Chương 40: Khởi đầu thương ly (5)

Định Mệnh

Chương 40: Khởi đầu thương ly (5)

Hôm nay đã là ngày thứ ba từ lúc cả nhà Bạch Gia Hào đến Thiên Long Giáo. Bọn họ được sắp xếp chung một dãy phòng ở khu hậu viện. Tuy là khu dành cho khách nhưng giới lệnh nghiêm ngặt, mọi hành động ra vào của bọn họ hầu như đều nằm trong vòng kiểm soát. Bạch Gia Hào vì thế càng không thoải mái, chân mày lúc nào cũng chau lại, ông ít nói hơn, thường nhốt mình trong phòng.

Ngô Phàm sau mấy ngày không lui tới, cuối cùng cũng đặt chân đến đây. Y nhanh chóng nhận ra sự gò bó, bức bối cùng không thoải mái của mọi người. Một câu lệnh đơn giản, y đã đuổi hết bọn giám sát đi nơi khác. Âu Thế Minh khó chịu ra mặt, dù gì cũng là người do hắn sắp xếp, y có muốn đuổi cũng phải nói trước với hắn một tiếng. Hắn được thủ hạ báo lại, vội đi đến hậu viện, nhìn thấy Ngô Phàm đang cùng Tịnh Trúc nói chuyện, trên môi cô là nụ cười như tỏa nắng, càng nhìn càng thêm tức tối. Hắn từ xa đã lớn tiếng:

"Bạch Long sứ, ngươi dù muốn điều người cũng nên nói với ta một tiếng chứ!"

Ngô Phàm và Tịnh Trúc ngưng câu chuyện đang dang dở, cùng đưa mắt nhìn Âu Thế Minh. Ngô Phàm không trả lời câu hỏi của hắn, y hướng mắt sang Tịnh Trúc, nói:

"Muội về phòng đi. Ngoài này trời lạnh."

Tịnh Trúc mỉm cười ôn nhu đáp:

"Vậy muội đi trước, lát nữa huynh đến chỗ muội nha."

"Huynh biết rồi. Đi đi."

Tịnh Trúc khẽ gật đầu ngỏ ý cáo lui với Âu Thế Minh rồi quay lưng trở về phòng của mình. Chỉ một cử chỉ nhỏ đó của cô mà khiến hắn ngẩn người, quên mất bản thân vừa to tiếng. Ngô Phàm nhìn thấy biểu hiện của hắn thì không vui. Ánh mắt hắn làm y chán ghét, giọng y hờ hững:

"Có chuyện gì sao? Ta điều động người đi nơi khác cần thông qua ngươi à?"

Âu Thế Minh lúc này mới hoàn hồn, mặt đen lại, thêm một lần lớn tiếng:

"Dù sao cũng là người do ta phái đến, ngươi có muốn điều động cũng phải nói với ta."

"Chỉ một việc cỏn con này mà muốn ta phải ‘báo’ với ngươi sao? Ngươi tự đề cao bản thân quá rồi."

"Ngươi… Bạch Long sứ, ngươi đừng nghĩ ngươi được giáo chủ coi trọng thì việc gì cũng tự mình quyết định."

Ngô Phàm thản nhiên đáp lại sự hằn học của Âu Thế Minh, đáy mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo:

"Có bản lĩnh thì dành lấy tin tưởng của bà ta đi. Còn nữa, sau này ngươi còn trưng ánh mắt đó với Tịnh Trúc, ta tuyệt đối không bỏ qua!"

Nói xong, Ngô Phàm không buồn nhìn hắn, một mạch đi thẳng. Cơ mặt giật giật, Âu Thế Minh nghiến răng đầy căm tức. Bàn tay cầm binh khí siết chặt, tiếng nói rít lên trong cổ họng:

"Khốn kiếp! Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Để xem, ta đối phó ngươi thế nào!"

***

Những ngày cuối thu, tiết trời se lạnh, gió đêm rít qua khe cửa, Bạch Y Vũ bưng trên tay chén tổ yến chưng đường phèn nóng hổi mà Thẩm Nguyệt Như vừa cho người đưa đến. Mấy ngày nay Bạch Gia Hào thường xuyên không dùng bữa, trời ngày một lạnh, cô lo lắng cho sức khỏe của ông, đành nhờ Thẩm Nguyệt Như giúp. Từ phòng cô đến phòng Bạch Gia Hào không xa, bỏ qua phòng của Kim Thiền và Kiến Lâm là tới. Bên trong phòng vẫn sáng đèn, cô đưa tay gõ cửa:

Cộc, cộc.

"Cha, là con đây."

Giọng Bạch Gia Hào khá mệt mỏi vang lên:

"Vào đi."

