Chương 13: Tới nhà làm khó.

Đế Thanh

Chương 13: Tới nhà làm khó.

Chương 13: Tới nhà làm khó.

Ngay lập tức cả đám người liền phi thân xuống chỗ Giang Thanh, Hàn Quốc Thiên ôm quyền cung kính nói.

"Tại hạ Hàn Quốc Thiên xin ra mắt công tử. Mời công tử vào phủ uống trà."

Giang Thanh gật đầu đi theo đám người, về phần hai tên đang thi đấu trên kia đã chạy trối chết từ lúc nào.

Bước vào một gian phòng lớn, khắp nơi được trang trí những chiếc bình bạch ngọc. Từng dãy ghế gỗ dài trước gian tạo nên một cảm giác cổ kính. Hàn Quốc Thiên mời Giang Thanh ngồi cạnh ghế gia chủ, còn đám người phía sau thì thay phiên nhau ngồi xuống dãy ghế dài.

"Đây là lệnh bài trưởng lão mong công tử sẽ nhận lấy."

Chỉ thấy hắn từ trong người lấy ra một tấm lệnh bài màu hoàng kim. Bên trên khắc một chữ Hàn lớn, ở xung quanh thì điêu khắc hình ảnh hai con Giao Long đang uốn lượn thân mình với nhau.

"Ở Hàn gia bổng lộc mỗi tháng của trưởng lão là một trăm ngàn bạc, cùng với một ít đặc quyền khác."

Giang Thanh mỉm cười không nói gì. Chỉ nhàn nhạt nhìn Hàn Quốc Thiên. Hàn Quốc Thiên cười cười hỏi."không biết công tử tên họ là gì? Để cho ta dễ xưng hô."

"Giang Thanh."

Hàn Quốc Thiên vội cười.

"Thì ra là Giang tông sư..."

Hàn Quốc Thiên đang nói thì bị một tiếng cười to từ bên ngoài truyền vào cắt ngang đi lời nói của hắn. Chỉ thấy đại môn bị một người đá văng ra sau đó nổ thành vô số mảnh vụn. Một người đàn ông trung niên tuổi ngoài bốn mươi dẫn theo hơn năm mươi người hùng hổ đi vào bên trong đại viện.

"Hàn Quốc Thiên cha của ngươi bây giờ đã hấp hối, không còn người trấn giữ.Hàn gia ngươi cái này liền phải bị tiêu diệt rồi."

Người trung niên kia liền cười lên đắc ý, khuôn mặt lộ ra sự tàn khốc. Đám người phía sau hắn cũng thi nhau cười to. Theo sau người trung niên là một lão nhân tuổi tầm năm mươi đầu tóc bạc phơ khuôn mặt hiền từ. Chậm rãi từ đại môn bước vào.

Lão nhân tuy già nua nhưng từ trên cơ thể lại toát ra một cổ uy áp cường đại. Cương khí tuy nội liễm nhưng lại cho người ta một cảm giác sợ hãi đến cực điểm. Theo sau lão là một nhóm hơn ba mươi người, mỗi người trên thân cương khí đều phát tán ra, làm cho xung quang bọn họ cát bay đá chạy.

Nhìn thấy lão nhân kia trung niên nam tử liền chắp tay cười nói.

"Hiên lão không ngờ Hiên gia các ngươi cũng nhúng tay vào việc này."

Lão nhân kia cũng chấp tay rồi cười nói.

"Liêm gia các ngươi cũng tranh giành miếng mồi ngon này thì cớ sao chúng ta không thể chứ."

Cả hai cười cười nói nói căn bản là không để cho đám người Hàn Quốc Thiên vào trong mắt. Cũng dễ hiểu vì Hàn Quốc Thiên bất quá cũng chỉ là cương khí cảnh trung kỳ đỉnh phong, mà đám người kia lại là cương khí đỉnh phong đại viên mãn. Nên bọn họ cũng không để đám người Hàn Quốc Thiên vào trong mắt.

