Chương 16: Trị Thương.

Đế Thanh

Chương 16: Trị Thương.

Chương 16: Trị Thương.

Đám người Hàn Quốc Thiên nghe nói vậy thì ngẩn ra, khó hiểu nhìn Giang Thanh. Phải biết một cương khí đỉnh phong một khi bị trọng thương đến căn cơ. Muốn trị liệu là vô cùng khó khăn, dù là thánh cảnh cũng phải hao phí rất nhiều nguyên khí để trị thương. Dù hao tốn toàn bộ nguyên khí cũng chưa chắc có thể trị khỏi.

Thánh cảnh giết cương khí cảnh thì dễ. Nhưng nếu muốn cứu một cương khí cảnh là vô cùng khó khăn, cho dù hao hết nguyên khí cũng chưa chắc thành công.

Hàn Quốc Thiên cười gượng nói.

"Nếu Giang trưởng lão không thể tham gia vậy thì Hàn gia không thi đấu nữa, vậy nên ngài cũng không cần hao tổn nguyên khí vì cha của ta. Hơn nữa ngài là trưởng lão của gia tộc ta, nếu ngài cần gì thì cứ nói. Hàn gia chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ."

Hàn Quốc Thiên biết Giang Thanh bản lĩnh thông thiên, nhưng tuổi đời còn trẻ vậy nên hắn muốn lợi dụng rồi biến Giang Thanh trở thành một quân cờ trung thành vì gia tộc của hắn.

"Hơn nữa thương thế của gia phụ rất nặng với thực lực của ngài tuy mạnh mẽ nhưng cũng phải hao phí rất lớn nguyên khí."

Giang Thanh mỉm cười chậm rãi nói.

"Gia chủ không cần lo. Ta tự biết nên làm gì."

Nói xong Giang Thanh liền ra hiệu mời Hàn Quốc Thiên dẫn đường. Hàn Quốc Thiên trong lòng cười lạnh, đứng dậy dẫn đường đi.

"Tốt lắm, ta nhất định sẽ biến ngươi thành một quân cờ trong tay ta."

Giang Thanh trong lòng cười lạnh, hắn biết tên Hàn Quốc Thiên này đưa tiền với những đồ tốt khác ý  muốn hắn đầu nhập vào Hàn gia. Vì Hàn gia của hắn mà bán mạng, biến hắn thành một con rối sai gì làm đó. Giang Thanh  sao không biết điều này kia chứ. Nhưng hắn cần Hàn gia thay hắn làm một chút việc, nên vẫn chưa thể động được. Nếu không hắn đã tiêu diệt tên Hàn Quốc Thiên rồi thâu tóm cả gia tộc họ Hàn này.

"Chờ khi việc của ta thành, thì Hàn gia các ngươi cái này cũng sẽ tan thành cát bụi."

Giang Thanh đi  dọc trên một con đường lát đá nhỏ, sau đó đi đến một trạch viện rồi hướng đến một gian phòng lớn. Hàn Quốc đẩy cửa đi vào, sau khi Giang Thanh cùng Bạch Xuân bước vào trong Hàn Quốc Thiên liền ngăn đám người Hàn gia lại. Hắn trầm giọng nói.

"Các ngươi ở đây canh gác, ai không phận sự mà xông vào giết không tha."

Nói xong hắn liền đóng cửa đi vào.

Khi Giang Thanh vừa đi vào gian phòng lớn đập vào mặt hắn chính là một mùi thuốc nồng nặc. Đến mức khiến cho Bạch Xuân nhăn nhăn cái mũi lại. Giang Thanh ngửi qua một chút liền biết toàn bộ tên của những loại thảo dược.

Nhìn xung quanh một lượt Giang Thanh liền nhìn thấy một chiếc giường gỗ, bên cạnh là một máy đo nhịp tim đang phát ra những thanh âm nhè nhẹ. Bên trên là thân hình một lão già ốm yếu. Giang Thanh thần thức đảo qua một lượt liền cảm nhận được từ trên người Hàn Quốc Lăng hai luồn cương khí đang không ngừng va chạm với nhau.

Bên trong cơ thể hắn khí huyết ngày khô héo cương khí tán loạn ảnh hưởng đến căn cơ. Nếu Giang Thanh hôm nay không cứu thì hắn sống lâu nhất cũng chỉ có hai ngày thời gian. Giang Thanh thầm mỉm cười đi đến cạnh chiếc giường gỗ.

Thân thể của Hàn Quốc Lăng gầy trơ sương, khuôn mặt xanh xao vàng vọt gầy gò thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Hơi thở của hắn yếu ớt như có thể chết bất cứ lúc nào. Hàn Quốc Thiên vội hướng Giang Thanh nói.

"Giang trưởng lão cha ta có cứu được không?"

