Chương 39: Khởi đầu thương ly (4)

Định Mệnh

Chương 39: Khởi đầu thương ly (4)

Giọt lệ nóng hổi cuối cùng cũng vỡ òa trong hạnh phúc. Chu Bích Dung – mẹ y, bật khóc. Nỗi sợ hãi bao đêm cùng những cơn ác mộng một lần nữa được trút bỏ. Giọng bà nghẹn ngào:

"Phong nhi, cuối cùng con cũng về rồi."

Ngô Phàm gục mặt lên vai bà, vòng tay gia thêm chút lực như muốn khẳng định điều bà trông thấy là sự thật. Trong lòng y rõ hơn ai hết, mỗi một lần y làm nhiệm vụ là một lần bà ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ mong y sớm ngày trở về bên cạnh bà.

Chu Bích Dung vỗ vỗ vào lưng y, đẩy y ra. Bà nhìn y từ đầu đến chân, bàn tay không giấu được sự tàn phá của thời gian run run sờ lên mặt y. Ngô Phàm đau xót trong lòng, y giữ tay bà áp lên má, cảm nhận tình mẫu tử ấm áp len lỏi vào từng thớ thịt trên cơ thể. Ánh mắt nhu hòa, đầy yêu thương nhìn bà, y nhỏ giọng:

"Mẹ, mẹ gầy đi nhiều."

"Con trở về mới là điều quan trọng."

"Mẹ, ngoài này hơi lạnh, con đưa mẹ vào trong."

Nói rồi, y đỡ lấy Chu Bích Dung đi vào bên trong. Y khép cửa, mùi thơm thảo dược lại vương vít nơi đầu mũi, đã mấy tháng rồi, y không được ngửi thấy, lòng có chút nhớ.

Y rót một chén trà nóng, cẩn thận làm cho nguội bớt mới đưa tận tay Chu Bích Dung. Bà đón lấy chén trà, môi nở một nụ cười mãn nguyện. Vị trà đắng chát mấy tháng qua bà vẫn dùng, hôm nay lại ngọt kì lạ. Bà hớp thêm vài ngụm nhỏ, cõi lòng ấm áp nhìn Ngô Phàm. Bà đặt chén trà lên bàn, kéo y ngồi xuống bên cạnh, nói:

"Phong nhi, lần này con bị thương có nặng lắm không? Sao mẹ thấy sắc mặt con không được tốt."

"Mẹ yên tâm, chỉ là một chút thương thế, không làm khó con được. Hơn nữa còn có Tịnh Trúc, mẹ không nên lo lắng."

"Trúc nhi? Con gặp nó sao?"

Chu Bích Dung giọng nói mang đầy ngạc nhiên lẫn thích thú hỏi Ngô Phàm. Y khẽ gật đầu đáp:

"Dạ. Lần này muội ấy cũng theo con về."

Lúc này thì Chu Bích Dung không giấu được sự mừng rỡ. Gương mặt như trẻ đi vài tuổi, từ tốn:

"Trúc nhi cũng đến, sao con không dẫn nó theo? Lâu rồi mẹ không gặp con bé."

"Ngày mai con sẽ đưa muội ấy đến gặp mẹ. Mẹ!"

"Có chuyện gì mà con ấp úng vậy?"

Ngô Phàm cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại không có chút vui. Y nói:

"Thẩm Ngạc Hoa không làm khó mẹ chứ?"

"Con cũng biết tính khí thất thường của bà ta rồi đấy. mẹ cũng quen rồi, chẳng để tâm làm gì. Vả lại, mỗi lần bà ta đến đều có tin của con. Mẹ mỗi ngày đều mong chờ điều đó. Phong nhi, con là tất cả những gì mẹ có. Mẹ không cần gì cả, chỉ cần con bình an là mẹ mãn nguyện rồi."

"Mẹ!"

Y nhìn bà, những nếp nhăn nơi khóe mắt khi bà cười khiến lòng y dâng lên một cỗ chua xót. Hai mươi sáu năm y tồn tại là hai mươi sáu năm bà sống trong bất an, sợ hãi. Hai mươi sáu năm bà phải sống trong giày vò mỗi lần độc phát, chờ đợi người ta bố thí giải dược. Nhưng bà không hề than trách một lời. Y thấy bản thân thật vô dụng, càng thấy có lỗi với bà và người cha quá cố. Trước lúc lâm chung, ông ngàn lần căn dặn y phải chăm sóc bà chu đáo nhưng thứ y làm được chỉ đem tới phiền muộn cùng lo âu cho bà.

