Chương 18: luyện thể

Đế Thanh

Chương 18: luyện thể

Chương 18: luyện thể

Giang Thanh đứng dậy nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt hắn lúc này lộ ra sự trầm ngâm.

"Sao ở đây lại tràn ngập hỏ chi khí như vậy?"

Hắn nhẹ đặt tay xuống đất cảm nhận. Qua một lúc lâu Giang Thanh mở mắt ra,trong ánh mắt lộ ra chút vui vẻ.

"Không ngờ nơi đây là trên mặt một miệng núi lữa, Bạch Xuân là hỏa thuộc tính. Nếu ta bày ra một tụ linh chi hoa đại trận thì cũng có thể gia tăng tốc độ tu luyện của nàng."

Giang Thanh bây giờ  cũng không vội bày xuống đại trận, mà là chờ một tháng sau khi Bạch Xuân ma luyện xong sẽ đem nàng về. Lúc đó bày xuống trận pháp cũng không muộn.

Hắn vốn định đem Bạch Xuân đến Mạc phủ để ma luyện nàng, nhưng cuối cùng lại chọn người của Hàn gia. Vì trong võ đạo dù là cùng một cảnh giới như nhau, nhưng nếu võ học của người kia cao minh hơn thì sẽ chiếm được ưu thế mạnh hơn.

Nói thí dụ như hai cương khí cảnh đánh nhau sống chết. Cùng một cảnh giới nhưng một người tu luyện cương khí cảnh công pháp. Một người tu luyện thánh cảnh công pháp thì người tu luyện thánh cảnh công pháp sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Mạc gia trải qua không biết bao đời truyền nhân, thánh cảnh xuất hiện cũng không ít. Nên công pháp thánh cảnh cũng rất nhiều. Về phần Hàn gia chỉ là một gia tộc nhất lưu nên tu vi cũng không quá mạnh. Thích hợp để Bạch Xuân ma luyện.

Tuy bọn họ tu vi không bằng Bạch Xuân nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại dày dặn, thích hợp để cho Bạch Xuân tự trải nghiệm và học hỏi. Giang Thanh làm cái này sự tình nghĩ ra là vô nghĩa. Nhưng lại là vì Bạch Xuân suy tính cho tương lai của nàng.

Tu chân giới lấy giết chóc cướp đoạt tài nguyên  mà tăng tiến tu vi. Nếu năm vạn năm trước tài nguyên vô số. Trình độ tranh giành cũng ít đi, tu tiên giới chính là một mảnh yên ổn. Chỉ khi nào xuất hiện bảo vật kinh thiên mới gây ra oanh động lớn.

Nhưng tu chân giới bây giờ tài nguyên thiếu hụt, dù chỉ là một gốc linh dược thấp kém nhất cũng gây ra một trận oanh động. Các đại tông môn sẽ cùng nhau tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Chỉ khi nào gốc linh dược kia rơi vào tay của một đại tông phái nào đó. Trận chiến tranh giành mới chấm dứt.

Giang Thanh cùng Bạch Xuân sau này sẽ tiến đến thế giới tu chân ấy. Hắn cũng sẽ không thể suốt ngày bảo vệ Bạch Xuân, chỉ có thể do nàng tự thân bảo vệ chính mình. Vì vậy hắn cho nàng giết chóc cùng những cường giả kia. Để cho nàng học được  kinh nghiệm chiến đấu.

Hắn muốn cho nàng tắm trong máu tươi để ngộ ra đạo của bản thân. Để nàng có thể đi ra con đường của riêng nàng.

Giang Thanh thở dài một hơi, hắn không nghỉ ngơi mà bước thẳng đến núi Ngũ Sơn. Giang Thanh chậm rãi đi trên một con đường mòn dẫn lên núi. Bên trong núi là một mảnh nhộn nhịp, tiếng chim hót rộn rã, tiếng nước chảy róc rách. Cùng với thanh âm xào xạc của rừng cây làm cho Giang Thanh cảm thấy bình yên đến lạ thường.

"Ta từ khi nào đã trở thành một ông lão như vậy kia chứ."

Hắn cười haha một tiếng rồi tăng tốc bước nhanh về phía trước. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đi đến một khoảng đất trống. Nơi đây không có gì ngoài một tảng đá lớn hơn bốn trượng. Giang Thanh nhìn chung quanh rồi nhẹ gật đầu lộ ra sự hài lòng.

Sau đó hắn cởi bạch y xuống để lộ ra một cơ thể rắn chắc. Toàn thân lực lưỡng. Giang Thanh hít một hơi sâu, hai chân đưa ra hai tay để ngang hông. Bắt đầu tập trung bình tấn.

Võ đạo chính là lấy căn cơ mà định đoạt thành tựu tương lai. Căn cơ càng vững chắc thì thành tựu càng lớn. Ngược lại căn cơ yếu kém thành tựu ắt cũng thấp kém.

Giang Thanh lựa chọn trung bình tấn chính là rèn luyện căn cơ của bản thân.Trung bình tấn chính là căn bản của người tu võ, nếu đứng tấn càng lâu. Càng cho thấy căn cơ càng vững.

