Chương 36: Khởi đầu thương ly (1)

Định Mệnh

Chương 36: Khởi đầu thương ly (1)

Diệp Quân Tùng trở về phân đường, mỗi khi cung chủ vắng mặt, mọi chuyện lớn nhỏ thường đều do hắn đứng ra thay ả xử lý. Tuy những đường chủ còn lại không thật sự phục tùng nhưng không thể không theo. Không những vì phân lượng của y trong lòng ả cung chủ mà còn bởi y hành sự trước sau đều chu toàn, bọn họ muốn khai trừ y, gần như không có cơ hội.

Mấy phân đường chủ được triệu tập, sau một hồi sắp xếp đều nhanh chóng theo sự điều động nhân lực của Diệp Quân Tùng. Lần này chỉ là việc xử lý Bạch gia nên y không cần đích thân ra tay, nếu đã không cần mạng của cha con họ, đặc biệt là mạng của Tiêu Chí Vĩnh, y không nhất thiết phải ra mặt. Đứng bên ngoài quan sát không phải không có cái lợi. Hẳn ả cung chủ đã có dự tính riêng, y chỉ việc theo đó mà chấp hành.

Hai hôm sau, Bạch gia chìm trong biển lửa.

Lửa cháy nghi ngút, đỏ rực một góc trời.

Dù đã có phòng bị nhưng nhân lực đôi bên quá tương phản, toàn bộ thủ hạ mà Thẩm Nguyệt Như để lại cho Bạch gia đều không một ai sống sót. Dù Bạch Gia Hào đã sớm cho nhiều gia nhân trở về quê nhưng số ở lại chỉ trong một đêm gần như bị giết sạch, vài người may mắn thoát khỏi tay của Diêm Vương.

Một Bạch gia hưng thịnh.

Một Bạch gia đầy ấp tiếng cười.

Một Bạch gia với hoa viên xinh đẹp, những dãy hành lang gấp khúc bằng gỗ quý, chỉ trong một đêm, trở thành đống tro tàn.

Xác người la liệt, mùi máu, mùi khói lan đi trong không khí, vương vít nơi đầu mũi khiến người người khó chịu. Nắng lên cao nhưng chỉ thấy màu khói lam tang thương bao trùm lên tất cả. Bọn họ đều đã là xác không hồn, một tiếng kêu, một tiêng than cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng nổ lách tách của những tàn lửa còn xót lại.

Bạch Y Vũ đứng chôn chân.

Bạch Gia Hào khóe mắt đau xót.

Mọi thứ đã không còn.

Tiêu Chí Vĩnh nhìn cục diện trước mắt, bất đắc dĩ phải đưa toàn bộ những người còn lại đến dịch quán của Thiên Long Giáo. Y hy vọng tạm thời sẽ không bị bọn người Tử Hành Cung truy đuổi.

Vì chỉ vừa khởi hành trở về trước khi Bạch gia xảy ra chuyện hơn nửa ngày nên khi nhận được thư bồ câu mà thủ hạ đưa đến, cả Thẩm Nguyệt Như và Ngô Phàm đều quyết định để đoàn người dừng chân nghỉ ngơi. Riêng hai người bọn họ thì nhanh chóng quay trở về dịch quán.

Ngựa vừa dừng trước cổng, Ngô Phàm đã vội sắp xếp:

"Thẩm muội, nơi này cách xa tổng giáo, muội nhanh chóng cùng Tiêu Chí Vĩnh thu xếp cho mấy gia nhân còn sống, ta sẽ đến gặp Bạch Gia Hào một chuyến, ông ta vốn không ưa gì Thiên Long Giáo chúng ta, e là không muốn đi cùng."

Thẩm Nguyệt Như gật đầu tán thành, nói:

"Dù sao ông ta cũng còn Bạch Y Vũ và những người khác cần được bảo vệ. Cân nhắc lợi hại trong đó, muội nghĩ ông ta cũng không đến nỗi quá cố chấp. Muội đi gặp Chí Vĩnh, huynh đi tìm Bạch Y Vũ đi."

Hai người chia nhau, mỗi người một công việc. Thẩm Nguyệt Như chẳng mấy khó khăn để tìm thấy Tiêu Chí Vĩnh. Y dù biết thủ hạ của cô sẽ báo tin đi nhưng cô đột nhiên trở về khiến y vừa bất ngờ, vừa có chút vui mừng. Cô nói:

"Đi với bọn ta, các người sẽ được an toàn."

"Trước nay, chúng ta không cùng giang hồ qua lại, e…"

"Ngươi có thật muốn ở bên cạnh ta?"

