Chương 10: Bạch Xuân

Đế Thanh

Chương 10: Bạch Xuân

Chương 10: Bạch Xuân

Giang Thanh lúc này đang khoanh chân trên một ngọn băng sơn. Từng luồn hàn khí như thác lũ điên cuồng chạy vào cơ thể hắn. Hai cánh tay của Giang Thanh lúc này đã mọc đầy lân phiến. Hai cánh tay tỏa ra kim quang sáng chói.

Trong đan điền của Giang Thanh vô số sợi sợi hàn khí đang không ngừng phiêu phù giữa không trung. Pháp quyết trong tay của Giang Thanh đột nhiên biến đổi, chỉ thấy trong đan điền từng sợi hàn khí bắt đầu dung hợp lại với nhau.

Quá trình dung hợp xảy ra vô cùng chậm chạp, hơn nữa canh giờ mới có thể hoàn toàn dung nạp cả hai sợi hàn khí lại với nhau. Giang Thanh hai tay bắt quyết tiếp tục dung hợp những sợi khác.

Thời gian nhanh chóng trôi qua chớp mắt đã là một tháng, trong đan điền Giang Thanh lúc này đã xuất hiện một tảng băng nhỏ cỡ nắm tay. Từ bên trong tảng băng một cổ hàn khí lạnh thấu xương truyền đi khắp nơi trong đan điền của hắn.

Giang Thanh hai tay bắt quyết, thi chuyển Thôn Thiên Kinh. Thần thức của Giang Thanh bao phủ khung viên mười trượng xung quanh. Lập tức một cổ hấp lực cường đại từ trong cơ thể Giang Thanh bộc phát ra. Trong chớp mắt toàn bộ hàn khí trong vòng mười trượng liền biến mất.

Một dòng hàn khí gấp hai ba lần trước kia mạnh mẽ xông vào kinh mạch của Giang Thanh. Hắn cắn răng giữ nguyên pháp quyết, tuy cảm giác như là kinh mạch đứt đoạn. Nhưng Giang Thanh biết nếu bây giờ dừng lại thì công sức bây lâu nay sẽ đổ xuống biển.

Dòng hàn khí kia khi chạy tới đan điền liền mạnh mẽ hướng tảng băng nhỏ kia đánh tới. Tảng băng rung lên giữ dội, từng trận hàn khí phát tán ra làm cho toàn bộ đan điền như muốn đóng băng.

Giang Thanh hét lên đau đớn nhưng pháp quyết vẫn không dừng, nhanh chóng bắt một pháp quyết khác. Chỉ thấy từng dòng hàn khí từ bên ngoài không ngừng công kích lên tảng băng nhỏ.

Theo công kích ngày một nhiều tảng băng càng xuất hiện nhiều vết nứt. Đan điền, kinh mạch của Giang Thanh như đã hoàn toàn đóng băng. Hắn cảm giác được sự đau đớn mà không một câu từ nào có thể miêu tả hết.

Bụp một tiếng thanh thúy vang lên. Tảng băng vỡ nát để lộ ra bên trong một ngọn lửa nhỏ bằng ngón cái. Khi ngọn lửa này xuất hiện một cổ hấp lực khổng lồ liền bao phủ cả cơ thể Giang Thanh.

Sau đó từng luồn hàn khí trong cơ thể hắn liền hướng đan điền mà đi đến. Ngay cả đan điền đã đóng băng cũng dần dần trở lại bình thường

Một ngày nữa lại trôi qua Giang Thanh lúc này mới chậm rãi mở hai mắt. Trong ánh mắt của hắn lúc này lộ ra sự kinh hỉ đến tột độ." Luyện thành rồi, qua năm năm ta cuối cùng đã luyện ra hàn hỏa."

Giang Thanh trong lòng cảm khái, năm năm đối với người bình thường thì không lâu cũng không ngắn. Nhưng với Giang Thanh nó chỉ là một cái chớp mắt.

Giang Thanh vẫn giữ nguyên lân phiến trên hai cánh tay. Sau đó liền phi thân xuống một mảnh rừng rậm.

