Chương 11: Mạc Khải Phong

Đế Thanh

Chương 11: Mạc Khải Phong

Chương 11: Mạc Khải Phong

Tại một nhà nghỉ bình thường ở phía Nam thành phố Thanh Hải. Giang Thanh lúc này đang khoanh chân tu luyện, từng luồn linh khí như thác bị Thôn Thiên Kinh hấp thụ đến làm cho xung quanh Giang Thanh nổi lên một tầng sương mù.

Khi những tia nắng của bình minh chiếu lên khuôn mặt non nớt của Bạch Xuân, nàng chậm rãi mở ra hai mắt. Sau đó liền bị cảnh tượng Giang Thanh tu luyện ở giường bên mà làm cho thất thần.

Giang Thanh hai tay bắt quyết, một đoàn kim quang hiện lên. Sau đó làn sương mù kia cũng tản đi không còn.

"Linh khí ở nơi đây tạp chất quá nhiều mười phần thì hết tám phần là tạp chất. Nếu không có công pháp Thôn Thiên Kinh thì có lẽ cả đời này ta cũng không tiến vào ngưng Khí Kỳ được."

Giang Thanh thở dài lắc đầu cảm khái không thôi. Đột nhiên lúc này một thanh âm non nớt vang lên.

"Cha của muội đâu rồi?"

Giang Thanh lạng nhạt nhìn nàng thanh âm của hắn như một con dao đâm thẳng vào trái tim non nớt của Bạch Xuân. Hắn không chút nào nói giảm nói tránh mà là trực tiếp cho nàng biết chuyện.

"Qua đời rồi!"

Bạch Xuân toàn thân run lên hai mắt ướt át rồi bật khóc, nhìn bộ dạng của nàng lúc khóc thật là làm cho người ta đau lòng. Để cho người sinh ra cảm giác muốn được che chở cho nàng.

Giang Thanh ngồi trên giường chờ Bạch Xuân khóc xong liền dẫn nàng đi tắm rữa rồi mua cho nàng một chiếc váy dài. Lúc này nàng mới lộ ra sự xinh đẹp của mình. Ngay khi nàng bước ra đường ngay lập tức liền thu hút vô số ánh mắt, Bạch Xuân lần đầu tiên được nhiều người chú ý nên rất là lúng túng không biết làm gì.

Giang Thanh dẫn nàng đến một quán ăn, sau đó gọi một lượng lớn thức ăn ra. Đạt đến loại tình trạng như Giang Thanh thì nửa năm không ăn cũng không có vấn đề gì, nên chỉ cầm rượu lên uống. Về phần Bạch Xuân tuy lúc đầu nàng lộ ra sự e dè nhưng rồi cũng mạnh mẽ ăn.

Bạch Xuân như bị bỏ đói từ rất lâu nên ăn rất nhiều, ngay lúc nàng đang ăn thì Giang Thanh đột nhiên mở miệng hỏi."Ngươi có muốn tu tiên không?"

Bạch Xuân hai mắt tròn xoe nhìn Giang Thanh, nhưng hai tay vẫn không ngừng nhét thức ăn vào miệng.

"Tu tiên là sao?"

"Là ngươi có thể tự bảo vệ bản thân và tiêu diệt những kẻ giám làm hại đến những người yêu thương."

Bạch Xuân hai mắt tỏa sáng.

"Vậy làm sao để tu luyện?"

Giang Thanh lúc này đã có chút bất ngờ, hắn không ngờ cô bé thoạt nhìn đáng thương khù khờ lại là một cô nhóc háu ăn như vậy.

"Bái ta làm thầy, ta sẽ truyền thụ tiên pháp cho ngươi."

Sau khi ăn xong Bạch Xuân mới lau lau miệng rồi thở ra một hơi. Lúc này mới hướng Giang Thanh nói.

"Sư tôn ngươi tên là gì?"

"Giang Thanh."

Sau khi thanh toán xong Giang Thanh liền dắt Bạch Xuân đi đến nhà của Giang Trúc.

"Sư tôn nếu ta tu luyện thành tiên thuật, vậy có thể tiêu diệt được Nguyên gia không?"

Thanh âm non nớt của nàng lại mang theo chút sát khí, liền làm cho Giang Thanh bật cười.

