Chương 37: Khởi đầu thương ly (2)

Định Mệnh

Chương 37: Khởi đầu thương ly (2)

Ở đúng thời gian, gặp gỡ đúng người là một đời hạnh phúc.

Đoàn người của Thiên Long Giáo khởi hành từ dịch quán, đi mất hơn một tháng, cuối cùng cũng đến địa phận của tổng giáo. Tiết trời đã lạnh hơn bởi những cơn mưa phùn. Những hàng cây phong rụng lá, trơ lại những thân cành khẳng khiu báo hiệu cho một mùa đông sắp đến.

Trước đó Ngô Phàm đã cho bồ câu đưa thư về, nên khi cả đoàn vừa đi đến chân núi đã có người ngựa ra đón. Người dẫn đầu chính là Hắc Long sứ - Âu Thế Minh. Y vừa nhìn thấy đoàn người từ xa thì ra hiệu cho toàn bộ thủ hạ đứng yên tại chỗ, bản thân thì thúc ngựa, đến trước mặt Ngô Phàm và Thẩm Nguyệt Như. Sau một hồi đảo mắt nhìn xung quanh, y chấp tay hướng hai người nói:

"Ngô huynh, Thẩm muội, chuyến đi lần này hai người vất vả rồi."

"Cũng nhờ hồng phúc của giáo chủ, ta và Ngô đại ca đều bình an trở về." Thẩm Nguyệt Như mỉm cười đáp lại.

Ngô Phàm trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, cứ như việc Âu Thế Minh có đến hay không cũng không quan trọng đối với y. Y lướt mục quang thanh lạnh lên người Âu Thế Minh, không nói nhưng lại khiến hắn chột dạ.

"Ngô huynh…"

Ngô Phàm nhìn xoáy vào mắt hắn, khiến hắn có phần không thoải mái, vội thay đổi cách xưng hô.

"Bạch Long sứ! Giáo chủ đang đợi."

Ngô Phàm một lần nữa không nói gì, thúc ngựa đi tiếp. Thẩm Nguyệt Như cũng giục ngựa theo phía sau, nói với Âu Thế Minh:

"Huynh giúp ta sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ. Lát nữa sau khi gặp giáo chủ, ta sẽ đưa họ đến đó."

Âu Thế Minh gật đầu, không nói thêm gì, phất tay ra hiệu cho thủ hạ quay trở về tổng giáo. Y không quên đánh mắt thêm lần nữa quan sát những người đi cùng hai người họ. Mục quang lướt qua nam nhân vận y phục màu thiên thanh, nét trầm ổn của hắn làm y không khỏi có phần khâm phục. Thiên Long Giáo là nơi long đàn hổ huyệt nhưng hắn từ lúc đến đây một thoáng lo âu cũng không hề lộ ra. Lần lượt đảo qua Bạch Y Vũ, Kim Thiền, Kiến Lâm cho đến khi nhìn thấy Tịnh Trúc, hắn mới dừng lại. Dưới ánh nắng của buổi sớm mai, gương mặt cô lọt vào mắt hắn. Một thân thanh y nhã nhặn, gương mặt thanh tú, thuần khiết, đáy mắt như nước hồ trong veo không một chút sóng, làn gió nhẹ mơn man, trượt trên mái tóc suôn dập dềnh như dòng suối. Tất cả khiến hắn một phen ngây người không cách gì thu lại tia nhìn si ngốc.

Hắn, lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như thế.

Hắn, lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử nhưng tâm không hề gợn chút dục vọng chiếm hữu.

Hắn, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng khi bắt gặp ánh mắt của một người khác giới.

Âu Thế Minh vội vàng thu lại ánh nhìn, thúc ngựa đi nhanh về phía trước. Không ai nhìn ra vẻ rối loạn trông chốc lát của y, trừ một người.

