Chương 35: Nghi ngờ

Định Mệnh

Chương 35: Nghi ngờ

Khi tâm trạng đã ổn định trở lại, Thẩm Nguyệt Như kéo theo Tiêu Chí Vĩnh phi thân lên nóc nhà. Cô không muốn trở về phòng, cảm giác rất khó chịu, không thoải mái. Hai người ngồi đối lưng, gió đêm thu se lạnh. Tiêu Chí Vĩnh không mấy an tâm, y lo lắng:

"Dù sao thương thế lần trước cũng vừa khôi phục, mấy hôm nay lại phải trợ khí cho hắn, không nên ở ngoài này quá lâu."

"Đừng lo cho ta, ta tự biết sức khỏe của mình. Có lạnh mấy cũng chỉ là cái lạnh xác thịt, lạnh trong tâm hồn đáng sợ hơn nhiều. Phải rồi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì cần thương lượng sao?"

Thẩm Nguyệt Như thay đổi giọng điệu, ngữ khí nghiêm túc hẳn. Một bộ dạng so với lúc vùi mặt khóc nức nở hoàn toàn khác nhau. Tiêu Chí Vĩnh lúc đầu nghe cô nói ‘lạnh trong tâm hồn đáng sợ hơn nhiều’, cảm thấy xót xa. Tuy y mồ côi, cũng chung cảnh ngộ cha mẹ sớm lìa trần như cô nhưng ít ra y còn có Bạch Y Vũ bầu bạn suốt thời niên thiếu, có sự yêu thương của Bạch Gia Hào, cùng kì vọng của sư phụ nhưng cô thì không. Từ lúc quen biết cô đến bây giờ, thời gian không phải là nhiều nhưng y thấy rõ, cô lúc nào cũng cô độc một mình, không một người bên cạnh để chia sẻ. Thật ra, so với Bạch Y Vũ, cô còn dễ bị tổn thương hơn. Dễ mềm lòng nhưng phải dùng lý trí để sinh tồn, hẳn trong nhiều năm qua, đứng trước những lựa chọn cô đã rất đau khổ.

Thấy y mãi không trả lời, Thẩm Nguyệt Như có hơi lớn tiếng:

"Đang suy nghĩ gì vậy? Ta hỏi sao ngươi không trả lời?"

"Không có, ta đang nghĩ nên bắt đầu từ đâu thôi."

Y cười. Trong bóng đêm tăm tối, nếu có thể nhìn thấy nụ cười của y, mọi hoang mang lo sợ hẳn sẽ tan biến. Thẩm Nguyệt Như lại nói, thanh âm có chút không vui:

"Hừ, muốn nói thì nói. Lại còn vòng vo. Ngươi biết ta ghét điều đó kia mà."

"Ta hy vọng tạm thời cô điều một số nhân lực của Thiên Long Giáo đến Bạch gia. Tử Hành Cung lần này nhất định không bỏ qua, Tiểu Vũ cũng vì hắn mà đã giết không ít người của chúng. Vả lại trong chuyện này ta thấy có vấn đề bất ổn."

Thẩm Nguyệt Như ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

"Ngươi nói đúng! Thật ra giữa họ chưa ai từng thừa nhận, nhưng mối quan hệ bí mật đó Tử Hành Cung lại biết. Ta sợ có người cố tình sắp xếp chuyện vừa qua. Rốt cuộc là có điều gì mờ ám? Ta nghĩ mãi vẫn không ra? Gạt Bạch Y Vũ đến đó nhưng làm sao bọn chúng biết được Ngô đại ca sẽ tìm cô ta vào lúc ấy?"

Tiêu Chí Vĩnh lại im lặng. Những lời Thẩm Nguyệt Như nói hoàn toàn giống suy nghĩ hiện tại của y. Nhưng quan trọng là một chút dấu vết cũng không tìm thấy, nhất thời y không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Ta cũng cảm thấy thế, tiếc là hiện tại không lần ra được chút manh mối nào."

