Chương 7: Chiến Trường Dưới Lòng Đất.

Đế Thanh

Chương 7: Chiến Trường Dưới Lòng Đất.

Chương 7: Chiến Trường Dưới Lòng Đất.

Giang Thanh xoay đầu nhìn vào một con hẻm nhỏ. Trên miệng liền nở ra một nụ cười lạnh. Chỉ thấy một thanh niên toàn thân xăm kín, mặc áo ba lỗ ánh mắt hung dữ nhìn Giang Thanh.

Hắn không nói gì chỉ đưa một tay ra, lôi Giang Thanh  vào trong hẻm. Ở bên trong còn có hai người khác. Đứng ở cạnh thùng rác là một tên to béo. Trên vai xăm hình một con mãn xà lớn.Đứng cạnh vách tường là một tên toàn thân lực lưỡng. Ánh mắt tham lam nhìn về phía Giang Thanh.

"Nhóc con đem toàn bộ tiền trong người ra đây!"

Tên cơ bắp kia túm lấy cổ áo Giang Thanh mà gằn lên. Ánh mắt của hắn hung ác đến cực điểm, như là chỉ cần Giang Thanh nói không đưa liền sẽ bị đánh cho nhừ tử.

Đây là bộ ba chuyên chặn đường những đứa trẻ ở nơi đây mà trấn lột. Giang Thanh trước kia cũng không ít lần bị bọn họ trấn lột. Nhưng đó là khi xưa bây giờ hắn đã khác.

Giang Thanh chỉ cười nhàn nhạt đang định đưa tay lấy tiền thì tên mập kế bên lên tiếng.

" Đưa cho chúng ta luôn số của a di ngươi, sau đó dụ ả ra một nơi vắng vẻ giúp ta. Con đàn bà ấy ta nhất định phải chiếm được."

Nói xong cả đám liền cười to. Hung dữ nhìn Giang Thanh. Giang Thanh lúc này trong lòng đã động sát tâm.Hắn lúc đầu muốn lấy tiền ra, chính là vì hắn không muốn giết người. Theo Giang Thanh nhớ thì đám này chính là đàn em của một tên giang hồ có tiếng ở đây.

Nếu chỉ đánh bọn chúng xong rời đi, nhất định bọn chúng sẽ lại tìm đến gây sự. Tuy Giang Thanh không sợ bọn chúng, nhưng hắn sợ sẽ làm cho Giang Trúc lo lắng.

Còn nếu giết người thì phiền phức sẽ lớn hơn. Vừa rồi đã có người nhìn thấy hắn đi cùng tên thanh niên kia vào đây.Nếu bây giờ bọn chúng mà chết, cảnh sát sẽ theo nhân chứng mà đi đến làm phiền hắn.

" Muốn chết!"

sau khi Giang Thanh nói ra lời này. Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia ánh sáng màu máu.Ba tên kia đột nhiên ngã quỵ xuống, toàn thân run lên sợ hãi nhìn Giang Thanh.  Bọn chúng hét lên thảm thiết, toàn thân co giật liên hồi.

Trong đầu bọn chúng xuất hiện hình ảnh vô số ma thần ba đầu vạn cánh tay. Đang điên cuồng giết hại sinh linh, biển máu ngập trời.

" Đừng đến đây, đừng đến đây!"

Ba người nằm trên mặt đất vừa kêu la vừa run rẩy lui về phía sau.

Giang Thanh chỉ là nhìn nhàn nhạt nhìn bọn chúng. Trước đó hắn đã bày ra một vòng cách âm nên cũng không lo âm thanh lọt ra ngoài.

Qua một lúc Giang Thanh liền từ bên trong đi ra ngoài, chậm rãi đi đến trường.

Giang Thanh cũng chưa lập tức giết ba tên kia. Mà  hắn đã đánh nát đi linh tính trong hồn phách của bọn chúng.
Bây giờ ba tên này chỉ như một cái xác biết đi lại. Hắn cũng đã  đoạn đi sinh cơ của ba tên kia. Đúng ba ngày sau sẽ tự nhiên mà  chết đi.

" Ta không muốn giết người, nhưng phạm đến điều cấm kỵ của ta thì chỉ có chết."

Giang Thanh vốn dĩ là không biết giết người, càng là có cho, hắn cũng không giám giết.Nhưng từ khi có được kinh nghiệm của Thạch Lão. Hắn cũng đã nhìn thấy cảnh lão đồ sát hàng vạn người, nên đối với việc này hắn cảm thấy rất là bình thường.

