Chương 38: Khởi đầu thương ly (3)

Định Mệnh

Chương 38: Khởi đầu thương ly (3)

Thanh âm của Thẩm Ngạc Hoa vừa giận dữ, lại có cả mỉa mai nhưng giọng nói vẫn nhu hòa:

"Ngươi bây giờ đã đủ lông đủ cánh, muốn làm gì thì làm đúng không?"

"Cô cô, Nguyệt Như không dám."

Thẩm Nguyệt Như vội cúi đầu, người ngoài nhìn vào hẳn nghĩ cô đã hối lỗi nhưng Thẩm Ngạc Hoa lại trầm giọng, nét mặt trở nên nghiêm nghị, gắt:

"Nha đầu, đừng tưởng cô cô không biết con đang nghĩ gì. Ta nói cho con biết, ai con cũng có thể yêu nhưng nếu là hắn thì tuyệt đối không! Ta không ngăn cản con có tư tình nam nữ, nhưng nếu con có tình ý với hắn, ta thà để con xuống tóc chứ nhất định không bao giờ chấp thuận."

"Cô cô!"

Thẩm Nguyệt Như mắt ngấn lệ, thanh âm bi ai:

"Tại sao? Tám năm trước, cô cô ngăn cản con với Lôi Phong, năm năm qua lại không lúc nào ủng hộ con và Ngô đại ca. Thật ra là vì lý do gì kia chứ? Cô cô nói không ngăn cản con có tư tình nam nữ nhưng hai lần con động tâm, cô cô đều nhất quyết phản đối. Đây là tâm ý mà cô cô dành cho con sao?"

"Hỗn xược! Từ lúc nào ngươi dám lớn tiếng với ta?"

Thẩm Ngạc Hoa quát lớn, đôi tròng mắt đỏ lên vì tức giận. Dù trước đây bà luôn phản đối tình cảm của Thẩm Nguyệt Như và Lôi Phong, hay của cô và Ngô Phàm nhưng cô chưa bao giờ cãi lại. Cho dù có ý phản đối, cũng chỉ ngấm ngầm chịu đựng. Vậy mà chỉ mới một thời gian không gặp, cô đã có sự thay đổi lớn như vậy khiến Thẩm Ngạc Hoa không khỏi giật mình.

Thẩm Nguyệt Như biết mình vừa rồi cư xử có phần không phân tôn ti, liền lên tiếng:

"Cô cô, con không có ý gì khác. Chỉ mong cô cô hiểu cho con."

Bốp!

Dưới cái tát tai không chút nhân từ của Thẩm Ngạc Hoa, trên gò má Thẩm Nguyệt Như hằn rõ vết ngón tay đỏ lựng. Cô cắn răng chịu đau, bàn tay vô thức sờ lên chỗ đang bỏng rát, lòng tê tái. Hai mươi mấy năm qua, với cô, Thẩm Ngạc Hoa vừa là mẹ, vừa là sư phụ cũng là người thân duy nhất. Bà là người nuôi dưỡng cô nhưng cô cũng đủ trưởng thành để hiểu rõ, bà không hoàn toàn thương yêu cô như những gì bà đã từng nói.

Lời của Thẩm Ngạc Hoa vẫn bên tai cô:

"Ta nuôi dạy con hai mươi mấy năm qua chỉ đổi lại được những gì thôi sao? Con là người thân duy nhất của ta, lý nào ta lại hại con? Có những chuyện mắt thấy không đồng nghĩa với việc đó là sự thật. Ta cấm cản con cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Ta không muốn một ngày nào đó, con sẽ giống như ta, muốn rút chân cũng không còn kịp. Nguyệt Như, con phải tin ta, ta luôn suy nghĩ cho con càng không muốn con đánh mất hạnh phúc cả đời."

"Suy nghĩ cho con?"

Một giọt nước nóng hổi chảy từ khóe mắt, lăn dài trên gò má Thẩm Nguyệt Như. Ánh mắt nhìn của cô dành cho Thẩm Ngạc Hoa đong đầy oán trách, tủi hờn lẫn bi thương. Môi mỉm cười chua chát, lời nói của cô ôn nhuận mà nặng nề, như xát muối vào lòng bà ta:

"Nếu cô cô thật nghĩ cho con tại sao lại muốn con học võ? Nếu cô cô thật nghĩ cho con tại sao năm đó lại đưa con vào vị trí Thanh Long? Nếu thật nghĩ cho con tại sao luôn giao cho con những nhiệm vụ mà rõ ràng cô cô biết, con có thể mất mạng bất cứ lúc nào? Đây là cô cô thương yêu con sao? Là nghĩ cho con sao?"

