Chương 9: Trú Nhan Thuật

Đế Thanh

Chương 9: Trú Nhan Thuật

Chương 9: Trú Nhan Thuật

Khi đi đến trước con hẻm bình yên ngày nào, Giang Thanh vui vẻ hướng về quán cơm nhỏ mà đi tới.

Nhưng đột nhiên sắc mặt hắn trở nên âm trầm đến cực điểm, một luồn sát khí kinh thiên động địa không chút nào bị kiềm chế mà phóng xuất ra." muốn chết."

Giang Thanh vận dụng linh lực thi chuyển truy phong bộ lập tức liền phóng nhanh vào bên trong quán cơm.

Chỉ thấy lúc này Phách Lạc khuôn mặt đê tiện đang ôm Giang Trúc vào lòng. Còn Giang Trúc thì hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là đã hôn mê." haha, tên khốn bang chủ kia đã chết, bây giờ ta chính là chủ của Âm Xà Bang. Haha nàng bây giờ sẽ thuộc về ta."

Hắn đưa tay lên định sợ vào bộ ngực cao vút của Giang Trúc, khuôn mặt lộ ra sự dâm tà. Ở bên cạnh hắn hơn mười thân ảnh to cao cũng nhìn chằm chằm vào Giang Trúc. Ở bên trong ánh mắt cũng lộ ra sự thèm khát.

Nhưng Phách Lạc đột nhiên biến sắc, khuôn mặt lộ ra sự sợ hãi. Hắn cảm nhận được một cổ sát khí ngập trời đang hướng bọn hắn mà áp tới. Phách Lạc rùng mình ánh mắt vội hướng về phía trước.

Chỉ thấy Giang Thanh ánh mắt phát lạnh chậm rãi đi về phía bọn chúng. Trong ánh mắt của hắn sát khí trùng thiên, không chút nào che giấu đi.

Phách Lạc nhẹ thở phào sau đó cười hắc hắc." Tiểu tử khôn hồn thì lăn đi, nếu tâm tình ta tốt sẽ cho ngươi một con đường sống. Còn nếu cứ lảng vảng ở đây thì..." Khuôn mặt hắn liền phát lạnh cười khặc khặc lên một cách quái dị.

Sau đó lại đưa tay lên muốn sờ vào ngực Giang Trúc. Mười thân ảnh to lớn đi theo Phách Lạc ánh mắt phát lạnh, một người trong số đó cười hắc hắc." Trong lúc Phách đại ca đang tận hưởng mỹ nhân, thì huynh đệ chúng ta lấy tên tiểu tử này xả chút bực tức nhỉ."

Cả đám người liền nhao nhao gật đầu ánh mắt phát lạnh nhìn Giang Thanh. Sau đó một người có khuôn mặt bình thường, trên vai xăm hình một con cá chép liền bước lên. Ánh mắt hung dữ cười nói." Tiểu tử hôm nay ta xem ngươi sẽ la hét thảm thiết như thế nào?"

Sau đó thân thể người này như một cái cung tên được kéo căng ra, quyền phong như tiễn mạnh mẽ phóng về phía Giang Thanh. Nếu một quyền này dù là người trưởng thành bị đánh trúng, nếu không chết cũng phải bị tàn phế cả đời.

Giang Thanh phát động truy phong bộ, quyền của người kia chưa tới. Nhưng một cổ kình phong đã đánh tới trước mặt Giang Thanh.

Giang Thanh hừ lạnh một tiếng, hắn chỉ nhẹ xoay người một chút liền dễ dàng né được một quyền kia. Ánh mắt Giang Thanh phát lạnh một quyền đánh ra liền mạnh mẽ đánh vào hông của người này.

Ầm một tiếng theo sau đó là vô số tiếng xương khớp gãy vụn liên tiếp vang lên làm cho ai nghe thấy cũng rợn người. " Hôm nay một người cũng không được rời đi!"

Truy phong bộ được vận dụng, trong chớp mắt tốc độ của hắn được đẩy lên cực hạn. Trong mắt đám người kia chỉ vừa kịp nhìn thấy một cái bóng lóe lên. Ngay sau đó đã có một quyền đánh vào người bọn chúng.

Trong vài hơi thở toàn bộ những người đi theo Phách Lạc đã nằm dưới mặt đất. Bọn chúng người thì mắt mũi miệng máu chảy tràn lan. Có kẻ thì toàn thân xương khớp vỡ vụn, thoạt nhìn rất là khủng bố.