Hai tay bắt quyết, hắn quát to." Hàn hỏa ra đây cho ta." Chỉ thấy trên cánh tay phải của Giang Thanh xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu xanh nhạt. Từ trên ngọn lửa một cổ hàn khí lạnh đến thấu xương liền toát ra.

"Thiên Địa Băng Liệt" Giang Thanh tay kết quyết đánh một chưởng xuống đất. Ngay lập tức khung viên hơn năm trượng liền biến thành một mảnh rừng tuyết. Toàn bộ những sinh vật trong rừng toàn bộ điều bị đóng băng.

"Hàn Vũ Loạn Kiếm." Hai tay Giang Thanh bắt quyết, chỉ thấy từ trong cơ thể Giang Thanh một trận hàn khí tỏa ra. Sau đó hóa thành hơn mười cây tiểu kiếm.

Tiểu kiếm vô thanh vô tức nhanh chóng phóng đến mười con thú trong rừng. Rồi sau đó mạnh mẽ đâm lên người bọn chúng. Ngay lập tức vô số tiếng hét thảm vang vọng cả khu rừng. Thi thể của những con thú kia trong nháy mắt liền bị đóng băng, sau đó liền vỡ tan thành vô số mảnh.

Giang Thanh gật đầu mỉm cười lộ ra sự hài lòng, khuôn mặt hắn lúc này đã trắng bệch. Giang Thanh vội vàng khoanh chân hai tay bắt quyết thi chuyển Thôn Thiên Kinh.

Qua một lúc lâu Giang Thanh mới nhẹ mở ra hai mắt. Trên khuôn mặt hắn lúc này lộ ra sự trầm ngâm. "Hàn hỏa tuy có uy lực rất mạnh. Nhưng lại rất là hao phí linh lực. Ta phải cẩn thận trong việc sử dụng nó. Nếu sử dụng vô tội vạ có khi lại làm hại chính mình."

Khuôn mặt Giang Thanh bây giờ vẫn giống như năm năm trước. Hiển nhiên đã tu luyện đại thành Trú Nhan Thuật.

Giang Thanh bây giờ đã là Ngưng Khí Kỳ tầng thứ sáu đỉnh phong. Tuy có được công pháp Đại Thừa cấp, cùng kinh nghiệm tu luyện của Thạch Lão. Nhưng tư chất cùng ngộ tính của Giang Thanh vẫn quá thấp kém. Hắn mất hơn năm năm để luyện ra hàn hỏa, trong khi đó Thạch Lão chỉ mất một năm thời gian.

Tu vi của Giang Thanh cũng vì vậy mà chậm chạp không có đột phá Ngưng Khí Kỳ tầng bảy. Giang Thanh cười khổ." Nếu không phải ta có công pháp cao cấp thì đừng nói đến Ngưng Khí Kỳ tầng bảy. Mà ngay cả bước vào ngưng khí tầng một cũng không được!"

Ngưng Khí Kỳ chia ra làm mười hai tầng. Mỗi một tầng đột phá so với một tầng lại càng thêm gian nan, càng thêm khó khăn.

Khi Giang Thanh đi ra khỏi cửa tiệm, trời cũng đã là đêm khuya, mặc dù trời rất tối nhưng Giang Thanh vẫn thấy rõ ràng mọi thứ.

Cửa tiệm vẫn như vậy yên tĩnh. Theo ký ức của Thạch Lão thì nó đã tồn tại hơn ba trăm năm. Nhưng dù thời gian có mài mòn thế nào cũng không thể làm nó mục nát rồi biến mất.Nó vẫn sừng sững giữa thời gian mà tồn tại đến bây giờ.

"Ta muốn làm tiên nhân để có thể sống cùng những người ta yêu thương mà không lo đến thời gian."

Giang Thanh đi dạo khắp thành phố Thanh Hải, hắn nhìn ngắm từng tòa nhà cao lớn. Từng con phố tấp nập người qua lại, vô cùng phồn hoa và vui vẻ.

