Chương 17: Đập Đi Rồi Xây Lại.

Đế Thanh

Chương 17: Đập Đi Rồi Xây Lại.

Chương 17: Đập Đi Rồi Xây Lại.

Giang Thanh không rời đi ngay mà xoay người đi ngược về phía Hàn gia. Thần thức của Giang Thanh lúc này đang tập trung vào thân ảnh người mặc hắc y, toàn thân cường tráng.

Giang Thanh bước đi thoạt nhìn vô cùng chậm rãi. Nhưng trên thực tế là vô cùng nhanh. Hắn trên môi treo một nụ cười mang theo chút sát ý.

Tại một tầng hầm nằm dưới Hàn gia, nơi đây không tồn tại một thứ gì ngoài thân ảnh của mười hắc y nhân. Ở trước mặt họ đặt một chiếc bàn làm bằng gỗ nhỏ. Ở bên trên chiếc bàn là một tấm hình bên trong chính là Giang Trúc.

Một hắc y nhân toàn thân lực lưỡng đi lên trước lấy tấm hình đó rồi để vào trong người. Đột nhiên một hắc y nhân khác trầm giọng nói.

"Nguyên Vũ Quang ngươi nhất định không được làm hại ả Giang Trúc đó. Nếu không tên thánh cảnh kia mà nổi giận thì Thập Ma chúng ta cũng chỉ có con đường chết."

tên hắc y nhân tên Vũ Quang kia cười nói.

"Được rồi không làm gì thì không làm gì. Tên thánh cảnh kia bất quá chỉ là một tên tiểu tử, căn bản không cần quá lo lắng."

Một thanh âm dễ nghe của nữ nhân vang lên. Làm cho Vũ Quang im lặng.

"Vũ Quang tên tiểu tử này mới mười sáu mười bảy tuổi mà đã là thánh cảnh. Nhất định không phải dạng tầm thường. Chắc chắn trước khi đi sẽ bố trí một số thứ phòng vệ ở chỗ ả Giang Trúc kia. Ngươi ngàn vạn lần không được khinh xuất."

Vũ Quang cười to, trong thanh âm pha chút chế giễu.

"Lam Phương ngươi đây là quá lo sợ rồi. Bọn ở nơi đó chỉ là một đám gà đất chó cảnh không đáng để quan tâm. Hơn nữa..."

Hắn chưa kịp nói xong  thì thân thể đột nhiên run lên bần bật rồi ngã quỵ xuống đất. Cả đám người hắc y nhân trong nhất thời trở nên hoảng loạn. Nhưng chỉ trong nháy mắt cả đám người liền ngã xuống. Ngất ngay tại chỗ.

Một lúc sau một thân ảnh thiếu niên mặc trên người một bộ đồ cũ kỹ đang từ từ,từ trong mặt đất hiện ra. Giang Thanh nhìn qua một lượt đám người sau đó làm ra bộ dạng vui vẻ. Hắn từ trong Hàn gia vốn đã xem qua nhất thanh nhị sở. Ngay cả chỗ đám Thập Ma này trốn cũng đã xem qua. Nên rất nhanh chóng liền đi đến đây.

Vừa rồi hắn đã thi chuyển một loại pháp thuật dùng thần hồn công kích. Làm cho đám người này đơn giản mà ngất đi. Giang Thanh cầm lấy đầu của một nữ tử, sau đó hay tay phát sáng. Vô số dòng đạo văn từ trong lòng bàn tay hắn truyền thẳng vào trong não của nàng. Aaa. Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Nữ tử kia vốn dung mạo xinh đẹp, nhưng bay giờ lại trợn trừng hai con ngươi. Miệng mở rộng gào thét. Thoạt nhìn rất là kinh khủng.

Qua một lúc lâu sau Giang Thanh thu hồi lại cánh tay. Khuôn mặt trắng bệch. Vội vàng vận chuyển Thôn Thiên Kinh. Hắn vừa tu luyện vừa nhìn nữ tử kia sau đó chậm rãi hỏi.

"Thập Ma các ngươi là gì của Hàn gia?"

Nữ tử kia hai mắt vô hồn nhưng trong chốt lát lại cung kính cúi người nói.