Phách Lạc hai tay run run, ánh mắt lộ ra sự khó tin." Không thể nào, tên nhóc này ngày hôm kia vẫn bị chúng ta đánh lên bờ xuống ruộng, sao hôm nay lại khủng bố như vậy. Đây chắc chắn là mơ, đúng vậy chắc chắn là mơ."

Hắn cười lên điên cuồng."Đúng rồi tất cả chỉ là một giấc mộng." Phách Lạc đưa tay lên véo má bản thân một cái, ngay sau đó liền ngẩn ngơ." Không thể..."

Hắn còn chưa kịp nói xong Giang Thanh đã đi đến trước mặt hắn một quyền đánh vào trên não hải của hắn. Toàn thân Phách Lạc run rẩy sinh cơ đứt đoạn ngã xuống mà chết đi.

Giang Thanh nhẹ đỡ Giang Trúc vào trong phòng ngủ, sau đó đắp chăn lại cho nàng.

Ánh mắt Giang Thanh sát khí không giảm, đi ra trước cửa quán cơm. Nhanh chóng bắt quyết sau đó một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay hắn.

Phù một tiếng toàn bộ những thi thể của đám người Phách Lạc liền bị thiêu cháy thành tro. " Cũng may lúc này đã là giữa trưa, ít người qua lại. Nếu không ta lại phải giết thêm mấy người vô tội."

Giang Thanh thu hồi sát khí, liền đi ra khỏi quán cơm. Khi hắn quay về, mặt trời cũng đã xuống tới đỉnh núi. Ánh sáng từ hoàng hôn chiến lên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Trúc. Làm cho nàng càng thêm xinh đẹp, giống như là một tiên nữ hạ phạm.

Đám người ngồi ăn ở trong quán ánh mắt si mê nhìn nàng. Nhưng cũng không có tiến đến làm gì mà là cùng những người ngồi ăn cùng mà cười cười nói nói về vẻ đẹp của Giang Trúc.

Giang Thanh ngẩn ngơ nhìn nàng, nhưng rồi cũng lắc đầu cười mỉm. Vội chạy đến phụ nàng bán hàng." Giang Thanh tiểu tử ngươi đã để ý ai chưa, mau mau kiếm một cô vợ về phụ dì ngươi đi" đám người xung quanh cũng cười to. " Đúng đúng, tiểu tử xem thử con gái nhà ta thế nào, nếu ưng ý ta sẽ gả cho ngươi."

Một người đang uống trà liền phun ra khỏi miệng cười mắng." Tam lão quỷ con gái ngươi như vậy chỉ sợ tiểu tử này vừa thấy sẽ chạy mất tiêu." Cả đám người vừa ăn vừa cười làm cho con hẻm nhỏ liền trở nên nhộn nhịp, yên bình.

Khi mọi người rời đi hết, Giang Trúc lại tất bật thu dọn.

" Dì, cháu có thứ này muốn nói với gì."

Giang Trúc ngẩn đầu nhìn Giang Thanh mỉm cười." Tiểu Thanh có việc gì cháu cứ nói đi."

Chỉ thấy Giang Thanh từ trong người lấy ra tấm thẻ ngân hàng của Giang Trúc rồi đặt lên tay nàng. Giang Trúc sắc mặt khó hiểu nhận lấy thẻ.

" Cháu sẽ trở về Mạc gia. Trước khi đi cha cháu có bảo người đem một ít tiền đưa cho dì. Xem như là cảm ơn gì vì thời gian qua đã nuôi dưỡng cháu."

Giang Trúc ánh mắt có chút hồng vuốt mặt Giang Thanh, nàng có hai người con gái. Nhưng cả hai đều đã vào thành phố khác mà học đại học. Lâu lâu mới thấy về.

Nàng năm nay cũng đã bốn mươi tuổi, nên từ khi nhận Giang Thanh về nuôi nàng đã xem hắn như con mình. Nay hắn rời đi cũng để lại trong nàng chút buồn bã.

" Khi nào cháu đi, để ta tiễn cháu." Giang Thanh mỉm cười. " Mai cháu sẽ đi với người kia, dì đừng lo cháu sẽ thường xuyên về thăm dì."

Giang Trúc gật đầu." Vào nhà đi, hôm nay dì sẽ nấu những món ngon nhất cho cháu ăn."

Sáng hôm sau lúc cang ba, Giang Thanh bước ra ngoài đường nhanh chóng chạy về nhà của Thạch Lão.

