Chương 34: Cho ta một chút thời gian

Định Mệnh

Chương 34: Cho ta một chút thời gian

Bạch Y Vũ đi thẳng về phòng. Bỏ ngoài tai tiếng gọi của Kim Thiền, cũng không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Chí Vĩnh. Lòng của cô bây giờ vừa rối vừa đau. Cô chẳng còn tâm trí mà nhìn lại xung quanh, chỉ muốn một mình tĩnh tâm suy nghĩ.

Tiểu Nguyệt đã đợi cô từ lâu, vừa thấy cô bước vào, vội reo lên:

"Tiểu thư, muội đợi tỷ lâu lắm rồi. Nước ấm muội đã pha sẵn, để muội giúp tỷ rửa mặt."

Tiểu Nguyệt nhanh chân bước về phía chậu nước đặt cạnh giường của Bạch Y Vũ, tay nhúng chiếc khăn vào chậu nước, vắt khô rồi mang đến cho cô.

"Tiểu Nguyệt, muội ra ngoài đi."

Giọng nói hờ hững của Bạch Y Vũ làm Tiểu Nguyệt có chút bất ngờ. Cô im lặng, bàn tay cầm chiếc khăn khựng lại giữa không trung. Một thoáng im lặng làm Bạch Y Vũ giật mình. Cô vội ngẩng lên, cầm lấy chiếc khăn từ tay Tiểu Nguyệt, thanh âm đầy hối hận:

"Tiểu Nguyệt, ta xin lỗi. Ta không cố ý, muội đừng giận."

Tiểu Nguyệt hầu hạ cô từ nhỏ lẽ nào không hiểu tính tình của cô. Một nha hoàn có thể xưng tỷ muội với chủ tử, đủ thấy phân lượng của cô trong lòng Bạch Y Vũ không hề nhỏ. Tiểu Nguyệt mỉm cười:

"Tiểu thư, tỷ không cần xin lỗi. Muội hiểu mà. Tỷ nghỉ ngơi một chút đi, muội xuống bếp tìm Từ má má, nói bà ấy chuẩn bị ít thức ăn, lúc nào tiểu thư thấy đói, cứ gọi muội."

"Tiểu Nguyệt, cảm ơn muội."

Bạch Y Vũ mỉm cười đáp lại nhưng không giấu nổi vẻ mệt mỏi hiển hiện trên gương mặt. Tiểu Nguyệt xót xa, nhưng không dám lên tiếng, chỉ sợ Bạch Y Vũ thêm thương tâm. Cô bước ra ngoài, cẩn thận khép cửa.

Tiểu Nguyệt vừa khuất bóng, Bạch Y Vũ lại trở về trạng thái u uất. Cô mệt mỏi tiến về phía giường, ngồi xuống, thất thần nhìn vào khoảng không trước mặt. Những lời Bạch Gia Hào vừa nói lại văng vẳng bên tai. Cô không khóc, chỉ thấy sống mũi cay cay và lồng ngực quặn lên đau nhói.

Cô cứ ngồi như thế suốt mấy canh giờ, đến khi nghe tiếng gõ cửa cô mới giật mình thoát khỏi cơn mê. Tiếng Tiêu Chí Vĩnh ở bên ngoài đầy lo lắng:

"Tiểu Vũ, là huynh đây. Muội… không sao chứ?"

"Đợi một chút, muội ra ngay."

Bạch Y Vũ chống tay đứng lên. Đôi chân hơi tê vì ngồi lâu ở một tư thế. Trong phòng hơi tối, cô nghĩ lúc này trời cũng không còn sớm. Thắp mấy ngọn nến chiếu sáng căn phòng, cô bước đến mở cửa.

"Tiểu Vũ."

"Huynh vào đi."

Tiêu Chí Vĩnh bước theo cô đi vào bên trong. Quả nhiên như cô nghĩ, bên ngoài trời đã nhá nhem tối.

Cô ngồi xuống bàn, rót lấy hai chén trà, một cho cô, một cho Tiêu Chí Vĩnh. Y tự nhiên ngồi đối diện với cô, hỏi:

"Muội vẫn chưa dùng cơm phải không? Huynh vừa sai người mang thức ăn vào đây cho muội. Huynh nghĩ bây giờ muội cũng không muốn ra ngoài."

"Tiêu đại ca, huynh quả nhiên rất hiểu muội."

"Dù sao, huynh cũng lớn lên bên cạnh muội. Ít nhiều cũng hiểu muội đôi chút chứ." Tiêu Chí Vĩnh có chút bông đùa trong ngữ khí.

