Chương 19: Bày Trận

Đế Thanh

Chương 19: Bày Trận

Chương 19: Bày Trận

Một tháng trong nháy mắt liền trôi qua Giang Thanh lúc này đang ngồi tĩnh tọa trên một tảng đá lớn. Hai tay đặt trước đan điền. Thôn Thiên Kinh được  hắn vận chuyển làm cho linh khí trong thiên địa hội tụ lại tạo thành một vùng sương mù. Thân ảnh Giang Thanh ở trong sương mù thoát ẩn thoát hiện, khí tức của hắn phiêu nhiên xuất trần. Thoạt nhìn như một vị tiên nhân đang tĩnh tọa lĩnh ngộ đạo trời.

Trên cơ thể Giang Thanh kim quang sáng chói. Từng mảnh long lân bao phủ toàn bộ thân trên của hắn. Từ trên cơ thể hắn một luồn khí tức áp bức như hồng hoang mãnh thú bao phủ phạm vi hơn một dặm. Làm cho động vật trong núi không ngừng run rẩy nằm rạp trên mặt đất.

Giang Thanh mở mắt ra. Quát to một tiếng.

"Thiên Long Xuất Đại Giang."

Từ tay Giang Thanh xuất hiện hư ảnh một hư ảnh Chân Long. Con Chân Long này dần dần trở nên ngưng thực. Từ trên cơ thể nó long lân xuất hiện lớp lớp, ánh mắt nó lạnh lùng mang theo một sự uy nghiêm mà gầm lên một tiếng kinh thiên. Sau đó tiếng rào rạt vang lên không dứt bên tai. Một dòng đại giang xuất hiện ngay bên dưới con Chân Long.

Chân Long ở trong nước bơi lội rồi gầm to một tiếng phóng lên trời.nó mạnh mẽ từ trên bầu trời đâm thẳng xuống mặt đất, làm cho mặt đất nơi Giang Thanh đứng run lên. Ngay sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Tại chỗ con Chân Long đánh xuống xuất hiện một cái lỗ to hơn mười trượng. Làm cho đất đá bay đầy trời. Giang Thanh tay nắm thành chảo quát lớn.

"Thần Long Phá Thiên."

Từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra một con Chân Long khác. Con Chân Long này hướng về bầu trời mà gầm lên giận dữ, như thể là đang oán trách trời, oán trách thiên đạo. Nó phi thân lên tung một chảo về bầu trời.

Bùm một tiếng nổ to cả một vùng mây bị một long chảo xé làm hai, để lộ ra một khoảng trời xanh biếc.

"Thập Long Xé Đại Sơn."

Từ trong người Giang Thanh hơn mười con Chân Long phóng ra bên ngoài. Chúng gào thét phóng về một tảng đá cao hơn mười trượng cách Giang Thanh hơn hai mươi trượng. Liên tiếp vô số tiếng đùng đùng vang lên. Mặt đất nơi cự thạch kia bị đánh cho nổ tung, phạm vi vụ nổ lên lan đến hai mươi trượng, cây cối xung quanh toàn bộ đều bị bứng lên mặt đất gốc rễ um tùm.

Giang Thanh lại thay đổi quyền pháp. Hắn phi mạnh thân mình đến trước, thân thể hắn ở trên không trung không ngừng chuyển động. Từ trong cơ thể hắn liên tiếp mười tiếng vang như sấm nổ liên tục vang lên. Làm cho động vật trong núi càng thêm hoảng sợ.

"Thập Lôi Quyền."

Giang Thanh đánh một quyền vào không trung. Ngay lập tức một cổ lực đạo mạnh mẽ xuyên thủng hơn hai mươi thân cây đại thụ ngay sau đó một cơn cuồn phong liền xuất hiện. Đem tất cả cuốn bay đi.

Giang Thanh thu công ngồi tĩnh tọa hồi phục pháp lực. Long lân trên cơ thể hắn cũng từ từ mà tản đi. Hào quang khắp cơ thể hắn cũng vì vậy mà dần dần tan biến.

