Chương 21: tức giận

Đế Thanh

Chương 21: tức giận

Chương 21: tức giận

Giang Thanh một quyền oanh xuống. Quyền phong gào thét lao xuống, từ trên bàn tay hắn bắn ra hào quang làm cho một quyền này càng thêm bá đạo. Một kích này mang theo lực lượng chỉ cần dính một chút lực công kích cũng có thể khiến cho người tan sương nát thịt. Quyền phong chưa đến nhưng Man lão đã cảm nhận được một cổ phong ba đánh vào mặt. Làm cho mặt lão đau rát.

Lão không chút nào hoảng hốt ngược lại lão nở ra một nụ cười trào phúng.

"Nhất kiếm trảm thân."

Năm ngón tay phải của lão dựng đứng lên như là một con dao nhỏ. Một cổ nguyên khí liền bao phủ cả lòng bàn tay lão. Nguyên khí đột nhiên kéo dài ra hơn trượng. Hình dạng như là một thanh trường kiếm làm từ nguyên khí. Một cổ kiếm khí bắn ra khắp nơi làm cho một ít cây cối xung quanh đột nhiên đứt lìa thăn.

Lão một kiếm hướng lồng ngực của Giang Thanh mà đâm mạnh tới. Kiếm chưa tới nhưng một cổ kiếm khí đã mạnh mẽ lao đến đánh lên lồng ngực của Giang Thanh. Làm cho lồng ngực hắn có chút đau rát. Giang Thanh biết nếu không né một kiếm này cho dù hắn đã đem cơ thể luyện đến cực hạn. Cũng có thể bị một kiếm này giết chết.

"Không ngờ chỉ là thánh cảnh sơ kỳ mà đã lợi hại như vậy."

Giang Thanh căn bản là không để ý đến kiếm khí đang ầm ầm lao đến  mà quát lớn.

"Thái Sơn Bất Động."

Nguyên khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ vận chuyển, một hư ảnh thái sơn cao hơn một trượng liền hiển hiện ra trước người Giang Thanh. Thái Sơn nhanh chóng ngưng thực, từ trên thái sơn một cổ cự lực truyền ra như là vĩnh hằng bất động chẳng có gì có thể làm tổn thương hay lay động được nó.

Man lão một kiếm đâm thẳng vào thái sơn, kiếm khí nổ tung. Nguyên khí bay đầy trời. Sắc mặt của Man lão đại biến  liền quát lớn.

"Thần Tượng Đại Sơn."

Nguyên khí trong cơ thể Man lão kịch liệt ba động. Một con thần tượng khổng lồ liền xuất hiện ngăn cản trước mặt lão. Từ trên thân con voi này một cổ khí thế vững chải như đại sơn. Vững vàng không gì có thể phá được bao phủ xuống. Làm cho Giang Thanh cảm nhận được một cổ cự lực đang hướng hắn mà trần áp đến.

Con voi kia rống lên một tiếng. Mạnh mẽ dùng vòi đánh mạnh về phía Giang Thanh.

Giang Thanh hừ lạnh một tiếng căn bản là không để tâm đến cổ cự lực kia. Cơ thể của hắn đã trải qua quá trình luyện thể. Có thể nói dù là tu chân hay võ đạo. Nếu không dùng đến nguyên khí hay pháp bảo thì căn bản không làm tổn thương được hắn. Giang Thanh một quyền vẫn mạnh mẽ hướng Man lão mà đấm tới.

Một vòi kia đánh lên người Giang Thanh, không những không lắm hắn bị thương. Mà ngược lại chiếc vòi cự đại kia liền nổ tung. Nguyên khí bay đầy trời.

Man lão đột nhiên thân thể dừng lại trên mặt đất. Sắc mặt âm trầm mà thầm nghĩ.

"Thân thể thật cường đại. Cho dù là ta dính một kích đó không trọng thương cũng phải bị thương nhẹ."

