Chương 41: Rối lòng

Định Mệnh

Chương 41: Rối lòng

Cuối giờ Tý (1 giờ sáng), Ngô Phàm và Bạch Y Vũ mới rời khỏi phòng Chu Bích Dung. Hai người không trở về hậu viện mà chọn một nhánh cây đại thụ dừng chân. Trong ánh sáng mập mờ giữa những tàng lá, Ngô Phàm lưng tựa vào thân cây, mắt nhìn Bạch Y Vũ ngồi cách đó một quãng nhỏ đang đung đưa đôi chân giữa không trung. Cả hai đều im lặng.

Cái tĩnh mịch của đêm tối càng rõ nét bởi tiếng côn trùng rỉ rả. Ngọn gió nhẹ lướt qua chỉ giây lát vô tình đánh thức những chiếc lá đang say giấc khiến chúng giật mình tỉnh giấc rồi như giận dỗi mà thốt ra những âm thanh xào xạc khe khẽ. Bạch Y Vũ rùng mình một cái, cảm thán:

"Trời đã lạnh nhiều rồi, không lâu nữa chắc sẽ có tuyết."

"Chúng ta sẽ cùng ngắm hoa mai đỏ nở rộ."

Trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của Bạch Y Vũ. Cô tiếp lời Ngô Phàm:

"Ừ, cả đại gia đình chúng ta sẽ cùng ngắm hoa mai đỏ."

"Muội cũng sẽ mặc y phục màu đỏ, rực rỡ như hoa mai." Ngừng một chút, y đưa tay kéo cô lại gần, nói – "Nhất định thế!"

***

Trời hôm nay rét hơn mọi khi. Mọi người đều đã mặc thêm một lớp áo dày bên ngoài. Ánh nắng ban trưa cũng không làm vơi đi cái lạnh đang từ từ lan tỏa khắp nơi.

Tịnh Trúc từ mấy hôm trước đã ngỏ ý rời đi với Thẩm Ngạc Hoa. Sáng nay cô đến gặp bà ta một lần nữa, Bạch Y Vũ cũng theo cô diện kiến bà ta.

Từ lúc bọn họ đến đây cũng đã non một tháng nhưng Thẩm Ngạc Hoa chẳng ngó ngàng gì, Ngô Phàm và tất thảy mọi người có chút nghi ngại nhưng mọi thứ đều nhanh chóng được làm rõ. Một mặt bà ta từ sau khi Ngô Phàm trở về hầu như luôn bế quan, mặt khác lại điều nhân lực, chuẩn bị phương án tiến công Tử Hành Cung cộng thêm được Thẩm Nguyệt Như che giấu nên không mấy để ý đến bọn họ.

Bước chân vào đại sảnh, Bạch Y Vũ ngay lập tức cảm nhận được sát khí thoắt ẩn thoắt hiện. Một cơ ngơi bề thế nhưng lạnh lẽo bủa vây tứ phía. Mỗi một đồ vật đều mang theo hàn khí ẩn nhẫn bên trong khiến không khí càng thêm âm lãnh. Cô nuốt một ngụm khí lạnh, giữ vẻ mặt tự nhiên nhất khi cùng Thẩm Ngạc Hoa đối diện.

Tịnh Trúc mặt không đổi sắc, thần thái ưu nhã như thường, nhìn thấy Thẩm Ngạc Hoa đang ngồi trên chiếc ghế khắc hình rồng vươn lên trời giữa gian đại sảnh, không nhanh không chậm cúi đầu hành lễ, giọng nói thật ôn hòa:

"Tịnh Trúc tham kiến giáo chủ."

Thẩm Ngạc Hoa đặt chén trà trên tay sang một bên, dường như quan tâm lại dường như không để ý, nói:

"Đã mấy năm không gặp, ngươi vẫn rất xinh đẹp."

