Chương 33: Trở về (2)

Định Mệnh

Chương 33: Trở về (2)

Mặt trời từ phía đông sau một đêm say giấc đang mỉm cười nhìn vạn vật. Nó biết muôn loài con cháu đang trông mong nó nên nhanh chóng đánh lùi sự bướng bỉnh của cơn buồn ngủ, dùng tâm hồn ấm áp của mình vỗ về chúng. Cho chúng động lực mới để sinh tồn. Hừng đông dập dềnh trên mặt sông hệt như một tấm thảm được dệt từ muôn vàn sợi tơ trời màu hoàng kim. Dòng sông thêm kiêu hãnh khi khoát lên mình tấm áo rực rỡ ấy. Nước ở hạ nguồn êm đềm như thiếu nữ kiêu kì, mặc thế sự xoay vần, bản thân vẫn ung dung tự tại, không để mình bị cuốn vào vòng xoáy của dòng đời hối hả.

Thuyền của Thiên Long Giáo sau ba ngày lênh đênh cuối cùng cũng cập bến. Sau đêm đó, mỗi một người đều tự tạo cho mình một vỏ bọc, một khoảng cách đối với người khác, thành ra gữa họ cũng ít khi nói chuyện. Chỉ có giờ cơm mới gặp nhau trên bàn ăn.

Thương thế không đến nỗi nào nên sau mấy ngày điều dưỡng, Bạch Y Vũ đã khôi phục thể trạng như ban đầu. Riêng Ngô Phàm, vốn nội thương do lần ở Bạch gia chưa hoàn toàn hồi phục, lần này lại chịu thương thế không kém nên thần sắc sau ba ngày vẫn rất khó coi. Y thường xuyên ho, có lúc ho như muốn ngừng thở. Y biết bản thân không ổn nhưng không dám để lộ ra ngoài. Trên đời này có hai thứ không thể giấu được, một trong hai thứ đó chính là những cơn ho. Mỗi khi nó ập đến, y phải gồng người lên, lấy cớ tránh mặt bất cứ ai tìm nơi kín đáo để xả cơn ho. Cơ thể như muốn nổ tung mỗi lần như thế.

Khi mọi người đã xuống khỏi thuyền, Tiêu Chí Vĩnh nói với Thẩm Nguyệt Như:

"Ta đưa Tiểu Vũ về."

"Mấy người các ngươi đi theo bọn họ đi."

Thẩm Nguyệt Như phất tay ra lệnh cho mấy thủ hạ đi bên cạnh.

"Không cần." Tiêu Chí Vĩnh ngăn lại – "Ta và muội ấy tự đi được, không làm phiền các người."

Thẩm Nguyệt Như toan mở miệng nói thêm điều gì nhưng Tiêu Chí VĨnh đã bước đi.

"Tiểu Vũ, chúng ta đi."

Bạch Y Vũ không phản đối, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Phàm một chút rồi nhanh chóng bước theo Tiêu Chí Vĩnh. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng Ngô Phàm có thể thấy được sự lưu luyến trong mắt cô. Tim y đau thắt, trên mặt lại không biểu hiện bất cứ điều gì. Ánh mắt ráo hoảnh của y khiến Tịnh Trúc lo lắng, cô gọi khẽ:

"Biểu ca!"

"Đi thôi."

Ngô Phàm tránh qua một bên, ra lệnh cho mọi người trở về dịch quán khiến bàn tay đang muốn níu lấy vạt áo y của Tịnh Trúc rơi vào khoảng không.

Đoàn người nghe theo lệnh, nhanh chóng thu xếp rời khỏi bến. Thẩm Nguyệt Như đảo mắt nhìn thân ảnh phía xa, trong lòng ngổn ngang nhiều điều phức tạp nhưng lý trí lại lần nữa chiến thắng. Cô dứt khoát xoay người bước theo Ngô Phàm, không quên nói một câu chiếu lệ với Tịnh Trúc:

"Tịnh Trúc cô nương, cô theo chúng tôi về dịch quán chứ?"