"Nếu tu thành thì trăm cái Nguyên gia phất tay cũng có thể diệt."

Khi Giang Thanh đi đến trước con hẻm nhỏ trước kia liền có chút ngẩn ngơ nhìn nó. Năm năm tuy không dài nhưng cũng đủ để một số thứ thay đổi. Giang Thanh thần thức quét qua liền nhìn thấy bóng dáng của Giang Trúc đang dọn dẹp quán.

Khuôn mặt nàng bây giờ đã để lộ ra chút ăn mòn của thời gian. Nhưng vẫn rất là xinh đẹp, cơ thể nàng vẫn đầy đặn săn chắc làm cho người ta không thể rời ánh mắt khỏi nó.

Giang Thanh chậm rãi hướng quán cơm nhỏ ngày xưa mà đi đến. Khi nhìn thấy Giang Trúc hắn liền mỉm cười.

"Dì Trúc Tiểu Thanh về thăm người đây."

Chiếc vải lau trên tay nàng liền rơi ra, Giang Trúc vội ngẩn đầu nhìn Giang Thanh sau đó ánh mắt liền ướt át chạy đến ôm hắn vào lòng.

"Tiểu Thanh cháu cái tiểu tử này năm năm rồi mới chịu về thăm dì."

Giang Thanh cười cười sau đó cùng nàng đi vào nhà, nàng hỏi thăm hắn rất nhiều nhưng hắn cũng chỉ nói cho qua. Năm năm nay hắn hầu như chỉ ngồi một chỗ tu luyện nên làm gì biết mấy việc ấy. Khi Giang Trúc hỏi đến Bạch Xuân hắn cũng chỉ trả lời là em gái cho qua chuyện.

"Đúng rồi hôm nay em trai cháu có đến đây thăm dì."

Giang Thanh biến sắc vội vàng hỏi.

"Nó đến đây làm gì?"

"Không biết nữa, nhưng ánh mắt của thằng bé làm dì có chút khó chịu."

Giang Thanh sắc mặt âm trầm, em trai của hắn tên là Mạc Khải Phong là em trai cùng cha khác mẹ với hắn. Giang Thanh cũng chỉ biết bây nhiêu về Mạc Khải Phong. Giờ nghe Giang Trúc nói hắn vừa đến đây, liền làm cho Giang Thanh có cảm giác không lành.

"Quả nhiên!"

Ánh mắt Giang Thanh bắn ra sát khí, thần thức khóa chặt vị trí của một ảnh đang phóng như bay như gió về phía này.

Giang Thanh lấy lý do là cần đi vệ sinh liền rời đi khỏi chỗ của Giang Trúc. Hắn phi thân lên phong thẳng đến thân ảnh kia. Người này là một trung niên nam tử có khuôn mặt anh tuấn khí chất của hắn thì bất phàm. Làm cho người ta vừa nhìn đã muốn kết giao.

"Cương khí cảnh, không ngờ Mạc gia lại hào phóng đến mức đưa một vị cao thủ đến đây."

Giang Thanh cười lạnh hai tay bắt quyết một thanh tiểu kiếm liền xuất hiện dưới chân hắn. Trong nháy mắt tốc độ của hắn được đẩy lên một cách chóng mặt.

Mạc Khâm Thiên là một trong những cao thủ cương khí cảnh trong Mạc gia. Ở Mạc gia cương khí cảnh cũng không ít nên vị trí của hắn cũng không gọi là nổi bật gì. Chỉ là một tên hộ vệ bên Mạc Khải Phong.

"Con mẹ nó tên Mạc Khải Phong này, vừa rồi cứ ra tay bắt con ả Giang Trúc kia là được rồi. Cứ ra vẻ ta là đại công tử không thể tùy tiện làm những việc như vậy, cuối cùng lại bắt lão tử đường đường là một cương khí cảnh đi bắt một ả đàn bà."

Hắn đang chửi thề thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, dựa theo kinh nghiệm chém giết bao lâu nay của hắn thì đang có một sự nguy hiểm đang bao trùm lấy hắn. Cương khí trên cơ thể hắn vận chuyển đang muốn tạo thành một vòng bảo hộ thì một cổ hàn khí lạnh lẽo đả bao phủ cơ thể hắn.