Bạch Y Vũ đẩy cửa đi vào. Bên trong, Bạch Gia Hào đang ngồi trên giường, tay cầm một quyển sách. Cô đặt chén tổ yến lên bàn, qua giúp ông đứng lên. Bạch Gia Hào uể oải ngồi xuống ghế, nhìn quyển sách trên tay ông, cô cau mày, mục quang xót xa:

"Cha không khỏe, còn đọc sách làm gì?"

"Ở cái nơi này cha còn biết làm gì hơn chứ?"

"Cha!"

Bạch Y Vũ, ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận đẩy chén tổ yến đến trước mặt ông, nhỏ giọng:

"Thời tiết đang trở lạnh, tối nay cha lại không ăn gì. Ở đây có chén tổ yến chưng đường phèn, cha mau dùng đi. Hãy còn nóng, để nguội sẽ không ngon."

Bạch Gia Hào có chút buồn bực trong ánh mắt, nhưng nghĩ lại là do cô quan tâm ông, hẳn cô cũng biết ông không muốn nhận quá nhiều ân huệ của người khác, sự không vui thoáng chốc cũng biến mất. Ông chỉ cười, nụ cười mỉa mai. Mấy mươi năm lăn lộn thương trường, cuối cùng tất cả đều hóa thành tro bụi. Là ông trời đang trách phạt ông? Ông tự hỏi. Có lẽ là đúng, cũng có lẽ không. Nhưng sự thật ông đã nợ quá nhiều.

Cầm lấy chiếc muỗng, Bạch Gia Hào chậm rãi đưa từng chút tổ yến vào miệng. Bạch Y Vũ ngồi bên cạnh, thấy ông cười rồi từ tốn dùng, cô cũng bất giác mỉm cười. Đã lâu rồi, cô không được chăm sóc ông như vậy. Dòng nước ấm áp chảy tràn trong tim khiến đáy mắt cô không giấu được ánh cười.

Cô đợi ông dùng hết tổ yến liền rót cho ông một ly trà. Ngập ngừng một lúc rồi quyết định lên tiếng:

"Cha, con có một chuyện muốn hỏi cha."

Nhấp xong một ngụm trà, Bạch Gia Hào hỏi:

"Là chuyện gì?"

"Chuyện này…"

Bạch Y Vũ bỏ lửng câu nói khiến Bạch Gia hào cau mày. Ông đặt ly trà xuống, giọng nghiêm túc:

"Sao con lại ấp úng như thế? Có chuyện gì cứ nói cha nghe."

Bạch Y Vũ cắn môi, ánh mắt nhìn ông có chút e sợ nhưng rốt cuộc cũng hỏi điều cô muốn biết:

"Thật ra người cha muốn tìm là ai?"

Bạch Gia Hào sững người trong giây lát, ông đã dặn kĩ như vậy, không ngờ Tiêu Chí Vĩnh vẫn nói với cô.

"Chuyện này không liên quan đến con. Con không cần biết đâu." Giọng nói của ông có phần gay gắt.

"Cha! Đến lúc này cha còn muốn giấu con sao? Cha là cha của con, sao cha lại nói không liên quan chứ? Cha, xưa nay cha chưa từng qua lại với giang hồ, hôm nay vì một người mà bỏ đi nguyên tắc. Người quan trọng với cha như vậy, không lẽ con không nên biết sao cha?"

"Con về phòng đi, cha muốn nghỉ ngơi."

Nói xong, Bạch Gia Hào đứng lên đi về phía giường, tỏ ý không muốn nói thêm. Bạch Y Vũ dù không cam lòng nhưng nhìn sắc diện nhợt nhạt của ông, bất đắc dĩ đành đứng lên. Cô thu dọn chén tổ yến, trước khi khép cửa đi ra ngoài, cô nói:

"Có thể con không giúp gì được nhưng con hy vọng có thể chia sẻ với cha. Cha, chúng ta là cha con mà."

Bạch Gia Hào lặng người.

Bạch Y Vũ tâm trạng nặng nề, lê bước trở về phòng.

"Nha đầu."

Thanh âm dịu dàng của Ngô Phàm vang lên từ phía sau khiến cô có chút giật mình. Cô quay người lại, dưới ánh sáng của mấy chiếc đèn lồng treo dưới mái hành lang có thể nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của y. Môi cô thật tự nhiên, cong lên vẽ thành một nụ cười. Ngô Phàm bước đến gần bên cô, nhìn thấy chén tổ yến đã cạn, y nhẹ giọng:

"Muội vừa đến phòng cha sao?"

"Phải, mấy hôm nay thời tiết không tốt lắm, muội nhờ Thẩm tỷ tỷ nấu một chén tổ yến mang đến cho cha. Phải rồi, giờ này không còn sớm, huynh đến tìm muội có chuyện gì?"