Ánh mắt đảo qua người Bạch Y Vũ, thầm đánh giá một chút, Thẩm Ngạc Hoa hờ hững tiếp lời:

"Ta tưởng ta đã nói rõ rồi chứ? Ta không muốn trông thấy lũ người các ngươi. Nếu không phải các ngươi cứu Nguyệt Như một mạng, nó lại luôn miệng cầu xin ta thì ta đã sớm đem các ngươi giết chết. Ngươi còn cả gan đến trước mặt ta?"

Ngữ điệu từ tốn nhưng Bạch Y Vũ nhận ra sát ý của Thẩm Ngạc Hoa đối với mình. Cô vội quỳ xuống, cúi gầm mặt, cố gắng không để bà ta phát hiện bất cứ bất thường gì trong biểu hiện của bản thân. Giọng run run, cô vận dụng những từ ngữ vừa hiện lên trong đầu:

"Trăm sai ngàn sai cũng là do tham lam cái trước mắt của chúng tôi. Có mắt như mù để Tử Hành Cung lợi dụng, không nghĩ đến hậu quả. Nay chúng tôi đã biết lỗi, toàn bộ gia trang cũng đã bị Tử Hành Cung thiêu rụi, lại bị truy giết khắp nơi. Giáo chủ rộng lượng, niệm tình Thẩm tiểu thư mà cứu giúp chúng tôi khỏi kiếp nạn này. Chúng tôi vô cùng biết ơn giáo chủ, mong giáo chủ khai ân."

Cảm thấy vẫn chưa đủ, Bạch Y Vũ không ngại ngần dập đầu liên tục. Tiếng va đập vang rõ trong đại sảnh, trán cô cũng theo từng cái dập đầu ấy mà ngày một đỏ hơn.

Thẩm Ngạc Hoa lừ mắt, thu tất cả biểu hiện của Bạch Y Vũ vào trong tầm nhìn. Trước đó Thẩm Nguyệt Như có nói với bà về Bạch gia, lại thêm nhận thấy bọn họ ở đây cũng một thời gian nhưng không có động thái gì đáng ngờ, mọi sinh hoạt đều nằm trong khuôn viên cho phép, ngoại trừ một lần Tô Chấn Phong báo lại, Ngô Phàm cho phép một người đi vào khu cấm địa. Nghĩ đến đây, Thẩm Ngạc Hoa bỏ mặc trán Bạch Y Vũ đã lấm tấm vệt máu, thanh âm thêm phần lãnh ý, hỏi:

"Ngươi nói, hắn và Nguyệt Như là quan hệ gì?"

Bạch Y Vũ thoáng ngây người nhưng rồi nhanh chóng đoán ra điều Thẩm Ngạc Hoa muốn hỏi, cô giả vờ sợ sệt:

"Thưa giáo chủ, ý người muốn nói là Tiêu đại ca sao?"

"Tiêu đại ca?"

Nhìn thấy cái nhướng mày của Thẩm Ngạc Hoa, Tịnh Trúc vẫn luôn im lặng thật tự nhiên lên tiếng giải thích, trên môi vẫn giữ nhụ cười như hoa xuân, khiến lòng người an ổn:

"Thẩm giáo chủ, người đó thân thủ hơn người, tính tình trầm ổn, ôn nhu nhưng không hề mất đi khí khái nam nhi, là một nam nhân khó tìm. Nếu Thẩm cô nương có thể…"

"Chuyện của ta, không đến lượt cô xen vào."

Thẩm Nguyệt Như xuất hiện trước cửa đại sảnh, giọng nói mang đầy chán ghét và đề phòng cắt ngang lời Tịnh Trúc. Thẩm Ngạc Hoa có chút bất ngờ nhưng không quá ngạc nhiên, chân mày nhăn lại, bà nói:

"Nguyệt Như, nơi này không có chuyện của con, con lui ra đi."

Mắt liếc Tịnh Trúc, Thẩm Nguyệt Như bỏ ngoài tai lời của Thẩm Ngạc Hoa, bước vào bên trong, giọng nói pha chút mỉa mai:

"Cô ta vừa nhắc đến tên con, cô cô nói không liên quan tới con có quá khiên cưỡng?"

"Nguyệt Như, con càng ngày càng không biết phép tắc rồi đấy."

