Chương 15: con đường mới

Đế Thanh

Chương 15: con đường mới

Chương 15: con đường mới

Giang Thanh làm trưởng lão của Hàn ngoài trừ việc tìm kiếm một gia tộc để kiểm soát dưới trướng thì một lý do khác đó chính là giết người. Thứ hắn nhắm đến là những gia tộc nhằm lúc Hàn gia xuống dốc mà đến cướp đoạt. Giang Thanh muốn lấy đi cương khí trên người bọn chúng. Giúp hắn tu luyện ra nguyên khí.

Giang Thanh trong năm năm ở trong không gian của Thạch Lão đã nhận ra. Nếu hắn ở năm vạn năm trước lấy linh khí nồng đậm,linh đan diệu dược vô số cùng với Thôn Thiên Kinh thì dù tư chất hắn có yếu kém ra sao cũng có thể đạt đến Đại Thừa Kỳ. Thậm chí là phi thăng thành tiên.

Nhưng bây giờ linh khí thưa thớt, linh đan diệu dược không còn nhiều. Nếu hắn chỉ dựa vào ngồi một chỗ tu luyện thì cả đời cũng không thể tiến vào Ngưng Nguyên Kỳ. Dù cho may mắn đạt được cơ duyên hay có linh đan diệu dược đi chăng nữa cũng chỉ dừng lại ở Ngưng Nguyên đại viên mãn. Mãi mãi không thể đạt đến cảnh giới Nguyên Đan.

Trong thời gian đó hắn đã bắt đầu nguyên cứu về những phương pháp tu luyện khác. Và phát hiện ra một cách mới đó là lấy  võ nhập đạo. Đưa võ đạo đi đến đỉnh hắn có thể sẽ mở ra được một con đường mới.  

Giang Thanh trong thời gian này cũng biết được một ít sự tình từ thời xa xưa. Ba trăm ức vạn năm trước từng xuất hiện một thời đại chư thần cùng tại. Bọn họ cai quản chư thiên thần lực khủng bố có thể thay đổi cả pháp tắc vận hành trong thiên địa. Nhưng không hiểu vì sao thần dần mất đi sự trường sinh,  đạo pháp của thần ngày càng mục nát xuống dốc rồi tan vỡ. Thần từ đó cũng biến mất đi, để lại một đoạn truyền thuyết không ai biết được là thật hay giả.

Giang Thanh từ khi muốn lấy võ nhập đạo liền đi nguyên cứu toàn bộ sở học của Thạch Lão. Hắn đã phải mất hơn một năm để nguyên cứu thấu triệt thế nào là võ, thế nào là đạo. Võ đạo chính là hòa nhập vào với thiên địa, mỗi một quyền mỗi một thức như mang theo lực lượng của cả thiên địa.

Giang Thanh cũng dựa theo những cảnh giới trong đống điển tịch của Thạch Lão mà của Thạch Lão  sáng tạo ra những cảnh giới đầu cho bản thân tu luyện. Đầu tiên chính là luyện thể đem cốt nhục trong cơ thể đến cực hạn của phàm nhâm  rồi bức phá vỡ giới hạn để cho cơ thể  mạnh mẽ đạt đến trình độ của người tu chân.

Chia ra luyện bì, luyện gân, luyện cốt, luyện tủy, luyện tạng.

Ở cảnh giới luyện cốt trong cơ thể sẽ sinh ra chân khí. Khi đạt đến luyện tạng chân khí liền chuyển thành cương khí.

Sau đó là hóa nguyên cảnh, đem cương khí chuyển hóa thành nguyên khí. Loại khí này có thể so với linh lực trong cơ thể người tu chân mạnh mẽ vô cùng. Ở cảnh giới này bắt đầu phân chia ra sơ, trung, hậu kỳ.

Tiếp đến là thần luân cảnh, hay được gọi là thần thông cảnh. Giang Thanh hiện tại vẫn đang hoàn thiện cảnh giới này. Việc khai sáng ra một con đường tu luyện 

Theo Giang Thanh suy tính chỉ cần đạt đến đỉnh của hóa nguyên cảnh, nguyên khí sẽ tự động ngưng tụ thành nguyên bước vào thần thông cảnh. Đây chính là con đường giúp hắn phá vỡ cái gọi là tư chất yếu kém. Mà bước lên một con đường mới.

Giang Thanh hít mạnh một hơi chậm rãi mở mắt ra.