Giang Thanh hai mắt nhắm nghiền bắt đầu đi vào trạng thái nhập định. Hắn không vận dụng bất cứ pháp lực gì. Chỉ dùng lực lượng cùng sức chịu đựng của cơ thể mà đứng tấn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua chớp mắt đã là một ngày trôi qua. Giang Thanh vẫn như vậy đứng tấn, sau đó là hai rồi ba ngày. Đến ngày thứ tư Giang Thanh đột nhiên mở mắt. Tay phải đánh ra một quyền, quyền phong gào thét làm cho không khí phát ra những thanh âm bang bang đáng sợ.

Giang Thanh lại tiếp một quyền đánh ra, gió như nghe theo hắn chỉ dẫn. Cứ mỗi lần hắn đánh ra một quyền gió sẽ luồn theo cánh tay hắn mà tạo ra một trận cuồng phong nhỏ.

Đột nhiên quyền pháp của hắn chuyển đổi, thân pháp cương mãnh quyền pháp uyển chuyển làm cho người khó lòng đỡ được.

Qua một lúc lâu quyền thế lại thay đổi. Quyền pháp mạnh mẽ cương hãn. Một quyền đánh ra làm cho không gian vang lên những thanh âm băng băng.

Đột nhiên một tiếng nổ to như sấm  từ trong cơ thể Giang Thanh truyền ra, ngay sau đó là một gốc đại thụ bị hắn đấm thủng một cái lỗ nhỏ. Giang Thang lại xoay người đánh ra một quyền.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh chóng đã ba ngày trôi qua. Giang Thanh trong ba ngày này không ăn không nghỉ. Vẫn điên cuồng tập luyện.  Hắn lúc này vẫn không ngừng đánh ra những  chiêu thức đầy uy lực.  Sắc mặt hắn trắng bệch miệng thở hồng hộc. Ở trong hai mắt hiện lên nhiều sợi tơ đỏ. Trong rất là đáng sợ.

Giang Thanh gào lên một tiếng.

"Bôn Lôi Thập Quyền!"

Một quyền của hắn đánh tới một tảng đá lớn hơn một trượng. Một quyền này không mang theo nguyên khí chỉ có chiêu thức và lực lượng cơ thể của hắn. Từ trong cơ thể Giang Thanh bốn tiếng vang như sấm nổ liên tục vang lên.

Bùm một tiếng tảng đá kia liền bị đánh cho nổ tung. Loạn thạch bay đầy trời. Khói bụi bay mịt mù làm cho Giang Thanh có chút cảm giác thành tựu.

Giang Thanh ngã ngồi xuống đất. Từ trong túi trữ vật lấy ra một bình nước cùng thức ăn.Sau khi ăn uống xong xuôi Giang Thanh liền sờ lên tay mình. Hắn cảm nhận được tay bản thân hắn trở nên sần sùi và vô cùng cứng cỏi. Làn da của hắn bây giờ đã cứng như đá, hắn cảm giác được bản thân không chạm lên da của mình mà là đang sờ mó một tảng cự thạchm cảm nhận được điều này Giang Thanh bất giác mỉm cười.

"Luyện bì đại thành."

Cảnh giới luyện thể đầu tiên chính là luyện bì. Đem da thịt luyện đến cứng như đá. Chỉ cần luyện thành thì một quyền cũng đủ để phá đá. Tay không giết hổ. Tiếp theo chính là luyện cốt. Đem xương cốt trong cơ thể luyện đến mức cứng như sắt thép. Nhưng lại mềm dẻo như cao su. Ở cảnh giới này võ giả  liền đã đao thương bất xâm. Tay không bắt đạn.

Cảnh giới tiếp theo chính là luyện gân. Đem chân khí tẩy lễ, cùng với luyện tập. Biến gân mạch trong cơ thể trở thành một cái lò xo. Co giãn tùy tâm, gia tăng uy lực công kích. Một quyền đánh ra liền mang theo 300 cân lực lượng.

Luyện tủy chính là dùng chân khí bài trừ đi tạp chất trong tủy. Cương khí lúc này cũng bắt đầu từ chân khí sinh ra một tia cương khí. Ở cảnh giới này còn được gọi là hỗn khí.

Luyện tạng chính là dùng chân khí cùng luyện tập võ công. Đem ngũ tạng trở nên cứng như đá, có thể chịu đựng được công kích mạnh. Ở cảnh giới này chân khí cũng hoàn toàn chuyển thành cương khí. Một quyền của võ giả bây giờ đã có thể đánh ra hơn 500 cân lực lượng.

Tuy Giang Thanh đã đạt đến tu vi Hóa Nguyên trung kỳ. Nhưng cơ thể hắn vẫn chưa qua rèn luyện võ công. Căn cơ võ đạo chưa vững, nếu căn cơ không vững mà hắn lại đột phá lên hậu kỳ thì ngay lập tức sẽ xuất hiện hậu hoạn. Thậm chí cơ thể vì không chịu được nguyên khí cuồng bạo mà nổ tung.

