Chương 12: Hàn Gia

Đế Thanh

Chương 12: Hàn Gia

Chương 12: Hàn Gia

Thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt đã là một tháng thời gian. Trong khoản thời gian này Giang Thanh hầu như là ở bên cạnh Giang Trúc phụ giúp cùng phụng dưỡng nàng. Tu vi của hắn cũng đã tăng lên đến đại viên mãn tầng thứ sáu. Về phần Bạch Xuân hắn trong khoản thời gian một tháng này đã không ngừng giúp nàng bài trừ tạp chất, giúp nâng cao tư chất cùng ngộ tính của nàng.

Giang Thanh lúc này đang ngồi trên máy bay cùng với Bạch Xuân. Trước khi rời đi đến thủ đô của nước Thanh Nam, hắn đã luyện chế cho Giang Trúc một món pháp khí bảo mệnh, có thể bảo vệ nàng khỏi một kích mạnh nhất của cường giả cương khí kỳ.

Giang Thanh nhìn khung cảnh mặt đất thông qua ô cửa kính, chỉ thấy vạn vật như là những con kiến trong mắt hắn.

"Nếu ta ngự kiếm phi hành thì chỉ cần mất ba canh giờ đã đến được thủ đô, cũng chẳng cần mất thời gian ngồi đây."

Với tốc độ phi hành của Giang Thanh thì chỉ cần ba canh giờ liền có thể từ thành phố Thanh Hải đến thủ đô. Nhưng hắn lại không giám ngự không mà đi, vì hắn sợ nếu có ai nhìn thấy hắn bay lượn như vậy nhất định sẽ gây ra một trận oanh động không hề nhẹ.

Về phần Bạch Xuân nàng lúc này đã ngủ thiếp đi vì mệt, thông qua Giang Thanh ngày đêm giúp nàng bài trừ tạp chất. Làm cho làn da của nàng trở nên trắng trẻo xinh đẹp, hơn nữa nàng còn là một cô bé cá tính, luôn xem cái sư phụ như hắn không ra gì. Điều này làm cho  Giang Thanh chậc chậc không thôi.

"Tiểu nha đầu này tương lai nhất định sẽ là một đại mỹ nhân đây."

Giang Thanh lẩm bẩm một câu rồi cũng chìm vào giấc ngủ, trải qua mấy ngày luyện chế pháp khí phòng thân Giang Trúc. Tinh thần của Giang Thanh cũng đã kiệt quệ.

Một ngày nhanh chóng trôi qua Giang Thanh cùng Bạch Xuân bây giờ đang đứng trước một thành phố uy nghiêm trán lệ. Vô số tòa nhà cao đến bầu trời, từng con đường lớn có thể chứa đến cả trăm người. Thoạt nhìn thì hơn thành phố Thanh Hải rất nhiều lần.

Thủ đô của nước Thanh Nam tên là Thanh Sơn. Là một vùng kinh tế trọng điểm kết nối các tuyến đường trọng điểm của nước Thanh Nam và các nước khác. Nên nơi đây có rất nhiều người ngoại lai đến sinh sống. Tạo nên một sự hỗn loạn nhưng cũng rất hài hòa.

Giang Thanh biết những nơi như Thanh Sơn càng phát triển thì càng có nhiều nô lệ, có nhiều sự biến chất. Giang Thanh căn bản không để tâm đến việc này, nhưng Bạch Xuân lại há hóc mồm nhìn về cảnh tượng trước mắt.

"Chỉ cần ngươi tu luyện thành thì tương lai sẽ nhìn thấy những cảnh tượng còn hùng vĩ hơn."

Giang Thanh trước tiên là tìm một cái khách sạn, sau đó thì liền rơi vào trầm tư. Theo tin tức từ tên Mạc Khâm Thiên kia, thì gia tộc Mạc gia từ mười năm trước cha của hắn đã bước vào thánh cảnh. Tuy nói phàm nhân tu luyện không thể luyện hồn. Nhưng khi đạt đến thánh cảnh thân xác cùng thần hồn sẽ được tẩy luyện một lần.

Nói cách khác người đạt đến thánh cảnh đã xem như một người tu tiên tầng thứ tám. Nhưng khác ở chỗ là bọn họ không thể thi chuyển pháp thuật và thần thông, nhưng cũng nguy hiểm không kém.

Cha hắn được xem là thiên tài tu luyện của Mạc gia, mười tuổi đạt điến hỗn khí. Hai mươi tuổi đạt đến cương khí cảnh, bốn mươi tuổi ông bước vào thánh cảnh. Thánh cảnh là một cánh cửa mà vô số người luyện võ khao khát đạt được.

