Chương 20: Xuất Kỳ Bất Ý

Đế Thanh

Chương 20: Xuất Kỳ Bất Ý

Chương 20: Xuất Kỳ Bất Ý

Giang Thanh đi đến trước một căn nhà nhỏ, rồi đẩy cửa bước vào bên trong. Vừa đi vào bên trong được một bước hắn liền nghe được thanh âm của Bạch Xuân.

"Sư tôn ngươi tới thăm ta sao?"

Chỉ thấy một tiểu nữ hài từ trên lầu chạy xuống. Líu la líu rít chạy tới bên cạnh hắn. Nàng vừa chạy vừa cười để lộ ra hàm răng  xinh đẹp của mình.

Giang Thanh mỉm cười nhìn Bạch Xuân, nàng năm nay tuy mới bảy tuổi. Khuôn mặt vẫn là một đứa trẻ, làn da trắng có thể búng ra sữa. Vẻ đẹp của nàng lộ ra sự đáng yêu và tháng thiện. Nhưng trong ánh mắt nàng, hắn cảm nhận được một cổ hàn ý cùng sát ý nồng đậm. Trong đó còn vô tình lộ ra sự thuần thục.

Giang Thanh mỉm cười xoa đầu nàng chậm rãi nói.

"Không tệ chỉ mới một tháng mà đã đạt đến tầng thứ năm của Ngưng Khí Kỳ."

Bạch Xuân mỉm cười, rồi làm ra bộ dáng thuần thục nói.

"Sư tôn, trong một tháng qua Hàn gia đã phái ra năm tên cương khí cảnh.  Trong đó thậm chí còn có kẻ đạt đến cương khí trung kỳ. Xém chút nữa làm cho ta thân tử đạo tiêu."

Giang Thanh gật đầu cười lạnh nói.

"Chỉ là một cái gia tộc nhỏ. Mà cũng giám hướng ta khiêu chiến. Sớm thôi cả thủ đô này sẽ được thanh lọc một lần."

Hắn đột nhiên nhìn vào ánh mắt của Bạch Xuân. Sau đó nở ra một nụ cười ân cần.

"Có gì  cứ nói đi."

Bạch Xuân lộ ra sự do dự sau đó cắn răn nói.

"Sư tôn thực lực của ta đã đủ điểu tiêu diệt..."

Không để nàng nói hết Giang Thanh liền gật đầu mỉm cười.

"Đi đi. Với thực lực của ngươi cũng không cần quá kiêng kị điều gì. Nhưng nên nhớ không được để lộ ra bản thân là người tu tiên."

Nói xong hắn liền điểm nhẹ vào mi tâm Bạch Xuân. Một luồn hào quang từ ngón tay hắn lóe lên. Ngay lập tức một lượng lớn thông tin liền tràn vào não hải của nàng.

"Đây là bản đồ nơi ngươi sẽ đến  tu luyện. Và cách mở trận pháp với bày trận. Đi đi, đi sớm về sớm."

Bạch Xuân trong lòng đại hỉ liền vội rời đi thủ đô trở về thành phố Thanh Hả
Giang Thanh đi đến trước một căn nhà nhỏ, sau đó liền đẩy cửa bước vào. Vừa đi vào bên trong được một bước hắn liền nghe được thanh âm của Bạch Xuân.

"Sư tôn ngươi tới thăm ta sao?"

Chỉ thấy một tiểu nữ hài từ trên lầu chạy xuống. Líu la líu rít chạy tới bên hắn. Nàng vừa chạy vừa cười để lộ ra hàm răng  xinh đẹp của mình.

Giang Thanh mỉm cười nhìn Bạch Xuân, nàng năm nay tuy mới bảy tuổi. Tuy khuôn mặt vẫn là một đứa trẻ, làn da trắng có thể búng ra sữa. Khuôn mặt nàng lộ ra sự đáng yêu và tháng thiện. Nhưng trong ánh mắt nàng, hắn cảm nhận được một cổ hàn ý cùng sát ý nồng đậm. Trong đó còn lộ ra sự thuần thục.

Giang Thanh mỉm cười xoa đầu nàng chậm rãi nói.

"Không tệ chỉ mới một tháng mà đã đạt đến tầng thứ năm của Ngưng Khí Kỳ."

Bạch Xuân mỉm cười, rồi làm ra bộ dáng thuần thục nói.

"Sư tôn, trong một tháng qua Hàn gia đã phái ra gần năm tên cương khí cảnh.  Trong đó thậm chí còn có kẻ đạt đến cương khí trung kỳ. Xém chút nữa làm cho ta thân tử đạo tiêu."