Thẩm Nguyệt Như nêu câu hỏi nằm ngoài vấn đề khiến Tiêu Chí Vĩnh nhất thời không biết phải trả lời cô như thế nào. Thẩm Nguyệt Như chăm chú nhìn y, biểu hiện trên nét mặt y làm cô thất vọng, cô cụp mắt, nói:

"Được rồi, coi như ta chưa từng nói gì."

Nói xong cô quay lưng, vừa bước được vài bước thì thanh âm của Tiêu Chí Vĩnh làm cô khựng người.

"Khi nhìn thấy cô trở lại, ta đã quyết định sẽ đi cùng cô."

Y tiến đến, nắm lấy tay cô kéo cô đi về phía phòng của Bạch Gia Hào.

Đến ngưỡng cửa thì y nhanh tay kéo Thẩm Nguyệt Như về phía mình, tránh được thứ vừa từ trong phòng không cánh mà nay ra ngoài.

"Không sao chứ?"

"Không sao."

Hai câu đối thoại ngắn ngủi nhưng đủ để thấy sự quan tâm của y đối với Thẩm Nguyệt Như không đơn thuần chỉ là một chút say nắng. Hai người nhìn nhau rồi cùng bước vào bên trong. Tiếng Bạch Gia Hào như sấm nổ bên tai:

"Ta đã nói là ta không đi. Nếu không vì các ngươi thì Bạch gia đâu ra nông nỗi như ngày hôm nay."

"Bạch lão gia, dù ông không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho những khác chứ?"

"Ngô Phàm, ông ấy là cha muội."

Bạch Y Vũ lên tiếng khi nghe thấy lời lẽ của Ngô Phàm có chút mỉa mai, nhưng y phớt lờ lời của cô. Khóe môi không vì thế mà mất đi nụ cười giễu cợt.

"Bạch Gia Hào, ta nói cho ông biết. Ta tôn trọng ông là trưởng bối nên mới cung kính với ông không có nghĩa là đồng tình với tất cả những gì ông làm, cũng như lời nói của ông."

"Ngô Phàm!"

"Muội nên im lặng đi thì tốt hơn, Bạch Y Vũ!"

Ngữ khí có phần nặng nề của Ngô Phàm làm Bạch Y Vũ cứng lưỡi, chỉ có thể đăm đăm nhìn y mà không nói thêm được lời nào.

"Ông nói vì chúng tôi? Tại sao không nghĩ là ai khởi đầu mọi chuyện hôm nay? Sự đối địch của Thiên Long Giáo và Tử Hành Cung không phải chỉ mới bắt đầu ngày một ngày hai, bản thân ông cũng rõ hơn ai những hệ lụy ở bên trong nhưng vẫn cố tình lờ đi. Rốt cuộc ông là vì cái gì? Lợi nhuận? Đương nhiên không phải, vì công việc làm ăn của ông vốn rất phát đạt, không nhất thiết phải cùng người giang hồ bọn ta giao thương. Hay ông muốn có một chỗ dựa? Không đúng! Bạch gia cho dù đứng về phía nào cũng sẽ trở thành mục tiêu của phía còn lại. Hôm nay đã đến bước đường này, ông còn có lựa chọn? Ông tự đề cao bản thân quá rồi!"

Y từ tốn nói tiếp, ngữ điệu ôn hòa nhưng lại khiến Bạch Gia Hào á khẩu, một lời cũng không nói ra được. Vì nếu nói ra, bí mật ông cất giữ hơn hai mươi năm qua sẽ phơi bày ra ánh sáng.

Ánh mắt ông lấp đầy giận dữ, dán chặt lên kẻ đang đứng trước mặt mình. Cơ thể có chút run lên vì giận, Bạch Gia Hào siết chặt hai bàn tay mới không đứng phắt lên, giáng cho kẻ đó một bạt tai.

Ngô Phàm dùng đôi mắt hờ hững nhìn Bạch Gia Hào, nụ cười nửa miệng vẫn còn nguyên trên môi. Nhìn biểu hiện của ông, y biết y đã thắng. Con ngươi hơi động, y nhìn lướt qua người Bạch Y Vũ, lại nhìn Thẩm Nguyệt Như cùng Tiêu Chí Vĩnh từ lúc bước vào vẫn im lặng, tắt hẳn nụ cười, quay lưng đi về phía cửa. Y lạnh giọng:

"Chuẩn bị lên đường."

Thân ảnh của y vừa khuất sau cánh cửa, Bạch Y Vũ vội đến bên cạnh Bạch Gia Hào, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng ông. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự giận dữ, bất lực trong đôi mắt ông, bàn tay cô tìm tay ông siết nhẹ.