Trên người lão một cổ nguyên khí điên cuồng ba động. Làm cho những vật bên cạnh lão cũng bang bang mà nổ thành phấn vụn. Lão cười lên quái dị, sau đó quát to.

"Chết đi."

Từ trên người lão một cổ hào quang mạnh mẽ phóng ra. Ngay sau đó mặt đất nứt ra bốn cái lỗ to. Man lão gầm lớn.

"Tứ Tượng Thanh long."

Đột nhiên từ bốn hướng vang lên tiếng gầm giận dữ. Ngay sau đó bốn đạo khí tức như hồng hoang viễn thú phát tán ra. Mạnh mẽ cùng khí tức đại sơn áp đỉnh của con voi kia mà áp xuống Giang Thanh.

Ngay sau đó bốn con Chân Long liền lao từ mặt đất lên, hướng Giang Thanh mà táp tới. Tốc độ nhanh đến đáng sợ, bốn con Chân Long này hoàn toàn đã chặn kín đường lui của Giang Thanh.Căn bản là không cho hắn đường lui. Muốn một kích mà đem Giang Thanh cắn chết.

Giang Thanh nhìn thấy bốn đầu Chân Long này căn bản cũng không thèm hừ một tiếng. Trong mắt Giang Thanh đám Chân Long của Man lão bất quá chỉ là một đám giun dế. Còn chưa có được một phần giống Chân Long.

"Để ta cho ngươi biết thế bào là Chân Long chân chính. Giao Long Phá Thiên."

Từ trong cơ thể Giang Thanh một cổ hồng hoang viễn cổ khí tức liền toát ra. Cổ khí tức này trần áp vạn vật, làm cho bốn đầu Chân Long đang bay tới không tự chủ được mà đứng im. Bị cổ khí tức hồng hoang kia trấn áp đến không thể di chuyển.

Từ trong cơ thể Giang Thanh một con Chân Long dài hơn năm trượng liền bay ra. Nó không phải là hư ảnh, mà là Chân Long chân chính do nguyên khí của Giang Thanh tạo ra. Từ trên người nó long lân sáng chói. Ánh mắt nó lạnh lùng đảo qua khắp nơi. Khi quét qua trên người liền làm cho Man lão không tự chủ được cũng phải rùng mình.

Con Chân Long gầm lên giận dữ sau đó một ngụm liền đem hư ảnh thần tượng cắn nát. Một đuôi quất qua liền đem hư ảnh bốn con Chân Long kia quấy đến nát bấy.

Man lão nhìn thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ. Hướng Mạc Khải Phong mà hô to.

"Công tử mau chạy đi. Người này vô cùng lợi hại chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ của hắn."

Nhưng Man lão lúc này mới nhận ra, toàn bộ người trong nhà trừ lão ra. Tất cả đều đã bị cổ hồng hoang khí tức kia trấn áp cho đến quỳ rạp trên đất. Sắc mặt của Mạc Khải Phong càng thêm trắng bệch càng thêm âm trầm lạnh lùng. Hắn quát to.

"Man lão cố gắng cầm cự một chút,cha ta sắp đến đây rồi."

Man lão nghe vậy trong lòng đại hỉ. Đang định phi thân đi thì sắc mặt lão khẽ biến. Thân ảnh Giang Thanh không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt lão. Hắn căn bản không cho lão kịp phản ứng. Trong chớp mắt liền đánh ra một quyền lên cơ thể lão.

Man đang định thi chuyển nguyên khí bảo hộ thì thì cự quyền đã đi đến trước đầu của hắn. Một quyền đánh xuống đem toàn thân lão bùm bùm mà nổ tung vô số huyết vụ cùng tứ chi bay đầy trời.