Giang Thanh gật đầu cười lạnh nói.

"Chỉ là một cái gia tộc nhỏ. Mà cũng giám hướng ta khiêu chiến. Sơm thôi cả thủ đô này sẽ được thanh lọc một lần."

Hắn đột nhiên nhìn vào ánh mắt của Bạch Xuân. Sau đó nở ra một nụ cười ân cần.

"Có gì  cứ nói đi."

Bạch Xuân lộ ra sự do dự sau đó cắn răn nói.

"Sư tôn thực lực của ta đã đủ điểu tiêu diệt..."

Không để nàng nói hết Giang Thanh liền gật đầu mỉm cười.

"Đi đi. Với thực lực của ngươi cũng không cần quá kiêng kị điều gì. Nhưng nên nhớ không được để lộ ra bản thân là người tu tiên."

Nói xong hắn liền điểm nhẹ vào mi tâm Bạch Xuân. Một luồn hào quang từ ngón tay hắn lóe lên. Ngay lập tức một lượng thông tin liền tràn vào não hải của nàng.

"Đây là bản đồ nơi ngươi sẽ đến  tu luyện. Và cách mở trận pháp với bày trận. Đi đi, đi sớm về sớm."

Bạch Xuân trong lòng đại hỉ liền chạy đi thu dọn đồ đạc. Rồi rời đi thủ đô trở về thành phố Thanh Hải.

Giang Thanh mỉm cười rời khỏi căn nhà nhỏ. Hắn nhẹ phất cánh tay, từ trong lòng bàn tay hắn bay ra một ngọn lửa nhỏ. Ngay sau đó nó liền nổ tung hóa thành một ngọn hỏa diễm. Ngọn hỏa diễm kia hướng bốn phương tám hướng mà cháy. Mạnh mẽ đem cả ngôi nhà nhấn chìm trong biển lửa.

Giang Thanh nhẹ hướng về phía Đông mà đi đến, trong ánh mắt hắn một cổ sát khí đại phóng. Hắn nhẹ nở ra một nụ cười, nụ cười của hắn lộ ra sự ma mị khiến cho người ta nhìn qua liền cảm giác thần hồn thác loạn, sợ hãi đến cực điểm.

Mãi đến khi Mặt Trời đã lặn từ lâu Giang Thanh mới đi đến trước một cánh cổng lớn. Cánh cổng này được đúc bằng vàng rồng. Để lộ ra sự cao quý giàu sang. Hai bên vách tường được dựng nên bằng những tảng ngọc thạch cứng cáp. Bên trên mỗi một trụ thạch đứng vững một con cự hổ màu hoàng kim. Từng con hổ được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Tựa như là một con hổ sống đang hướng về bầu trời mà gầm thét.

Ở sau cánh cổng chính là một mảnh biệt viện san sát với nhau. Ở chính giữa những ngôi biệt thự khổng lồ chính là một tòa nhà cao ba bốn trượng. Rộng hơn ba mươi trượng, nó được xây bằng một loại thạch cao màu trắng ngà. Điêu khắc tinh xảo để lộ ra sự uy nghiêm đến cực điểm.

Khung viên của nơi đây ướt chừng gần trăm mẫu. Có thể nói là vô cùng rộng lớn. Ở trước cổng đứng gác có hơn bốn người. Mỗi một người đều ăn mặt trang nghiêm sắc mặt lạnh lùng pha chút bễ nghễ mà nhìn mọi người.

Giang Thanh chỉ cần lướt thần thức qua liền biết bọn họ toàn bộ điều là cương khí cảnh. Đây chính là trước cửa đại môn của Mạc gia. Một trong hai đại gia tộc lớn nhất nước Thanh Nam.

  Giang Thanh cười lạnh chậm rãi bước đến một góc khuất của Mạc gia sau đó liền  nhắm mắt tĩnh tọa. Hắn thần thức phóng ra khắp nơi trong Mạc gia mà quan sát một lượt. Qua một lúc lâu khi trời đã tối sầm lại. Một cơn gió đột nhiên lướt qua làm cho Giang Thanh mở mắt.

"Đi đi."

Chỉ thấy trước mắt hắn là tám hắc y nhân đang hướng hắn mà cung kính cúi người. Bên trong đám người còn có một hắc y nhân mang theo một bao tải nhỏ.Nghe hắn nói vậy cả đám liền đồng thanh hô vâng một tiếng.

