Chương 8: Lâm Gia

Đế Thanh

Chương 8: Lâm Gia

Chương 8: Lâm Gia

Lão nhân kia vội vàng chạy đi mở ra một cánh cửa nhỏ ở cuối góc phòng. Sau đó liền dẫn Giang Thanh xuống một cái cầu thang nhỏ. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu. Lão giả cung kính liên tiếng hỏi.

"lão nhân Phùng Lý xin ra mắt công tử."

Giang Thanh chỉ nhẹ gật đầu, lúc này thần thức của hắn đã phát tán ra quan sát phạm vi hơn hai mươi trượng xung quanh.Chỉ thấy cách nơi đây hơn mười trượng là một phòng thay trang phục. Đang có hơn mười thân ảnh đứng đó, mỗi người đều  đang nhanh chóng thay trang phục.

Hơn mười trượng nữa lại là một sàn đấu lớn. Lúc này có hai thân ảnh đang đánh nhau đến mức sống chết. Toàn thân máu me khắp nơi, thoạt nhìn trận chiến rất là thảm thiết

Ở trên khán đài có rất nhiều người đang hô to, phấn khích mà gào thét.

"Giết nó đi, mau giết nó cho lão tử!"

Nhìn thấy Giang Thanh thần sắc lạnh nhạt như vậy Phùng Lý liền vội chuyển chủ đề.

"Công tử người là đi thi đấu cá cược hay là khiêu chiến."

Giang Thanh lộ ra sự hứng thú. Nhìn lão chậm rãi hỏi.

"Thi đấu cá cược là gì?"

Phùng lý cười tươi vội vàng giải thích.

"Chiến đấu cá cược là hai bên đối thủ tự cược với nhau, rồi lên võ đài chiến đấu. Ở bên ngoài những khán giả sẽ cá cược ai chiến thắngLoại chiến đấu này chỉ cần nhận thua là trận chiến buộc phải kết thúc. Nếu vẫn cố chấp đánh tiếp thì người của đấu trường sẽ ra căn ngăn."

Giang Thanh gật đầu biểu lộ ra nhue đã hiểu rõ.

"Vậy còn khiêu chiến là như thế nào?"

"Khiêu chiến là hướng ban tổ chức mà khiêu chiến tới, người khiêu chiến chỉ cần đánh bại được mười đối thủ của ban tổ chức đưa ra. Thì có thể giành lấy năm trăm ngàn bạc.

Nhưng ở khiêu chiến chỉ khi nào đối thủ chết mới xem như là chiến thắng."

Giang Thanh gật đầu. " Ta muốn khiêu chiến."

Tại một nơi bên trên khán đài, chỗ này là một gian phòng nhỏ. Phía trước được lắp toàn bộ là kính. Để thuận tiện cho việc nhìn xuống đấu trường.

Trên hai chiếc ghế sofa có hai thân hình tráng kiện đang nhìn xuống đấu trường.Bọn họ tay cầm rượu vang, một thân ăn mặc sang trọng lộ ra sự quyền quý.

Người trung niên ngồi trên chiếc ghế sofa dài có khuôn mặt khắc khổ, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự tàn khốc. Bên còn lại là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi. Mi thanh mục tú  ánh mắt có thần.

Người trung niên kia chậm rãi nhấp một ngụm rượu, sau đó nhắm mắt lại như đang từ từ thưởng thức mỹ vị.

" Lâm Hàn dạo gần đây có ai hướng chúng ta khiêu chiến không?"

Thiếu niên tên Lâm Hàn kia cũng nhấp một ngụm rượu rồi chậm rãi nói.

" Thưa cha, không có ai cả."

Hai người này một người tên là Lâm Hàn,là đại công tử của Lâm gia. Người đàn ông trung niên còn lại tên là  Lâm Đại. Là gia chủ của Lâm gia. Lâm gia chính là một trong tứ đại gia tộc ở thành phố Thanh Hải này. Là tồn tại có thể sánh ngang với Doanh gia.

Ngay lúc này một tiếng gõ cửa vang lên.

"Lão gia ở ngoài kia có một người tên là Thạch Hạo muốn khiêu chiến."

Ánh mắt của Lâm Đại sáng lên.

"Tốt lắm, tên Thạch Hạo này cược thứ gì."

Người ngoài cửa cung kính nói.

"Là một công pháp cấp bậc hỗn khí cảnh."

Lâm Hàn cùng Lâm Đại ánh mắt sáng lên, vội nói.

"Mau mau cho hắn khiêu chiến, nghe đây lấy những người mạnh nhất ra chiến với hắn. Bằng mọi giá phải đoạt lấy môn võ công kia."

Giang Thanh lúc này đang ngồi một mình trong một gian phòng nhỏ, khuôn mặt hắn lộ ra trầm ngâm.