Giang Thanh gật đầu nhẹ tay đặt lên bàn tay gầy gò ốm của Hàn Quốc Lăng. Hắn cảm nhận được từ trong cơ thể hắn một cổ hàn khí không ngừng cùng cương khí của Hàn Quốc Lăng va chạm. Nhưng do hắn khí huyết khô cạn nên cương khí cũng không thể áp chế được cổ hàn khí này. Chỉ có thể mặc sức nó phá hoại.

Giang Thanh thần thức khẽ động sau đó hướng lên không trung mà khếch tán ra. Ngay lập tức một cổ nguyên khí nóng bức từ bầu trời như thác đổ không ngừng tràn vào cơ thể Giang Thanh. Một cổ nhiệt khí liền bao trùm cả gian phòng, Hàn Quốc Thiên trong lòng kinh hãi không thôi.

"Đây là nguyên khí của tên tiểu tử này sao? Thật mạnh mẽ, phải nhất định bắt hắn làm người của Hàn gia ta."

Bạch Xuân ở kế bên thì trong lòng nổi lên một trận khó hiểu nhăn mặt suy nghĩ.

"Kỳ lạ sư tôn là người tu tiên sao trong cơ thể lại không tồn tại một chút linh khí nào? Mà lại tồn tại một loại khí giống của đám phàm nhân ngoài kia."

Nguyên khí từ trong lòng bàn tay của Giang Thanh mạnh mẽ truyền vào bên trong cơ thể của Hàn Quốc Lăng. Khuôn mặt Hàn Quốc Lăng dần dần từ vàng vọt xanh xao liền trở nên đỏ hồng. Khí huyết cũng trở nên bình ổn, cương khí của hắn cũng trở lại bình thường. Còn về phần cổ hàn khí kia, đã bị Giang Thanh mạnh mẽ dùng nguyên khí xóa đi.

Giang Thanh sau khi truyền nguyên khí xong liền đứng dậy mỉm cười nói.

"Đã xong."

Hàn Quốc Thiên mừng rỡ nói.

"Vậy là gia phụ đã hoàn toàn được trị khỏi."

Hắn trong lòng đại hỉ vội vàng hướng Giang Thanh cúi đầu cảm tạ.

Giang Thanh thấy vậy liền khoác tay nói.

"Ta chỉ mới đẩy hàn khí đi, chứ chưa trị dứt được."

Hàn Quốc Thiên nghe vậy liền lộ ra sự lo lắng.

"Vậy phải làm sao để giúp gia phụ khỏi bệnh."

"Ta cần các ngươi thu mua một ít linh dược để ta luyện đan giúp gia chủ trị tận gốc."

Hàn Quốc Thiên nghe vậy liền mừng rỡ, vội sai người ghi lại những liều thuốc mà Giang Thanh nói.

Qua một canh giờ sau Giang Thanh cùng Bạch Xuân bước ra khỏi Hàn gia. Hướng về ngôi nhà của Hàn Quốc Thiên đưa mà đi đến.

Tại trong phòng của Hàn Quốc Lăng, Hàn Quốc Thiên đang cùng một tên hắc y nhân đang cung kính hướng hắn nói.

"Thưa gia chủ ta đã điều tra ra được, tên tiểu tử Giang Thanh này là một tên mồ côi. Từ nhỏ sống với một người tên là Giang Trúc ở một khu ổ chuột tại thành phố Thanh Hải. Hắn mấy năm về trước vẫn chỉ là một tên nhóc bình thường, nhưng đột nhiên năm năm trước sau một lần bị một vài tên du côn đánh nhập viện thì xảy ra một ít chuyện lạ."

Hàn Quốc Thiên trầm mặc một chút trong lòng thầm nghĩ.

"Tên tiểu tử này trong một thời gian ngắn như vậy đạt đến thánh cảnh, nhất định đã được vị cao nhân nào đó tương trợ."

Hắn chậm rãi hướng hắc y nhân nói.

"Thay đổi như thế nào?"

"Nghe nói hắn chỉ cần một ngày liền từ một tên phế vật toàn thân thương tích đầy người liền trở về bình thường. Sau đó lại đột nhiên bỏ học và mất tích hơn năm năm."

Hàn Quốc Lăng trong lòng càng thêm chắc chắn suy đón của mình. Liền trầm giọng hỏi.

"Quan hệ của hắn với ả Giang Trúc kia là như thế nào?"

Hắc y nhân kia vội vàng cung kính nói.

"Nàng là dì nuôi của hắn. Nghe nói tên Giang Thanh này rất là quan tâm và kính trọng nàng."

Nghe đấy đây Hàn Quốc Thiên liền mỉm cười. Trong ánh mắt lộ ra một sự tham lam, hắn phất tay cho hắc y nhân lui xuống. Sau đó lại trầm mặc suy nghĩ. Đúng lúc này một thanh âm hữu khí vô lực vang lên.

"Thiên nhi con nhất định phải bắt tên tiểu tử này về dưới trướng Hàn gia ta. Dù là phải dùng biện pháp mạnh cũng phải ép hắn vì Hàn gia ta làm việc."