Lấy chiếc chén không từ tay Bạch Y Vũ, Ngô Phàm đi về phía phòng của cô, đẩy cửa bước vào. Bạch Y Vũ không hỏi thêm, lẳng lặng bước theo y nhưng vừa định bước chân vào thì y đã ngăn cô lại. Y nói:

"Huynh đưa muội đi gặp một người."

Bạch Y Vũ ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng đoán ra người y muốn nói. Ngô Phàm đọc được suy nghĩ của cô qua ánh mắt. Y mỉm cười, trấn an:

"Đừng lo! Đi thôi."

Ngô Phàm khép cửa, quan sát một lượt xung quanh rồi nắm lấy tay cô phi thân ra khỏi hậu viện.

Trong đêm thu tĩnh mịch, thân ảnh của cô và y thoắt ẩn, thoắt hiện. Lẩn khuất trong tán cây rừng rậm rạp của khu cấm địa. Hơi sương lan tỏa, gió vờn bên tai, khiến cô thấy hơi lạnh. Ngô Phàm cũng nhận ra điều đó, y dừng lại, bế thốc cô lên khiến cô một phen giật mình. Y chỉ nhìn cô cười, bốn mắt giao nhau, mật tình len lỏi vào từng thớ thịt, chảy tràn trong từng mạch máu. Cô vòng tay ôm lấy cổ y, có chút xấu hổ, gục mặt vào lồng ngực ấm áp, nghe tiếng tim y đập loạn bên tai. Ngô Phàm, hai tay giữ chặt lấy thân hình của cô, tiếp tục đi về phía biệt viện.

Đêm đã khuya, bọn thủ hạ cùng nha hoàn đều đã ngủ, chỉ có tốp thủ hạ đi tuần quanh biệt viện. Y bế Bạch Y Vũ vượt qua bờ tường, chân đạp nhẹ lên mái ngói, tà áo phiêu dật trong gió, tựa đôi thiên tiên du ngoạn giữa biển trời ngập tràn tinh tú.

Bạch Y Vũ trong lòng vừa vui mừng, vừa hồi hộp, đan xen lo lắng. Vui vì cuối cùng y cũng đưa cô đến gặp người quan trọng nhất đời y, hồi hộp vì không biết gặp rồi cô nên nói những gì, lo lắng vì không biết người đó có thích mình hay không. Hơi thở có phần gấp gáp, bàn tay cô gia thêm lực, cố tìm sự vỗ về từ Ngô Phàm. Thanh âm trầm ấm của y vang bên tai cô:

"Đừng lo, có huynh ở đây."

Một câu nói nhẹ nhàng.

Môi cô nở nụ cười thật sâu.

Ngô Phàm mang Bạch Y Vũ vượt hoa viên, đi về dãy nhà phía đông. Khi đứng trước cửa phòng Chu Bích Dung, y mới thả cô xuống. Y đưa tay gõ cửa, một lúc sau Chu Bích Dung xuất hiện. Ánh mắt bà nhanh chóng đặt lên người cô, trên môi không giấu được nụ cười.

"Y Y, đây là mẹ huynh."

"Y Y thỉnh an bá mẫu." Bạch Y Vũ cúi đầu hành lễ, giọng nói có phần run rẩy.

"Được rồi, hai con mau vào trong đi."

Ngô Phàm lại nắm tay Bạch Y Vũ, kéo cô vào bên trong, cửa phòng cũng được khép lại. Chu Bích Dung nói:

"Chúng ta ra sau bình phong nói chuyện, có hơi bất tiện một chút nhưng đừng để người khác phát hiện vẫn tốt hơn. Nào, Y Y, con mau qua đây."

Chu Bích Dung thuận thế, nắm lấy tay Bạch Y Vũ kéo cô lại ngồi bên cạnh. Bà nhanh chóng quan sát cô một lượt, đáy mắt không giấu được ý cười. Bạch Y Vũ hít lấy một luồng khí, trấn tĩnh bản thân, cảm nhận sự dịu dàng của Chu Bích Dung qua cái nắm tay, trong lòng cô nỗi lo lắng dường như cũng tan biến. Vô thanh vô thức khiến tâm cô ấm áp, mục quang đầy chân thành, cô gọi bà:

"Bá mẫu."

Ánh cười trong mắt Chu Bích Dung càng sâu. Bà từ tốn:

"Thiệt thòi cho con rồi."

Bạch Y Vũ cương quyết lắc đầu, mục quang kiên định nhìn Ngô Phàm, nói:
"Bá mẫu, ở bên cạnh Phong ca, con chưa từng nghĩ mình thiệt thòi."