"Cha."

Bạch Gia Hào nghe tiếng cô gọi, lửa giận chợt nguôi ngoai đi nhiều. Ông nhìn cô cười khổ:

"Vũ nhi, hắn… không tệ."

"Cha." Ánh mắt Bạch Y Vũ tràn ngập ý cười nhìn ông.

"Nhưng sau này, con cách xa hắn bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."

Câu nói của ông như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cô. Một tia đau khổ hiển hiện trong mắt cô, Bạch Gia Hào nhận ra điều đó nhưng ông xem như không nhìn thấy, xua tay nói:

"Vĩnh nhi, con đưa Vũ nhi ra ngoài thu xếp một chút, chúng ta nhanh chóng khởi hành."

Tiêu Chí Vĩnh thở phào, sự cố chấp của Bạch Gia Hào, y là người hiểu hơn ai hết. Chính vì thế trong giới thương nhân, địa vị của ông không hề nhỏ. Một khi ông đã quyết định, thì không lay chuyển được, y còn đang lo lắng không biết phải thuyết phục ông bằng cách nào nhưng không ngờ Ngô Phàm chỉ dùng thái độ từ tốn, lại có thể khiến ông dù tức giận, dù không cam tâm cũng phải bằng lòng.

"Dạ, thúc thúc."

Y nhìn Bạch Y Vũ dịu giọng:

"Tiểu Vũ, chúng ta đi. Để thúc thúc nghỉ ngơi một chút. Lát nữa chúng ta quay lại đón người."

Bạch Y Vũ không nỡ nhưng cái xua tay lần nữa của Bạch Gia Hào khiến cô không còn lý do để ở lại. Cô đứng lên, lấy lại tinh thần, gật đầu với Tiêu Chí Vĩnh rồi theo y và Thẩm Nguyệt Như.

Cánh của phòng đã khép lại được một lúc mà Bạch Gia Hào vẫn không động đậy. Ông cứ ngồi chống tay lên chiếc bàn bên cạnh, dường như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, đồng tử ngày một co rút, nếp nhăn trên trán cũng tăng thêm, đáy mắt lại phảng phất một niềm thống khổ.

"Hắn thật sự rất giống! Vũ nhi, con không nên chọn hắn. Người như hắn, cả đời có lẽ chỉ có một mình con nhưng… Chính nó sẽ khiến con đau khổ không tìm thấy đường về."

***

Từ lúc nhìn thấy biểu hiện của Ngô Phàm trước mặt Bạch Gia Hào, Thẩm Nguyệt Như cứ như người mất hồn. Suy nghĩ cứ xoáy vào thân ảnh, lời nói, cử chỉ của y, dường như bỏ quên sự có mặt của Tiêu Chí Vĩnh bên cạnh. Vô thức trên môi hai chữ "Lôi Phong" khe khẽ thốt ra.

Tiêu Chí Vĩnh nhìn thấy một bộ dạng của cô, trong lòng có chút không thoải mái. Dáng vẻ thất thần đó, y đã từng nhìn thấy, chính là lúc cô đến tìm y trong đêm mưa tuyết ấy. Đến bây giờ y vẫn nhớ rõ, cô một thân lạnh ngắt, tuyết phủ thành lớp mỏng trên vai, cơ thể mùi rượu nồng nặc, nửa tỉnh, nửa say đến gõ cửa phòng của y.

Bản thân biết cô từng yêu Ngô Phàm, đến bây giờ, dù chấp nhận cùng y cố gắng nhưng cái tên cô thốt ra trong vô thức lại là tên của một người đã chết. Y không khỏi hoang mang. Y đối với Bạch Y Vũ tình cảm không phải là nhất thời nói quên là có thể quên ngay, nhìn thấy cô đau khổ, lòng y tràn ngập xót xa, nhưng ít nhất y biết chỉ cần cô sống vui vẻ với những gì cô lựa chọn, y sẽ từ từ chấp nhận mà buông bỏ thứ tình cảm kia. Y không muốn cả y và cô trở nên khó xử khi đối diện.

Nhưng còn Thẩm Nguyệt Như? Y rõ ràng nhận ra tâm ý của cô đối với Ngô Phàm nhưng trên môi cô lại là tên của một người khác. Rốt cuộc, người cô thật sự yêu là ai? Y bất giác thấy lòng chợt rối loạn. Nếu là Ngô Phàm, y tin dù còn yêu nhưng cô cũng sẽ như y, sẽ chấp nhận thực tại, y và cô có thể cùng nhau nhưng nếu đó là một người đã chết… Ánh mắt y nhìn cô mang đầy thống khổ, y nhẹ giọng:

"Nguyệt Như, người trong lòng cô là hắn đúng không? Kẻ đã chết từ tám năm về trước!"