"Ký ức của Thạch Lão đối với ta xem ra đã không còn nhiều tác dụng."

Vì Giang Thanh chọn cách lấy võ nhập đạo nên toàn bộ kinh nghiệm tu tiên của lão đối với hắn đã hoàn toàn vô dụng. Trong ký ức của lão có mấy cái bí cảnh lớn nhỏ, nhưng lại không cho hắn biết cách làm sao để tiến nhập vào bên trong. Càng là không cho hắn biết cách lấy bảo vật ở những hiểm địa ấy. Điều này đã làm cho Giang Thanh bực bội mấy ngày liền.

Giang Thanh thầm than một tiếng rồi đứng dậy. Dựa theo nguyên khí ba động thì lúc này hắn đã đạt đến hóa nguyên trung kỳ. Hắn đã từng ở những cảnh giới trước tu luyện thân thể đến cực hạn của Ngưng Khí Cảnh. Nên chỉ cần dung hợp cương khí thì nhất cử liền tiến vào hóa nguyên trung kỳ.

Khi Giang Thanh đi ra ngoài  thì nhìn thấy Bạch Xuân đang khoanh chân tu luyện, trước đan điền nàng xuất hiện một vầng hỏa diễm dở ngón tay cái em bé, đang không ngừng cháy hừng hực, từ bên trong hỏa diễm một cổ nhiệt lực vô cùng nóng không ngừng tỏa ra. Làm cho một số vật dụng như muốn nóng chảy đi.

Từ khắp nơi thiên địa linh khí không ngừng tràn đến làm cho ngọn hỏa diễm  kia càng thêm nóng bức. Giang Thanh điểm vào ngọn hỏa diễm, thần thức của hắn mở ra hướng lên bầu trời mà khuếch tán ra. Với tu vi hiện nay của hắn bây giờ thần thức đã có thể bao phủ phạm vi hơn bốn mươi trượng trên bầu trời.

Tâm niệm Giang Thanh vừa động một cổ nguyên khí từ Mặt Trời được Giang Thanh dẫn dắc xuống. Một cổ nhiệt khí liền  bao trùm cả gian phòng, Giang Thanh khống chế không cho nhiệt khí chạm vào bất cứ đồ vật nào trong phòng.

Ngọn lửa trước đan điền của Bạch Xuân càng ngày càng lớn, trong nháy mắt đã to bằng nắm tay em bé. Giang Thanh anh mắt chợt lóe quát to.

"Dồn toàn bộ linh khí lại công kích bình cảnh."

Chỉ thấy ngọn lửa trước người Bạch Xuân đột nhiên biến mất. Ngay sau đó một tiếng nổ nhỏ vang lên, một cổ nhiệt khí như nổ tung lan ra khắp nơi. Làm cho những chiếc màn xung quanh như muốn bốc cháy. Nàng nhẹ mở mắt sau đó lẩm bẩm.

"Đây là cảm giác khi tu tiên sao?"

Bạch Xuân chậm rãi  chiêm nghiệm cảm giác khi đột phá đến Ngưng Khí Kỳ tầng thứ tư. Sau đó ánh mắt nàng liền phát sáng, hai tay thi quyết. Một ngọn lửa nhỏ đột nhiên từ trên lòng bàn tay nàng xuất hiện, sau đó liền hóa thành một con Thải Phượng. Con Thải Phượng này vừa cất cánh bay lên liền tan biến trong thiên địa.

Giang Thanh gật đầu đang định nói gì đó thì điện thoại trong người hắn run lên. Khi hắn nhấc máy thì đầu dây bên kia vang lên thanh âm của Hàn Quốc Thiên.

"Giang Trưởng Lão. Mong ngài sẽ đến nhận tiền bổng lộc, và cùng ta bàn luận một chút chuyện."

"Được rồi, một lát nữa Giang mỗ sẻ có mặt tại Hàn gia."

Giang Thanh sau đó liền cùng Bạch Xuân rời đi.

Sau khi ra khỏi khách sạn Giang Thanh không khỏi cười khổ một tiếng.

"Một tháng tiền khách sạn cơ hồ như đã tiêu sạch toàn bộ tiền của ta. Lần này nhất định phải đi kiếm tiền mới được."

Khi vừa đến đại môn của Hàn gia Giang Thanh đã nhìn thấy một đám người có già có trẻ dẫn đầu là Hàn Quốc Thiên đang cung kính cúi đầu với hắn. Không để Hàn Quốc Thiên nói gì Giang Thanh liền lên tiếng.

