Chương 14: Thánh Cảnh

Đế Thanh

Chương 14: Thánh Cảnh

Chương 14: Thánh Cảnh

Giang Thanh như hòa nhập vào với thiên địa, linh khí như vô cùng vô tận bị hắn hập nạp. Làm cho thương thế của hắn lấy tốc độ nhanh chóng mà hồi phục lại. Đám đông vây đánh, bọn họ càng đáng trong lòng càng lạnh lẽo. Chỉ thấy đại viên bây giờ đã là một mảnh xác chết ngỗn ngang.

Làm cho những người đi đường nhìn thấy cũng phải hoảng sợ. Cảnh sát khi chạy đến nhìn thấy cảnh tượng này cũng nhanh chóng rút đi. Bọn họ là phàm nhân sao có thể đánh lại người luyện võ. Cho dù đứng ngoài xa hơn ba mươi trượng nhưng kình phong đánh qua cũng làm cho họ đau đớn.

Đám người Hàn gia càng giết càng hăng, trong chớp mắt liền đánh tan một phía của đám người. Chỉ trong một thời gian ngắn ba trăm người đến vây giết đã chết hơn nữa.

Bọn họ không để ý mỗi khi có người ngã xuống, một đoàn hào quang liền bao phủ lấy thi thể sau đó liền vô thanh vô tức biến mất.

Giang Thanh cười to, một quyền oan ra đánh nát đầu một tên cương khí cảnh. Linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển ẩn ẩn đã sắp đột phá đến ngưng khí tầng bảy.

"Nhật Nguyệt Phá Đại Giang."

Từ trong cơ thể Giang Thanh dâng lên một vầng Mặt Trăng chiếu rọi bốn phương. Sau đó từng tiếng sóng rì rào vang lên kéo theo đó là tiếng ầm ầm của nước. Mặt Trăng hóa thành hình lưỡi liềm nhập vào trong dòng sông lớn. Rồi hiện lên trên hai bàn tay của Giang Thanh.

Mỗi khi hắn đánh ra một chưởng hư ảnh  sống nước liền ầm ầm chạy theo, gột rửa cơ thể kia thành một bộ xương. Bùm một tiếng một vị gia chủ của Châu gia liền bị đánh vỡ đầu chết ngay tại chỗ. Ngay lập tức sau khi Giang Thanh đánh ra chưởng kia, thì vô số công kích liền mạnh mẽ đánh tới không cho hắn có cơ hội phản công.

"Thiết Sơn Quyền"

Chỉ thấy một người phóng thân lên cao. Hai tay hóa thành quyền, một dòng cương khí bình ổn như thái sơn liền hội tụ về hai đầu nắm đấm. Cương khí làm cho không khí xung quanh phát ra những thanh âm bang bang rợn người.

"Âm Dương Thái Cực Thần Chưởng"

Một lão giả khác cũng bay lên đám người, hai tay chấp lại sau đó từ giữa hai lòng bàn tay xuất một đồ án âm dương rồi hóa thành một vòng thái cực đồ.

Hai người này phóng thẳng đến Giang Thanh vận dụng chiêu thức mạnh nhất cả đời bọn hắn. Mà đánh ra một kích chung cực. Giang Thanh cười to ánh mắt càng thêm phát sáng.

"Đến tốt lắm!"

"Thái Sơn Bất Động."

Linh lực trong cơ thể Giang Thanh điên cuồng vận chuyển sau đó huyễn hóa ra một ngọn thái sơn cao hơn ba trường. Từ bên trên thái sơn từng trận uy áp không ngừng toát ra làm cho mặt đất lún xuống một cái hố to.

Bùm một tiếng nổ to, vô số công kích đánh mạnh lên hư ảnh thái sơn. Làm cho nó rung chuyển không ngừng rồi hiện lên vô số vết nứt. Răng rắc hai tiếng thái sơn vỡ tan, linh khí bay tán loạn.  Khi thái sơn vỡ tan cũng là lúc hai vị gia chủ kia phóng đến. Một quyền một chưởng đánh thẳng lên lồng ngực Giang Thanh.

Ầm một tiếng Giang Thanh bị đánh bay vào một gian lầu các, rầm rầm từng tiếng chỉ thấy gian lầu các kia liền sụp đổ. Bụi bay tán loạn trong không trung. Đám người Hàn Quốc Thiên liền biến sắc vội phóng đến hướng Giang Thanh. Nhưng nhanh chóng bị một đám người vây lại.