Giang Thanh bình tĩnh đứng đợi. Cho đến khi từ trong Mạc gia liên tiếp vang lên vô số tiếng nổ đùng đùng. Thì hắn liền lấy từ trong túi một chiếc mặt nạ hình quỷ. Sau khi đeo lên hắn liền phi thân vào hướng một góc của Mạc gia mà đi đến.

Trong Mạc gia lúc này là một mảnh hoản loạn, từng chỗ trong Mạc gia đang không ngừng phát nổ. Làm cho bụi đất bay đầy trời, lửa cháy khắp nơi. Làm cho vô số tiếng gầm giận dữ từ trong Mạc gia truyền đến.

"Là ai giám hướng Mạc gia ta làm loạn, mau lăn ra đây cho lão tử."

"Giám làm loạn ở Mạc gia ta, chúng ta nhất định sẽ đem cả nhà ngươi huyết tẩy."

Có một người hét to.

"Là Thập Ma của Hàn gia."

Một giọng nói già nua mang theo sự tức giận vang lên.

"Chỉ là một cái Hàn gia cũng giám hướng chúng ta làm loạn."

Một nam tử trung niên khuôn mặt chữ điền lạnh giọng nói.

"Toàn bộ tiến lên đem bọn chúng bắt lại."

Một đám hơn năm mươi cường giả cương khí cảnh liền xông đến đám người Thập Ma. Đây chính là nội tình của Mạc gia một hơi liền lấy ra năm mươi cương khí cảnh. Đột nhiên đám người Thập Ma phân tán ra chỉ để lại một hắc y nhân đang thẫn thờ nhìn đám người đang phóng đến mình.

Trung niên khuôn mặt chữ điền kia quát to.

"Không cần để ý bọn chúng, những người khác đã đi vây công bọn chúng rồi."

Cả đám người nhao nhao không phóng theo những người khác trong Thập Ma. Mà là hùng hổ hung thần áp sát đến hắc y nhân kia. Đột nhiên hắc y nhân kia cười phá lên, ngay sau đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Chỉ thấy Chân Long và Thải Phượng từ trong cơ thể của hắc y nhân bay lên. Chúng ở bên bầu trời giao thoa với nhau âm dương giao thoa hóa thành một vòng thái cực.

Bùm một tiếng trong phạm vi hơn hai mươi dặm liền bị một cổ kình phong phá thành cát bụi. Hơn năm mươi vị cương khí cảnh cường giả cũng bị đánh cho nổ tung hóa thành vô số huyết vụ.

Giang Thanh lúc này thì đi đến trước một tòa nhà cao hơn hai trượng ở phía tây. Hắn đột nhiên nở ra một nụ cười tà ác. Lạnh lùng nói

"Không ngờ cái pháp thuật tụ khí huyết này lại uy lực như vậy. Nếu cho nổ đồng loạt không biết cảnh tượng sẽ như thế nào."

Từ đây đến chỗ đám người Thập Ma đại sát là rất xa nên cũng không có cái gì chấn động truyền đến. Giang Thanh nhẹ quét thần thức qua căn nhà liền nhìn thấy người mình cần tìm.

Chỉ thấy ở bên trong có hơn mười người đang cùng nhau vui đùa ăn uống. Có năm nam năm nữ. Nam thì anh tuấn đẹp trai, thân thể yếu nhược lộ ra bộ dáng công tử bột.  Giang Thanh khi quét thần thức qua một người thì liền lộ ra sự kinh ngạc.

"Thánh cảnh. Không ngờ Mạc gia  thánh cảnh lại nhiều như thế."

Nữ thì toàn thân thoát y, thân thể đầy đặn săn chắc. Khuôn mặt ửng hồng lộ ra sự kiều diễm. Ở trên một chiếc ghế cao một thiếu niên tay ôm mỹ nhân. Một tay uống rượu, đôi lúc lại đưa tay nắn mạnh lên bầu ngực sữa của cô gái kia.

Cô gái kia sắc mặt ửng hồng nhẹ nhàng nũng nịu, càng làm cho thiếu niên kia thích thú cười lên ha hả.

Giang Thanh ánh mắt bắn ra sát khí.

"Mạc Giang Phong."

Hắn chậm rãi bước vào bên trong nhà, lão nhân đang gác kia đột nhiên mở mắt.

"Là ai, công tử đã có lệnh nếu không có việc quan trọng thì không được quấy rầy người."

