Chương 22: sợ hãi

Đế Thanh

Chương 22: sợ hãi

Chương 22: sợ hãi

Một giọng nói mang theo tang thương tịch mịch của tuế nguyệt đột nhiên vang lên chặn lại trung niên kia.

"Để cho ta giải quyết hắn. Các ngươi đi thu dọn đi."

Nghe được thanh âm này cả đám người không giám cãi lại, liền chia ra mà phóng đi khắp nơi. Chỉ để lại hai thân ảnh. Một già và một trung niên. Trung niên vóc người nho nhả. Khuôn mặt anh tuấn, mắt ưng sắt bén lộ ra sự uy nghiêm của người chủ nhân. Thoạt nhìn rất là giống với Giang Thanh.

Lão nhân thì đầu tóc bạc phơ, chòm râu trắng dài hơn thước. Khuôn mặt lão hiền từ lộ ra sự phúc hậu. Lão một chân điểm nhẹ liền phóng ra hơn bốn trượng. Tốc độ vô cùng nhanh chóng. Xung quanh lão sương mù lượn lờ làm cho lão giống như một vị tiên nhân đang du ngoạn trần thế.

Giang Thanh ánh mắt co rút, hắn trầm giọng nói.

"Luyện khí tầng mười hai!"

Hắn cũng là người tu đạo nên rất mẫn cảm với linh khí. Khi lão nhân này ra lệnh cho đám thánh cảnh kia rời đi hắn đã cảm nhận được một cổ linh khí ba động. Càng làm cho hắn kinh hãi đó chính là người này không ngờ lại mạnh đến biến thái như vậy.

Lão nhân kia khi phóng đến cách Giang Thanh một trượng liền đánh ra một quyền. Một quyền này như đánh vào không khí căn bản là không xuất hiện hư ảnh cự quyền hay là ba động gì trong không gian. Nhưng khi Giang Thanh thấy một quyền này đánh ra thì sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Khí tức của hắn đột nhiên như cùng thiên địa tương dung. Từ trên người hắn một cổ khí tức như hắn chính là thiên địa. Vạn vật sinh linh trong thiên hạ tất cả đều phải hướng hắn quỳ lạy van xin.

Giang Thanh một quyền đánh ra cùng hư không va chạm. Làm cho trong  không gian liên tiếp vang lên những thanh âm.  Băng băng bạo liệt, hư không trước mặt Giang Thanh lần lượt bị đánh cho vặn vẹo biến hình.

Giang Thanh đột nhiên lui hai bước về phía sãi không tự chủ được  phun ra một ngụm máu. Sắc mặt hắn tái nhợt. Giang Thanh chưa kịp đứng vững thân hình lại một tiếng nổ khác vang lên. Làm cho Giang Thanh lui về sau bốn bước. Lại không tự chủ được mà phun ra một ngụm máu.

Không để Giang Thanh đứng vững thân hình. Một đoàn bạch quang từ lòng bàn tay của lão nhân  liền hỏa tốc phóng đến. Tốc độ vô cùng nhanh, cho dù  Giang Thanh có thị lực vô cùng tốt cũng chỉ có thể nhìn thấy được một một tia bạch quang lóe qua.

Giang Thanh gầm lên.

"Hóa Long."

Long lân sáng chói từ trên cơ thể Giang Thanh một cổ khí tức hồng hoang đột nhiên phủ xuống. Làm cho đại địa không ngừng run rẩy. Từng tòa nhà vì không trụ được mà liên tục đổ sập. Càng làm cho Mạc gia thêm rối loạn.

Bang một tiếng thật lớn. Chỉ thấy trước ngực Giang Thanh hư không xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu bạc. Thân kiếm dài hơn nữa thước, không có chui. Từ trên thân kiếm một cổ kiếm ý không từng bắn ra. Cùng với thân kiếm mà không ngừng băng băng đâm vào người Giang Thanh.

Long lân của Giang Thanh là cỡ nào cứng cỏi kia chứ. Nhưng  thanh tiểu kiếm kia lại tầng tầng mà phá đi vào bên trong. Điều này làm cho sắc mặt Giang Thanh hoảng hốt. Nguyên khí điên cuồng hướng lồng ngực mà hội tụ đến, hắn phải cố hết sức mới có thể làm cho tốc độ phá hoại của thanh tiểu kiếm chậm dần lại.