"Dù sao biểu ca vẫn cần người chăm sóc, tôi không yên tâm, vẫn nên theo mọi người một chuyến."

Thẩm Nguyệt Như không mấy vui khi nghe những lời này nhưng không tiện nói ra, hờ hững nói:

"Chúng ta đi."

Bạch gia.

Bốp.

Tiếng tát tai thanh thúy vang lên trong thư phòng của Bạch Gia Hào. Bạch Y Vũ đang quỳ dưới đất. Trên má trái của cô, dấu vết năm ngón tay in rõ, chỉ một chút sau vừa sưng vừa đỏ lựng lên.

Trong lòng tuy đau nhưng Tiêu Chí Vĩnh cũng không dám ngăn cản Bạch Gia Hào, chỉ biết quỳ xuống bên cạnh cô, xin ông nhẹ tay.

"Thúc thúc, người đừng đánh muội ấy. Là do con không tốt, không chăm sóc Tiểu Vũ cẩn thận."

"Con im ngay cho ta!" Bạch Gia Hào nổi giận.

Gương mặt ông lúc này đã đỏ bừng, mỗi nếp nhăn do tuổi tác càng vì thế mà hiện rõ. Bàn tay ông run rẩy, đôi chân như nhũn ra. Kiến Lâm và Kim Thiền đang đứng gần đó, lo lắng vội chạy đến đỡ lấy ông, dìu ông ngồi xuống ghế. Kim Thiền cũng lên tiếng:

"Bá bá, người bớt giận. Có chuyện gì cũng để tỷ tỷ từ từ giải thích."

Nhịp thở vừa ổn định, Bạch Gia Hào lại lớn tiếng, chỉ tay về phía Bạch Y Vũ hỏi:

"Nói! Rốt cuộc là chuyện gì? Gã họ Ngô kia là ai? Tại sao con chỉ vì nhận một lá thư không rõ nguồn gốc đã vội bất chấp tất cả để đến nơi đó? Con có biết đó là nơi nào không? Đó là chỗ cho con ra vào như đi chơi sao? Bao nhiêu năm qua con gây họa chưa đủ? Lần này lại vì một kẻ xa lạ mà đẩy cả Bạch gia vào biển lửa, con có thấy có lỗi hay không? Con có nghĩ đến liệt tổ liệt tông nhà họ Bạch hay không? Mẹ con dù biết sẽ sinh khó, sẽ có thể bỏ mạng vẫn bất chấp để sinh ra con. Con nói xem, con có thấy có lỗi, có thấy hổ thẹn vì những gì mẹ con đã hy sinh cho con hay không?"

Từng câu, từng chữ của Bạch Gia Hào như từng nhát dao đâm vào tim cô. Cô biết mình đã gây ra họa lớn, không dám biện minh, chỉ cúi mặt im lặng. Cha cô nói không sai. Là cô đẩy Bạch gia đến bước đường này, là cô có lỗi với mẹ. Nhìn thấy Bạch Gia Hào run lên vì giận dữ, lòng cô quặn thắt. Chỉ mới hơn nửa tháng không gặp mà ông đã gầy hẳn, tóc bạc đi nhiều, nước da cũng đen hơn, nếp nhăn vì lo lắng bất an hằn trên trán. Đôi mắt tinh anh đầy ý cười giờ trũng sâu vì những đêm mất ngủ. Tim cô đau đớn. Nước mắt lăn dài, cô gọi:

"Cha."

"Đừng gọi ta là cha! Nếu con xem ta là cha thì con đã không làm như vậy, đã không để cho một lão già như ta sống trong thấp thỏm lo âu, chỉ sợ khi Chí Vĩnh quay về, điều ta nghe được là hung tin. Lúc nó nói con rơi xuống vực, ta đã chết cả tâm can con có biết hay không?"

"Cha! Con xin lỗi, là con sai. Con đã sai rồi."

Nước mắt thấm đẫm gương mặt của Bạch Y Vũ. Cô vừa quỳ vừa lê gối đến bên cạnh Bạch Gia Hào, nắm lấy bàn tay hằn nếp nhăn của ông lòng cô tê tái.