"Huynh đến tìm muội có chuyện gì sao?"

Nét vui đùa trên gương mặt Tiêu Chí Vĩnh hóa đá trong giây lát. Ngày xưa, dù không có chuyện gì, y vẫn có thể tìm cô nhưng hôm nay đã khác xưa rồi. Có một khoảng cách vô hình giữa y và cô. Y chua xót nhận ra điều đó, môi bất giác vẽ một đường cong:

"Chúng ta từ lúc nào cần có chuyện mới có thể gặp nhau?"

Chén trà trên tay Bạch Y Vũ sững lại. Câu hỏi của y khiến cô nhất thời không tìm thấy câu trả lời. Nhận ra vẻ lúng túng của cô, Tiêu Chí Vĩnh lại cười khổ, cảm thấy bản thân ích kỉ khi hỏi cô như vậy. Y lại lên tiếng:

"Xin lỗi, huynh không nên nói như thế."

"Không! Là muội nói xin lỗi mới đúng. Khoảng cách này chính do muội tạo ra, huynh mới là người bị tổn thương."

"Đừng nói thế. Huynh và muội đều hiểu mà." Ngừng một chút y tiếp lời: "Lát nữa, huynh sẽ đến dịch quán một chút. Hiện tại chúng ta đang ở thế bị động, huynh e Tử Hành Cung sẽ không dễ dàng bỏ qua. Huynh muốn cùng Nguyệt Như thương lượng một chút. Thúc thúc trước đó cũng đã sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà. Các mối hàng tạm thời ngưng lại. chỉ để mấy cửa hàng nhỏ tiếp tục hoạt động."

Bạch Y Vũ nhận ra ẩn ý trong lời nói của y. Cô cũng không che dấu cảm xúc của mình:

"Nhân tiện hỏi thăm thương thế huynh ấy giúp muội, được không?"

"Yên tâm, huynh sẽ hỏi."

Tiêu Chí Vĩnh đứng lên. Rời khỏi phòng. Lúc ra đến ngưỡng của, Bạch Y Vũ đột nhiên gọi y:

"Tiêu đại ca!"

Y quay lại, hỏi:

"Còn có chuyện gì muốn nói với huynh sao?"

"Không, không có gì. Chỉ là muội muốn hỏi về cha thôi."

"Thúc thúc không hề giận muội, nhưng tâm trạng xem ra không tốt lắm."

"Cám ơn huynh."

Lần này Tiêu Chí Vĩnh đi, cô không gọi y lại nữa. Cô đương nhiên biết tâm trạng cha mình không vui. Điều cô muốn hỏi là chuyện khác:

"Tiêu đại ca, huynh gọi Thẩm tỷ tỷ là Nguyệt Như từ lúc nào?"

***

Dịch quán Thiên Long Giáo, bên trong phòng Ngô Phàm.

Tịnh Trúc bưng chén thuốc nghi ngút khói đặt xuống bàn, toan bước về phía dường đỡ Ngô Phàm thì y đã tự mình ngồi dậy.

"Biểu ca. Sao huynh không để muội giúp?"

"Huynh tự mình làm được, tại sao lại phải nhờ người khác. Huynh đâu phải con nít lên ba."

Tịnh Trúc không thèm cãi với y, bưng chén thuốc đưa cho y, thanh âm dịu dàng, cẩn trọng:

"Cẩn thận, còn nóng lắm."

Ngô Phàm thổi sơ qua mấy lần rồi nhắm mắt uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén. Từ lúc trở về dịch quán, y đã bị Thẩm Nguyệt Như cấm bước ra khỏi cửa, ngoài Tịnh Trúc và cô ra không ai được phép đến quấy rầy y. Ý tốt của cô y có thể hiểu nhưng thân là Bạch Long sứ, một khi đã quay về y không thể bỏ mặc đại sự không lo. Chỉ khi Thẩm Nguyệt Như tuyên bố một câu, y mới bất đắc dĩ làm theo sắp xếp của cô.

"Thẩm cô nương thật lợi hại. Cố chấp như huynh mà cũng bị khuất phục. Không biết cô ấy đã dùng cách gì nữa."

"Sao muội không trực tiếp hỏi muội ấy? Huynh không muốn bị hai người quay như chong chóng đâu."

Tịnh Trúc nghe y nói liền cười. Căn phòng bất giác sáng hẳn lên, nụ cười như giọt nắng đang bông đùa của cô khiến vạn vật xung quanh mờ nhạt. Nét thanh tú trên gương mặt thêm phần yêu kiều. Ngô Phàm lại lắc đầu.