Mạc gia có thể đứng vững ở thủ đô Thanh Sơn này cũng không phải là chuyện đơn giản. Theo thông tin hắn có được trong Mạc gia còn tồn tại hai vị thánh cảnh khác, cộng với cha hắn là ba vị thánh cảnh. Dù Giang Thanh tự tin có thể cùng một vị thánh cảnh cùng nhau chém giết. Nhưng hắn cũng không cuồng vọng đến mức cùng ba vị thánh cảnh cùng nhau chém giết.

"Trước mắt ta hiện tại cần tạo ra một thế lực ở đây, sau đó thì mở rộng thế lực rồi mới có thể tính đến chuyện tiêu diệt Mạc gia."

Ở Mạc gia cao thủ cương khí cảnh là rất nhiều, càng không nói đến hỗn khí, chân khí cảnh. Tuy Giang Thanh không sợ bọn chúng, nhưng lấy sức một người sao có thể  đánh lại nhiều người. Nếu để cho đám cao thủ kia vây công cũng có thể tiêu diệt được hắn.Vậy nên trước tiên hắn cần nâng cao thực lực của bản thân để có thể cùng mấy lão thánh cảnh kia chém giết.

Chiều hôm đó Giang Thanh liền đi đến ngôi trường có tiếng bậc nhất thủ đô. Rồi đưa giấy chuyển trường vào. Sau khi làm một số bài kiểm tra và đống một lượng lớn tiền thì hắn cũng được nhận học.

Kiểm tra tiền trong túi trữ vật Giang Thanh thầm cười khổ. Ngày đó hắn đưa cho Giang Trúc năm trăm nghìn bạc. Bây giờ sau khi đóng tiền học phí hết hai trăm nghìn bạc cũng làm cho hắn có chút đau lòng.

Ngôi trường hắn chuyển vào có tên là Tiêu Hồng, là nơi quy tụ những đứa con của những người quyền lực nhất thủ đô. Hắn một là nhắm vào bọn họ rồi chạm đến thế lực ngoài sau kia. Sau đó thì thâu tóm toàn bộ. Biến tất cả thành người dưới trướng của mình.

Sau khi trở về Giang Thanh bắt đầu truyền thụ công pháp cho Bạch Xuân.
Giang Thanh nhìn nàng nghiêm nghị nói.

"Tu tiên không đơn giản như ngươi nghĩ, tư chất cùng ngộ tính chỉ là một phần mà thôi. Quyết tâm và sự kiên định mới là thứ quyết định thành tựu tương lai của ngươi."

Nói xong hắn liền điểm nhẹ lên mi tâm của Bạch Xuân, Bạch Xuân cảm nhận được một cổ thông tin đang điên cuồng hướng vào não hải của mình mà tràn đến. Bạch Xuân sau khi định thần liền lẩm bẩm.

"Hỏa Thần Công."

Giang Thanh gật đầu.

"Ngươi cái này là tư chất hỏa thuộc tính, nên công pháp này rất phù hợp với ngươi."

Hỏa Thần Công là một công pháp cấp bậc Hợp Thể Kỳ. Sau khi đạt đến Nguyên Đan Kỳ thì nguyên đan sẽ hóa thành một viên hỏa đan. Đạt đến Hóa Thần kỳ thì nguyên thần chính là một vị hỏa thần. Là một loại công pháp vô cùng bá đạo.

Giang Thanh cũng không ở đây lâu, hắn chỉ dặn dò Bạch Xuân ở yên trong phòng rồi rời đi. Hắn trong ký ức của Thạch Lão có biết qua về một đại hội giữa mấy đại gia tộc của thủ đô Thanh Sơn này. Đó là nơi các gia tộc hội tụ lại với nhau, sau đó dùng người của mình thi đấu với nhau để phân chia lãnh địa.

Giang Thanh cái này chính là nhắm đến một gia tộc đang xuống dốc tên là Hàn gia. Hàn gia từng là một gia tộc nhất lưu ở đây, nhưng bây giờ người người mạnh nhất của họ một vị cương khí cảnh đỉnh phong đang trong cơn nguy kịch nên vị thế của bọn họ rớt xuống không phanh.

Bọn họ  mở ra một chiến trường để  tuyển chọn một vị trí trưởng lão cho tộc. Tuy là một gia tộc xuống dốc nhưng cũng không thể nào khinh thường được nên cũng  có vô số cao thủ muốn tham gia.

Giang Thanh cười lạnh, với tu vi cùng thực lực của hắn bây giờ đã có thể đánh bại được cả thánh cảnh. Nên hắn cũng không để đám người đến thi đấu vào mắt.

Tại một ngôi nhà lớn nằm ở phía Đông thủ đô, nơi này được bố trí theo phong cách thời xưa, với những mảnh ngói, mỗi một gian nhà đều hoàn toàn được  xây dựng nên bởi gỗ. Ở đây có rất nhiều gian nhà san xát nhau, tạo nên một cảm giác quyền quý cao san. Ở trước phủ có một cái võ đài cỡ lớn, trên võ đài lúc này có hai thân ảnh đang không ngừng va chạm vào nhau.