Hắn trong lòng nóng như lữa đốt. Giang Thanh chính là người duy nhất có thể giúp Hàn gia bọn hắn vượt qua trận hạo kiếp này. Nếu bây giờ Giang Thanh mà chết đi Hàn gia cũng theo đó mà diệt vong.

"Toàn bộ các ngươi mở ra một con đường máu hướng đến chỗ Giang trưởng lão."

Hắn vừa nói xong thì một luồn uy áp từ trên bầu trời áp mạng xuống, mang theo một lực lượng như hủy thiên diệt địa. Một tiếng cười to từ trong gian lầu đổ nát vang lên.

"Ta đột phá rồi, haha."

Sau đó thân ảnh Giang Thanh bê bết máu tươi liền phóng ra. Khuôn mặt hắn lúc này vừa hưng phấn vừa dữ tợn.

"Để đáp trả công ơn của các ngươi. Hôm nay Giang Thanh ta sẽ tiễn các ngươi đi một đoạn."

"Thập Long Thôn Thiên."

Từ trong cơ thể Giang Thanh mười con chân long liền bay ra. Từ trên cơ thể bọn chúng một cổ thiên uy giáng xuống làm cho đám người sợ hãi. Trong ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng. Có một người quỳ xuống miệng lẩm bẩm.

"Thánh cảnh!"

Đột nhiên một người không nói một lời liền xoay người chạy đi. Cả đám người đến vây giết bây giờ chỉ còn lại gần trăm. Đám gia chủ toàn bộ đều đã bỏ mạng, Giang Thanh ở nữa bước thánh cảnh đã khủng bố như vậy. Đạt đến thánh cảnh thì còn khủng bố đến nhường nào.

Mười con chân long kia gầm lên một tiếng kinh thiên rồi phóng xuống đám người. Bọn chúng như là hổ vào bầy cừu điên cuồng cắn xé, liên tiếp vô số tiếng hét thảm vang lên làm cho bên trong Hàn gia như biến thành địa ngục.

Trong nháy mắt đã có hơn bốn mươi người bỏ mạng. Còn một số khác thì đã chạy đi mất. Giang Thanh cũng không có truy kích theo bọn chúng mà là xoay người nhìn đám Hàn gia.

"Gia chủ của mấy gia tộc kia đã chết, các ngươi có thể đi chiếm lấy gia sản của bọn chúng."

Đám người Hàn gia ngơ ngác nhìn thi thể chất đầy trên mặt đất mà trong lòng sợ hãi.

"Thánh cảnh thật khủng bố."

Trong lòng bọn họ đối với Giang Thanh dâng lên một cổ kích ý, khi đối mặt với hắn cũng càng thêm cung kính.

Giang Thanh mỉm cười nói.

"Tại hạ còn có việc riêng nên cần về trước, nếu có việc gì gia chủ cứ việc gọi ta. Về phần thân phận của ta..."

Hắn nói đến đây liền dừng lại, hắn biết một người thông minh như Hàn Quốc Thiên sẽ hiểu hắn nói gì. Hàn Quốc Thiên vội cười nói.

"Hàn gia chúng tôi sẽ giữ kín việc này mong công tử an tâm."

Giang Thanh gật đầu liền hướng về khách sạn mà phóng đến. Tốc độ phi thân của hắn vô cùng nhanh, chỉ trong vòng nữa canh giờ liền trở về. Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, vừa đi vào phòng liền phun ra một ngụm máu tươi.

Bạch Xuân thấy vậy liền biến sắc vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy. Lo lắng hỏi.

"Sư tôn người có sao không?"

Giang Thanh mỉm cười lắc đầu, hít sâu một hơi chậm rãi nói.

"Vi sư không sao, chỉ là một chút thương thế mà thôi."

Nói xong hắn liền ngồi lên giường bắt đầu điều tức trị thương. Hắn lúc bị hai vị gia chủ đánh vào cơ thể, đã mượn áp lực từ chưởng phong của bọn họ mà mạnh mẽ đột phá tầng thứ bảy ngưng khí. Nhưng cương khí của hai người kia vẫn còn trong cơ thể hắn, không ngừng phá phách khắp nơi. Giang Thanh lúc đó cũng chỉ biết dùng linh lực trấn áp xuống cổ cương khí kia.

Giang Thanh nặng nề thở ra từng hơi sau đó bắt đầu nhập định tu luyện. Từ trong túi trữ vật của hắn một chiếc hộp gỗ bay ra. Từ bên trong một xuất hiện một viên đan dược màu xích hồng. Giang Thanh không nói gì mà nuốt nó vào trong miệng.