Ngay lập tức một mảnh băng lam liền bao phủ từ eo đến chân của hắn. Hai mắt Mạc Khâm Thiên lộ ra sự kinh hoàng. Chưa kịp hét thảm thì đã có một bàn tay đặt lên đầu hắn. Theo sau đó là một vầng hào quang bao phủ đầu của hắn.

Qua một lúc lâu sau bàn tay kia mới thu hồi về, Giang Thanh lúc này sắc mặt đã có chút trắng bệch. Hắn nhìn Mạc Khâm Thiên trầm giọng hỏi.

"Tại sao Mạc Khải Phong lại đến đây?"

Chỉ thấy Mạc Khâm Thiên lúc này ánh mắt vô thần, khuôn mặt ngốc trệ. Vừa rồi Giang Thanh đã thi chuyển một loại pháp thuật có tên là nô dịch thuật. Thuật này chỉ khi nào đạt đến Ngưng Nguyên Kỳ mới có thể thi chuyển. Nhưng Giang Thanh lại mạnh mẽ thi pháp nên thời gian hao phí là rất lâu. Đây cũng là lý do mà hắn đóng băng nửa thân dưới của Mạc Khâm Thiên.

Hơn nữa loại thuật này có một khuyết điểm đó chính là chỉ có thể thi chuyển trên phàm nhân. Nếu thi chuyển trên người tu tiên thì cần thần thức họ chợt động liền có thể thoát ra.

"Mạc Khải Phong sau khi biết đến một đứa con khác của lão gia liền tự mình đến, nói muốn tự tay tiêu diệt kẻ này. Nhưng sau khi đến đây hắn biết được người kia đã trở về gia tộc nên mới vội vàng trở về. Nhưng kỳ lạ là tên Mạc Khải Phong này lại hứng thú với ả đàn bà Giang Trúc kia. Nhưng lại không muốn tự tay bắt nàng mà sai ta đi đem nàng về."

Giang Thanh càng nghe sắc mặt càng âm trầm. Dựa theo Mạc Khâm Thiên nói thì việc Mạc Khải Phong đi giết hắn cha hắn là gia chủ của Mạc gia tên là Mạc Giang Phong cũng đã biết, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ.

Giang Thanh nhìn cơ thể của Mạc Khâm Thiên mà trầm ngâm. Tuy hắn đã ngoài ba mươi nhưng khí huyết vẫn còn sung mãn rất nhiều. Nên Giang Thanh định thi chuyển một môn cấm thuật của ma đạo tên là Hấp Huyết Thuật.

Đây là một loại cấm thuật vô cùng độc ác. Nó mạnh mẽ cướp đi tinh huyết của người tu đạo thành tu vi của bản thân. Là một pháp quyết đã thất truyền từ rất lâu. Môn cấm pháp này có quy định nó chỉ có hiệu quả trên người do bản thân giết. Nếu là thi thể của một người nào đó không phải chính bản thân người thi pháp giết chết, thì khi thi pháp sẽ không có tác dụng gì.

Giang Thanh cũng không có ý định hấp thụ tinh huyết xong sẽ chuyển hóa thành tu vi. Vì cương khí của phàm nhân với linh khí là khác nhau. Tuy điều gọi là khí nhưng khi hấp thụ sẽ dẫn đến xung đột cái được không bù được cái mất.

Giang Thanh thu thi thể của Mạc Khâm Thiên vào trong túi chữ vật. Tuy túi trữ vật không thể thu được những vật sống, nhưng những thi thể thì cũng không có gì nặng nhọc.

Giang Thanh phi thân về phía nhà Giang Trúc trong lòng sát khí đã động.

"Giám đụng đến những người thân của ta, Mạc Khải Phong ngươi đây là chán sống rồi. Không! Mà là cả Mạc gia."

Giang Thanh biết nếu bây giờ không làm gì mà bỏ đi. Mạc Khải Phong nhất định sẽ lại một lần nữa hướng về Giang Trúc mà làm hại. Chỉ có một cách duy nhất để chấm dứt việc này. Ánh mắt Giang Thanh lóe lên hàn quang sát khí không chút nào che giấu phô thiên cái địa ra ngoài.

"Chỉ có một cách duy nhất đó chính là Mạc gia phải biến mất."