"Ta lấy tên của sư tôn ra khiêu chiến, không biết có được gọi là đại nghịch bất đạo không."

Hắn lắc đầu mỉm cười, lúc này tay hắn đang cầm một quyển điển tịch. Có tên là Lôi Hổ Quyền, là công pháp cấp bậc hỗn khí. Công pháp ở thế trần thế vô cùng hiếm có đặc biệt là ở một nơi như thành phố Thanh Hải này.

Ở trong khiêu chiến không đơn giản là đăng ký rồi lên thi đấu. Mà là bắt buộc phải cược một thứ gì đó có giá trị rất lớn.Hắn từ miệng của Phùng Lý mà biết được. Trong quá khứ từng có người đem cả gia đình của mình ra cược. Kết quả là tên kia chết thảm. Gia đình cũng biến thành nô lệ.

Tuy bây giờ chính là thời bình, luật pháp ra đời. Nhưng vẫn có một số đại gia tộc không xem luật lệ này ra gì.
Bọn họ thu mua nô lệ, giết người như giết gà. Nhưng luật pháp hay chính quyền cũng không thể chạm đến họ, không phải là không thể mà là họ không giám chạm đến.

Ở thế giới này sức mạnh và tiền chính là luật pháp. Kẻ yếu chỉ có thể bị đàn áp mãi mãi.

Lúc này một tiếng gõ cửa vang lên, một thanh âm già nua theo sau đó nói vọng vào.

"Công tử đến giờ thi đấu rồi."

Giang Thanh đi ra ngoài rồi đưa cho lão quyển công pháp kia. Rồi hướng về võ đài mà đi.

Trên sàn đấu lúc này xuất hiện một vị mc, hắn đeo trên mặt một chiếc mặt nạ hình hổ.

"Sau đây là một trận khiêu chiến. Mời đấu sĩ Thạch Hạo lên sàn đấu."

Ở trên khán đài liền nổi lên một trận xôn xao.

"Có người khiêu chiến sao, không biết lần này là cược cái gì?"

Chỉ thấy Giang Thanh ở dưới chậm rãi bước lên đài. Ở phía bên kia một trán hán to lớn  cũng bước lên theo. Hắn ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Giang Thanh.

"Tiểu tử mau gọi về gia đình mà lo hậu sự trước đi."

Giang Thanh thần thức chỉ nhẹ đảo qua người này liền cười nhạt.Là một tên luyện thể. Ngay khi trọng tại hô bắt đầu tên tráng hán kia liền cười to. Thân thể nhanh chóng phóng về phía Giang Thanh.

Ầm một tiếng, cả khán đài trong nháy mắt liền im lặng rồi sau đó bùng nổ. Chỉ thấy Giang Thanh trong chớp mắt đi đến trước người kia. Một quyền oanh ra liền đánh bay trán hán. Thân thể người kia nặng nề đánh lên tường để lộ ra một cái lỗ nhỏ.

Sau đó liên tiếp từng người từng người lên khiêu chiến với Giang Thanh. Tu vi của mỗi người cũng tăng lên theo số lượt. Trong một khoảng thời gian ngắn hơn bảy tên đã lên sàn, cộng thêm tên trán hán thì đã là tám người. Bọn chúng mỗi người mỗi kiểu.Nhưng tất cả chỉ bị Giang Thanh một quyền đánh bay.

Cả khán đài lúc này như  nổ tung.

"Nhìn kìa hắn chỉ một quyền liền đánh bay tất cả."

"Đúng vậy, người này là thần thánh phương nào mà lợi hại như vậy?"

Trên gian phòng kia. Lâm Đại sắc mặt âm trầm." Cho Hưng lão ra sàn đi."

Ở dưới sàn đấu Giang Thanh lúc này đang ngưng mắt nhìn một lão nhân tóc bạc đang chậm rãi đi lên sàn.Khí tức của người này nội liễm nhưng hắn vẫn cảm nhận được ở trong cơ thể già nua ấy, tồn tại hai loại khí riêng biệt.

Chúng hỗn hợp lại với nhau, tạo nên sự hỗn loạn nhưng điều kỳ lạ là. Hai loại khí này không xung kích lẫn nhau mà là im lặng vận chuyển.

Khi lão nhân bước lên sàn liền chắp tay với Giang Thanh.

"Hỗn khí sao, thật thú vị."

Hắn cũng chắp tay với lão nhân trên môi nở ra một nụ cười.

Trên khán đài mọi người không ngừng bàn tán với nhau.

"Đây không phải là Hưng lão sao, là một trong tứ đại trưởng lão của Lâm gia."

" Nghe nói năm năm trước ông ấy đã bước vào hỗn khí cảnh, lần này tên Thạch Hạo kia chết chắc rồi."