Đoạn đường từ chân núi lên đến cổng Thiên Long Giáo không dài nhưng suốt đoạn đường không một ai lên tiếng. Chỉ có tiếng vó ngựa gõ lộp cộp xuống con đừng đất đầy sỏi.

Tiêu Chí Vĩnh ngồi trên lưng ngựa, mục quang cũng nhanh chóng thu lại địa hình cùng vị trí những nơi vừa đi qua. Mi tâm y hơi nhíu lại, y phát hiện cả quãng đường tuy ngắn nhưng số thủ hạ ẩn mình giám sát không phải là ít. Lòng y có chút rối loạn, một khi đã bước vào đây, nếu muốn rời khỏi e là không dễ. Nhưng hiện tại bọn họ lại không có sự lựa chọn tốt hơn. Trước mắt Tử Hành Cung truy đuổi gắt gao. Trong thời gian hơn một tháng, bọn họ đã bị tập kích không ít lần, nếu không có người của Thiên Long Giáo, chỉ sợ bọn họ khó mà an toàn đến tận bây giờ. Y chỉ không hiểu, dù có đắc tội với Tử Hành Cung đi chăng nữa, chúng cũng đã xuống tay thiêu rụi Bạch gia, số người chết không hề ít, tại sao lại muốn đuổi cùng giết tận như vậy? Rốt cuộc lần đó, ả cung chủ có mưu đồ gì khi viết mảnh giấy ấy? Y nghĩ rồi đưa mắt nhìn Bạch Y Vũ, thầm nói:

"Thật ra, Tiểu Vũ có bí mật gì không thể nói cho ai biết?"

Lúc gần đến cổng chính vào Thiên Long Giáo, Thẩm Nguyệt Như đi phía trước, quay đầu nhìn phía sau, vô tình nhìn thấy Tiêu Chí Vĩnh đang đăm đăm nhìn Bạch Y Vũ. Mục quang của cô tối lại, nét mặt sa sầm, những lời muốn nói với y trước khi vào trong bay biến. Cô hít một luồng khí, lên tiếng:

"Hắc Long sứ, ta và Bạch Long sứ đến diện kiến giáo chủ trước. Những người này huynh thay ta sắp xếp nơi nghỉ ngơi, ta sẽ cho người đến đưa bọn họ gặp giáo chủ."

Âu Thế Minh không phản đối, gật đầu, nói:

"Được! Hai người cứ đi trước đi."

Nói xong, y quay đầu ra hiệu cho những người khác dừng ngựa, lớn tiếng:

"Mọi người xuống ngựa ở đây, sau đó theo ta."

Mấy người Tiêu Chí Vĩnh liền sau đó xuống ngựa theo lời Âu Thế Minh. Lập tức có mấy thủ hạ đến dắt ngựa đi. Ngô Phàm vẫn không hề lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Bạch Y Vũ một chút rồi cùng Thẩm Nguyệt Như rời đi. Bạch Y Vũ cảm nhận được lời của y, một tay đỡ lấy Bạch Gia Hào đến gần Tiêu Chí Vĩnh, nhỏ giọng:

"Yên tâm, Ngô Phàm đã có sắp xếp, chúng ta đi thôi."

"Tỷ tỷ, Chí Vĩnh ca ca, đây không phải nơi có thể tự do ra vào. Hai người đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Kim Thiền bấy giờ mới nêu câu hỏi, trong ngữ khí không giấu được lo lắng cùng bất an. Như cá gặp nước, Kiến Lâm cũng vội nói theo:

"Phải đó! Ta thấy hay là chúng ta nghĩ đối sách khác được không? Nơi này đâu đâu cũng ngửi thấy mùi sát khí, cây cối xanh tươi, ánh nắng chan hòa nhưng sống lưng ta cứ nổi gai."

