột hắn đi.

Trông khi đó, Ngô Phàm cũng đã đến biệt viện. Mọi thứ đều bình thường, điều duy nhất khiến y băn khoăn là gã thủ hạ thân tín của Thẩm Ngạc Hoa, kẻ đã vì bà ta mà ra tay với cả người thân của mình hôm nay lại vắng mặt. Lòng y không khỏi có sự bất an. Ánh mắt vốn lãnh đạm càng thêm thâm trầm. Nhưng dù có khúc mắc gì đi nữa, kế hoạch cũng không thể dừng lại. Đây là cơ hội y chờ đợi mười mấy năm qua, cũng là cơ hội duy nhất. Bất cứ giá nào cũng không thể thất bại.

"Đã phóng lao thì phải theo lao. Đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy."

Suy nghĩ vừa vụt qua cũng là lúc y đến bên cửa sổ phòng của Chu Bích Dung. Y nép người vào bức tường, đảo mắt một lượt rồi đưa tay gõ ám hiệu. Chu Bích Dung cả đêm thấp thỏm không yên, tâm trạng rối bời. Nghe thấy tiếng gõ cửa ám hiệu, tảng đá đè trên lồng ngực của bà mới được bỏ xuống. Bà hít lấy một luồng khí, trấn tĩnh bản thân rồi thận trọng mở cửa. Qua ánh sáng mập mờ của ngọn nến bên trong phòng, gương mặt đứa con thân thương nằm trọn trong mắt bà.

"Phong nhi."

"Mẹ."

Chu Bích Dung và Ngô Phàm cùng lên tiếng. Ngô Phàm ngay sau đó nhanh chóng đỡ bà ra khỏi phòng. Hai mẹ con trao đổi bằng ánh mắt, giọng y ôn hòa mà nghiêm túc.

"Mẹ. Con đưa mẹ đi."

Nói rồi, y khuỵu người, cõng bà sau lưng, vận lực thi triển khinh thuật. Chỉ tầm hai khắc nữa là đến giờ Sửu(1 giờ đến 3 giờ sáng), bọn họ không còn nhiều thời gian.

Bạch Y Vũ và Kim Thiền ở mép đá bên cạnh cây cổ thụ Thẩm Nguyệt Như vẫn thường đến đợi những người còn lại đã khá lâu. Kim Thiền không tự chủ được, hết đi qua rồi đi lại, hết đứng lại ngồi, thần sắc vạn lần khó coi. Bạch Y Vũ tuy không có biểu hiện như Kim Thiền nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự lo lắng. Cõi lòng như một mối tơ vò, đến bây giờ Thẩm Ngạc Hoa vẫn không hay biết Bạch Gia Hào đã theo chiếc xe của Tịnh Trúc rời khỏi Thiên Long Giáo, cô phần nào an tâm, chỉ còn đợi bọn họ hội họp cùng đưa Chu Bích Dung đi. Đáy lòng cô dâng lên một cỗ xót xa. Bạch Gia Hào đã lớn tuổi, lại bắt ông chịu thiệt thòi như vậy, phải treo mình dưới gầm xe ngựa, cô thật sự vô cùng khó chịu.

Đang thừ người tựa lưng vào thân cây suy nghĩ, cô giật mình vì tiếng reo của Kim Thiền:

"Chí Vĩnh ca ca, Đồ Chết Bầm."

Bạch Y Vũ nghe tim mình đánh thót một cái, thân ảnh quen thuộc trong bóng đêm vẫn mờ mịt.

Kiến Lâm khó chịu ra mặt, gắt:

"Cô có thôi đi không? Ta không có tên à?"

"Cả hai thôi đi!"

Giọng Chí Vĩnh gay gắt vang lên khiến Kiến Lâm và Kim Thiền đồng thời lấy tay bụm miệng nhưng ánh mắt hai người thì dán chặt lên đối phương. Giữa không trung dường như có tiếng sấm vang.

Tiêu Chí Vĩnh bước đến bên cạnh Bạch Y Vũ, y nhỏ giọng:

"Hắn vẫn chưa đến sao?"

Bạch Y Vũ không nói chỉ nhẹ gật đầu.

"Đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tiêu Chí Vĩnh vừa dứt câu thì một bóng người xuất hiện, trên lưng cõng theo một người khác. Ánh mắt Bạch Y Vũ sáng rỡ, môi vô thức nở một nụ cười. Thanh âm từ cổ họng như reo mừng:

"Bá mẫu, Ngô Phàm."

"Đi thôi. Thời gian không còn nhiều. Vượt qua khoảng rừng bên kia sẽ đến dịch trạm của Thiên Long Giáo. Nơi đó là dịch trạm yếu nhất ở đây."

"Ta muốn đưa cô ấy đi cùng!"

Tất cả giật mình kinh ngạc. Thẩm Nguyệt Như từ đâu xuất hiện, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thành khẩn nhìn Ngô Phàm. Bạch Y Vũ tuy có bất ngờ nhưng không lấy làm ngạc nhiên như những người còn lại. Vì cô rất hiểu Tiêu Chí Vĩnh, y tuyệt đối sẽ không để Thẩm Nguyệt Như ở lại. Ngô Phàm hết nhìn Thẩm Nguyệt Như lại nhìn Tiêu Chí Vĩnh. Lúc này dù muốn từ chối, y cũng không thể. Vả lại ngần ấy năm bên cạnh Thẩm Nguyệt Như, chân tình của cô không cho phép y khướt từ khẩn cầu này.

"Đi thôi!"

Một câu nói của y phá tan bầu không khí căng thẳng. Thẩm Nguyệt Như đưa mắt nhìn Tiêu Chí Vĩnh, vô tình chạm vào ánh mắt dịu dàng của y. Cô vội cụp mắt, có chút xấu hổ, nhẹ giọng:

"Ngươi còn không đi."

Tiêu Chí Vĩnh bấy giờ cũng không còn nói thêm gì, nhanh chóng cùng mọi người di chuyển.

Bóng họ lao đi trong đêm, theo lối mòn nhỏ ít người lui tới. Tuy gấp rút nhưng vẫn không lơ là cảnh giác. Mất hơn một khắc (15 phút), bọn họ mới đến dịch trạm đã định. Quả như Ngô Phàm nói, nơi đây không phải địa điểm trọng yếu nên số thủ hạ không bao nhiêu, lại đúng lúc đổi lượt đi tuần nên phòng bị càng lỏng lẻo.

Bọn họ chớp thời cơ, ra tay hạ gục một toán tuần canh, chuồng ngựa cũng được phá bỏ. Tiếng ngựa hí lộng đánh động bọn thủ hạ nhưng tất cả đều là một đám "múa rìu qua mắt thợ", chỉ một lúc sau gần hai mươi tên đã nằm la liệt trên nền đất.

"Lên ngựa."

Ngô Phàm lại lên tiếng, sau đó đưa ngón trỏ kề lên môi huýt một tiếng. Con Bạch Long đã đợi y từ lúc nào, nhanh chóng xuất hiện. Y cẩn thận để Chu Bích Dung xuống rồi giúp bà lên ngựa. Bản thân y cũng rất nhanh leo lên phía sau bà, tay cầm dây cương. Những người còn lại cũng đã yên vị trên lưng ngựa, dùng binh khí quất vào mông chúng, lũ ngựa đang hăng liền phi nước kiệu xông ra ngoài.