Giang Thanh chưa kịp thở phào thì trên đỉnh đầu hắn. Hào quang nở rộ theo sau đó là một cổ cự lực tựa thái sơn áp xuống. Làm cho mặt đất dưới chân Gianh lún xuống một cái hố sâu. Một thanh cự phủ liền mạnh mẽ bổ xuống. Ý định một bổ đem Giang Thanh chẻ làm hai.

Giang Thanh gầm lên giận dữ. Cực hỏa từ trong đan điền của hắn bay ra. Khi ngọn hỏa diễm vừa xuất hiện khung viên trong vòng mười dặm liền bị đóng băng. Một cổ hàn khí lạng lẽo đến cực điểm liền phát ra khắp nơi.

Giang Thanh cắn răng quát lớn.

"Bạo"

Ngọn hỏa diễm kia liền nổ tung. Một trận hàn khí liền khếch tán ra bao phủ lấy thanh tiểu kiếm. Lão nhân ở xa thấy vậy sắc mặt đại biến nhanh chóng bắt quyết thu hồi tiểu kiếm. Nhưng đã muộn, thanh tiểu kiếm kia sớm đã bị đóng thành băng lam. Sau đó rơi xuống đất vỡ tan thành vô số mảnh.

Thần hồn của lão cùng pháp khí tương thông, nên khi pháp khí vỡ tan. Lão không tự chủ được phun ra một ngụm tiên huyết. Sắc mặt lão nhân héo úa như là sắp chết. Lão gầm lên giận dữ.

"Súc sinh ngươi nhất định phải chết."

Thanh cự phủ kia sớm đã đến đỉnh đầu Giang Thanh, làm cho không gian phụ cận hắn bang bang rung động không ngừng. Giang Thanh cười lạnh.

"Chỉ là hạ phẩm pháp khí mà cũng giám hướng ta xuất thủ."

Tay hắn nắm thành quyền hướng lên trên mà công tới. Mạnh mẽ cùng cự phủ kia va chạm. Răng rắc một tiếng vỡ tan vang lên. Thanh cự phủ kia bị đánh cho nổ thành vô số mảnh.

Nhân cơ hội Giang Thanh phóng thẳng đến chỗ lão nhân kia. Hắn tu luyện chính là luyện thể đem cơ thể luyện đến đao thương bất nhập, các loại pháp khí bình thường cũng vô phương làm hắn tổn thương.

Nhưng khuyết điểm của việc này chính là hắn chưa luyện qua cái gì thần thông. Pháp phí một món cũng không có, chỉ có thân thể bán long là đủ sức cùng vị ngưng khí cảnh tầng mười hai kia giao phong. Nhưng loại trạng thái bán long này hao phí linh lực tuy không nhiều nhưng cũng làm cho nguyên khí trong người Giang Thanh không ngừng hao hụt. Chỉ có thể kéo dài trong một thời gian ngắn, vậy nên hắn phải đánh nhanh thắng nhanh nếu không sẽ có nguy cơ thân tử đạo tiêu ở đây.

Lão nhân kia hừ lạnh, lạnh lùng nói.

"Không tệ. Bất quá ngươi làm loạn đến đây là đủ rồi."

Lão tay kết quyết, một luồn hào quang đột nhiên từ tay lão bay ra. Theo sau đó là bốn đạo hào quang khác. Bay tới vây chung quanh Giang Thanh. Giang Thanh khi nhìn thấy năm đạo hào quang này sắc mặt liền tái mét mà hô nhỏ.

"Ngũ hành trấn minh trận."

Lão nhân kia lộ ra sự kinh ngạc. Trên mặt lộ ra chút hứng thú nói.

"Không ngờ ngươi cũng biết đến thứ này. Bất quá ngươi đã có thể chết được rồi. Khai trận.'

Ngũ đạo hào quang kia đột nhiên hóa thành năm lá cờ nhỏ. Mang theo năm loại ngũ hành chi lực mà trấn áp xuống. Làm cho Giang Thanh không tự chủ được mà đứng khựng lại.

Giang Thanh phóng mạnh lên trời ý định muốn thoát khỏi năm đạo hào quang kia. Nhưng kì lạ là hắn vừa phi thân lên đã bị một tấm màn vô hình chặn lại. Làm cho hắn một tất cũng không bay lên được.

Giang Thanh trong lòng trầm xuống. Dựa vào ký ức của Thanh lão, ngũ hành trấn minh chính là một loại trận pháp vô cùng cường đại. Năm xưa từng có người lấy tu vi Nguyên Anh kỳ thao túng đại trận này để mạc sát một vị hóa thần kỳ. Uy lực của đại trận này chính là vô cùng khủng bố.