Đây là cương khí từ trên hai trăm thi thể ở Hàn gia mà Giang Thanh thu thập được. Chúng được hắn áp suất lại với nhau rồi hóa thành một viên đan dược như thế này.

Một cổ cương khí liền điên cuồng phóng xuất ra rồi chạy loạn khắp cơ thể hắn.Giang Thanh hai tay bắt quyết linh lực trong cơ thể trong nháy mắt liền trấn áp cương khí xuống. Nhưng cũng chỉ có thể làm cho nó bình ổn trở lại vì lượng khí hai bên là ngang nhau.

Giang Thanh tay bắt quyết linh lực trong cơ thể hắn cùng linh khí bắt đầu dung nhập lại với nhau. Tuy cương khí và linh lực là hai loại khí khác nhau. Nhưng khởi nguyên của bọn chúng đều là khí, nhưng một cái là khí của phàm nhân. Một bên là khí của thiên địa nên cũng có sự cách biệt.

Theo thời gian dần trôi hai loại khí bắt đầu dung hợp lại với nhau. Một ngày hai ngày rồi một tháng nhanh chóng trôi qua. Giang Thanh lúc này tay đang không ngừng bấm quyết chỉ thấy tại trong đan điền Giang Thanh xuất hiện một viên cầu đang lơ lửng giữa không trung. Kế bên nó là một ngọn lửa nhỏ màu lam đang không ngừng toát ra từng trận hàn khí.

Giang Thanh hai tay bắt quyết càng thêm nhanh chóng, trong nháy mắt toàn bộ thần thức của Giang Thanh đã tụ họp lại chỗ đan điền. Sau đó liền hóa thành một thanh kiếm lớn, một kiếm chém xuống mạnh mẽ đánh lên viên cầu kia.

Đinh một tiếng thần thức của Giang Thanh trấn động, làm cho hắn cảm giác vô cùng đau đớn. Nhưng Giang Thanh cắn răng một lần nữa chém xuống. Qua một lúc lâu lúc này toàn thân Giang Thanh đã là mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái mét.

"Vỡ cho ta."

Giang Thanh quát to làm cho Bạch Xuân đang tu luyện cũng giật mình mở mắt. Sau đó lo lắng mà nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Giang Thanh.

"Không biết sư tôn tu luyện công pháp gì mà lại thống khổ như vậy?"

Tại trong đan điền của Giang Thanh một thanh kiếm mạnh mẽ chém lên viên cầu kia. Răng rắc một tiếng từ trên vỏ viên cầu kia nứt ra một đường lớn sau đó liền lan ra. Sau đó liền vỡ nát.

Từ bên trong một cổ khí tức mang theo sự điên cuồng mạnh mẽ của cương khí. Nhưng lại ẩn chứa sự bình ổn nhưng mạnh mẽ của linh khí. liền tràn ngập ra, chúng điên cuồng hướng khắp nơi trong cơ thể Giang Thanh mà chạy đi. Kinh mạch vốn khô cằn nay đã trở nên sinh cơ tràn đầy. Loại khí này vừa mang theo khí tức của thiên địa, lại vừa mang theo khí tức của võ đạo. Là nguyên khí.

Nguyên khí này khác với nguyên khí của thánh cảnh. Cương khí của thánh cảnh chỉ có thể từ tu luyện mà gia tăng lên số lượng. Còn nguyên khí của Giang Thanh lại có thể hấp thụ linh khí trong thiên địa mà gia tăng lên.

Ở phàm nhân công pháp của bọn họ chỉ có thể luyện thể, đạt đến cương khí cảnh đã là cực hạn. Bước vào thánh cảnh đối với phàm nhân đây chính là tiên nhân, có thực lực hủy thiên diệt địa. Nhưng bọn họ chỉ có thể dừng lại ở thánh cảnh đỉnh phong. Vì bọn họ không có cảnh giới cao hơn để tu luyện, nên chỉ có thể thở dài dừng lại trên con đường tu luyện.

Còn Giang Thanh thì khác hắn có được công pháp có thể hấp thụ linh khí gia tăng nguyên khí. Hắn có một hệ thống cảnh giới nên có thể đi đến trình độ cao hơn.

Giang Thanh cười to.

"Tốt tốt lắm! Không uổng công ta giết nhiều người như vậy."