"Về sau không cần phải làm như vậy nữa?"

Sau đó liền bước thẳng vào trong trạch viện. Đám người Hàn Quốc Thiên lúng túng sau đó cũng cười khổ đi vào trong gian phòng lớn. Sau khi ngồi xuống hết Hàn Quốc Thiên liền nhìn về phía Bạch Xuân mà hỏi.

"Vị tiểu cô nương này là..."

Giang Thanh chậm rãi nói.

"Nàng tên Bạch Xuân là đồ đệ của ta."

Hàn Quốc Thiên mỉm cười trong lòng hoảng sợ, vì hắn cảm giác được từ trên cơ thể Bạch Xuân một cổ uy thế thậm chí có sáng ngang với cương khí cảnh đang không ngừng ba động.

"Chỉ mới có chừng này tuổi mà đã mạnh như vậy. Không hổ danh là đệ tử của thánh cảnh."

Hàn Quốc Thiên trong lòng thầm nghĩ sau đó liền hướng Bạch Xuân  cười nói.

"Thì ra là Bạch Xuân tiểu cô nương. Lần đầu gặp mặt không có gì quý giá chỉ có một miếng ngọc bội mong cô nương nhận cho."

Nói xong hắn liền từ trong người lấy ra một miếng ngọc bội hình một con mãnh hổ. Ngọc bội sáng bóng những đường vân điêu khắc tinh sảo. Giang Thanh chủ cần liếc mắt cũng biết giá trị của nó cũng phải trên bốn trăm ngàn bạc.

Hắn cũng không cảng Bạch Xuân nhận lấy, mà chỉ mỉm cười nhìn Hàn Quốc Thiên chậm rãi nói.

"Hàn gia chủ gọi ta đến đây không biết là có việc gì?"

Hàn Quốc Thiên cười cười từ trong người lấy ra một chiếc chìa khóa làm từ vàng ròng. Cùng với một chiếc thẻ ngân hàng.

"Đây là chìa khóa của một căn nhà mà ta sở hữu, nhưng lâu nay không có thời gian đến. Nên xin tặng cho Giang trưởng lão. Còn đấy là hai tỷ bạc mong ngài nhận lấy."

Giang Thanh nhíu mày trầm giọng nói.

"Gia chủ có gì cứ nói không cần phải lòng vòng như vậy, còn tiền thì Giang mỗ không nhận.

Hàn Quốc Thiên liền cười mỉm vội vàng giải thích."Đây là tiền thưởng..."

Qua một lúc lâu sau Giang Thanh mới hiểu ra ý tứ của số tiền kia. Thì ra sau khi Hàn gia thâu tóm hết đám gia tộc lớn kia. Liền một lần nữa vực dậy, làm cho thực lực của bọn họ tăng mạnh.

Trong các gia tộc cũng lan truyền một tin đồn rằng Hàn gia được một vị thánh cảnh trấn giữ. Nên làm cho nguy cơ bị người khác chú ý đến tan biến đi. Ngược lại còn làm cho một số gia tộc nhỏ đến đầu nhập vào. Các gia tộc khác đối với Hàn gia cũng càng thêm kiêng kỵ.

Giang Thanh mỉm cười liền nhận lấy lễ vật sau đó cười cười nói.

"Không biết gia chủ có thể nói ra lý do vì sao Hàn mỗ đến đây không?"

Hàn Quốc Thiên đột nhiên nghiêm sắc mặt trầm giọng nói.

"Không biết Giang trưởng lão đã nghe đến Long Hổ Gia Trận chưa?"

Giang Thanh trong lòng chợt động rồi gật đầu.

"Có nghe nói qua,nghe nói nơi đây Là nơi mà các ngươi sẽ chiến đấu với nhau rồi phân chia địa bàn."

Hàn Quốc Thiên gật đầu sau đó nói.
"Gia phụ Hàn Quốc Lăng hiện tại đang trọng thương không thể tham gia thi đấu, nên ta muốn nhờ Giang trưởng lão đi thay."

Giang Thanh mỉm cười lắc đầu.

"Hàn mỗ sẽ không tham gia."

Hàn Quốc Thiên cùng đám người Hàn gia nghe vậy liền lộ ra sự thất vọng. Có người còn lẳng lặng thở dài một hơi lộ ra sự bất lực.

"Nhưng ta có thể làm cho gia chủ của các ngươi khỏe lại."