Mỗi câu mỗi chữ cô thốt ra là một nhát dao cứa vào lòng Thẩm Ngạc Hoa. Bà ta muốn lên tiếng nhưng lại bị câu nói tiếp theo của cô chặn lại:

"Cô cô có biết điều con cần là gì không? Con không cần làm một nữ cường, không cần làm một Thanh Long sứ khiến người ta khiếp sợ, con chỉ muốn sống như bao nữ nhân bình thường, yêu người mình yêu mà không bị bất kì ai ngăn cản. Nhưng cô cô người xem." Thẩm Nghuyệt Như run rẩy đưa bàn tay mình lên, ánh mắt kinh sợ nhìn vào đó, giọng nói đã không còn giữ được bình tĩnh. – "Đôi bàn tay này, đôi bàn tay này nhuộm đầy máu, mùi tanh của nó dù con cố gột rửa cũng không cách gì sạch sẽ được. Cô cô có biết, mỗi đêm con đều gặp ác mộng hay không? Những người đã chết dưới tay con, bọn họ lúc nào cũng trừng mắt, dùng đôi bàn tay thâm tím đầy những máu muốn kéo con theo. Con đã khổ sở chống chọi như thế nào người có biết không? Người có biết không?"

Thẩm Nguyệt Như hét lên như điên dại, dùng ánh mắt đau đớn, hoang mang, sợ hãi quét qua người Thẩm Ngạc Hoa rồi quay đầu bỏ chạy ra ngoài.

"Nguyệt Như! Nguyệt Như!"

Thẩm Ngạc Hoa gọi tên cô. Thanh âm vừa kinh ngạc, vừa lo lắng, mang cả chút sợ hãi mơ hồ. Nhưng rốt cuộc, bà chỉ biết đứng chôn chân nhìn bóng cô mất hút sau cánh cửa. Ngực bà như có tảng đá ngàn cân đè nặng, hít thở thật khó khăn.

Thẩm Nguyệt Như không biết mình nên đi đâu. Cô cứ chạy mãi, bỏ mặc những ánh mắt soi mói của bọn thủ hạ. Hiện tại cô không nuốn quan tâm điều gì cả, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, một nơi thuộc về cô. Bàn tay đưa lên gạt vội những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống, cô hoảng loạn như một kẻ điên. Cho đến khi bước chân lọt vào khu rừng rậm, rời xa những dãy nhà xa hoa nhưng lạnh lẽo kia cô vẫn không tìm được nơi cô muốn tìm.

Xa xa, thấp thoáng mái ngói đỏ tươi của khu biệt viện. Nơi cấm kị đó, cô chưa từng một lần đặt chân đến.

Cô khóc thành tiếng rồi lại cười.

Hết cười lại khóc. Lần đầu tiên trong đời cô khóc nhiều đến như thế. Cô co người lại, tay ôm siết lấy bờ vai đang run rẩy. Từng chút, từng chút cảm nhận sự cô độc đáng sợ xâm chiếm lấy bản thân. Nơi này không thuộc về cô, người thân duy nhất cũng không hiểu cô. Tất cả thủ hạ dưới tay khiếp sợ cô, không ai dám đến gần. Người có thể gần kề, kẻ không thật lòng, kẻ lạnh tâm. Ngay cả một người để bầu bạn cũng không có. Rừng núi bạt ngàn, chim muôn có bạn chỉ riêng cô sống với cõi lòng cô tịch. Cô cũng cần yêu và cũng muốn được yêu thương, cũng cần có một chỗ dựa để khi tuyệt vọng nhất vẫn có thể tìm thấy lối về.

Nhưng không, cô chỉ có một mình cùng những giọt nước mắt.

"Cha, mẹ. Nguyệt Như sắp chịu không nổi rồi."

***

"Ngươi không được vào đó!"

Một nam nhân tầm hơn hai mươi một chút đứng chặn trước mặt Tiêu Chí Vĩnh. Mi tâm y hơi động, lướt nhãn quang nhìn hắn. Chân mày đen nhánh, môi mỏng hồng đào, một thân huỳnh y tao nhã. Mái tóc dài được buộc gọn bởi một dải lụa cùng màu với y phục. Sống mũi thẳng tấp, nước da trắng hồng. "Nam sinh nữ tướng" nhưng không hề mất đi khí khái nam nhi vốn có. Hắn là Tô Chấn Phong, một trong tứ long hộ pháp.