"Khi chúng ta đi theo bọn họ thì đã không còn đường để lui. Nếu bây giờ chúng ta bỏ đi, thì không những Tử Hành Cung mà ngay cả Thiên Long Giáo cũng sẽ không bỏ qua. Muội nên biết, ban đầu là do chúng ta bắt tay với Tử Hành Cung. Chuyện đã đến nước này, chúng ta cứ tạm thời ở lại đây trước, dù sao chúng ta vẫn có người bên trong hỗ trợ, tùy tình hình mà ứng biến thôi."

Một lời của Tiêu Chí Vĩnh khiến Kiến Lâm và Kim Thiền đều không thể phản bác, hơn nữa ánh mắt cũng tự nhiên mà lướt qua người Bạch Gia Hào. Sắc mặt ông vốn đã không tốt nay còn khó coi hơn. Biết mình vừa chạm vào nỗi đau của Bạch Gia Hào nhưng Tiêu Chí Vĩnh cũng không còn cách nào khác. Giá như ngay từ đầu ông chịu nghe theo can gián của y, tình cảnh hôm nay chắc đã không xảy ra. Y thật sự rất muốn biết, người mà ông cần tìm thật ra là ai? Khiến cho ông, một người chưa từng qua lại với giang hồ lại bất chấp tất cả dấn thân vào.

"Mọi người yên tâm, theo tôi thấy, giáo chủ cũng là người nói lý lẽ. Chỉ cần chúng ta có thành ý, nhất định bà ấy sẽ không gây khó dễ."

Lời của Tịnh Trúc khiến mọi người, ngoại trừ Bạch Y Vũ ra đều kinh ngạc. Vốn trước đó cùng Thẩm Nguyệt Như nói chuyện, trong lòng Tiêu Chí Vĩnh tuy không có chứng cứ nhưng vẫn đề phòng, y hơi nhíu mày, hỏi:

"Cô nương đã từng dặp qua giáo chủ của Thiên Long Giáo?"

"Tôi từng gặp bà ấy, dù sao biểu ca cũng là Bạch Long sứ, chúng tôi quen biết đã tám năm nay, muốn bà ấy không biết không phải chuyện dễ dàng gì."

Tiêu Chí Vĩnh lại một lần nữa cau mày. Rõ ràng trong câu nói của cô có điều gì đó bất ổn nhưng là gì, y nhất thời không thể nhận ra.

Âu Thế Minh chờ đợi đã không kiên nhẫn, giọng nói có phần gay gắt:

"Các người muốn nói chuyện thì để lát nữa đi. Ta còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, không có đủ thời gian để dây dưa với các người đâu."

"Xin lỗi, chúng tôi làm phiền rồi."

Tịnh Trúc nhanh miệng đáp lại Âu Thế Minh, bỏ tất cả mọi bàn bạc của mọi người sang một bên. Kim Thiền vốn không thích cô, nay lại càng khó chịu nhưng vì đây không phải là Bạch gia cũng không phải nhà mình nên cô không muốn gây chuyện thị phi.

Âu Thế Minh bị nụ cười như hoa xuân của Tịnh Trúc làm cho hóa đá. Mất một lúc sau, hắn mới hoàn hồn, bối rối dẫn đường

***

Ngay khi Ngô Phàm và Thẩm Nguyệt Như về đến cổng chính, bọn thủ hạ đã nhanh chóng báo lại với Thẩm Ngạc Hoa, vì thế khi hai người đi đến đại sảnh thì bà ta đã ở đó. Hai người nhanh chóng hành lễ:

"Bạch Long sứ."

"Thanh Long sứ."

"Tham kiến giáo chủ."

Thẩm Ngạc Hoa đưa chén trà trên tay cho một gã thủ hạ, không nhanh không chậm, cũng không thể hiện bất cứ điều gì trên gương mặt, nói:

"Các ngươi theo lệnh ta xuống núi. Rốt cuộc, ‘thành sự không có bại sự thì có thừa.’ Các ngươi nên giải thích thế nào đây?"