Giang Thanh một bộ mắt điếc tai ngơ. Vẫn ung dung bước vào bên trong, khi hắn đi đến trước bàn tiệc hắn liền nhìn thẳng vào Mạc Giang Phong. Ánh mắt hắn lộ ra một tia sát khí. Điều này làm cho Mạc Giang Phong cảm giác được một cổ nguy hiểm đang bao phủ hắn. Điều này làm cho hắn vô cùng nổi giận hắn quát to.

"Cẩu nô tài ngươi đây là muốn chết. Man lão giết hắn cho ta."

Đám thanh niên ở xung quanh một bộ không quan tâm đến Giang Thanh vẫn ung dung thưởng thức cơ thể của những nữ nhân kia. Man lão đang đứng ở một góc tường lạnh lùng nhìn Giang Thanh. Lão không cảm nhận được một chút khí tức gì của người luyện võ trên người Giang Thanh nên cũng không quá lo lắng. Lão trầm giọng nói.

"Cút đi trước khi lão phu ra tay."

Một thanh niên đi đến trước Giang Thanh, trong tay vẫn ôm khư khư thân hình một nữ nhân khoảng mười tám tuổi. Hắn khuôn mặt kiêu căng ánh mắt khinh bỉ quát to.

"Tên rác rưởi mau cởi mặt nạ rồi quỳ xuống cho ta, để cho bổn công tử ngồi lên người ngươi mà thưởng thức nàng."

Nói xong hắn liền đưa tay lên nắn mạnh bầu ngực sữa của cô gái kia. Làm cho nàng rên lên ư ử. Thanh niên này cười to làm ra một bộ dạng đắc ý.

Nhưng thấy Giang Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào Mạc Giang Phong. Căn bản là không để ý đến hắn. Điều này làm cho hắn có chút thẹn quá hóa giận, liền nổi nóng quát to.

"Súc sinh còn không nghe lời."

Hắn một quyền đánh ra hướng mặt Giang Thanh mà đánh tới. Một quyền của hắn không mang theo chút sức lực nào. Dễ dàng liền bị Giang Thanh bắt lấy. Giang Thanh không để cho hắn kịp mở miệng, một quyền oanh ra liền đem đầu của thanh niên kia đánh cho nổ tung. Huyết vụ cùng não bay khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc.

Cô gái bên cạnh thanh niên kia ngẩn ngơ chưa kịp hoàn hồn liền bị Giang Thanh một chưởng đánh lên người. Khiến cả người nàng nổ máu bay đầy trời tung tứ chi văng ra tứ phía, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Đám người xung quanh chỉ vừa kịp lấy lại tinh thần. Thấy một màn khủng bố như vậy liền không chịu nổi mà hét lớn. Bỏ chạy tán loạn, Mạc Giang Phong khuôn mặt trắng bệch quát to.

"Man lão còn không mau giết hắn."

Man lão kia ánh mắt lúc này đã vô cùng tức giận. Lúc Giang Thanh bước vào hắn rõ ràng cảm nhận được trên người Giang Thanh không có chút cương khí hay chân khí nào. Ấy vậy mà chỉ trong thời gian nháy mắt một vị đại công tử cứ như vậy dễ dàng bị Giang Thanh đánh chết.

"Tiểu tử chết đi."

Hắn nguyên khí vận chuyển từ lòng bàn tay hắn bay ra hình ảnh một con đại tượng sư. Con voi kia gầm lên giận dữ mạnh mẽ quất một vòi về phía Giang Thanh. Một kích kia chưa tới nhưng trong không gian đã vang lên những thanh âm bang bang rợn người.

Giang Thanh lạnh lùng quát to.

"Thập Long giết hắn cho ta."

Từ trong cơ thể Giang Thanh hơn mười đầu Chân Long bay ra. Một cổ hồng hoang chi uy trấn áp xuống. Làm cho con voi kia không tự chủ được mà dừng lại, sau đó nguyên khí cấu thành nó cũng dần dần tan biến. Man lão thấy vậy sắc mặt liền đại biến lão hô to.

"Là thánh cảnh công tử mau chạy đi."

Hắn vừa nói xong liền phi thân ra khỏi công kích của Giang Thanh. Bùm một tiếng nổ kinh thiên động địa liền vang lên. Cả ngôi nhà rung chuyển mạnh như muốn sụp đổ. Làm cho sắc mặt của Man lão càng thêm trắng bệch.

Hắn vừa phi thân ra hơn mười trượng thì chỉ thấy Giang Thanh đã đứng ở đó. Trên môi nở ra một nụ cười trào phúng, hắn sát khí đại phóng nói.

"Chết đi."