Từ lúc cô bước chân vào cửa dịch quán, không ít những ánh mắt dán chặt lên người cô. Y biết cô xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết như sương mai có thể khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn dùng vòng tay rắn rỏi của mình để bảo vệ. Nhưng nhìn cô như vậy y lại lo lắng. Chốn giang hồ hiểm ác, một nữ tử như cô khó lòng tự bảo vệ mình trước bọn nam nhân đang tràn đầy dục vọng. Cũng may y vốn lạnh lùng, ra tay tàn nhẫn, bọn thủ hạ trong dịch quán mới chỉ nhìn thấy sắc diện tối đen như mực của y đã giật mình đánh thót, không dám ngo ngoe làm bậy, chỉ biết đứng từ xa mà nhỏ nước dãi.

"Tịnh Trúc."

"Huynh muốn nói gì?"

"Bên ngoài không giống như đáy cốc, muội trước sau đều phải đề phòng. Không được tin tưởng hoàn toàn bất kì ai, muội hiểu chưa?"

Tịnh Trúc nghe y nói, liền sa sầm nét mặt, ngữ khí có phần không vui:

"Lý nào từ trước đến nay huynh đều không tin tưởng muội?"

"Huynh không có ý đó. Huynh lo lắng cho muội thôi. Không muốn muội chịu uất ức gì."

"Người làm muội uất ức chính là huynh đó! Không nói với huynh nữa, muội ra ngoài, huynh mau nghỉ ngơi đi."

Tịnh Trúc không để Ngô Phàm kịp phản ứng đứng lên đi ra ngoài. Hai má cô phình lên vì dận dỗi, vừa đi vừa lẩm bẩm điều gì không nghe rõ. Đến khúc cua, cô bất cẩn va phải ai đó, cái chén trên tay rớt xuống, vỡ toang làm cô giật mình. Thẩm Nguyệt Như ở trong phòng gần đó cũng vội mở cửa bước ra ngoài.

"Cô nương, cô không sao chứ? Xin lỗi, ta không cố ý."

"Ra là huynh à!" Tịnh Trúc nhìn lên, nhận ra người mình vừa va phải là Tiêu Chí Vĩnh. Vừa lúc, Thẩm Nguyệt Như cũng đi đến, cô ngạc nhiên, có chút vui mừng vừa lướt qua trong ánh mắt nhưng nhanh chóng biến mất.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiêu Chí Vĩnh vừa ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ giúp Tịnh Trúc vừa lên tiếng:

"Ta đến tìm cô có chút chuyện, vô tình đụng phải cô ấy."

Không biết là vô tình hay cố ý, trong lúc nhặt một mảnh vỡ, những ngón tay của y và Tịnh Trúc chạm vào nhau. Cả hai giật mình rút vội tay lại. Tịnh Trúc tỏ ra luống cuống, gương mặt dưới ánh đèn treo trên dãy hành lang ửng hồng, lí nhí nói:

"Để… để tôi tự làm được rồi."

Nói xong, nhặt lấy mảnh vỡ còn sót lại rồi nhanh chóng rời đi, vẻ mặt không giấu được xấu hổ.

Hai cánh môi Thẩm Nguyệt Như vô thức mím chặt, Tịnh Trúc vừa đi, cô cũng phất tay áo bỏ đi. Tiêu Chí Vĩnh vội gọi cô:

"Nguyệt Như!"

Cô bỏ ngoài tai lời y, tiếp tục đi thẳng. Tiêu Chí Vĩnh liền bước theo, gọi cô lần nữa:

"Nguyệt Như!"

Nhận thấy cô sau mỗi lần y gọi, cước bộ lại càng nhanh. Y gấp gáp đuổi theo, cản trước mặt cô.

"Nguyệt Như, có chuyện gì. Cô…"

Tiêu Chí Vĩnh bỏ lửng câu nói. Y khựng người nhìn tròng mắt đỏ hoe của cô.

"Nguyệt Như. Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Nguyệt Như cắn môi, nhìn y tức giận. Cô thấy khó chịu, cảm thấy bức bối. Cô vung tay, dải lụa giấu trong tay áo bất ngờ đánh về phía Tiêu Chí Vĩnh. Y vội lách người tránh đòn công kích bất ngờ của cô.

Cô không dừng lại, dải lụa cứ thế mà liên tiếp tấn công về phía y. Y không đánh trả chỉ tìm cách tránh né, nhất thời không hiểu tại sao cô làm vậy.

"Thật ra là chuyện gì? Sao lại động thủ với ta?"