Sau khi tiếng bắt đầu vang lên, Hưng lão khí thế liền bộc phát ra. Sau đó lão phi thân đến tay hóa thành chưởng, hướng ngực của Giang Thanh mà đánh tới.

Giang Thanh sắc mặt như thường linh lực trong cơ thể vận chuyển liền phá đi khí thế của Hưng lão trên cơ thể hắn. Sau đó một chưởng đánh ra mạnh mẽ cùng chưởng lực  của Hưng lão va chạm.

Bùm một tiếng, Hưng lão lui về sau ba bước, miệng không tự chủ được phun ra một ngụm máu.

"Ngươi là hỗn khí hậu kỳ."

Nói xong lão liền ngã gục dưới đất tắt thở. Giang Thanh chỉ lạnh lùng nhìn lão. Nếu lấy tu vi của hắn bây giờ đã có thể so với cương khí cảnh của phàm nhân. Vừa rồi khi hai chưởng đánh vào nhau Giang Thanh đã mạnh mẽ đưa linh lực vào cơ thể Hưng lão.
Sau đó phá nát đi chút ít  sinh cơ còn lại của lão.

'Chỉ còn một tên cuối lần này chắc sẽ là một trận đại chiến đây!"

Đúng như Giang Thanh dự định, một lão nhân đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt già nua như ông lão đã ngoài tám mươi. Đứng trên khán đài mang theo một cổ uy áp mà phi thân xuống. Hắn như một ngọn núi vậy, mỗi khi đi đến đâu nơi đó liền bị kình phong làm cho bay lên tán loạn.

" Tiểu tử giám giết sư đệ ta, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời đi."

Tên trọng tài ở trên khán đài liếc mắt nhìn về phía Lâm Đại ra dáng hỏi ý. Chỉ thấy Lâm Đại gật đầu biểu lộ sự  đồng ý.

Cương khí trên người lão nhân kia hóa thành một chiếc áo giáp. Sau đó phóng thẳng đến Giang Thanh, một chưởng đánh ra hướng đầu của hắn mà chụp xuống.

" Tiểu tử chết đi cho ta." tốc độ của lão vô cùng nhanh, ngay cả mắt thường cũng không thể nhìn thấy được tàn ảnh.

Giang Thanh sắc mặt ngưng trọng. Linh lực trong cơ thể vận chuyển. Cơ thể hắn lúc này như một con Giao Long đang uốn lượn thân mình.

Hiểm hiểm mag né tránh được một kích kia. Em cũng ánh mắt Giang Thanh lóe sáng thần thức của hắn ba động, mạnh mẽ đánh vào não hải của lão nhân kia.Lão nhân kia hét lên thảm thiết, trong đầu lão như có một cây búa mạnh mẽ đánh vào. Làm cho trời đất đảo lộn.

Giang Thanh nhân cơ hội này một quyền đánh mạnh lên đầu lão. Bụp một tiếng, thanh âm như bổ dưa vang lên. Thân thể lão nhân kia ngã xuống, một đời cường giả cứ như vậy đơn  giản mà chết đi.

Giang Thanh nhìn thi thể người này mà trầm ngâm.

"Ta vốn định là cùng ngươi quyết đấu, nhưng ngươi bây giờ lại mạnh hơn ta. Tốt nhất là nên thắng nhanh một chút."

Hắn có thể thắng dễ dàng như vậy là vì hắn đã thi chuyển một loại pháp quyết có tên là Vô Thần Thuật. Đây là một loại pháp quyết chuyên nhắm vào thần hồn mà tấn công. Tuy Giang Thanh chỉ là Ngưng Khí Kỳ tầng thứ tư,nhưng  thần thức của hắn vẫn mạnh hơn lão nhân này rất nhiều.

Hắn liếc mắt nhìn lên gian phòng kia chậm rãi nói.

"Ta đã thắng đủ mười người."

Vừa rồi khi lão nhân kia phóng xuống, Giang Thanh đã cảm nhận được một cổ khí tức mạnh mẽ phát ra từ nơi này. Người này cũng là một cương khí cảnh cường giả nhưng mạnh hơn lão nhân kia gấy mấy lần. Đây cũng là lý do mà Giang Thanh muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Cả khán đài lúc này đã hoàn toàn rơi vào  im lặng, họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Một cường giả cương khí cảnh cứ như vậy mà chết đi.

"Đây là thần thánh phương nào, không lẽ là thánh cảnh."

Lâm Đại ở trên gian phòng sắc mặt âm trầm đến cực điểm, hắn xoay người lại nói.

"Người này nhất định phải kết giao, bằng mọi cách phải lôi kéo hắn về với Lâm gia ta, nếu lôi kéo không được thì phải giết đi."