Hơn nữa hiện tại Hàn gia đang xuống dốc không phanh, mà Liêm gia cùng Hiên gia điều là những gia tộc nhất lưu cao thủ vô số, căn bản cũng không để một cái gia tộc đang xuống dốc vào trong mắt.

Sau đó một cổ khí thế mạnh mẽ phá nát cả một khoảng vách tường lớn trước đại môn Hàn gia. Bốn thân ảnh liền chậm rãi đi vào bên trong, theo sau họ là hơn hai trăm thân ảnh. Mỗi một người đều toát là một luồn sát khí, khi tụ hợp lại luồn sát khí kia liền phô thiên cái địa khiến cho người ta sợ hãi.

Hàn Quốc Thiên ánh mắt co rút lẩm bẩm.

"Lăng gia, Mộc gia,Châu gia, Xuyên gia  cũng nhúng tay vào việc này."

Hắn vội vàng xoay người quát.

"Mau thông tri cho toàn bộ người trong tộc đến đây, phải trong thời gian  nhanh nhất có mặt."

Tuy Hàn Quốc Thiên nói như vậy nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ. Cho dù họ có đến kịp cũng chẳng thể làm gì. Với số lượng cao thủ như vậy Hàn gia hôm nay tất diệt. Hắn xoay người lại phía sau nhìn đám người. Lúc này mỗi người trên ánh mắt đều lộ ra sự tuyệt vọng.

Hàn Quốc Thiên cười khổ, đi ra trước đại viện chấp tay cười nói.

"Không biết các vị từ xa đến thăm, làm cho tiếp đón không chu đáo. Mong các vị thứ lỗi."

Một lão nhân liền bật cười chế giễu nói.

"Hàn gia các ngươi hôm nay bị tiêu diệt thì cần gì phải tiếp đón chứ."

Một lão nhân khác cũng cười nói.

"Hàn gia tuy xuống dốc nhưng tài sản cũng không phải là ít. Nếu phân chia ra thì cũng tương đương bằng nữa năm thu nhập."

Hiên gia gia chủ ánh mắt phát lạnh cười nói.

"Các vị nếu đã đến trước khoang hãy tính đến vấn đề phân chia. Bây giờ cứ diệt Hàn gia trước, rồi tính sau. Nếu không càng nhiều gia tộc đến chúng ta phân chia càng ít đi."

Đám người nghe vậy liền gật đầu, nhìn chằm chằm vào đám người Hàn Quốc Thiên. Hàn Quốc Thiên nghe vậy sắc mặt liền đại biến, quát to.

"Các ngươi đừng có hiếp người quá đáng."

Đám người Hàn gia sắc mặt cũng âm trầm lộ ra sát khí. Bọn họ đường đường cũng là một đại gia tộc nhất lưu, sao có thể để mặc cho người ta khinh thường như vậy.

Một tràn cười to vang lên. Liêm gia gia chủ chế giễu nói.

"Chúng ta ủy thế hiếp người đấy thì làm sao? Nếu không phục tới cắn chúng ta đi."

Hắn cương khí ngưng tụ trong lòng bàn tay sau đó liền chộp tới Hàn Quốc Thiên. Chưởng lực chưa tới nhưng một cổ kình phong đã đánh vào mặt làm cho Hàn Quốc Thiên đau rát. Hắn thất kinh chưa kịp làm gì thì đã thấy chưởng lực đi đến trước mắt.

Ánh mắt hắn không lộ ra sự tức giận,cố gắng vận chuyển toàn bộ cương khí trong cơ thể tính đỡ lại công kích kia.

Nhưng đúng lúc này thân ảnh một thiếu niên liền xuất hiện trước mặt hắn. Sau đó một quyền oanh ra nhẹ nhàng liền phá nát chưởng lực kia. Ánh mắt Liêm gia gia chủ co rút nhìn chằm chằm vào Giang Thanh lạnh lẽo nói.