***

Bạch Y Vũ thấy mình không cần phải chuẩn bị gì thêm nên sớm đã tách ra khỏi hai người Thẩm Nguyệt Như và Tiêu Chí Vĩnh. Đêm đó, muốn ra ngoài hít thở một chút, trong làn sương lạnh lẽo, cô vô tình nhìn thấy Thẩm Nguyệt Như ngồi dựa vào Tiêu Chí Vĩnh, còn y dùng đôi tay của mình ôm chặt lấy cô, như muốn che chở, muốn cho cô một chỗ dựa an ổn. Mấy hôm trước lại nghe Tiêu Chí Vĩnh gọi hai tiếng "Nguyệt Như" ôn nhu, tự nhiên như hơi thở, cô chẳng khó gì để nhận ra giữa hai người bọn họ không còn đơn thuần chỉ gặp nhau vì bất đắc dĩ. Cô thấy vui, nếu hai người họ có thể tay trong tay thì tốt biết mấy.

Sau khi rời khỏi hai người cô thả bước, gặp một thủ hạ của Thiên Long Giáo bèn hỏi hắn về Ngô Phàm. Hắn chỉ cho cô hướng đi đến phòng của y. Cô cảm ơn rồi thẳng hướng đó mà tiến. Trên đường đi, cô gặp mấy nhóm thủ hạ đi tuần, xung quanh yên tĩnh, không hề có sự xáo trộn nào. Không hổ danh là một trong những giáo phái lớn. Trong dịch quán rõ ràng đang căng thẳng, tất cả mọi người ai cũng khẩn trương thu xếp vậy mà cô chẳng nhìn thấy sự hỗn loạn hay một chút khẩn trương ở bất kì ai.

Đứng trước cửa phòng Ngô Phàm, Bạch Y Vũ nửa muốn gõ cửa nửa lại không muốn. Cô muốn gặp nhưng lại sợ làm phiền y trong lúc này. Cô cứ đứng như thế một hồi lâu, bàn tay toan gõ của cuối cùng cũng buông thõng.

"Đứng lâu như vậy lại còn không vào?"

Bạch Y Vũ giật mình, còn chưa định thần thì cửa đã mở ra. Ngô Phàm từ bên trong không cười, không một chút biểu cảm trên mặt, hờ hững nói:

"Vào đi."

Ngữ khí tuy quen thuộc nhưng nhất thời cô lại có chút không thích ứng. Đã quen với sự dịu dàng của Ngô Phàm nay y lại dùng sự lãnh đạm của Lôi Phong đối diện với cô, khiến cô có phần lúng túng.

Cô bước vào, khép cửa.

Nhìn Ngô Phàm quay lưng về phía mình, ánh mắt suy tư nhìn ra ngoài khoảng không tối tăm qua khung cửa sổ, cô như nhìn thấy một Lôi Phong cô độc của tám năm về trước. Tim cô đau thắt, thì ra tám năm qua dù không còn ở trong bóng tối nhưng y vẫn cô độc như vậy. Cô chậm rãi tiến về phía y, không nói gì, từ phía sau vòng tay ôm lấy y.

Cảm nhận sự dịu dàng của cô, khóe môi Ngô Phàm nở một nụ cười. Y xoay người, ngón tay vuốt dọc sống mũi của cô, nói:

"Không sao, nha đầu ngốc này, mau nước mắt từ lúc nào vậy?"

"Phong ca!"

Bạch Y Vũ cắn môi, vòng tay càng siết chặt lấy y, tham lam rúc mặt vào lồng ngực y, tìm kiếm thứ mùi hương thân thuộc. Cô nhỏ giọng:

"Cuối cùng muội cũng nhìn thấy huynh rồi."

Ngô Phàm nghe cô nói nhất thời ngây người, rồi chợt hiểu ra, nụ cười trên môi càng sâu thêm mấy phần.

"Ngốc!"

Y âu yếm vuốt tóc cô, môi y chạm khẽ lên bờ môi mềm mại của cô. Thanh âm trong cổ họng dịu dàng như gió thoảng:

"Cho huynh một chút thời gian. Sau đó chúng ta thành thân được không?"

Bạch Y Vũ không trả lời, bàn tay siết chặt lấy vạt áo của y. Kiễng chân đáp lại y bằng một nụ hôn thật sâu.