Mạc Khải Phong đột nhiên cảm nhận được cả người nhẹ bổng. Vừa đứng lên thì nhìn thấy cảnh Man lão bị một quyền đánh chết. Hắn lúc này hai tròng mắt như muốn rớt ra miệng há hốc. Hắn từ đầu đến giờ vẫn trấn định như vậy vì hắn biết thực lực của Man lão. Lão là một trong thập đại thánh cảnh của Mạc gia. Được cha hắn đặt biệt mời đến làm hộ vệ cho hắn. Tuy lão là người yếu nhất trong thập đại thánh cảnh. Nhưng tu vi thông thiên triệt địa mạnh mẽ đến cực điểm.

Hắn cứ nghĩ dù Giang Thanh là thánh cảnh nhưng bất quá cũng không phải là đối thủ của Man lão. Hơn nữa hắn cũng đã gọi điện cho cha hắn. Chỉ cần Man lão câu kéo một chút thời gian liền có thể chờ cha hắn chạy đến đây. Một lưới mà tiêu diệt tên rác rưởi này. Bây giờ chỉ trong vài hơi thở Man lão vậy mà đã bị giết. Điều này làm cho hắn vô cùng kinh hoàng. Đám người đang đứng phía sau Mạc Khải Phong càng thêm sợ hãi càng thêm hoảng loan,  tán loạn mà chạy đi.

Giang Thanh ánh mắt lạnh lẽo không nhìn bọn chúng đến một lần. Hắn âm trầm hừ một tiếng. Ngay lập tức vô số tiếng hét thảm liên tiếp  vang lên. Toàn bộ những đại công tử cùng mấy cô gái kia điều lần lượt nổ tung. Huyết vụ bay khắp nơi. Ngay cả cô gái đang đứng cạnh Mạc Khải Phong cũng nổ tung làm cho máu huyết cùng não của nàng dính đầy trên người Mạc Khải Phong.

Mạc Khải Phong cũng là người trong gia đình thế gia. Tay cũng đã dính không ít máu người. Nên chỉ trong chốt lác liền lấy lại tinh thần, hắn trầm trọng nói.

"Ngươi là ai, tại sao lại hướng ta giết đến."

Giang Thanh không trả lời hắn chỉ đưa tay lên mặt nạ. Sau đó nhẹ nhàng vứt nó qua một bên. Khi Mạc Khải Phong nhìn thấy khuôn mặt Giang Thanh liền đứng bật dậy khuôn mặt tái mét hét to.

"Mày là thằng con hoang kia, là con của ả tiện nhân kia. Không thể nào..."

Hắn đột nhiên như nhớ ra gì đó mà lẩm.

"Trong hơn một tháng nay ta đã phái đi mấy tên cương khí cảnh mà không thấy chúng hồi âm. Không lẽ nào là do hắn giết."

Mạc Khải Phong đột nhiên ngẩn đầu lên cười khằng khặc nói.

"Mày đến đây để làm gì? Nếu muốn giết tao thì đã muộn rồi. Cha của tao đã đến, nhanh thôi ông ấy sẽ băm mày thành vạn đoạn."

Giang Thanh nhíu mày nhưng không nói với hắn điều gì. Thần thức của Giang Thanh bao phủ lấy toàn thân Mạc Khải Phong. Mạc Khải Phong cảm giác được cơ thể không cách nào di chuyển liền lộ ra bản mặt sợ hãi. Hắn gào to.

"Nếu mày dám động đến một cộng tóc của tao, cả Mạc gia này sẽ đuổi giết mày cả đời. Cho dù mày có trốn ra nước khác cũng sẽ bị chúng ta đuổi giết. Chỉ cần mày thả tao ra. Tao sẽ đi nói với cha mà tha cho mày một mạng."

Giang Thanh căn bản không để tâm đến lời hắn nói. Thân ảnh hắn đột nhiên biến mất sau đó đột nhiên lại xuất hiện trước mặt Mạc Khải Phong. Một tay Giang Thanh hóa thành long chảo, mạnh mẽ đâm vào trong đầu của Mạc Khải Phong.