"Thưa chủ nhân Thập Ma chúng ta là một nhóm sát thủ chuyên giết người được Hàn gia thuê về..."

Qua một lúc lâu sau Giang Thanh chậm rãi nói.

"Ngươi cùng tên Vũ Quang kia tới thành phố Thanh Hải bảo vệ dì Trúc. Chỉ cần có người ý muốn làm hại người liền giết không tha."

Cả hai người liền cung kính cúi người sau đó rời đi. Giang Thanh nhìn bóng lưng hai người mà thầm thở dài. Tuy hắn bỏ ra năm năm để tu luyện, ý muốn đoạn hồng trần. Nhưng hắn căn bản là không thể dứt, hắn đối với Giang Trúc vẫn là một lòng kính trọng yêu thương như mẹ mình. Vì thế hắn mới trở về thăm nàng trước khi đi. Tiện thể tặng cho nàng một ít pháp khí để bảo vệ bản thân.

Khi Giang Thanh nghe được Mạc gia Mạc Khải Phong chú ý đến nàng. Hắn liền dừng lại ý đồ gia nhập tu chân tông phái mà phải ở lại nhân gian, tiêu diệt Mạc gia để nàng có thể sống yên ổn.

Từ lúc bước lên con đường tu chân hắn biết nếu càng ở gần nàng. Giang Trúc sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm, nên khi ở thành phố Thanh Hải hắn đã cố gắng không vào nhân quả với nơi đó. Nhưng cuối cùng nhân quả giữa hắn với Mạc gia vẫn còn. Nên vẫn chưa thể cho hắn rời đi.

Giang Thanh nhìn tám người còn lại mà nói.

"Các ngươi đi đến Mạc gia quan sát. Chỉ cần có người đi ra từ bên trong  cách  Mạc gia trăm trượng liền giết."

Cả đám người lĩnh mệnh sau đó xoay người rời đi. Giang Thanh thầm cười lạnh sau đó hào quang lóe sáng rồi biến mất.

Tại một nơi nằm dưới chân một dãy núi lớn, có tên là Ngũ Sơn. Dãy núi này có tên như vậy cũng là vì nó có hình dạng như một bàn tay đang đưa lên trời.  xung quanh dãy núi không khí trong lành. Chim hót rộn rã cùng tiếng xào xạc của rừng cây. Những thanh âm lách cách do nước chảy tại gần một con suối nhỏ ở kế bên. Tạo nên một cảm giác thanh bình đến lạ thường.

Ở trước một khu đất trống có một con đường mòn dẫn đến đây, xung quanh cũng chỉ có le que vài cây trụ đèn. Con đường mòn này dẫn đến một khu đất trống ở dưới chân núi Ngũ Sơn. Ở nơi đây xây nên một căn lầu các. Ở trước đại môn có một cánh cửa lớn. Giang Thanh nhẹ đi đến mở cửa ra rồi bước vào.

Bên trong sân là một cây táo cao đến một trượng, từng luồn hương thơm không ngừng từ trên những cánh cây táo tỏa ra. Làm cho Giang Thanh bất giác mỉm cười.

Ở dưới gốc cây lớn là một chiếc bàn đá đã phủ đầy lá khô Giang Thanh nhìn căn lầu các bằng gỗ lớn kia. Sau đó liền bước vào bên trong. Khi Giang Thanh đi vào bên trong cánh cửa đại môn tự không người tự đóng lại.

Giang Thanh nhìn chung quanh sau phất tay một cái. Một làn gió nhẹ thổi qua, đẩy đi hết đống lá khô trên bàn. Sau đó hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một ấm trà đặt lên cái bàn đá, sau khi pha chế rồi chậm rãi đổ vào chiếc ly bên cạnh. Một mùi hương thoang thoảng của cây táo hòa với hương trà tạo nên một hương vị thanh tao mà thoải mái. Giang Thanh nhẹ nhấp một ngụm trà, sau đó thở ra.

"Đạo tâm ta vẫn chưa viên mãn."