Thẩm Nguyệt Như đắn đo một lúc, kéo Tiêu Chí Vĩnh quay lại đối diện với mình. Ánh mắt cô cẩn trọng mang cả sự dò xét. Nhìn thấy biểu hiện đó của cô Tiêu Chí Vĩnh có chút động trong lòng, hỏi:

"Nguyệt Như, cô có phát hiện gì sao?"

"Ngươi cảm thấy Tịnh Trúc là người như thế nào?"

Câu hỏi của Thẩm Nguyệt Như làm y kinh ngạc. Y biết không nên nhìn bề ngoài để đánh giá một con người. Hơn nữa mấy ngày qua như y quan sát, cô là người chu đáo, nhu mì, lời nói lúc nào cũng từ tốn, làm việc nhanh nhẹn, lại toàn tâm lo lắng cho Ngô Phàm, bản thân hắn cũng rất tin tưởng cô. Y cảm thấy tình cảm giữa hai người không hề có chút giả tạo. Lẽ nào, vấn đề là ở Tịnh Trúc? Nếu thế thì tám năm qua không lý nào một người lăn lộn trong giang hồ, lại làm việc cẩn trọng như Ngô Phàm lại không nhận ra điều gì?

"Ngươi sao thế hả? Vừa nhắc tới cô ta là ngươi đã ngây người ra. Còn dám nói không có ý gì?"

Tiêu Chí Vĩnh lại cười khổ, giải thích:

"Ta đang suy nghĩ về lời của cô. Ta nhận thấy Tịnh Trúc là một cô nương tốt, quan hệ với hắn không phải bình thường, thời gian cũng không hề ngắn. Nếu cô ta thật có vấn đề, người nhận ra đầu tiên phải là hắn mới đúng chứ?"

"Một người cứu mạng ngươi không chỉ một lần, lại bầu bạn bên cạnh ngươi bằng ấy tời gian, ngươi có muốn nghi ngờ không?"

"Ý cô là…"

"Hừ, lần trước ta bị thương là do cô ta đó!"

Tiêu Chí Vĩnh giật mình, ánh mắt kinh hãi dán chặt lên người cô.

"Cô nói là do cô ấy? Làm sao có thể? Cô ấy không hề biết võ công?"

"Ta không dám chắc nên chỉ nói cho ngươi biết thôi. Lần đó, lúc ta dẫn cô ta chạy ra khỏi động, ả cung chủ lại tấn công trực diện, nếu cô ta không giật tay ra khỏi tay ta thì ta đã không bị thương."

"Cô ấy sợ hãi, nhất thời làm vậy cũng không có gì là không ổn. Ta thấy cô đa nghi quá rồi."

"Cô ta không biết võ nhưng ta thì biết đấy. Một người không biết võ lại có thể giật mạnh tay ra khỏi tay ta trong khi ta đang vận công một tay giữ cô ta một tay chống đỡ sao? Còn nữa, Tử Hành Cung là nơi thâm sâu khó lường, cô ta thật sự may mắn mà thoát ra ngoài?"

Tiêu Chí Vĩnh nghe Thẩm Nguyệt Như nói nhất thời ngớ người ra. Hôm đó y cứ nghĩ cô bất cẩn, lại thêm thân thủ của ả cung chủ lợi hại nên mới bị thương. Không ngờ là do Tịnh Trúc làm cô phân tâm, dù vừa rồi dùng lời biện minh cho Tịnh Trúc nhưng không có nghĩa là y không có ý nghi ngờ.

Thẩm Nguyệt Như lại nói:

"Cô ta ở cùng chúng ta, nhất là khi ở với ngươi rất coi trọng lễ tiết, vừa rồi mới va chạm một chút đã đỏ mặt quay đầu bỏ chạy, vậy mà trước mặt bao nhiêu người có thể ôm chặt lấy Ngô đại ca. Mấy hôm nay, ta quan sát nhận thấy cô ta hoàn toàn biết rõ quan hệ giữa Ngô đại ca và Bạch Y Vũ, nếu thế thì một người nhu hòa, hiểu chuyện như cô ta càng không nên làm chuyện đó mới đúng. Nhưng trước mặt Bạch Y Vũ lại làm ra chuyện đó. Đến ta còn không chấp nhận được, ngươi nghĩ Bạch Y Vũ sẽ nghĩ gì?"