Y hỏi nhưng cô không trả lời. Hai bên một thủ một công suốt gần một khắc. Tiêu Chí Vĩnh không đủ kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa với cô. Tay y chụp lấy dải lụa, xoay người toan điểm huyệt cô nhưng cô đã nhanh tay tung một chưởng. Y lảo đảo lùi về phía sau, thổ ra một ngụm máu. Y không muốn đả thương cô, nên không hề dụng tâm đánh trả, không ngờ cô lại ra tay thật.

Nhìn thấy máu từ miệng y ứa ra, Thẩm Nguyệt Như giật bắn mình. Cô không muốn tổn thương y, nhưng tại sao? Cô không lý giải được, dải lụa trên tay rơi xuống đất, cô lao đến đỡ lấy y.

"Ngươi… ngươi… ngươi sao không tránh đi chứ?"

Tiêu Chí Vĩnh một tay ôm ngực, một tay nắm chặt lấy cánh tay đang run rẩy của cô, ánh mắt chứa đầy lo lắng:

"Nguyệt Như, đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại động thủ với ta?"

"Ta…"

Thẩm Nguyệt Như không biết phải trả lời y như thế nào, chỉ dùng ngón tay lau vội vết máu còn vương trên khóe miệng y, nghĩ:

"Đáng chết! Mình đang làm cái gì vậy?"

Không thấy cô trả lời, Tiêu Chí Vĩnh càng thêm lo lắng. Mục quang không ròi khỏi cô, lên tiếng lần nữa:

"Nhanh nói cho ta biết, đừng làm ta bất an có được không?"

"Ta không cần ngươi quan tâm. Ta vốn không được ai quan tâm, càng không hy vọng có người quan tâm ta. Hôm nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"

Bàn tay đang nắm lấy tay cô của Tiêu Chí Vĩnh nới lỏng. Y muốn lên tiếng nhưng lồng ngực lại nhộn nhạo, máu tươi lại lần nữa được phun ra.

"Chí Vĩnh! Ngươi sao rồi? Ta… ta không cố ý."

Thẩm Nguyệt Như lúc này thật sự hoang mang, không biết vừa rồi đã dùng bao nhiêu phần nội lực, y lại không hề có ý tránh né, cứ thế mà lãnh trọn một chiêu. Vừa sợ vừa tức, cô gắt lên:

"Ngươi là kẻ ngu ngốc nhất mà ta từng gặp! Rõ ràng có thể tránh sao ngươi không chịu tránh chứ?"

"Ta chỉ không ngờ cô ra tay thật."

"Ngươi còn biện minh nữa, muốn bị thương, muốn có người chăm sóc thì cũng phải tìm đúng đối tượng chứ. Cô nương ta đi rồi, đâu có nhìn thấy được."

Tiêu Chí Vĩnh kinh ngạc nhìn Thẩm Nguyệt Như, y nhớ lại vẻ mặt giận dữ của cô, rồi như nhận ra điều gì, y cười khổ một tiếng:

"Nếu lần trước cô nương ta không bị thương, ta bất đắc dĩ mới cõng cô ấy. Hơn nữa là cô nói không chấp nhất chuyện nam nữ khác biệt kia mà."

"Ngươi…"

"Tin tưởng ta một chút, ta không làm cô thất vọng đâu."

Lời y nói khiến cả người cô run rẩy, ý của y là gì chứ? Sao cô phải tin tưởng y? Y làm gì thì cũng đâu liên quan đến cô? Cô có thất vọng hay không nào có liên hệ đến y? Cô còn chưa thoát khỏi hỗn loạn, vòng tay ấm áp của y đã giữ chặt lấy cô. Thanh âm dịu dàng vang khẽ bên tai:

"Ta biết cô đang nghĩ gì. Chúng ta đều có vướng mắc ở trong lòng, cho ta một chút thời gian, được không? Nguyệt Như!"

"Đáng ghét! Ngươi có thôi ôn nhu như thế này đi không? Có thôi chu đáo một chút được không? Ngươi biết ta cô đơn, biết ta cần một nơi để dựa dẫm nên mới nói những lời đó để ta vui đúng không? Ta không cần, ta không cần ngươi thương hại, ta thà không có một ai bên cạnh cũng không cần ngươi thương hại ta."

Cô càng cố vùng thoát, y lại càng giữ chặt. Cô bật khóc, vùi mặt vào lồng ngực y, không một chút phòng bị bộc lộ mọi cảm xúc.

Gió thổi nhè nhẹ…

Cõi lòng ai đó lại ấm áp yêu thương.