Ngô Phàm cẩn thận cầm bàn tay của bà lên. Bàn tay thon của mười mấy năm về trước đã không còn. Kể từ ngày y bắt đầu biết nhận thức, bàn tay bà cũng từ đó mà gầy guộc theo. Vì sợ y bỏ trốn, cũng sợ y sẽ chống đối, Thẩm Ngạc Hoa đã hạ độc bà. Mỗi lần phát tác đều phải nhờ vào giải dược mới có thể lưu lại tính mạng. Đó là loại độc từ đại mạc, thứ thuốc giải kia cũng chỉ một mình Thẩm Ngạc Hoa biết.

Y bỗng thở phào, môi nở một nụ cười vui sướng, trong mắt có cả ánh cười. May thay, tám năm trước tuy suýt chút nữa mất mạng nhưng nhờ đó mà y gặp được Tịnh Trúc. Sau mất hơn năm năm tìm hiểu độc tính, chế giải dược, cuối cùng cô cũng có tin tốt lành cho y.

Đương vui vẻ, đột nhiên sắc mặ y hơi tái, không kìm được, quay sang một bên ho liên tục. Chu Bích Dung cả kinh, trái tim như có ngàn mũi dao xuyên qua, đau đớn đến nghẹt thở. Bà sợ hãi, gọi y:

"Phong nhi, con… Tại làm sao? Phong nhi!"

Ngô Phàm cau mày, thầm trách:

"Khốn kiếp thật, đến lúc nào không đến, lại đến ngay lúc này."

Y gồng người lên, cố gắng nhịn cơn ho xuống. Ánh mắt dịu dàng, lên tiếng trấn an Chu Bích Dung:

"Con không sao. Chỉ là nội thương vẫn chưa khỏi hẳn, không có gì nghiêm trọng đâu. Mẹ đừng lo, hơn nữa còn có Tịnh Trúc, mỗi ngày con đều uống thuốc của muội ấy. Không lâu nữa sẽ tốt thôi."

Chu Bích Dung vẫn không thôi lo lắng. Trên đời này bà chỉ còn một mình y làm chỗ dựa, vì y mà sống. Y chính là sinh mệnh của bà, thanh âm của bà có chút run rẩy:

"Phong nhi, dù xảy ra chuyện gì cũng không được giấu mẹ."

"Không có! Phong nhi không giấu mẹ chuyện gì."

Cơn ho dai dẳng cuối cùng cũng chấm dứt. Lồng ngực y hơi đau nhưng y vẫn không biểu hiện gì bên ngoài, trên môi lại nở nụ cười, y tiếp:

"Mẹ, lần này trở về con muốn đưa mẹ đi khỏi đây."

"Sao?"

Đáy mắt Chu Bích Dung ánh lên cái nhìn ngạc nhiên khó tả, trong đó còn có cả lo sợ. Ngô Phàm nhìn ra biểu hiện đó của bà, lần nữa nắm lấy tay bà y nhỏ giọng:

"Mẹ yên tâm, Tịnh Trúc đã tìm ra phương pháp giải độc cho mẹ. Tuy không thể một lần khắc chế độc như thuốc gải Thẩm Ngạc Hoa đưa nhưng chỉ cần kiên trì, độc trong người mẹ nhất định sẽ được thanh trừ."

"Trúc nhi? Lại là con bé sao?"

"Lần con bị thương đó, khi Tịnh Trúc chuẩn bị rời Thiên Long Giáo, con đã đem một ít máu tươi của mẹ đưa cho muội ấy. Tịnh Trúc mang về thử độc lên một con khỉ, mấy năm nay muội ấy đã tổn hao rất nhiều tâm huyết, cuối cùng cũng tìm ra phương pháp giải độc."

"Máu tươi? Lần đó mẹ bị hôn mê, lúc tỉnh dậy thì thấy ngón tay được băng lại, là do con làm sao?"

Chu Bích Dung lại thêm một lần kinh ngạc.

"Vì không muốn mẹ lo lắng nên con mới làm như vậy. Con không muốn trước khi chưa có kết quả, gieo vào lòng mẹ một tia hy vọng không có điều gì chắc chắn. Mẹ, mẹ không trách con chứ?"

"Hài tử ngốc!"

Chu Bích Dung giọng nói mang theo chiều chuộng, rút bàn tay mình ra khỏi tay Ngô Phàm, vuốt nhẹ lên tóc y, nói:

"Tất cả những gì con làm đều vì người mẹ như ta. Mẹ làm sao lại trách con kia chứ? Là mẹ không tốt mới khiến con lâm vào cảnh này."

"Mẹ, lỗi không ở mẹ. Là có người lòng dạ nhỏ nhen, không chấp nhận sự thật thôi."

Câu nói của Ngô Phàm khiến Chu Bích Dung chột dạ. Bàn tay đang vuốt tóc y khựng lại, đáy mắt như xuất hiện một tia sáng kì lạ nhưng nhanh chóng biến mất.