Ngưng một chút, cô nói thêm:

"Ta chỉ là nghi ngờ thôi. Không có chứng cứ xác thực. Chỉ có thể âm thầm đề phòng."

"Ta hiểu."

Hai người lại tiếp tục im lặng.

Họ lại lưng đối lưng, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ.

Gió trên cao nhè nhẹ thổi.

Vầng trăng của những đêm cuối tháng chênh chếch bên đường chân trời. Lá cây lay động nghe xào xạc, như muốn đan vào nhau tìm kiếm chút hơi ấm, chạy trốn cái lạnh bởi những cơn gió mang lại.

Hơn một khắc sau, Tiêu Chí Vĩnh mới lên tiếng, phá vỡ khoảng không gian im lặng giữa hai người:

"Khi nào cô trở về?"

"Hai ngày nữa."

"Ta… nếu muốn gặp cô, ta có thể đến chứ?"

"Đó là tổng giáo, không phải phân đàn. Không phải nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi."

"Yên tâm, chỉ cần cô đợi, ta nhất định đến."

Bàn tay Tiêu Chí Vĩnh đặt lên bàn tay cô. Không nhìn thấy y, nhưng cô có thể mường tượng ra nét nghiêm túc trên mặt y lúc này. Môi vẽ một đường cong, cô tựa hẳn người vào lưng y, cảm nhận sự ấm áp mà y mang đến. Hình như ở bên y cô chưa bao giờ cảm thấy không an toàn.

"Chí Vĩnh, ngươi đối với Bạch Y Vũ cũng luôn như thế này sao?"

Bàn tay đang nắm lấy tay cô của Tiêu Chí Vĩnh hơi nới lỏng rồi nhanh chóng siết chặt hơn. Chỉ tích tắc nhưng Thẩm Nguyệt Như vẫn đủ nhạy bén để nhận ra. Dòng mật ngọt vừa chảy qua vội biến thành chua chát. Nụ cười trở nên cợt nhả. Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời, vầng trăng đẹp đẽ treo lơ lửng, cô đơn không một vì sao bên cạnh. Cô nhẹ nhành rút tay mình ra khỏi tay y, đứng lên, nói:

"Muộn rồi, ngươi về đi."

Dứt câu, thân ảnh của cô cũng biến mất.

Tiêu Chí Vĩnh nhìn cô mất dạng sau góc hành lang vắng, lặng lẽ nắm chặt bàn tay:

"Nguyệt Như, chúng ta đã hứa cho nhau chút thời gian. Ta không dám nói sẽ lập tức quên, nhưng ta sẽ không để tình cảm bản thân làm cô tổn thương. Đối với cô, ta chưa từng đùa giỡn."

***

Tử Hành Cung.

"Cung chủ đâu?"

"Xin Diệp đàn chủ trở về, Cung chủ đang bế quan, không tiện tiếp người."

Gã Diệp đàn chủ chau mày. Đã mấy năm nay, gã không biết chủ tử của gã đang luyện thứ võ công gì mà thường xuyên bế quan. Mỗi lần như thế mất cả tháng, có khi nửa năm thậm chí là hơn. Gã theo ả từ khi ả chỉ mới là một nha đầu được Cung chủ tiền nhiệm đưa về từ thanh lâu. Cũng chỉ có gã mới biết diện mạo thật của ả, vì thế ả khá tín nhiệm gã, hầu như những việc quan trọng đều giao cho gã giải quyết. Hôm nay, gã đến là muốn xin chỉ thị của ả về chuyện Bạch Gia Hào. Số binh khí lần trước đã bị người Thiên Long Giáo phá hủy, mà Tử Hành Cung hiện đang rất cần cho đại sự sắp tới, gã không biết có nên tiếp tục uy hiếp Bạch Gia Hào hay trừ khử luôn bọn chúng. Gã trù trừ rồi nói:

"Ngươi vào báo lại với Cung chủ, ta có chuyện cần gặp người gấp."