Thanh âm lãnh đạm, vẻ mặt không chút biến, Ngô Phàm đáp:

"Lần này là do thuộc hạ sơ suất nên mới khiến Thiên Long Giáo tổn thất. Mong giáo chủ trách phạt."

Thẩm Ngạc Hoa hừ lạnh. Lại nói:

"Có thu thập được gì?"

"Tình hình Tử Hành Cung bên ngoài khá ổn định, nhân lực cũng không hề kém chúng ta. Hơn nữa hành tung của ả cung chủ lại bí hiểm, bọn thuộc hạ giao đấu với ả, cũng không nhìn được mặt nhưng…"

Ngô Phàm bỏ lửng câu nói khiến Thẩm Ngạc Hoa có chút lo lắng. Bà hỏi:

"Tại sao lại không nói tiếp?"

Ngô Phàm dường như muốn khiêu khích Thẩm Ngạc Hoa, lại lần nữa nói không tròn câu:

"Nhưng… Thuộc hạ không dám nói."

"Bạch Long sứ, ngươi hẳn là người hiểu ta nhất mới phải? Nói!"

"Thuộc hạ to gan, công phu của ả so với giáo chủ e là chỉ có hơn chứ không kém."

Thẩm Ngạc Hoa im lặng.

Gần một khắc trôi qua bà ta vẫn không có động tĩnh gì, cũng không hề lên tiếng.

Thẩm Nguyệt Như lo lắng, cô đánh mắt nhìn Ngô Phàm, dường như y đang cười lại như không phải.

"Các ngươi lui ra đi. Thanh Long sứ, ngươi đến phòng ta."

"Khởi bẩm giáo chủ, những người đi theo bọn thuộc hạ…"

Không để Thẩm Nguyệt Như nói hết câu, Thẩm Ngạc Hoa đã cướp lời:

"Lúc này, ta chưa muốn gặp bọn chúng. Dù sao chúng cũng chỉ là lũ người chạy nạn. Khi cần thiết, ta sẽ cho người gọi."

Ngừng một chút, bà ta nói tiếp:

"Ngô Phàm, ngươi đến đó đi."

Đáy mắt Ngô Phàm thoáng xao động nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất. Y trầm giọng, đáp:

"Thuộc hạ cáo lui."

Y vội vàng trở ra ngoài, Thẩm Nguyệt Như có chút lo lắng nhìn theo bóng y. Là y lo cho Bạch Y Vũ sao? Cũng phải, đây là Thiên Long Giáo, y có gấp gáp cũng là lẽ thường.

Thẩm Ngạc Hoa khẽ chớp mi, giọng trầm trầm:

"Nguyệt Như!"

Thẩm Nguyệt Như giật mình thu lại ánh mắt, vẻ mặt không giấu được bối rối. Nghe thấy hai tiếng "Nguyệt Như" thoát ra từ cửa miệng của Thẩm Ngạc Hoa, cô cảm thấy không khí căng thẳng vừa rồi như dịu đi vài phần. Cô nhỏ giọng:

"Cô cô."

"Ngươi vẫn chưa từ bỏ hay sao? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Tuyệt đối không được có tình cảm với hắn."

Thẩm Nguyệt Như nhận ra sựu răn đe của Thẩm Ngạc Hoa trong câu nói. Nhưng cô lờ đi, nếu bà ta đã ngăn cản một lần thì không chắc sẽ không có lần sau. Từ nhỏ cô đã luôn nghe lời Thẩm Ngạc Hoa, mọi thứ đều do bà ta sắp xếp nhưng nếu cả chuyện tình cảm của bản thân cũng bị khống chế, cô thật chẳng cam tâm. Cô vẫn nhỏ giọng nhưng không có ý tuân theo lời Thẩm ngạc Hoa:

"Cô cô, chuyện tình cảm xin người để con tự lựa chọn. Con không muốn cô cô hay bất kì ai áp đặt."

"Giỏi lắm!"