Qua một lúc lâu sau, Giang Thanh nhẹ mở hai mắt. Hai mắt hắn lúc này lộ ra tinh quang, bên trong tinh quang lại lộ ra sự hưng phấn.

"Không ngờ bán Long chi thể khi thi chuyển võ công lại có uy lực như vậy. Nếu ta đem long lân phủ khắp cơ thể nhất định một quyền đánh ra cũng có thể mang theo hàng ngàn cân lực đạo."

Giang Thanh chậm rãi đứng dậy. Hắn trong nữa tháng trước đã hoàn toàn đem cảnh giới luyện thể một lần trừ đi hậu hoạn. Bây giờ căn cơ của hắn chính là vô cùng vững chắc. Nữa tháng sau hắn chính là tu luyện một ít thần thông như Vạn Long Thần Kích. Chỉ tiếc ở nơi đây không có hàn khí. Nên hắn cũng không thể tu luyện hàn hỏa được.

Giang Thanh chậm rãi hướng về phía chân núi mà đi xuống. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ.

"Cũng đến lúc thực hiện kế hoạch rồi."

Nghĩ đến đây Giang Thanh liền đẩy nhanh tốc độ đi về lầu các. Khi đẩy cửa đại môn đi vào Giang Thanh cảm nhận được mùi hương thơm nồng của cây táo. Gian lầu các này vẫn như vậy cũ kĩ và dơ bẩn.

Giang Thanh lòng bàn tay phát sáng hào quang, ngay sau đó một thanh tiểu kiếm liền từ trong túi trữ vật của hắn bay ra ngoài. Thanh tiểu kiếm này dài một thước, thân kiếm sắt bén làm cho ai nhìn thấy cũng rợn người. Từ trên thân kiếm một cổ nhiệt khí liền phát tán ra. Làm cho cây táo kia cũng dần trở nên héo rũ.

Giang Thanh lại lấy từ bên trong túi trữ vật bốn lá cờ nhỏ, cùng bốn viên linh thạch cấp thấp. Hắn không chạm đến bốn lá cờ kia mà là đưa tay lên đánh ra một chảo hướng về tiểu kiếm mà chộp tới. Ngay lập tức một cự long chi chảo liền từ trong hư không xuất hiện chộp lấy thanh tiểu kiếm.

Tiểu kiếm run lên dữ dội sau đó là điên cuồng vùng vẫy, ý định muốn thoát khỏi bàn tay của Giang Thanh. Giang Thanh hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay hắn nhẹ siết. Thanh âm răn rắc không ngừng vang lên. Thanh tiểu kiếm cũng ngừng vùng vẫy, mà nằm im trong tay hắn.

Do những món pháp khí này điều là pháp khí của Thạch Lão, hơn nữa Giang Thanh lại chưa từng luyện hóa qua. Nên chúng đối với Giang Thanh chính là một cái thù địch ý tứ. Lại càng là không hướng hắn thuần phục.

Từ trong lòng bàn tay Giang Thanh xuất hiện một viên tiểu thạch màu xích hồng. Viên tiểu thạch này toát ra một cổ nhiệt khí làm cho cây táo hoàn toàn chết khô đi.

Trong tu tiên giới có hai loại vũ khí được nhiều người tu tiên sử dụng nhất chính là pháp khí và pháp bảo. Pháp bảo chính là bảo vật do Nguyên Đan kỳ tu sĩ dùng các vật liệu chân quý mà luyện ra. Mỗi một kiện pháp bảo đều có uy lực kinh người, thậm trí chỉ cần chủ nhân động một ý niệm, pháp bảo liền có thể hủy diệt cả một quốc gia.

Về phần pháp khí có hai loại chính là kim thiết cùng vật liệu quý giá luyện ra. Pháp khí luyện từ kim thiết chính là vật liệu luyện ra hạ, trung phẩm pháp khí. Chúng vốn được tạo ra từ các vật liệu dùng để rèn binh khí cho phàm nhân. Nên uy lực không lớn. Nhưng bên trong mỗi một kiện trung hạ phẩm pháp khí thường đính lên một viên ngọc thạch có thuộc tín ngũ hành.