Giang Thanh ở dưới đất nhàn nhạt nhìn lên, trên khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh. Ở xung quanh hắn cũng có hơn mười người đang chăm chú nhìn lên võ đài. Ở dưới mặt đất còm có năm thi thể đang nằm ngổn ngang. Từ trên người bọn họ cương khí đang không ngừng va chạm với nhau. Làm cho bụi đất bay đầy trời.

Hàn gia tuyển chọn trưởng lão tu vi ít nhất cũng phải là cương khí cảnh. Tuy nói là lên võ đài thi đấu nhưng những người đứng dưới quan sát đều lấy cương khí công kích lẫn nhau. Triệt tiêu đi những đối thủ khác.

Tại trên một lâu các cao hơn bốn tầng. Có một đám người đang vây xem, bọn họ ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía đám người Giang Thanh. Đột nhiên một đàn ông trung niên khuôn mặt xấu xí mở miệng hỏi.

"Hàn Quốc Thiên huynh nghĩ ai sẽ chiến thắng."

Một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sắt bén đang không ngừng liếc nhìn xung quanh rồi trầm giọng nói.

"Ta không biết, nhưng nếu ai chiến thắng thì cũng phải cung kính tiếp đãi. Nhất định phải lấy lòng của hắn."

Lúc này một cổ cương khí như một ngọn cự sớn áp thẳng đến Giang Thanh, dưới uy áp của nó mặt đất dưới chân Giang Thanh cũng dần lún xuống một cái hố nhỏ. Sắc mặt Giang Thanh âm trầm lộ ra sát khí.

"Cản đường ta thì chỉ có chết."

Một cổ thần thức từ trong cơ thể hắn ba động, sau đó liền phóng xuất ra. Chúng hóa thành vô số thanh tiểu kiếm hướng não hải của đám người mà công kích đến.

Một loạt thanh âm hét thảm vang lên sau đó là chín thân ảnh ngả rạp xuống đất. Ngay lập tức đám người Hàn gia liền trợn mắt, bọn họ rõ ràng nhìn thấy thân ảnh của hơn chín người đột nhiên ngã xuống rồi chết đi chỉ đứng đó hai thân ảnh một là trung niên nam tử, người còn lại chính là Giang Thanh. Hàn Quốc Thiên lạnh lùng nói.

"Vị cương khí đỉnh phong kia sau khi hắn trở thành trưởng lão các ngươi nhất định phải tiếp đón chu đáo cho ta."

Giang Thanh ánh mắt ngưng tụ nhìn vị trung niên kia, chỉ thấy hắn khuôn mặt tím đen ánh mắt hung ác làm cho người ta sợ hãi. Giang Thanh vừa rồi cảm nhận được khi thần thức của hắn đánh lên người này liền bị cương khí của hắn đánh bật trở lại.

"Cương khí hậu kỳ, thật thú vị."

Người trung niên kia cũng nhìn chằm chằm vào Giang Thanh. Vừa rồi hắn cảm nhận được một luồn công kích vô hình từ phía Giang Thanh đánh tới. Nếu không phải cương khí của hắn mạnh mẽ thì có lẽ bây giờ đã như đám người kia, chết mà không biết vì sao.

Hắn âm trầm nhìn Giang Thanh sau đó tập trung toàn bộ cương khí hướng Giang Thanh công kích đến. Một cổ uy áp như thái sơn áp đỉnh liền đè xuống. Mặt đất dưới chân Giang Thanh liền thủng ra một cái lỗ lớn. Cương khí làm cho cây cối xung quanh bay tán loạn. Thậm chí còn có một gốc cây lớn bật lên cả gốc.

Giang Thanh cười lạnh linh lực trong cơ thể vận chuyển, sau đó liền huyễn hóa thành một con cự hổ cao hơn một trượng. Trung niên kia sắc mặt liền đại biến.

"Cương khí hóa hình ngươi đã là nữa bước thánh cảnh."

Hắn không nói gì xoay người liền phóng đi, nhưng đã chậm con cự hổ kia liền đã cắn hắn làm hai nữa.

Ở trên chỗ đám người Hàn gia liền trở nên náo loạn.

"Là nửa bước thánh cảnh, không ngờ một thiếu niên chưa tới hai mươi lại là nửa bước thánh cảnh."

Bọn họ khiếp sợ không thôi, phải biết họ dùng cả đời để tu luyện thì bất quá cũng chỉ đạt đến cương khí cảnh. Nay thấy một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi đạt đến nửa bước thánh cảnh. Đây là cỡ nào đả kích chứ, Hàn Quốc Thiên lạnh lùng nói.

"Các ngươi phải thật cẩn thận cho ta, thiếu niên nay còn nhỏ mà tu vi đã cao như vậy nhất định bối phận không tầm thường."