Hắn nói dối nàng như vậy là vì không muốn nàng lo lắng, hắn cũng không lo nhà trường sẽ quan tâm đến việc hắn nghỉ học. Vì nhà trường ấy chỉ quan tâm đến tiền, nên một tên nhà nghèo như hắn dù có ra sao họ cũng không để tâm đến.

Giang Thanh bây giờ chỉ muốn học đạo cầu tiên, hắn kế thừa ký ức của Thạch Lão. Cũng kế thừa luôn ý chí tu tiên của lão." Ta tuy có công pháp cấp bậc cao. Nhưng nếu không tập trung tu luyện thì cả đời này cũng đừng mong đạt đến Ngưng Nguyên kỳ."

Đây chính là lý do hắn không muốn dính dáng quá nhiều đến hồng trần. Tuy hắn có tốc độ tu luyện nhanh, nhưng tư chất cùng ngộ tính vẫn là ngụy linh căn. Hơn nữa suốt ngày cứ bị những chuyện ở phàm tục quấn thân thì cả đời này chỉ sợ cũng không thể đột phá cảnh giới cao hơn.

Thế nên hắn muốn cho Giang Trúc một số thứ để nàng sống thoải mái hơn. Để cho hắn có thể tập trung tu tiên.

Giang Thanh sau khi tiến vào bên trong không gian kia liền lập tức tu luyện Hàn Âm Chi Hỏa.

Một tháng nhanh chóng qua đi. Giang Thanh lúc này đang ngồi trên một tản băng lớn. Trên người chỉ mặc đúng một chiếc quần dài. Toàn thân hắn không ngừng run rẩy, từng mảnh băng bám trên cơ thể hắn sau đó vỡ ra. Từ bên trong một luồn máu tươi chảy ra. Nhưng khi vừa chảy ra được một chút thì ngay lập tức bị đóng băng.

Giang Thanh sắc mặt tái nhợt, tay không ngừng thi chuyển pháp quyết. Hàn khí từ xung quanh tụ lại càng thêm nhiều. Trong nháy mắt đã tạo thành một vùng sương mù.

Từng tia hàn khí điên cuồng hướng về đan điền của hắn hội tụ về. Qua một lúc lâu Giang Thanh cử động một cách cứng nhắc, hắn đưa tay lên bắt quyết một cách khó khăn.

Qua một hồi lâu Giang Thanh mới cảm giác được cơ để đã bình thường trở lại. Hắn thở ra một hơi dài, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi." Nếu không phải vừa rồi kịp thu công, thì chắc lúc này ta đã biến thành một tượng băng rồi."

Giang Thanh nghĩ lại khoảng khắc hắn thi pháp, không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Sau khi rời khỏi băng địa hắn liền ngồi xuống bắt đầu thổ nạp linh khí. Giang Thanh lúc này đã là luyện khí tầng thứ tư đỉnh phong.

Nếu Giang Thanh chỉ thuần túy tu luyện Thôn Thiên Kinh thì có lẽ bây giờ đã là luyện khí tầng thứ năm. Nhưng Giang Thanh lại vừa tu luyện Thôn Thiên Kinh cùng hai môn thần thông khác.

Điều này làm cho tu vi của hắn tăng tiến một cách chậm chạp. Nhưng Giang Thanh cũng không lo lắng về vấn đề này. Tuy tu vi hắn tăng tiến chậm chạp nhưng căn cơ của hắn lại vô cùng vững chắc.

Hắn thi chuyển nội thị thuật, sau đó thần hồn liền tiến vào bên trong đan điền. Chỉ thấy tại trong đan điền lơ lửng một sợi tơ có bạch kim, sợi tơ này mỏng đến mức đáng thương. Từ bên trong nó toát ra một cổ hàn khí lạnh lẽo.

" Cuối cùng cũng ngưng tụ được một tia hàn khí." Giang Thanh thở phào một hơi liền thu công.

Giang Thanh đưa tay lên sờ vào khuôn mặt mình. " Tuy ta không để tâm lắm nhưng để khuôn mặt bản thân, nhưng để sau này nó biến thành bộ dạng già nua cũng không được."

Giang Thanh tay bắt quyết bắt đầu tu luyện một môn công pháp gọi là trú nhan thuật. Môn công pháp này không có uy lực công kích hay phòng thủ. Nhưng nó lại có công dụng trú nhan rất thần kỳ.

Môn công pháp này khi tu luyện đến đỉnh phong mới có tác dụng trú nhan, nếu chưa viên mãn thì nó chỉ có công dụng làm chậm quá trình lão hóa mà thôi.

Thời gian nhanh chóng trôi đi chớp mắt đã năm năm trôi qua.