Trận pháp này chính là lấy sức nặng hơn ức ngàn vạn cân mà trấn áp xuống. Lấy ngũ hành chi lực mà phong ấn ngũ hành ngăn chặn pháp lực pháp lực, thần hồn cùng thần thông. Cắt đứt thiên địa linh khí. Có thể nói nếu rơi vào đại trận này dù không bị đè chết. Thì cũng sẽ bị mài đến chết.

Trận pháp do lão nhân kia bày ra bất quá cũng  chỉ có sức nặng  vài ngàn cân. Chỉ thể phong bế được thần thông, cùng tu vi của hắn. Nhưng như vậy là quá đủ để đem Giang Thanh đánh chết.

Hắn tuy có ký ức của Thạch Lão có được thần thông vô số. Pháp môn hằng hà. Nhưng tất cả chỉ khi nào đạt đến ngưng nguyên kỳ mới có thể sử dụng. Có thể nói hắn bây giờ so với thánh cảnh chỉ mạnh hơn một chút, còn so với người tu tiên như lão nhân kia bất quá chỉ là một con kiến hôi.

Hắn lần này công kích Mạc gia cũng không có chút gì lo lắng. Ngược lại xem Mạc gia như hậu hoa viên tùy ý mà đi lại. Hơn nữa khi giết Mạc Khải Phong hắn cũng ung dung chờ người Mạc gia đến.  Đó chính là hắn không sợ, dù có đối mặt  thánh cảnh hậu kỳ hắn tự tin cũng có thể rời đi.

Nhưng bây giờ hắn đối mặt chính là người tu tiên. Hơn nữa đã đạt đến đỉnh của ngưng khí kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể bước lên ngưng nguyên kỳ. Có thể nói cho dù trong phàm giới hay  tu chân giới đây cũng là một tồn tại vô cùng đáng sợ.

Giang Thanh tuy luyện ra đạo tâm. Xem qua những trải nghiệm sinh tử của Thạch Lão nhưng tất cả cũng chỉ là ký ức. Cũng chỉ là quá khứ căn bản là không thể làm cho Giang Thanh trong chốc lát liền trở thành tồn tại có tu vi  Đại Thừa Kỳ như Thạch Lão. Vì tất cả chính là Thạch Lão chải qua, là lão kinh nghiệm một đời của lão  căn bản không phải là Giang Thanh.

Đạo tâm hắn tuy đã thành nhưng cũng chưa bao giờ đi đến sinh tử chi chiến. Nên làm cho đạo tâm của hắn thiếu khuyết, mãi đến bây giờ mới triển lộ ra. Giang Thanh trong lòng run sợ, đột nhiên hắn gầm lên giận dữ.

"Đại Long Phá Thiên."

Giang Thanh tung một quyền về hướng một đạo hào quang trên trời. Quyền phong gào thét đi đến làm cho không gian xung quanh hắn tầng tầng mà run chuyển. Nhưng bất quá những đạo hào quang kia đã biến thành năm lá cờ nhỏ. Từ trên năm lá cờ năm đạo hào quang trấn áp xuống đem thần thông cùng nguyên khí của hắn trấn áp.

Giang Thanh cảm nhận được một cổ cự lực như là thái sơn đang đè ép trên người. Khiến cho hắn không thể nào nhúc nhích được. Nguyên khí trong đan điền căn bản là không thể di động dù chỉ một chút. Giang Thanh trong lòng hoảng hốt cố gắng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy cơ thể Giang Thanh càng bị trấn áp thêm nặng nề.

Lão nhân ngự không nhìn xuống Giang Thanh đang bị trấn áp mà chậm rãi nói.

"Tại sao ngươi lại biết về người tu tiên?"

Giang Thanh cố gắng trấn áp tâm tình đang rối loạn một mực không thèm trả lời lão.

Lão nhân thấy vậy liền cười lạnh nói.

"Khải Nam. Ngươi thay sư huynh ngươi đánh tên súc sinh này đi."

Nói xong từ trong lòng bàn tay lão xuất hiện một cây roi làm bằng da thú, từ trên thân roi một cổ linh khí vô cùng mạnh mẽ ba động ra. Làm cho Giang Thanh lạnh cả sống lưng. Ở cuối roi được chia ra vô số sợi như là một chiếc đuôi ngựa. Ở bên trên chúng buộc từng chiếc móc câu. Sau đó hướng về trung niên nhân kia đưa tới. Khải Nam liền cuối người cung kính lĩnh mệnh nhận lấy cây roi.