"Không ngờ còn trẻ như vậy mà đã là cương khí cảnh đại tông sư, hơn nữa còn là cương khí cảnh hậu kỳ đại viên mãn. Ngươi rốt cuộc là người của gia tộc nào?"

Đám người xung quanh ánh mắt cũng đều lộ ra sự sợ hãi. Chưa đến hai mươi tuổi mà đã là đỉnh phong cương khí cảnh. Đây là cỡ nào thiên phú chứ, dù là gia tộc nhất lưu như bọn hắn cũng không thể đào tạo ra.

"Không lẽ là người của Mạc gia hay Hùng gia."

Trong lòng những người vây quanh lúc này trong lòng điều tồn tại một câu hỏi như vậy. Ánh mắt bọn họ bắt đầu lộ ra sự kiên dè. Với thực lực của Mạc gia hay Hùng gia thì chỉ cần động chút sức liền có thể tiêu diệt được gia tộc bọn họ. Nên nếu Giang Thanh là người của hai gia tộc kia thì bọn hắn cũng chỉ có thể xoay người bỏ về.

Giang Thanh hướng Hàn Quốc Thiên chậm rãi nói.

"Chỗ này để cho tại hạ là được, ta mới làm trưởng lão của Hàn gia. Cũng nên ra chút sức lực."

Hàn Quốc Thiên nghe vậy sắc mặt liền bình tĩnh trở lại, chần chờ một chút. Cho dù là thánh cảnh nhưng đối mặt với một đám đông gần bốn trăm cương khí cảnh như vậy cũng chỉ có thể xoay người bỏ chạy. Nói chi một tên nửa bước thánh cảnh như Giang Thanh. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Giang Thanh hắn liền gật đầu xoay người bỏ đi.

Đám người vây công sau khi nghe Giang Thanh nói là trưởng lão của Hàn gia liền thở phào nhẹ nhõm. Vì những gia tộc lớn như Mạc hay Hùng gia cũng không có thèm để ý đến bọn họ. Chỉ cần họ lên tiếng thì đám gia tộc nhất lưu của họ cũng răm rắp nghe theo.Nói chi là đi làm một cái trưởng lão ở một gia tộc xuống dốc.

Liêm gia gia chủ cười lạnh.

"Tiểu tử  nhúng tay vào việc này, đó không phải là một quyết định sáng suốt đâu. Nếu ngươi đậu nhập vào Liêm gia của ta, ta sẽ cho ngươi gấp hai lần những gì Hàn gia cung cấp. Còn nếu không..."

Nói đến đây hắn liền cười lạnh. Ánh mắt bình tĩnh nhìn Giang Thanh. Hắn biết trên đời này làm gì có ai từ chối tiền cơ chứ, hơn nữa Giang Thanh bất quá cũng chỉ là trưởng lão của Hàn gia mới tuyển về. Cũng không có giao tình, nên hắn chắc chắn  Giang Thanh sẽ đồng ý.

Giang Thanh chỉ cười chậm rãi nói.

"Nếu không thì sao?"

Liêm gia gia chủ cười lên ác độc gằng lên từng chữ.

"Chết!"

Giang Thanh cười lạnh một luồn uy áp liền phóng ra, khiến cho cây cối xung quanh bị đẩy cho bật cả gốc lên. Một cổ uy áp như thái sơn áp đỉnh mạnh mẽ đè xuống làm cho một đám  cương khí sơ kỳ quỳ rạp xuống.

"Ngươi nói đúng, hôm nay các ngươi toàn bộ đều phải chết."

Dám gia chủ các đại gia tộc sắc mặt đều đại biến.

"Là nữa bước thánh cảnh, nếu đánh riêng lẻ toàn bộ sẽ chết hết. Mau lên cùng nhau vây công nó."