Trong lúc vô tình Giang Thanh đã đi đến một con hẻm nhỏ, khắp nơi là những mùi hôi thối đến cực điểm. Tại một góc của con hẻm nổi lên một ngọn lửa chiếu sáng khắp nơi.

Tại nơi đó có một mái che tạm bợ được làm từ những mảnh lá cây dài mà dựng lên. Ở cạnh ngọn lửa có hai thân ảnh đang ngồi trước một cái nồi đã cũ nát. Bên trong chiếc nồi là nước cùng một ít rau củ.

Giang Thanh liếc mắt nhìn liền biết đây là rau củ mà người ta vứt đi. Hắn mỉm cười đi đến chỗ mái che. Nghe có tiếng động một người đàn ông trung niên tay cầm một con dao to liền lao ra trước mặt Giang Thanh.

" Nguyên Thế Đình hôm nay ta liều mạng với ngươi!" Nói xong hắn liền cầm con dao to lao thẳng đến Giang Thanh.

Giang Thanh chỉ nhẹ chạm một cái, cả con dao liền vỡ nát. Trung niên nhân kia thấy vậy sắc mặt liền trắng bệch liền vội vàng xoay người quát to."Lăng Nhi con chạy đi, cha sẽ ở lại cố gắng cầm chân bọn..."

Hắn chưa kịp nói xong thì đã ho liên tiếp mấy lần, chỉ thấy từ trên khóe miệng hắn chảy xuống một dòng máu. Khuôn mặt không chút huyết sắc.

Giang Thanh lắc đầu chậm rãi nhấc chân. Trong chớp mắt đã đi đến trước bếp lửa, thân ảnh của trung niên nam tử kia cũng bịch một cái ngồi kế bên.

Trước ngọn lửa lúc này là một cô mé có mái tóc dài, khuôn mặt lấm lem dơ bẩn. Ánh mắt của cô bé ướt át nhìn trung niên nam tử rồi chạy tới xòa vào lòng ông òa khóc.

"Cha ơi, cha có sao không?" Người đàn ông trung niên kia nhẹ ôm con gái vào lòng, nước mắt không kìm được mà lăn dài."Ba không sao, ba không sao con đừng lo."

Nói xong hắn liền hướng về Giang Thanh mà lộ ra sự sợ hãi. Đang định nói gì đó thì chỉ thấy Giang Thanh điểm một chỉ về mi tâm của nữ hài kia. Trong chớp mắt nàng liền ngã ra sau ngủ thiếp đi.

Trung niên nhân khuôn mặt biến sắc cầm ngay con dao to lên, hắn run run nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định quát lớn."Ngài đây là làm gì con gái ta, nếu con bé mà có mệnh hệ gì ta sẽ liều mạng với ngài."

Giang Thanh lắc đầu." con bé chỉ là ngủ một giấc mà thôi. Ta có việc quan trọng muốn nói với ngươi."

Trung niên nhân kia liền yên tâm, thở ra một hơi. Hắn đang định nói gì đó lại ho thêm một lần nữa. Sau khi ổn định lại một chút liền cung kính nói."Tiểu nhân Bạch Đằng, còn kia là tiểu nữ Bạch Xuân. Xin tham kiến thượng tiên."

Bạch Đằng có chút do dự rồi cung kính nói tiếp."Tiểu nhân là nô lệ của nhà Nguyên gia."

Giang Thanh khoác tay lạnh nhạt nói." Ngươi không sống qua được đêm nay."

Bạch Đằng nghe vậy liền có chút ngẩn người, sau đó thì cười khổ."Tiểu nhân mang trong mình bệnh nặng, cũng sợ không sống qua đêm nay."

Giang Thanh gật đầu thanh âm không có chút gì cảm xúc nói."Con gái ngươi có tiên duyên, nên sau khi ngươi chết ta sẽ nhận nó làm đồ đệ."

Bạch Đằng nghe vậy liền vui đến phát khóc vội vàng hướng Giang Thanh mà quỳ lạy."Tạ thượng tiên."