Chúng giống như linh thạch của người tu tiên. Nhưng khác ở chỗ chúng chỉ có công dụng với vũ khí, còn với người tu tiên thì hoàn toàn vô dụng. Mỗi viên ngọc thạch khi đính lên vũ khí tùy theo độ nồng đậm của ngũ hành mà chia ra hạ, trung. Mỗi một pháp khí từ trung phẩm trở xuống có thể đánh ra một ít thần thông thuộc ngũ hành. Uy lực vô cùng mạnh.

Về phần dùng vật liệu quý giá để luyện ra pháp khí. Chính là luyện ra thượng phẩm pháp khí. Nếu nguyên liệu thuộc hàng thượng phẩm thì pháp khí được gọi là cực phẩm pháp khí.

Pháp khí khi đạt đến thượng phẩm, có thể thi triển ra rất nhiều pháp thuật cùng thần thông mạnh mẽ.

Giang Thanh hai tay bắt quyết, bốn viên linh thạch liền dung nhập vào bên trong lá cờ. Sau đó từ bên trong lá cờ toát ra một cổ hấp lực nhè nhẹ. Làm cho thiên địa linh khí xung quang không ngừng hội tụ lại. Giang Thanh phất tay một cái bốn mặt cờ kia liền bay lên, phân biệt bốn hướng mà bay đi bao vây cả gian lầu các này

Giang Thanh tay liên tục đánh ra vô số pháp quyết vào viên ngọc thạch. Ngay lập tức ngọc thạch xuất hiện hào quang xích hồng. Một cổ nhiệt khí liền từ dưới lòng đất bốc lên làm cho khung viên quang nhà của hắn trở nên vô cùng nóng bức.

Giang Thanh ném viên ngọc thạch lên. Tay bấm nhanh pháp quyết, hắn quát to.

"Hấp Hỏa Đại Trận khai."

Ngay lập tức viên ngọc thạch liền biến mất vô tung vô ảnh. Giang Thanh cảm nhận được một cổ nhiệt khí đang không ngừng từ dưới mặt đất bốc lên. Làm cho những con chim đang đậu trên cành táo chết cũng liên tiếp ngã xuống. Đang sống sờ sờ mà bị nhiệt lực hấp chết.

Giang Thanh lại lấy từ trong túi trữ vật ra bốn lá cờ cùng bốn viên linh thạch. Bên trên mỗi một lá cờ thêu hình tứ tượng chi thú lần lượt là. Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Quy, Thải Phượng.

Giang Thanh tay bắt quyết điểm một chỉ về đám cờ. Linh thạch cùng cờ dung hợp lại với nhau. Ngay lập tức một tiếng hổ gầm vang lên. Theo sau đó là Rồng ngâm Phượng hót. Làm cho cả núi Ngũ Sơn kịch liệt chấn động.

Giang Thanh quát to.

"Tứ Tượng Tụ Linh Trận khai."

Bốn lá cờ trên không trung trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung. Theo sau đó là từng cổ linh khí được tụ tập lại. Giang Thanh cảm nhận được nồng độ linh khí ở đây nồng đậm gấp hai lần bên ngoài. Hắn gật đầu lộ ra tia mỉm cười.

Hắn lại vỗ túi trữ vật. Hơn mười thanh tiểu kỳ liền phá không bay đi bao phủ phạm vi tòa lầu các. Giang Thanh cũng không quan tâm đám pháp kỳ kia, mà là chậm rãi đi ra khỏi đại môn sau đó rồi hướng về phía thành phố mà đi đến.

Phía sau hắn một cổ sương mù liền bảo phủ lại gian lầu các. Trong nháy mắt phạm vi hơn trăm trượng xung quanh liền bị bao phủ trong sương mù.

Giang Thanh lần này bố trí nhiều như vậy chính là vì Bạch Xuân bố trí xuống, chính là để sau này nàng có nơi để tu luyện. Hắn cũng không có ý định để nàng tham gia vào tràng ác chiến với Mạc gia.

"Mạc gia cũng đến lúc các ngươi biến mất rồi."