Lâm Hàn liền gật đầu sau đó rời đi.
Lúc này trong một gian phòng chờ. Giang Thanh đang ngồi trên ghế mà suy tư.

"Thực lực của người luyện võ có thể sánh ngang với tu sĩ Ngưng Khí Kỳ. Nhưng thần hồn quá yếu kém dễ dàng bị giết chết, nếu không thì ta cũng phải đại chiến một phen rồi."

Lúc này cửa phòng vang lên ba tiếng cốc cốc. Thanh âm của Lâm Đại từ bên ngoài truyền vào.

"Tại hạ Lâm Đại là gia chủ của Lâm gia. Không biết ta có thể tiến vào không?"

Giang Thanh thầm giật mình.

"Lâm gia gia chủ sao, xem ra lần này ta gây  oanh động không nhẹ rồi."

Hắn lạnh nhạt nói.

"Mời vào."

Cánh cửa mở ra Lâm Đại cùng một thiếu nữ xinh đẹp tay bưng một khay nhỏ. Bên trên khay còn phủ một lớp vải đỏ. Cả hai  liền chậm rãi bước vào bên trong phòng. Khí chất của Lâm Đại này lộ ra sự uy nghiêm, lạnh lùng của một người gia chủ.

Lâm Đại mỉm cười chắp tay với Giang Thanh sau liền kéo chiếc khăn đỏ xuống, để lộ ra bên trong một chiếc thẻ ngân hàng màu vàng kim cùng quyển công pháp kia của Giang Thanh.

"Đây là một vạn bạc, mời Thạch công tử nhận."

Lão liền lấy  chiếc thẻ ngân hàng ra, sau đó đưa đến trước mặt Giang Thanh.

Giang Thanh nhíu mày truy vấn hỏi.

"Tại sao lại là một vạn, không phải chỉ năm trăm  ngàn thôi sao?"

Giang Thanh biết bọn họ đưa ra một vạn chính là muốn lôi kéo hắn. Nhưng hắn  bây giờ chỉ muốn tu đạo căn bản là không muốn đi xây dựng mấy cái thế lực gì cả.

Lâm Đại cười cười.

"Chúng tôi vừa đẩy  giá trị của giải thưởng thành một vạn. Nên công tử không cần để ý."

Lâm Đại trong lòng chắc chắn Giang Thanh sẽ nhận lấy một vạn bạc này. Vì trên đời có ai lại đi từ trối tiền cơ chứ.
Đúng với hắn suy nghĩ Giang Thanh liền gật đầu biểu hiện sự đồng ý. Nhưng những lời nói sau của Giang Thanh làm cho hắn có chút ngẩn người.

" Ta không muốn lấy thẻ đưa tiền mặt đi."

Lâm Đại có chút buồn bực nói.

"Một vạn cũng không phải là số tiền nhỏ..."

Không để hắn nói hết Giang Thanh liền nói.

"Bỏ hết vào trong một cái bao rồi đưa cho ta."

Lâm Đại chỉ có thể cười khổ, sau đó liền cùng cô gái kia rời đi. Giang Thanh làm việc này cũng là có nguyên nhân cả. Hắn bây giờ chỉ muốn chuyên tâm tu đạo, nên không muốn dính dáng tới những đại gia tộc này.

Tấm thẻ vừa rồi mà Lâm Đại đưa chính là một tấm thẻ vàng rất là quý hiếm trong giới người giàu.Trước kia Giang Thanh cũng có tìm hiểu qua nên biết, ở cả thành phố Thanh Hải này người có được nó cũng không quá hai mươi người.Nên nếu một người nhà quê như Giang Trúc lại sỡ hữu một thứ như vậy sẽ làm cho người ta nghi ngờ.

Giang Thanh lúc này đã đứng trong một con hẻm nhỏ. Linh quang sáng lên một khuôn mặt mi thanh mục tú liền hiện ra. Giang Thanh sau khi nhận tiền từ Lâm Đại xong, liền ngay lập tức rời đi. Lâm Đại biết không gượng ép được nên để cho hắn rời đi.

Nhưng lại cho ba tên hỗn khí cảnh đi theo hắn.Ba tên này thân thủ vô cùng lợi hại.Vừa rồi nếu không phải Giang Thanh tản ra thần thức thì căn bản  đã không thể phát hiện ba người.
Giang Thanh không lập tức động thủ ngay, mà  dẫn họ đến một nơi vắng vẻ. Rồi ra tay diệt sát cả ba.

Hắn chậm rãi hướng về nhà của Giang Trúc mà đi. Trong lòng thầm nghĩ." Với số tiền này dì Trúc đã có thể không sống mà không cần lo lắng về chuyện tiền bạc rồi."