Một câu nói này của cô đã đủ cho bà hài lòng. Bà nhìn sang Ngô Phàm, thấy trên mặt y cũng tràn ngập ý cười không chút giấu giếm. Bàn tay bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Bạch Y Vũ, trong lòng khúc mắc đã được giải tỏa. Hài tử của bà vốn xuất thân không bình thường, làm người trong giang hồ đã đành lại còn là một sát thủ. Hơn nữa, bà thân mang độc dược, bị người ta khống chế, một cô nương khuê các phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể tiếp nhận? Hơn hai mươi năm trước, bà hận mình đã không có đủ dũng khí như cô.

Bà khẽ thở dài, giọng buồn bã:

"Cũng tại ta không tốt. Phong nhi nó đã nói với con về tình trạng của ta cho con hay chưa?"

Bạch Y Vũ gật đầu, nhỏ giọng:

"Thưa, con có biết. Hôm nay, huynh ấy đưa con tới, trước là để thăm người, sau là có chuyện cần bàn bạc."

Chu Bích Dung đánh mắt về phía Ngô Phàm, bà nghiêm giọng:

"Phong nhi, có chuyện gì, con nhanh nói."

Ánh mắt Ngô Phàm đanh lại, sắc diện cũng trở nên nghiêm túc, y nói:

"Còn mười ngày nữa là đến kì uống giải dược, mẹ hãy nhận nhưng đừng vội uống." Y lôi trong người ra một tịnh bình màu xanh ngọc nho nhỏ, đưa cho Chu Bích Dung, tiếp – "Mẹ hãy uống thứ này thay cho thuốc giải mà Thẩm Ngạc Hoa đưa. Nó tuy không thể cắt đứt cơn đau do độc tính bộc phát ngay lập tức nhưng qua ba ngày thì sẽ ổn. Những ngày đó không được để thủ hạ thân tín của bà ta biết được. Mẹ cứ giả bệnh, không muốn gặp ai, việc còn lại con sẽ lo liệu."

Chu Bích Dung cầm lấy tịnh bình, chân mày hơi nhíu lại, ngập ngừng:

"Đây là do Trúc nhi bào chế sao?"

"Vâng." Ngô Phàm trả lời, lại tiếp tục nói – "Nó không thể trực tiếp loại bỏ độc, chỉ có thể từ từ thanh trừ mà thôi, nên nhất thiết phải dùng điều độ trong một khoảng thời gian dài. Hôm nay con đưa cho mẹ số giải dược này đủ dùng trong một tháng. Mỗi ngày mẹ dùng một viên. Con sẽ lên kế hoạch rời khỏi đây, đợi khi tình hình sức khỏe mẹ ổn định một chút, chúng ta sẽ hành động."

Chu Bích Dung cả kinh, chút nữa thì đánh rơi tịnh bình trên tay. Bạch Y Vũ nhanh tay đỡ lấy bà, thanh âm phát ra đầy lo lắng:

"Bá mẫu, người cẩn thận."

"Con muốn rời khỏi đây?"

"Chúng ta đã cam chịu hai mươi mấy năm rồi, cũng đã đến lúc nên tìm cho mình một con đường khác. Mẹ yên tâm, con sẽ hành động cẩn thận."

"Vậy còn Y Y và người nhà của nó? Nếu con làm như vậy không phải sẽ liên lụy đến họ sao?" Chu Bích Dung lại lần nữa không giấu được sự bất an.

Ngô Phàm bước đến, nắm lấy tay bà vỗ nhẹ, nói:

"Trước đó con sẽ để Bạch thúc thúc theo Tịnh Trúc ra khỏi Thiên long Giáo. Thẩm Ngạc Hoa ngoại trừ Tịnh Trúc ra không mấy quan tâm đến những người khác, hơn nữa bà ta cũng không được thêm lợi ích gì từ chỗ giữ mọi người ở lại. Tịnh Trúc đưa thúc thúc ra ngoài sẽ nhanh chóng liên lạc với chúng ta. Bà ta không biết mẹ đang uống giải dược, lại thêm có Thẩm muội giúp đỡ, chúng ta nhất định sẽ thoát được."

Bạch Y Vũ nhận thấy Chu Bích Dung vẫn chưa an tâm, cũng vội lên tiếng trấn an:

"Bá mẫu, người đừng lo lắng quá. Mọi người chúng con nhất định cẩn thận hết sức, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Vả lại Thẩm Ngạc Hoa cho đến bây giờ cũng không phát hiện ra quan hệ giữa con và Phong ca, chuyện cha con theo Tịnh Trúc cô nương ra ngoài sẽ không khiến bà ta nghi ngờ."

"Ta vẫn không an tâm."

"Mẹ! Nếu chúng ta không thử, cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi khống chế của Thẩm Ngạc Hoa."

Chu Bích Dung nhìn Ngô Phàm và Bạch Y Vũ một lần nữa, rồi gật đầu, ánh mắt sáng hẳn.

Cả ba người, mặt đối mặt, đáy mắt đều lấp đầy của hy vọng, quyết tâm và tin tưởng.