"Phép tắc giang hồ thì con biết, còn phép tắc của khuê nữ danh giá như Tịnh Trúc cô nương con từ nhỏ không có biết đến."

Thẩm Ngạc Hoa nén cơn giận đang chực bộc phát, sắc mặt thật khó coi, nhỏ giọng với Tịnh Trúc:

"Chuyện đó để sau hẵn nói. Hôm nay ngươi dẫn cô ta tới chỉ là diện kiến ta thôi sao?"

Trong mắt vẫn giữ ánh cười, Tịnh Trúc dời mục quang về phía bà ta, trả lời:

"Thẩm giáo chủ, Tịnh Trúc đến đây cũng khá lâu rồi, hàn xá lại không ai trông nom. Hôm nay Tịnh Trúc đến là đề cáo biệt người ngày mai trở về."

Tâm tình không tốt, nghe Tịnh Trúc nói đến cáo biệt, Thẩm Ngạc Hoa không mấy quan tâm, phất tay một cái lấy lệ rồi nói:

"Ừm, có dịp, ta nhất định đến chỗ ngươi một chuyến."

"Nếu không còn chuyện gì Tịnh Trúc và Bạch cô nương xin cáo lui."

Thẩm Nguyệt Như khinh bỉ cái gật đầu ý nhị của Tịnh Trúc. Hảo cảm đối với Tịnh Trúc vốn không tốt nay càng tệ hơn. Phải chăng khi con người ta ác cảm với một ai đó thì đối với tất cả những thứ thuộc về họ bản thân đều tỏ ra chán ghét?

Bạch Y Vũ cũng đứng lên, cúi đầu hành lễ, lui ra ngoài. Ánh mắt lướt qua cô Thẩm Nguyệt Như trước khi rời khỏi đại sảnh. Cô có phần không hiểu rõ. Thái độ của Thẩm Nguyệt Như đối với Tịnh Trúc, cô có thể lý giải nhưng còn Tiêu Chí Vĩnh thì sao? Tuy y luôn đối xử ôn hòa nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định với nữ tử đang đi bên cạnh cô. Không đúng, cái cô cảm nhận được không thể gọi là giữ khoảng cách, nói chính xác hơn có lẽ là đề phòng. Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh cũ, mỗi lần cô và Tiêu Chí Vĩnh trò chuyện, khi xuất hiện Tịnh Trúc bên cạnh, luôn là những mẩu chuyện vô thưởng vô phạt, có đôi lần cô thắc mắc y chỉ cười không nói.

"Bạch cô nương, cô đang nghĩ gì mà ngẩn người như vậy?"

Bạch Y Vũ giật mình, gượng cười đáp lời của Tịnh Trúc:

"Không có, tôi đang lo chuyện ngày mai thôi."

Tịnh Trúc dừng bước, nhẹ nhàng trấn an Bạch Y Vũ:

"Cô nương yên tâm. Từ trước đến nay Thẩm Ngạc Hoa luôn nghĩ chỉ một mình bà ta có thuốc giải nên sẽ không bao giờ nghĩ đến việc chúng ta bỏ trốn. Hơn nữa bà ta cũng biết nơi ở của tôi, tôi không biết võ công, có muốn chạy cũng không thoát. Bà ta cũng biết rõ chúng ta luôn bị Tử Hành Cung đuổi giết trên đường, với con người sĩ diện như bà ta, sẽ không làm khó chúng ta đâu. Ngày mai cô cứ an tâm, ta nhất định sẽ đưa Bạch thúc thúc đến nơi an toàn."

"Đa tạ cô nương."

"Đừng nói thế. Là chuyện của biểu ca, ta tuyệt đối không đứng ngoài cuộc. Được rồi, chúng ta mau trở về thôi."

Bạch Y Vũ gật nhẹ đầu thay câu trả lời.