Khi đi đến trường Giang Thanh nhàm chán nhìn xung quanh. Hắn chỉ là một tên nhà nghèo, nên người trong lớp rất là khinh thường hắn. Vậy nên ở trường hắn  cũng không có lấy một người bạn nào.

" Ta làm sao để kiếm tiền về cho Dì Trúc, hơn nữa là phải làm sao để hợp thức hóa số tiền này."

Giang Thanh đang trầm ngâm suy nghĩ cách kiếm tiền thì trong lòng chợt động.

"Này Lâm Ân nghe nói bố ông tham gia chiến trường dưới lòng đất."

" Đúng rồi, nhưng khi nhìn thấy đám quái vật ở đó. Ông ấy liền sợ hãi quá mà từ bỏ."

" Nghe nói nếu ai khiêu chiến mà thắng liên tiếp mười trận thì có thể nhận được hơn năm trăm nghìn bạc."

" Đúng vậy, nhưng tiếc là bố tôi không có thực lực ấy."

Giang Thanh vội xoay người nhìn lại, chỉ thấy ở cuối lớp. Hai thanh niên có khuôn mặt bình thường đang ngồi nói chuyện với nhau.

Người ngồi bên phải gần vách tường tên là Lâm Hiên, còn người ngồi đối diện tên là Lý Hùng. Cả hai một là con của cao thủ karate. Một là con của một Tổng Giám đốc công ty lớn.

Ánh mắt Giang Thanh sáng lên thầm nghĩ.

"Với thực lực của ta hiện nay, nhất định có thể lấy được năm trăm nghìn bạc ấy."

Giang Thanh đứng dậy hướng về chỗ của hai người kia mà đi tới. Nhưng đột nhiên  một thân ảnh to lớn đã chắn trước mặt hắn.

" Giang Thanh loại cóc ghẻ như mày mà cùng đòi yêu bạn gái tao sao!"

Sau đó là một tiếng cười to vang lên. Trong tiếng cười còn mang theo sự khinh bỉ.

Giang Thanh nhíu mày nhìn lên. Chỉ thấy một thanh niên lực lưỡng, khuôn mặt anh tuấn, đang nhìn hắn với một ánh mắt khinh miệt.  Bên cạnh hắn là một cô gái với mái tóc dài cùng đôi môi đỏ mọng khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực cao vút làm cho những chiếc cúc áo cũng không thể chịu nổi muốn bung ra.

Tiếng cười của thanh niên kia làm cả lớp chú ý đến, sau đó là tụm lại với nhau thì thầm bàn tán.

" Nhìn kìa là Phong Nhất Đào và Lạc Thanh Vân  đấy, tên Giang Thanh kia đúng là không biết tự lượng sức mình mà đụng đến đại công tử của Phong gia."

Chỉ thấy Phong Nhất Đào tay cầm một lá thư vứt cho Giang Thanh rồi cười ha hả.

" Ở thời đại nào rồi mà vẫn còn viết thư tình cơ chứ, đúng là tên cóc ghẻ."

Bên cạnh Lạc Thanh Vân cũng khinh miệt cười nói. " Chỉ là một con cóc ghẻ mà cũng đòi mơ tới thiên nga. Cũng xứng sao?"

Nói xong nàng liền cười lên khúc khích, bộ dáng này lúc này vô cùng xinh đẹp. Làm cho không ít ánh mắt hướng về nàng.

Giang Thanh chỉ cười, nhàn nhạt nói.

" Đúng vậy cô xứng sao?"

Nói xong hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Phong Nhất Đào sau đó hướng về một bên khác mà đi về hai người Lâm Ân.

Hắn lúc trước đúng là điên đảo vì Lạc Thanh Vân. Thậm chí từng thề rằng tương lai nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để  cưới nàng làm vợ.

Nhưng sau khi có được ký ức của Thạch Lão, hắn mới biết bản thân nông cạn ra sao. Chỉ cần tu vi hắn cường đại thì có biết bao nhiêu tiên tử xinh đẹp hơn Lạc Thanh Vân. Nguyện ý trèo lên giường hắn kia chứ.

Nghe được lời này Lạc Thanh Vân biến sắc, trên khuôn mặt lộ ra sự giận dữ.

"Nhất Đào anh xem hắn giám nói như vậy với em kìa."

Phong Nhất Đào cười lạnh, không để hắn lên tiếng, ngay lập tức mười tên thanh niên đã phóng lên hướng Giang Thanh mà đánh tới.Giang Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó một cổ uy áp vô hình mạnh mẽ đánh lên người mười tên kia.