Khi đi đến trước người Giang Thanh, Khải Nam không nói gì. Mà dơ roi lên đánh mạnh vào người Giang Thanh.

Giang Thanh đột nhiên hét lên đau đớn. Một roi kia không đáng vào thể xác hắn mà là đánh vào thần hồn của Giang Thanh. Làm cho thần hồn của hắn đau đớn như thể là hồn phi phách tán. Hơn nữa một roi kia còn mang theo lực lượng của một thánh cảnh cường giả. Càng làm cho cơ thể Giang Thanh đau đến không chịu nổi.

Khi Mạc Khải Nam một lần nữa vung roi lên, thì vô số móc câu đang bám vào người Giang Thanh  cũng mang theo một lượng lớn máu thịt của hắn mà kéo đi. Giang Thanh gào lên càng ngày càng càng kịch liệt. Chỉ mới ba roi mà cơ thể Giang Thanh đã lởm chởm vô số vết máu.

Lão nhân đưa tay lên ý bảo Mạc Khải Nam dừng tay. Ôn hòa nói.

"Tại sao ngươi lại biết về người tu tiên."

Giang Thanh vẫn một bộ im lặng không nói gì. Thấy hắn như vậy lão nhân kia liền cho Mạc Khải Nam đánh tiếp.

Nhìn roi đánh xuống trong lòng Giang Thanh không khỏi rùng mình. Hắn bây giờ đang vô cùng sợ hãi, cùng hoản loạn. Hắn vốn luôn nghĩ bản thân mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Cho dù là người tu tiên, vì hắn có được công pháp của Đại Thừa Kỳ. Nên vạn vật trong mắt hắn chỉ là kiến hôi. Nên hắn đối với việc gia tăng tu vi càng ngày càng không để trong lòng. Đến bây giờ hắn mới ngộ ra, bản thân bất quá mới là con kiến trong mắt người khác.

Giang Thanh gầm lên điên cuồng hắn lúc này vô cùng hối hận. mà điên cuồng ở trong lòng hét to.

"Ta không muốn chết, ta không muốn chết. Ta muốn thành tiên, ta không muốn chết."

Đột nhiên khí huyết trong cơ thể Giang Thanh bạo tăng. Hắn gầm lên một tiếng hoang dã. Một cổ khí tức điên loạn từ trong cơ thể Giang Thanh bắn ra khắp nơi. Mạnh mẽ cùng trấn áp của đại trận mà đứng lên. Ánh mắt hắn lộ ra sự điên dại. Gầm lên giận dữ.

Từ trong người hắn một tiếng long ngâm vang lên. Theo sau đó mà một cổ khí tức cuồng bạo đột nhiên hướng ra bên ngoài mà ào ào phóng ra. Từ trong cơ thể Giang Thanh một đầu Chân Long hướng lên bầu trời mà bay lên. Từ trên thân nó huyết nhục điên cuồng cấu tạo thành vô số sợi kinh mạch. Chỉ trong chốc lát liền hóa thành một con Chân Long chân chính.

Về phần Giang Thanh cơ thể hắn sớm đã bị hút khô. Khí huyết khô bại, ánh mắt cuồng dã. Mái tóc hắn từ đen cũng chuyển sang trắng tinh. Khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên già nua khô héo

Lão nhân kia nhìn thấy cảnh này liền quát to.

" Khải Nam rời khỏi chỗ đó ngay."

Lão chưa kịp nói xong thì đã thấy Mạc Khải Nam bị con Chân Long kia một ngụm cắn nát. Đại trận cũng bị nó một quấy mà vỡ tung. Giang Thanh cảm nhận được không còn trấn áp thì điên cuồng hướng ra bên ngoài chạy đi.

Lão nhân kia thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng. Hướng Giang Thanh mà vỗ ra một chưởng. Nhưng lúc này con Chân Long kia đã gào thét hướng lão mà cắn tới. Lão hừ lạnh một tiếng đang định cùng con Chân Long này giao thủ thì. Bùm một tiếng con Chân Long này vậy mà tự bạo thân mình. Một cổ trùng kích từ thân thể nó bắn ra tứ phía. Mạnh mẽ mà đem lão nhân kia đánh bay. Ở trên bầu trời mà nhổ thổ huyết.