Mạc Giang Phong la lên thảm thiết, hắn gào thét trong đau đớn. Làm cho đám người đang phóng đến trong lòng đại trấn. Một lão nhân sắc mặt âm trầm nói.

"Mau, đến cứu cháu ta."

Máu từ trên đầu Mạc Khải Phong không ngừng chảy xuống. Hai con ngươi trợn ngược lên, chết không nhắm mắt.

Giang Thanh từ trong đầu hắn lôi ra một đoàn bạch khí. Nếu nhìn kỹ vào đoàn bạch khí liền có thể nhìn thấy thân thể của Mạc Khải Phong đang hư ảo hiện ra. Giang Thanh không nói gì liền đem đoàn bạch khí kia nuốt vào trong bụng.

Một cổ hình ảnh nhanh chóng liền từ trong đầu Giang Thanh lóe qua. Những hình ảnh kia chính là ký ức của Mạc Khải Phong. Giang Thanh thông qua ký ức của hắn có thể thấy rõ từng chuyện mà Mạc Giang Phong đã làm qua.

Hắn thấy đươc hình ảnh Mạc Khải Phong cưỡng bức thiếu nữ, tàn sát cả một gia đình vì tức giận. Cướp phụ nữ đã có chồng... Có thể nói tên này còn không bằng cả cầm thú, không chuyện ác nào không làm.

Đột nhiên trong lòng Giang Thanh chợt động. Chỉ thấy trước mắt hắn hiện lên khung cảnh Mạc Khải Phong đang cùng mẹ hắn trò chuyện. Giang Thanh càng nghe hai người nói khuôn mặt càng thêm âm trầm. Đột nhiên hắn không kìm chế được nữa mà gầm lên giận dữ.

"Khốn kiếp! Ta sẽ không cho các ngươi chết nhẹ nhàng đâu."

Hắn cuối cùng cũng biết tại sao năm xưa mẹ hắn lại chết. Thì ra năm đó  để có thể làm  Hùng gia và Mạc gia  kết thân với nhau. Hùng gia bắt buộc Mạc gia phải giết đi mẹ con Giang Thanh để cho người kia danh chính ngôn thuận mà làm vợ của cha hắn.

Mẹ hắn lúc đó biết sự tình không ổn liền đem hắn đến giao cho Giang Trúc. Sau khi rời đi liền bị cha hắn ra tay giết chết,không một chút nào lưu tình. Giang Thanh trong lòng giận dữ. Tuy nói từ nhỏ hắn sống với Giang Trúc. Nhưng những ký ức về mẹ vẫn hằng in trong tim hắn.

Mẹ hắn tên là Thanh Thủy là một người phụ nữ  xinh đẹp, hiền hậu và rất là yêu thương hắn. Đột nhiên từng cổ kí ức về Thanh Thủy không ngừng tràn về trong đầu hắn. Càng làm cho Giang Thanh thêm giận dữ. Hắn trước kia vốn nghĩ mẹ hắn vì để cho hắn có được một cuộc sống bình thường mà chọn cách tự tử. Để cho mọi việc về hắn và nàng lắng xuống. Nhưng hắn thật sự không ngờ mẹ hắn lại bị chính cha của hắn giết chết.

Đột nhiên từ bên ngoài truyền vào một thanh âm giận dữ đến cực điểm. Ngay sau đó là chín đạo khai tức cường đại đến cực điểm phóng về phía Giang Thanh. Một giọng nói trẻ trung nhưng mang theo sự căm hận quát to.

"Tiểu tử hôm nay ngươi đừng hòng sống sót"

Giang Thanh mỉm cười ánh mắt bắn ra sát khí. Từ trên thân hắn một cổ khí tức hồng hoang viễn cổ liền mạnh mẽ hướng mọi nơi tàn phá. Hắn âm âm trầm nói.

"Đến hay lắm."