Hơn nữa căn cơ càng vững thì thành tựu tương lai của hắn càng lớn. Nên Giang Thanh cũng không giám làm ngơ việc luyện thể này.

Hắn một lần nữa đứng dậy bắt đầu việc tu luyện khắc khổ của mình. Võ đạo chính là vượt qua cực hạn của bản thân. Nên lần này Giang Thanh muốn vượt qua cực hạn của bản thân mà đi lên một tầm cao mới.

Lúc này tại Hàn gia. Trong một gian phòng lớn Hàn Quốc Thiên sắc mặt âm trầm nhìn một hắc y nhân. Hắn trầm giọng nói.

"Mau nói đi, tại sao các ngươi vẫn chưa đem ả Giang Trúc kia tới đây?"

Một giọng thiếu phụ vang lên. Bên trong thanh âm không chút gì tình cảm nói.

"Thưa gia chủ tên Vũ Quang kia đã chết rồi. Nhiệm vụ cũng đã thất bại."

Hàn Quốc Thiên âm trầm nói.

"Tại sao lại thất bại."

Nữ hắc y kia cung kính nói.

"Hắn ở đó đã dính bố trí của vị thánh cảnh kia. Sau khi liều mạng phá hết bố trí của người đó thì hắn cũng đã chết đi."

Hàn Quốc Thiên lạnh lùng quát to nói.

"Là đám rác rưởi  ở thành phố Thanh Hải đó sao. Nực cười chỉ là một vài tên cương khí cảnh bình thường mà các ngươi cũng không đối phó được. Đúng là một lũ ăn hại."

Nữ nhân kia giọng nói chợt phát lạnh. Đứng thẳng người dậy phát ra một cổ hàn ý làm cho Hàn Quốc Thiên lạnh người.

"Thập Ma chúng ta chỉ là được các ngươi thuê về làm việc. Cũng không phải là nô bọc của các ngươi, mà để cho ngươi tùy ý quát mắng. Một người trong số chúng ta đã hi sinh, vậy nên chúng ta sẽ không nhúng tay vào việc này nữa. Hàn gia các ngươi tự lo liệu đi."

Nói xong nàng liền xoay người phóng đi. Căn bản là không để Hàn Quốc Thiên vào trong mắt.

Hàn Quốc Thiên giận đến mức mặt đỏ bừng. Một tay đập xuống làm cho chiếc bàn gỗ cũng nổ thành vô số mảnh.

"Khốn kiếp phản rồi. Bọn chúng phản rồi. Giám không nể mặt ta như vậy, các ngươi cứ chờ đi. Một khi tên thánh cảnh kia biến thành vật trong tay ta. Ta nhất định sẽ biến  các ngươi thành con rối trong tay ta."

Sau đó hắn quát to.

"Lâm Lăng đâu?"

Một thân ảnh già yếu từ bên ngoài cửa liền chậm rãi đi vào bên trong gian phòng. Cung kính chào Hàn Quốc Thiên.

"Lâm Lăng tham kiến gia chủ."

Hàn Quốc Thiên gật đầu giọng nói trở nên hòa hoãn chậm rãi hỏi.

"Các nguyên liệu mà tên tiểu tử Giang Thanh kia đưa cho. Các ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi."

Lâm Lăng cung kính nói.

"Đã chuẩn bị được một phần, trong vòng một tháng liền có thể chuẩn bị đủ."

Hàn Quốc Thiên nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Lâm Lăng chần chờ một chút rồi lên tiếng.

"Gia chủ tên Giang Thanh này cần nhiều linh dược như vậy. Nhất định là đang lợi dụng Hàn gia ta vì hắn mà thu thập linh dược."

Hàn Quốc Thiên khoác tay, sau đó từ trong lòng bàn tay hắn bay xuống một tấm ảnh. Hắn trầm giọng nói.

"Ngươi đến thành phố Thanh Hải bắt ả Giang Trúc này về cho ta. Nhớ phải cẩn thận không được lỗ mãng."

Lâm Lăng nhận lấy ảnh rồi cúi người cung kính rời đi.

Hàn Quốc Thiên ngồi trong gian phòng, ánh mắt lộ ra sự giận dữ cùng lạnh lẽo.

"Giang Thanh khi mà ngươi biến thành vật trong tay ta. Ta nhất định sẽ khiến ngươi vì ta mà làm tất cả."

Tối đến Lâm Lăng đang lái một chiếc xe ô tô đã rời Hàn gia hơn hai dặm. Hắn đang suy nghĩ lý do vì sao mà gia chủ lại phái hắn đi bắt một ả nữ nhân  như vậy. Thì bùm một tiếng chiếc xe của hắn liền bốc cháy rồi nổ tung.

Cũng may khi lửa vừa nổi lên hắn đã phóng ra khỏi xe. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chiếc xe đang bốc cháy của mình. Thì đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện trước mặt hắn. Nàng khoác trên người một bộ y phục màu đen. Thanh âm non nớt nhưng lạnh lùng.

"Ngươi là người đầu tiên trên con đường thành đạo của ta. Ngươi nên lấy việc chết trong tay ta là vinh hạnh đi phàm nhân."