Bọn họ lập tức bị ép cho đến mức nằm bẹp dưới đất. Giang Thanh hướng ánh mắt về Phong Nhất Đào, một cổ uy áp trực tiếp đè mạnh xuống.Phong Nhất Đào cảm giác như bản thân đanh nâng cả một tảng đá lớn, lập tức không chịu nổi mà ngã quỵ xuống.

Hắn trong lòng kinh hãi, Phong Nhất Đào hắn đường đường là một người luyện võ. Một mình hắn mà có thể đấu lại hơn năm người trưởng thành.
Ấy vậy mà bây giờ lại bị một cái gì đó đè cho ngã quỵ xuống. Giang Thanh không thu lại uy áp mà chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Hiên.

" Nói cho tôi biết chiến trường dưới lòng đất đó ở đâu."

Lâm Hiên cười lạnh nói.

" Tại sao tao phải nói cho một thằng nhà quê như..."

Hắn đột nhiên im bặt lại, dưới ánh mắt lạnh lùng của Giang Thanh. Lâm Hiên có cảm giác như là đang đứng trước một con mãnh thú, chỉ cần hắn nói không một tiếng ngay lập tức bị con mãnh thú trước mắt xé ra làm đôi vậy.

Hắn run giọng nói.

"Ở phía Bắc thành phố có một võ đường nhỏ tên là Hổ Đường. Chỉ cần tới đó đăng ký liền có thể xuống chiến trường."

Giang Thanh gật đầu sau đó rời khỏi phòng học. Từ đầu đến cuối hắn vẫn không thèm liếc Lạc Thanh Vân dù chỉ một chút.Lạc Thanh Vân tức giận dậm chân nói.

"Nhất Đào sao anh lại để nó đi như vậy."

Phong Nhất Đào lúc này trong lòng cũng có một câu hỏi như vậy. Lúc hắn định xông đến đánh Giang Thanh thì lại cảm giác toàn thân vô lực. Trên vai thì như gánh cả một viên cự thạch lớn

" Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Giang Thanh lúc này đang hướng về phía Bắc mà đi đến. Hắn căn bản không để đám người Phong Nhất Đào vào trong mắt.Nên cũng không làm gì quá lố với bọn chúng. Hắn biết có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng hắn đến trường.

Giang Thanh đang đi đột nhiên đi vào trong một con hẻm nhỏ. Hai tay bắt quyết, khuôn mặt hắn đột nhiên phát ra kim quang.

Sau đó cơ nhục trên mặt hắn bắt đầu di chuyển, qua một lúc lâu sau. Khuôn mặt một trung niên nhân liền hiện ra.
Khuôn mặt nàycó hai con mắt to mũi tẹt môi dày. Thoạt nhìn qua rất là xấu xí.

Giang Thanh  nhanh chóng đi đến trước một võ đường. Bên trên ghi hai chữ lớn là Hổ Đường. Hắn không để ý mà đẩy cửa bước vào. Bên trong là một mảnh yên tĩnh.

Ở giữa võ đường ngồi đó một vị lão giả đầu tóc bạc trắng.Thoạt nhìn đã ngoài năm mươi, nhưng cơ thể lại cường tráng, trên cơ thể  người này toát ra một cổ khí tức như là  mãnh thú đang ngủ yên.

Lão nhẹ mở mắt nhìn Giang Thanh, sau đó đứng dậy chấp tay.

"Chỉ cần đỡ được của ta ba chiêu liền có thể đi xuống chiến trường."

Nói xong khí thế lão liền bộc phát, giống như một con hổ đang săn mồi. Thân thể phóng mạnh về phía Giang Thanh tốc độ vô cùng nhanh.

Giang Thanh cười nhạt linh lực vận chuyển, sau đó đá mạnh một cái vào người lão nhân kia. Trong nháy mắt lão liền đâm mạnh vào vách tường.

"Không thể nào! Ta sao lại có thể thua nhanh như vậy."

Dựa theo khí tức trên người lão nhân này phóng xuất ra. Giang Thanh liền biết đây là một chân khí cường giả đỉnh phong.

" Là hỗn khí cảnh!"

Ánh mắt của lão nhân lộ ra sự cung kính vội vàng chạy đến. Phải biết trong phàm nhân đạt đến chân khí cảnh cũng có thể mất cả một đời người. Nên có thể thấy phàm nhân tu luyện càng khó khăn hơn với người tu tiên.

Không để lão nhân nói gì Giang Thanh liền khoác tay, thanh âm khó nghe nói.

"Dẫn ta xuống chiến trường."