"Chuyện này…"

"Diệp Quân Tùng! Ngươi không biết ta đang bế quan sao? Còn dám đến làm phiền ta? Ngươi không muốn sống nữa à?"

Thanh âm mềm mại nhưng ẩn ẩn sát khí khiến Diệp Quân Tùng có chút giật mình. Dù sao ở bên cạnh ả lâu như vậy, tính cách của ả, y cũng có đôi phần thấu hiểu. Y vội cúi người thi lễ, hướng về phía người bên trong thạch thất nói:

"Cung chủ thứ tội, Diệp Quân Tùng cần xin chỉ thị nên mới mạo muội đến đây."

"Nếu ngươi đến vì gã họ Bạch kia thì không cần nói nữa. Bọn chúng đã làm hỏng hết an bài của ta, ngươi cho người đi giải quyết đi, nhưng tuyệt đối không được giết cha con hắn và cả gã họ Tiêu kia."

Diệp Quân Tùng kinh ngạc hỏi lại:

"Tại sao lại phải giữ lại mạng cho bọn chúng chứ? Đặc biệt là gã họ Tiêu kia. Cung chủ, xin người cân nhắc."

"Diệp Quân Tùng!" Ả lạnh giọng – "Nếu không phải ngươi theo ta nhiều năm hẳn ngươi biết hậu quả của việc ngươi vừa làm. Tốt nhất đừng ở đây lảm nhảm, bằng không ta lập tức cắt lưỡi của ngươi. Cút!"

Nghe thấy lời nói đã có phần thiếu nhẫn nại của ả cung chủ, Diệp Quân Tùng dù khó hiểu nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì. Y cúi người nhận lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi thạch thất.

Diệp Quân Tùng bước ra ngoài, hai mắt hơi nheo lại vì bị ánh sáng đột ngột chiếu vào. Bên trong thạch thất vốn tối tăm, chỉ nhờ áng sáng từ những ngọn nến để nhận ra phương hướng. Hôm nay trời trong, ít mây, y nhìn thứ có màu xanh trên đỉnh đầu rồi bất giác thở dài. Y nhớ ả cung chủ của những ngày xưa.

Lúc ả mới đến, mọi thứ với ả đều lạ lẫm.Y được giao nhiệm vụ giúp ả làm quen với mọi thứ. Ngày đó, khi ả mới mười hai nhưng vẻ xinh đẹp đã nổi bật giữa chốn đông người, bản thân một kẻ tự phụ là tuấn mĩ như y cũng phải gật đầu thừa nhận: ả vô cùng xinh đẹp.

Y khi đó vừa tròn mười sáu, đã là một tay kiếm cự phách trong Tử Hành Cung, lại bị giao cho một việc chẳng ra gì như thế, trong lòng thập phần không thoải mái. Y ngoài mặt tuy phục tùng nhưng trong lòng vô cùng ấm ức, cho đến một ngày, khi ả gọi y bằng ba chữ "Quân Tùng ca", y đã nguyện ý cả đời này sẽ bảo vệ ả. Bất kể ả làm gì đều đứng bên cạnh, ủng hộ ả.

Nhưng gã đã sốc khi tận mắt trông thấy ả cùng với bọn thủ hạ trong Tử Hành Cung thân mật, bọn chúng chết và y biết ả giết chúng. Chưa ai sống sau những cuộc hoan lạc đó, trừ một người – là y.

Đó là một đêm đông rét mướt, tại thạch thất y vừa bước ra, y và ả đã có một đêm ân ái mặn nồng. Trong cơn mê tình, y gạt bỏ nỗi sợ hãi sang một bên, cùng ả như hòa làm một, tan chảy trong sức nóng của ham muốn và tình yêu y dành cho ả.

Khi y hỏi tại sao lại không giết y, ả chỉ cười, lần nữa nhấn chìm y trong dục vọng của khoái lạc. Y biết mình đặc biệt có vị trí trong lòng ả, chỉ bấy nhiêu, dù cho ả có hoan ái cùng ai đi chăng nữa y cũng mặc, vì y biết, ngoài y sẽ không còn ai có thể nhìn thấy bình minh ngày mai.