Ngô Phàm không phát hiện ra sự khác lại đó, y lại nói:

"Lần này trở về, con cùng đi với vài bằng hữu (bạn bè). Con nghĩ mẹ sẽ vui khi gặp họ, hơn nữa còn có một người…"

Ngô Phàm bỏ lửng câu nói nhưng Chu Bích Dung nhìn ra sự ấm áp cùng tình ý trong mắt y. Bà vừa vui, vừa háo hức, hỏi:

"Nếu là người con đã chọn, mẹ tin cô ấy nhất định là một cô nương tốt. Phong nhi, chừng nào mẹ mới gặp được người trong lòng con đây?"

"Thật ra con vẫn chưa nói cho cô ấy biết mẹ tại sao không thể rời khỏi đây. Nhưng con nghĩ, cũng đã đến lúc cho cô ấy biết rồi. Mẹ cho con chút thời gian sắp xếp, con sẽ nhanh chóng đưa cô ấy đến gặp mẹ."

Chu Bích Dung mỉm cười dịu dàng, nói:

"Được, nhưng con phải nhanh lên, mẹ thật sự rất muốn gặp cô nương ấy."

Đúng thế! Bà rất muốn gặp. Bà rất vừa ý Tịnh Trúc nhưng chưa từng nghĩ sẽ ép y theo tâm ý của bà, vì bà rõ hơn ai hết, trong lòng y từ lâu đã không có chỗ cho bất cứ nữ tử nào, ngoại trừ một người! Chính là cô bé lanh lợi, hoạt bát, môi lúc nào cũng nở nụ cười và như y từng nói, cô bé ấy như ánh dương rạng rỡ giữa mùa đông.

Từ khi Ngô Phàm hiểu chuyện, ánh mắt trìu mến yêu thương chỉ dành cho bà và mỗi khi y nhắc đến cô bé ấy. Mười năm rồi cũng chỉ khi nhìn chiếc khăn tay mà cô thêu, y mới có biểu hiện đó.

Ngô Phàm nói chuyện với bà thêm một lúc nữa mới rời đi.

Chu Bích Dung tiễn y đến tận cổng biệt viện, nhìn bóng y khuất dần lòng bà chợt dâng lên một cỗ sợ hãi.

"Không! Nó là con ta, là con của ta!"

Những ngón tay cắm sâu vào da thịt. Gương mặt Chu Bích Dung trong thoáng chốc trở nên tái nhợt.

***

Tử Hành Cung.

Diệp Quân Tùng vừa nhận thư bồ câu.

Y đọc lướt qua mảnh giấy trên tay rồi vò nát nó. Y đứng lên, mở của bước ra ngoài, dặn dò một thủ hạ:

"Ngươi đi thông báo với các phân đường chủ, nhanh chóng tập trung ở đại sảnh, cung chủ vừa có lệnh."

Gã thủ hạ "dạ" một tiếng rõ to rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Diệp Quân Tùng nhìn sắc trời. Mấy hôm nay thời tiết không tốt lắm, hay có mưa phùn, y lại không phòng bị mà nghĩ đến nữ tử kia. Ngày đó, mỗi lần trời mưa lất phất, ả lại tìm y nói chuyện, ả nói "thà rằng đổ tuyết, còn trời lất phất thế này chỉ thấy cô đơn thôi." Năm đó ả mười bảy tuổi, màu áo đỏ rực giữa khung trời ảm đạm, như đốm lửa sưởi ấm trái tim côi cút của y.

Không biết bao lâu rồi, y đã không nhìn thấy nụ cười như gió xuân ấy. Từ khi nắm giữ Tử Hành Cung, ả dường như đã thay đổi, càng lúc càng khiến người khác khiếp sợ. Nam nhân gần gũi với ả nhiều bao nhiêu thì cũng có bấy nhiêu linh hồn tiêu tán.

Diệp Quân Tùng lắc đầu, cố xua đi hình ảnh của ả, càng không muốn nhớ đến cảnh ả cùng một nam nhân khác.

Y đóng cửa phòng, đi đến đại sảnh. Nét bi thương trên gương mặt đã biến mất, đôi mắt đen lại đong đầy những tia máu. Khi y đến nơi, bốn phân đường chủ còn lại đã có mặt. Bọn họ đều nhất loạt hành lễ với y:

"Diệp đường chủ!"

Y phất tay áo, nói:

"Mọi người ngồi cả đi. Hôm nay ta có chuyện cần thương lượng."

Bốn phân đường chủ nhất loạt an vị. Trịnh đường chủ lên tiếng:

"Diệp đường chủ, ta nghe thủ hạ báo lại, ngươi vừa nhận được lệnh của cung chủ?"

"Phải! Hiện tại cung chủ vẫn đang bế quang, không tiện sắp xếp nên ta thay người chủ trương mọi việc."

"Rốt cuộc, cung chủ muốn chúng ta làm gì?"

Một trong bốn người lại lên tiếng. Diệp Quân Tùng lạnh giọng, nói:

"Tập hợp nhân lực, chuẩn bị nghênh địch."