Hai nươi ba năm qua, một mình ông gà trống nuôi con. Vất vả có, cực khổ có, chỉ hy vọng đổi lấy nụ cười của cô. Mong cô có một cuộc sống tốt không phải lo nghĩ. Nhưng cô của bây giờ khiến ông quá đỗi đau lòng. Một lúc sau, Bạch Gia Hào cũng bình tĩnh lại, ông mệt mỏi lên tiếng:

"Các con ra ngoài đi. Ta muốn nói chuyện riêng với Vũ nhi."

Tiêu Chí Vĩnh hết nhìn Bạch Gia Hào lại quay sang Bạch Y Vũ, có chút phân vân nhưng rồi cũng theo Kim Thiền và Kiến Lâm ra ngoài.

Lúc này, Bạch Gia Hào mới thả lỏng người, đưa bàn tay còn lại vuốt tóc tiểu nữ của mình. Cô vì thế càng khóc lớn.

"Ngoan, cha xin lỗi đã nặng lời với con."

"Không! Cha mắng rất đúng. Tại con không tốt, con làm cha lo lắng, làm cha không vui. Nữ nhi bất hiếu."

"Vũ nhi."

"Dạ."

"Bây giờ con có thể nói rõ ràng với cha không? Cha không muốn nghe chuyện của con từ người khác."

"Cha, con…"

"Hắn.. là người đã dạy con võ công đúng không? Kể cha nghe, dù sao chuyện đã đến nước này. Những gì có thể nói con cứ nói, những gì không nói được, cha không ép con. Cha chỉ mong ít nhất bản thân có thể biết, kẻ đã khiến con bất chấp tất cả là người như thế nào."

Bạch Y Vũ ngẩng đầu nhìn ông. Nhìn thấy trong đôi mắt ông sự dịu dàng, cưng chiều cùng mong đợi. Nói gì đi nữa ông cũng là cha cô, là người thân duy nhất của cô. Cô đưa tay lau khô những giọt nước mắt, đem chuyện đã xảy ra của mười một năm về trước và chuyện của những ngày qua thuật lại cho ông. Bạch Gia Hào im lặng lắng nghe, không hề mở miệng xen vào lời nói của cô. Đồng tử mỗi lúc một co rút, tim mỗi lúc một đau. Ông cứ ngỡ mình đã cho cô mọi thứ thì ra lại không cho cô được sự quan tâm trọn vẹn. Cô ngang bướng, nghịch ngợm là hy vọng ông quan tâm cô thêm chút nữa, hy vọng ông có thể vì thế mà ít đi ra ngoài. Cô chỉ mong mỗi ngày có thể cùng ông dùng cơm, chỉ tiếc công việc bộn bề khiến ông không nhận ra tâm ý của con gái.

Nếu lúc đó ông không thường xuyên để cô ở nhà một mình, Chí Vĩnh không rời khỏi Bạch gia theo sư phụ học võ, chắc đã không có ngày hôm nay. Cô sẽ không thường trốn nhà đi chơi, cũng sẽ không gặp kẻ đó, càng không có mối dây tơ oan nghiệt như bây giờ.

"Cha."

Bạch Y Vũ nhìn ông, ánh mắt cầu khẩn.

"Cha có thể hứa với con, sẽ không nói với bất kì ai thân thế thật sự của huynh ấy được không?"

Đợi một lúc vẫn không thấy Bạch Gia Hào trả lời, Bạch Y Vũ thần sắc bất ổn, lại nắm lấy tay ông, giọng nói càng khẩn thiết:

"Cha, con xin cha. Cha hứa với con đi. Hiện tại huynh ấy đã rất nguy hiểm. Tuy huynh ấy không nói nhưng con biết huynh ấy có những chuyện bất đắc dĩ không thể không làm. Con cầu xin cha, cha cho huynh ấy chút thời gian được không? Con tin huynh ấy sẽ không làm cha thất vọng. Cha!"