Tô Chấn Phong cũng nhìn y một lượt rồi tiếp lời:

"Hẳn ngươi là người vừa theo Bạch Long sứ và Thanh Long sứ đến đây. Chắc ngươi cũng không biết đây là cấm địa của Thiên Long Giáo! Ngươi mau quay về đi. Còn nữa, đừng đi lại lung tung. Nếu không bản thân chết như thế nào cũng không biết."

Mục quang Tiêu Chí Vĩnh dời về phía sau lưng hắn. Đáy mắt thấp thoáng lo âu. Đây là cấm địa, y không thể vào nhưng… Y nhớ lại cảnh Thẩm Nguyệt Như bỏ chạy không suy nghĩ, ngay cả khi va vào Bạch Y Vũ cũng không hề quay đầu lại. Y chưa bao giờ thấy cô như thế. Y vội vã đuổi theo nhưng vì không quen đường lối nơi đây, y phải mất một lúc mới đuổi kịp cô. Chỉ là, hiện tại dù muốn nhưng không có cách nào bước qua được kẻ đang đứng trước mặt.

Y không muốn vừa đến nơi đã gây sự chú ý nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên, hai bàn tay y nắm chặt. Tô Chấn Phong nhanh chóng nhìn ra biểu hiện của y, hắn nghiêm giọng:

"Ngươi tốt nhất đừng làm càn. Nếu không đám người các ngươi dù có ai đứng phía sau cũng không bảo vệ nổi các ngươi đâu."

"Để hắn đi đi."

Thanh âm lãnh đạm vang lên từ xa khiến Tô Chấn Phong có chút giật mình. Tiêu Chí Vĩnh cũng đưa mắt nhìn người vừa đi đến.

Ngô Phàm đã thay y phục, màu áo trúc xanh khiến y trông thật tràn đầy sức sống. Vẻ ngoài của y vốn ưa nhìn nay lại ưu nhã thêm mấy phần. Y tiến về phía Tiêu Chí Vĩnh, không chút biểu cảm trên nét mặt nhưng ánh mắt như có ý khích lệ, nói:

"Đi đi."

"Bạch Long sứ!" Tô Chấn Phong cả kinh, muốn lên tiếng ngăn cản.

"Đi về phía Tây khoảng hai dặm."

Ngô Phàm nói nhỏ chỉ đủ cho y và Tiêu Chí Vĩnh nghe thấy. Lúc này, Tiêu Chí Vĩnh không còn nghĩ ngợi gì nhiều, y vừa nghe xong liền rảo bước thật nhanh đi vào vùng cấm địa.

Tô Chấn Phong há hốc miệng, muốn ngăn y nhưng lại có phần kiêng kị Ngô Phàm. Y lớn tiếng:

"Bạch Long sứ, ngươi không sợ giáo chủ trách phạt hay sao?"

"Có trách phạt cũng là ta chịu, ngươi không cần khẩn trương."

Ngô Phàm hờ hững nói rồi cũng trở bước đi vào trong. Tô Chấn Phong mặt đem lại, biểu thị vô cùng tức tối. Ánh mắt chứa tia sát khí nhìn theo Ngô Phàm. Ngô Phàm cảm nhận được điều đó nhưng y không quan tâm. Bởi y biết, trừ phi y chết, nếu không dù muốn, ai cũng đừng mong ngồi vào vị trí đứng đầu tứ long này.

Tiêu Chú Vĩnh theo hướng Ngô Phàm chỉ điểm mà đi, mất hơn một khắc tìm kiếm y cuối cùng cũng nhìn thấy người cần tìm.

Trên phiến đá dưới tàn cây cổ thụ, Thẩm Nguyệt Như ngồi đó, gục mặt giữa hai đầu gối, đôi vai run rẩy. Thanh âm rưng rức thoát ra từ cổ họng cô khiến y không thoải mái. Y toan bước đến rồi đột nhiên dừng lại. Y nhìn cô một lúc, lặng lẽ tựa lưng vào một thân cây gần đó. Có lẽ, để cô khóc một lần cho thoải mái cũng tốt. Không phải lúc nào sự an ủi cũng có tác dụng, nói không chừng nếu y quấy rối cô vào lúc này càng khiến cô thêm khó chịu.