Hàn Quốc Thiên vội vàng đi đến bên cạnh giường trầm mặc một chút rồi nói.

"Cha tên Giang Thanh này không đơn giản nếu chúng ta dùng biện pháp mạnh sợ sẽ không thành. Ngược lại còn đưa Hàn gia ta vào hiểm cảnh."

Hàn Quốc Lăng chậm rãi nói.

"Tên này ta nhìn qua cũng chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, chưa trải sự đời nên còn rất bồng bột. Chỉ cần ngươi ngon ngọt với hắn một chút nếu vẫn không được thì ngươi đem dì hắn ra ép hắn làm việc cho Hàn gia ta."

Hàn Quốc Thiên chần chờ nói.

"Nhưng thưa cha..."

"Không nói nhiều, một tên thánh cảnh cũng không phải là hạn người tầm thường. Lấy tu vi của hắn có thể đầu nhập vào Mạc gia hoặc Hùng gia hưởng một lượng tài nguyên lớn để tu luyện, hà cớ gì lại đi làm trưởng lão cho một gia tộc xuống dốc như chúng ta.

Nhất định là hắn có âm mưu gì đó với Hàn gia, vậy nên phải đi trước một bước không cho hắn làm hại chúng ta. Mà ngược lại biến thành thiên lôi sai đâu đánh đó. Lấy tu vi của hắn tuy không đưa chúng ta thành đại gia tộc như Mạc gia. Cũng có thể trở thành một đại gia tộc chỉ dưới hai đại gia tộc kia."

Hàn Quốc Thiên bây giờ mới ngộ ra hiểu đến điểm này liền quát to một tiếng.

"Người đâu!"

Ngay lập tức từ bên ngoài đi vào một tên hắc y nhân toàn thân lực lưỡng, từng khối cơ bắp khổng lồ hiện rõ qua lớp vải đen.

"Gia chủ có gì sai bảo?"

Hàn Quốc Thiên lạnh lùng nói.

"Đi đến thành phố Thanh Hải bắt Giang Trúc về đây cho ta. Nhớ không được làm hại nàng, nếu có ai cản trở giết không tha."

Hắc y nhân kia cúi đầu cung kính nói.

"Vâng thưa gia chủ, cho ta một tuần nhất định ta sẽ đem nàng về."

Nói xong hắn liền phi thân ra ngoài. Để lại Hàn Quốc Thiên đang mỉm cười lạnh lùng. Tại một nơi cách Hàn gia hơn ba mươi trượng Giang Thanh đang mỉm cười. Trong nụ cười còn để lộ ra sát khí.

"Hay cho một Hàn gia vậy mà cũng giám hướng Dì Trúc xuất thủ. Chờ đại kế của ta thành, nhất định sẽ đem Hàn gia các ngươi tru diệt."

Hắn lúc trị thương cho Hàn Quốc Lăng đã để lại trong hắn một tia thần thức. Loại thần thức này đã được Giang Thanh thi chuyển một loại cấm pháp tên là Hấp Linh Bạo. Loại cấm pháp này có thể cho hắn nghe rõ những gì người bị thi pháp nói và nghe trong vòng trăm trượng. Hơn nữa cấm pháp này độc ác ở chỗ nó sẽ hấp thụ linh khí cùng tinh khí trong cơ thể người bị thi pháp. Sau khi hấp thụ đến cực hạn chỉ cần người thi pháp tâm niệm vừa động thì ngay lập tức nó sẽ tự bạo.

Không chỉ Hàn Quốc Lăng ngay cả Hàn Quốc Thiên và cả Hàn gia toàn bộ điều bị hắn thi chuyển loại cấm thuật này. Chỉ cần một ý niệm của hắn ngay bây giờ Hàn gia cùng có thể bị tru diệt

Giang Thanh dẫn Bạch Xuân đi đến một căn nhà ở phía Bắc cách Hàn gia hơn mười trượng. Sau khi mua lại nó Giang Thanh liền hướng Bạch Xuân nói.

"Ngươi sẽ ở lại đây, chỉ cần người của Hàn gia đi ra, lập tức giết. Với tu vi của ngươi chỉ cần Hàn Quốc Lăng không ra tay thì cũng không cần lo lắng việc gì."

Nói xong hắn liền xoay người rời đi. Trước khi đi hắn nói.

"Đây là cơ hội để ngươi ma luyện, nếu như ngươi chết thì ta cũng không để tâm."

Sau đó liền rời đi bỏ lại Bạch Xuân với ánh mắt kiên định nhìn hắn. Giang Thanh cũng không lo việc nàng không giám giết người. Nàng vốn là sống trong cảnh nô lệ hằng ngày cũng có vô số người chết. Nên với nàng giết người cũng không quá khó khăn.

Giang Thanh cười lạnh.

"Hàn gia Hùng gia và cả Mạc gia ngày các ngươi biến mất sẽ không lâu nữa đâu."