Giang Thanh từ khi nhận được Thạch Lão truyền cho kinh nghiệm tu luyện. Hắn đã luyện ra đạo tâm, nhưng cái đạo tâm ấy là của Thạch Lão. Hắn chỉ dựa vào ký ức của Thạch Lão mà ngộ ra sơ khai của đạo tâm. Nhưng nó vẫn luôn thiếu khuyết rất nhiều thứ, Giang Thanh rất rõ ràng một điều đạo tâm hắn bây giờ chỉ cần một việc gì đó tác động vào. Là có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Giang Thanh nhẹ nhấp một ngụm trà rồi thở ra.

"Đạo tâm của ta là gì?"

Đạo tâm chính là con đường mà người đó muốn đi. Một lòng cầu đạo của bản thân ngàn vạn năm sau vẫn giữ chung thủy một tấm lòng cầu đạo. Vậy nên Giang Thanh cần tìm ra đạo của hắn tìm ra lý do để hắn bước đi.

Giang Thanh nhắm hai mắt nhẹ hít vào một hơi, hắn cảm nhận được hương thơm của cây táo đang lan tỏa ra. Không khí trong lành của núi Ngũ Sơn. Trong đầu hắn xuất hình ảnh sáu năm trước, một thiếu niên vô tình bị một cái bản hiệu tên Trấn Tiên Quán hấp dẫn mà bước vào.

Từ bên trong hắn tiếp xúc được với rất nhiều thần thoại ngày xưa, thiếu niên ấy ánh mắt sáng ngời lật từng trang sách. Trong ánh mắt lộ ra sự cuồng nhiệt cùng hâm mộ. Bên trong còn lộ ra sự ao ước mãnh liệt.

Giang Thanh bất giác mỉm cười, một nụ cười mà hơn sáu năm nay hắn chưa bao giờ nở trên môi. Một nụ cười bình yên mà vui vẻ.

Sau đó mỗi ngày thiếu niên kia đều đến Trấn Tiên Quán đọc sách. Dần dần hắn cùng với chủ tiệm trở nên thân thiết với nhau. Hình ảnh Giang Trúc đột nhiên hiện lên hắn cùng với nàng sống một cuộc sống yên bình qua ngày. Giang Trúc luôn yêu thương nhìn hắn chăm sóc hắn hết mực.

Bỗng nhiên một ngày kia Giang Trúc bị người làm khó, nhưng thiếu niên ấy chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì. Chỉ đành chạy đến Trấn Tiên Quán đọc sách cổ. Đột nhiên một thanh âm vang lên làm cho tinh thần Giang Thanh trấn động.

"Nếu ta có thể tu tiên, ta muốn thành tiên để dì Trúc mãi mãi làm dì của ta. Nếu ta có thể thành tiên ta nhất định sẽ bảo vệ những người ta yêu thương."

Tiếng nói của thiếu niên kia cứ vang vọng mãi trong đầu Giang Thanh. Làm cho hắn có chút gì đó nhớ ra. Rồi lại quên mất.

Rồi khi thiếu niên kia được truyền thụ cho đạo pháp thành tiên. Lại bỏ quên đi lời nói năm xưa mà bỏ mặc người dì kia bế quan tu luyện năm năm. Bỏ mặc đi sự an toàn của người dì ấy, để cho dì ấy xém chút nữa đã bị người ta bắt đi.

Nhìn khuôn mặt đã bị thời gian ăn mòn của người dì. Đạo tâm Giang Thanh dần dần sụp đổ. Thanh âm của Giang Trúc đột nhiên vang lên.

"Tiểu Thanh con về rồi sao?"

Hai dòng nước mắt từ trên khóe mi Giang Thanh chảy xuống. Đạo tâm của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng nó lại dần dần được hình thành. Đạo tâm kia là một thứ tạm bợ do ký ức của Thạch Lão hình thành lên. Còn thứ hắn đang xây dựng đang vun đắp kia chính là đạo tâm của riêng hắn. Là con đường mà hắn sẽ một lòng tiến đến.

Giang Thanh mở hai mắt ra lẩm bẩm.

"Nếu ta thành tiên, ta nhất định sẽ để dì Trúc mãi mãi là dì ta! Nếu ta thành tiên ta sẽ bảo vệ những người ta yêu thương."

Ánh mắt Giang Thanh từ sự hỗn loạn nhanh chóng trở về sự thanh tĩnh. Đạo tâm hắn đã thành, con đường hắn đi chính là để bảo vệ những người hắn yêu thương.