Nói xong cả đám người liền phóng lên hướng Giang Thanh đánh tới. Giang Thanh cười to, hắn không thi chuyển pháp thuật mà là võ. Đúng vậy thứ hắn thi chuyển chính là võ đạo.

Khí tức của Giang Thanh đột nhiên biến đổi, hắn như dung nhập với thiên địa. Mỗi một quyền đánh ra nhưng mang theo cả thiên địa, bụp một tiếng một quyền của hắn liền nhẹ nhàng đánh nát đầu một tên cương khí cảnh.

"Âm Dương Chưởng".

Liêm gia gia chủ quát lớn hai tay hóa thành chưởng. Ở trên lòng bàn tay của hắn một đồ án hình thái cực hiện ra. Âm dương giao hòa tản mát ra một cổ uy lực khủng bố.

Hắn một chưởng đánh mạnh xuống đầu Giang Thanh. Chưởng lực chưa tới nhưng kình khí đã đánh mạnh lên cơ thể Giang Thanh. Giang Thanh nâng tay lên quát lớn.

"Thiên long kích."

Chỉ thấy từ lòng bàn tay Giang Thanh hư ảnh một con Chân Long bay ra. Khi nó vừa bay ra một cổ uy áp liền trút xuống, cổ uy áp này mang theo khí tức hồng hoang làm cho người ta kính sợ. Nó mạnh mẽ cùng lòng bàn tay của Liêm gia gia chủ va chạm, chỉ trong chớp mắt hắn liền bị đánh bay ra hơn ba trượng. Ở trước ngực còn xuất hiện một cái lỗ máu lớn.

Đám người giết đến đỏ máu. Bọn họ lúc này căn bản không để tâm đến những người khác. Điên cuồng ra tay công kích lên cơ thể Giang Thanh. Bọn họ biết nếu ở lại may mắn sẽ có được một con đường sống, nếu chạy đi chắc chắn sẽ phải chết. Vì khi đạt đến nửa bước thánh cảnh cương khí đã hóa thành nguyên khí. Loại nguyên khí này chỉ cần động ý niệm liền có thể vô thanh vô tức giết một số lượng lớn người.

Nhưng nếu vây công như vậy thì loại nguyên khí kia cũng sẽ hao tổn. Đến một lúc nào đó sẽ tiêu hao sạch sẽ, đến lúc đó họ mới có được một con đường sống.

Giang Thanh lúc này trên cơ thể đã là vô số vết thương máu chảy lên lán. Ướt đẫm cả cơ thể hắn, nhưng Giang Thanh vẫn không chút nào biến sắc vẫn không ngừng xuất chiêu chém giết. Hắn không ngừng vận chuyển Thôn Thiên Kinh, từng luồn linh khí không ngừng hướng cơ thể Giang Thanh mà tụ tập đến.

"Vạn Long Xuất Kích."

Từ trong cơ thể của Giang Thanh hơn mười con Chân Long liền xuất hiện, chúng càn quét một vòng liền cắn nát mấy thân ảnh. Vô số tiếng hét thảm vang lên làm cho đám người Hàn gia trong lòng sợ hãi. Một người trong đó run giọng nói.

"Đây có phải là người không, chỉ mới là nữa bước thánh cảnh đã khủng bố như vậy. Nếu đạt đến thánh cảnh thì còn khủng bố đến mức nào đây chứ."

Đúng lúc này một đám người khoảng tám mươi người từ sau đại viện chạy đến. Một lão nhân tuổi ngoài ba mươi liền cung kính hướng Hàn Quốc Thiên nói.

"Ta đã tập hợp toàn bộ cương khí cảnh trong gia tộc đến."

Hàn Quốc Thiên gật đầu quát lớn.

"Toàn bộ xông lên cùng Giang trưởng lão tiêu diệt kẻ thù."

Nói xong đám người liền lao đến sát khí ngập trời.