Tiêu Chí Vĩnh ánh mắt đầy xót xa nhìn Thẩm Nguyệt Như. Từ sau lần y hỏi cô câu hỏi ấy, khoảng cách giữa cô và y dường như càng xa. Thời gian qua gần như cô và y không nói chuyện. Cô thường xuyên tránh mặt hoặc lờ đi sự tồn tại của y. Lắm lúc y bắt gặp cô nhìn Ngô Phàm từ xa nhưng ánh mắt lại như tồn tại một người khác. Nói đau lòng thì không hẳn, vì đến bây giờ trong lòng y, Bạch Y Vũ vẫn luôn tồn tại, nhưng thật sự tâm trạng y không được thoải mái khi nhìn thấy cô như vậy. Y không dám khẳn định thứ tình cảm mình dành cho cô là gì, chỉ biết cảm giác lúc bên cô thật dễ chịu. Có lẽ do cùng chung cảnh ngộ, cùng đơn phương yêu một người cũng có thể là điều gì đó khác hẳn. Chỉ là ở bên cô, y luôn muốn cùng cô chia sẻ. Cũng chỉ khi đứng trước mặt cô y mới thật sự là y, chưa từng che dấu cảm xúc của mình.

Không gian vắng lặng, tiếng côn trùng, tiếng chim hót đâu đó hòa cùng tiếng gió như khúc nhạc dịu dàng vỗ về những tâm hồn bị tổn thương. Mặt trời lên cao, ánh mắt thâm trầm đầy phức tạp của Tiêu Chí Vĩnh vẫn không rời khỏi thân ảnh của Thẩm Nguyệt Như. Cô biết y đến từ lâu nhưng vẫn mặc kệ. Cô không ngẩn đầu lên chỉ vì không muốn y nhìn thấy những giọt nước mắt thương tâm của bản thân, không muốn y thương hại. Cô thật sự rất sợ hãi, thứ tình cảm không rõ ràng của quá khứ lẫn hiện tại dày xéo cô, khiến cô bất lực, đau đớn, muốn buông xuôi tất cả.

Phải! Nếu không yêu, không hận, cô nhất định sẽ chẳng đau khổ như bây giờ.

***

Ngô Phàm đi vào biệt viện. Ở Thiên Long Giáo, ngoài Thẩm Ngạc Hoa và mấy bọn thủ hạ thân tín mà bà ta sắp xếp trông coi nơi này, chỉ duy nhất một mình y được bước vào bên trong.

Một gã thủ hạ ra mở cửa, nhìn thấy y vội chấp tay xá:

"Thiếu gia."

"Lại là ngươi!"

Nét mặt khiến người khác không phán đoán được y đang nghĩ gì nhưng ngữ khí thoát ra mang đầy vẻ chán ghét. Gã thủ hạ hơi nhếch môi, lại cúi đầu, nói:

"Thiếu gia, ngay từ đầu thuộc hạ đã ở bên cạnh người. Người cũng nên chấp nhận thuộc hạ."

Ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, y không nói thêm lời nào, tiếp tục đi vào bên trong biệt viện. Gã thủ hạ cũng tiếp tục công việc đang dang dở, không làm phiền y.

Dãy hành lang vắng lặng, thỉnh thoảng lại có một hai nha hoàn đi ngang. Bọn họ hành lễ, y không đáp lời, bước nhanh về dãy nhà phía đông.

Đã một thời gian dài không gặp, y thật sự rất nôn nóng, lần này quay về, y quyết định đưa người đó rời khỏi đây.

Bước chân Ngô Phàm dừng trước cánh cửa phòng thân thuộc. Hai mươi sáu năm, thứ mùi thảo dược dễ chịu vẫn không thay đổi, dù đứng bên ngoài cửa, y vẫn ngửi thấy được. Một cảm giác yên bình len vào lòng y như làn khói lam chiều, nhẹ nhàng quấn quýt. Y hít lấy một hơi dài, cánh tay đưa lên toan gõ cửa.

Cạch.

Bàn tay y dừng lại giữa không trung.

Cánh cửa phòng bật mở trước khi y kịp gõ. Người thiếu phụ đứng bên trong ngây người trông chốc lát. Mục quang từ ngạc nhiên nhanh chóng ánh lên tia nhìn ấm áp, vui mừng. Quanh vòng mắt, một tầng nước trong vắt xuất hiện.

Ngô Phàm vừa nhìn thấy thiếu phụ, nét mặt hờ hững vừa rồi cũng biến mất. Ánh mắt dịu dàng, xen lẫn hạnh phúc, tiến tới một bước, vòng tay ôm lấy người thiếu phụ, ân cần gọi một tiếng:

"Mẹ."