Đôi chân mày Bạch Gia Hào chau lại, ánh mắt đong đầy yêu thương, xót xa nhìn nữ tử như hoa của mình, cô gầy đi, thần thái cũng mất hẳn nét hồn nhiên vốn có. Bạch Gia Hào đau lòng nhìn con gái, ông biết một khi cô đã quyết định thì khó lòng thay đổi nhưng ông vẫn hy vọng cô sẽ sớm ngày tỉnh ngộ, thoát khỏi mối lương duyên này. Ông biết, nếu cô tiếp tục ở bên cạnh hắn, hạnh phúc chỉ là một thứ xa vời không thể với tới. giọng ông ôn nhu:

"Vũ nhi! Cha mong con hãy suy nghĩ thật kĩ rồi mới quyết định được không?"

"Cha?"

"Cha biết hắn không phải kẻ xấu nhưng là người trong giang hồ vốn ‘thân bất do kỉ’*, có rất nhiều việc không thể dùng một vài lời nói là có thể hiểu, có thể giải quyết mọi chuyện. Càng có nhiều việc không phải muốn nói xong là xong, sự dây dưa, vướng mắc bên trong vô cùng phức tạp. Con chưa từng trải qua nên không hiểu, cha không trách con. Nhưng Vũ nhi, coi như con vì cha, hãy đoạn tuyệt với hắn đi."

"Cha." Bạch Y Vũ thản thốt kêu lên.

"Chuyện của hắn cha hứa sẽ không nói với bất kì ai. Nhưng mà nếu con vẫn không từ bỏ, con sẽ phải hối hận."

"Cha!"

Bạch Y Vũ đứng bật dậy, nhìn Bạch Gia Hào bằng ánh mát ngỡ ngàng. Ý ông chẳng quá rõ ràng hay sao, dù cô không thông minh nhưng ông đã nói đến như thế lẽ nào cô lại không nhận ra. Cô cứ ngỡ ông sẽ thấu hiểu cho cô, cho phép cô chờ đợi y nhưng cái cô nhận được chỉ là câu nói "đoạn tuyệt với hắn đi".

"Tại sao? Tại sao cha bắt con làm điều con không thể?"

"Không thể cũng phải làm. Con bây giờ có thể hận cha, oán trách cha. Sau này có hài tử rồi, con sẽ hiểu tâm ý của cha."

"Từ nhỏ, có rất nhiều chuyện con không muốn làm nhưng vì cha con đã cố gắng, vì cha muốn có một tiểu nữ tử ngoan hiền con từ chỗ chỉ là một nha đầu phá phách đã có thể tự mình hoàn thành nữ công gia chánh. Từ may vá, thêu thùa, nấu nướng, con đều nỗ lực hết mình. Thấy cha mỗi ngày bôn ba vát vả, con tự mình tìm đến các cửa tiệm học mua bán, quản lý công việc, dù bản thân không hề thích thú. Nhưng hôm nay con cầu xin cha, cha lại nói con phải từ bỏ. Cha, cha thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"

Nghe những lời Bạch Y Vũ vừa thốt ra, Bạch gia Hào có chút sững sờ. Nhưng chút đau lòng vừa hiện lên liền bị gạt đi. Mục quang cương quyết, giọng ông đầy dứt khoát:

"Cho dù như thế nào đi nữa, cha cũng quyết không đồng ý chuyện con và hắn ở cạnh nhau."

"Cha!"

"Vũ nhi, nghe cha một lần có được không?"

"Nếu có thể từ bỏ, con đã không cầu xin cha. Con xin lỗi, người con muốn đợi, chỉ duy nhất một mình huynh ấy."

Nói rồi, Bạch Y Vũ quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng.

Bạch Gia Hào không lên tiếng gọi cô, vì ông biết nếu lúc này cứ tiếp tục ép, tình cảm cha con bao năm sẽ có biến động. Ông không muốn vì một người ngoài mà khiến cha con ông trở mặt. Ông tin, dần dần ông sẽ thuyết phục được cô.