Sóng bước bên cạnh Tịnh Trúc trở về hậu viện, lòng Bạch Y vũ có chút động. Có phải là cô quá lo nghĩ, hay là do cảm giác ghen tuông bình thường của một nữ nhân? Cô không rõ, chỉ mơ hồ cảm nhận sự mập mờ nhiều ẩn ý trong lời nói của Tịnh Trúc. Đột nhiên, cảm giác bất an từ đâu ập vào lòng như sóng vỗ khiến cô run rẩy, những ngón tay vô thức cấu vào da thịt, nét mặt phủ một tầng mây đen.

Trở về phòng, cô như người mất hồn, miên man suy nghĩ. Tuy cô cảm thấy Tiêu Chí Vĩnh có ý đề phòng với Tịnh Trúc nhưng kế hoạch bỏ trốn lần này y lại bàn bạc với cô nương ấy còn Thẩm Nguyệt Như thật ra không hề biết chuyện. Dù Ngô Phàm từng nói với cô, Thẩm Nguyệt Như đối với chuyện y là Lôi Phong đồng thời việc mẹ y đang ở trong khu cấm địa hoàn toàn không hay biết nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, không bình thường. Với cá tính của Thẩm Nguyệt Như mặc dù sẽ sốc khi biết sự thật nhưng chắc chắn sẽ ra sức giúp y trong chuyện này. Hơn nữa ban đầu y cũng có ý định để Thẩm Nguyệt Như biết chuyện, mượn thêm sức của cô tăng thêm khả năng thành công nhưng sau đó thì lại thôi. Khi Bạch Y Vũ hỏi đến, y chỉ nói đã cùng Tịnh Trúc sắp sếp chu toàn, không nhất thiết để Thẩm Nguyệt Như biết điều này, càng ít người thông tỏ sẽ càng ít nguy hiểm.

"Tịnh Trúc."

Môi cô bật ra hai tiếng nặng nề.

Rốt cuộc thì tám năm qua người bên cạnh Ngô Phàm không phải là cô.

***

Sáng hôm sau tiết trời càng lạnh. Trời quang nhưng ánh dương rực rỡ lại không đủ sức xua đi cái lạnh buốt người. Lũ chim dường như cũng lười biếng không muốn chui ra khỏi chiếc tổ ấm áp khiến không khí mất đi sự rộn ràng của buổi sớm tinh mơ.

Trong phòng, Bạch Y Vũ ngồi bên cạnh Bạch Gia Hào, giúp ông châm trà nóng. Trong lúc đợi trà dùng được, Bạch Y Vũ không kìm được xúc động nắm lấy đôi bàn tay đã chai hằn theo thời gian của ông. Tròng mắt theo đó cũng đỏ lên.

"Cha."

Nhìn thấy đau xót trong mắt cô, Bạch Gia Hào dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay tiểu nữ, an ủi:

"Cha không sao, cũng không hề trách con. Là cha không tốt, khiến con lo nghĩ."

Câu nói của ông vô tình sát muối vào lòng Bạch Y Vũ. Nước mắt cứ tự nhiên mà rơi xuống, nóng hổi, bỏng rát.

"Nếu có kiếp sau, con nhất định vẫn sẽ làm con gái của cha."

Bạch Gia Hào tỏ vẻ mặt không vui, giọng trách móc:

"Con nói cái gì đó? Kiếp sau gì ở đây? Yên tâm, Tịnh Trúc cô nương sẽ lo cho cha, con hảo hảo an tâm giúp Phong nhi đưa bà ấy ra ngoài. Đến nơi, chúng ta sẽ nhanh chóng tụ họp. Ngày tháng sau này của ta và bà ấy còn phải trông cậy vào các con."

"Con cám ơn cha."

"Nó cũng là một đứa con ngoan, chỉ do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi. Cha hy vọng, hai con sẽ có một kết thúc tốt đẹp, như vậy là cha mãn nguyện rồi."

Bạch Y Vũ vòng tay ôm lấy Bạch Gia Hào. Cô không biết dùng lời nào để nói lên suy nghĩ của mình lúc này. Một cái ôm chân thành, tràn ngập yêu thương có lẽ là lời nói hay nhất, ấm áp nhất. Bạch Gia Hào nở một nụ cười, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Bạch Y Vũ như muốn xoa dịu tất cả những lo lắng, ray rứt của cô.