Chương 6: Cực Hàn Chi Hỏa

Đế Thanh

Chương 6: Cực Hàn Chi Hỏa

Chương 6: Cực Hàn Chi Hỏa

Trước mắt nàng là một thân ảnh gầy yếu, nhưng lại tràn đầy lực lượng. Trong ánh mắt của thân ảnh kia có thần lộ ra sự thông minh.Nàng nhìn khuôn mặt anh tuấn kia liền có cảm giác vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.

Nàng vội đứng dậy nhìn người trước mặt. Hai dòng nước mắt không ngừng chảy ra.

" Tiểu Thanh cháu đã chạy đi đâu vậy, có biết ta lo lắng cho cháu lắm không..."

Giang Trúc đột nhiên dừng lại ánh mắt khó tin nhìn Giang Thanh. Sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một chút, ánh mắt nàng càng ngày càng lộ ra sự hoang mang.

" Ta đây là đang mơ sao, tại sao Tiểu Thanh lại hồi phục nhanh như vậy?"

Giang Thanh lắc đầu mỉm cười, trong nụ cười ấy mang theo một sự hạnh phúc.

" Đây không phải là mơ, cháu thực sự đã hồi phục."

Giang Trúc càng lộ ra sự khó hiểu nhìn Giang Thanh. Hắn cũng chỉ mỉm cười nhẹ giọng nói nhỏ với nàng.Qua một lúc thì Giang Trúc liền kinh hô.

"Người của cha cháu đã đến đay sao?"

Giang Thanh gật đầu chậm rãi giải thích.

"Bọn họ đã cho cháu uống một loại thuốc kỳ lạ, sau đó một lúc cơ thể cháu liền khôi phục như bình thường.
Sau đó cháu có cùng bọn họ đi dạo một chút. Dì Trúc cháu xin lỗi vì đã làm dì lo lắng."

Giang Thanh tên khai sinh là Mạc Thanh, hắn là người của Mạc gia, là một đại gia tộc  có uy danh hiển hách nhất ở thủ đô của nước Thanh Nam.
Ở thủ đô, Mạc Gia là một trong hai đại gia tộc có quyền lực nhất. Ngay cả chính quyền quốc gia cũng không giám động vào.

Với mỗi một người trong nước Thanh Nam này đều mong ước là có thể tiến vào Mạc gia để làm việc.Nhưng Giang Thanh lại khác, hắn căm hận Mạc gia vô cùng. Thậm chí khi mẹ hắn chết hắn cũng liền bỏ họ Mạc mà nhận họ của Giang Trúc.

Vì năm xưa mẹ hắn chỉ là một người làm trong Mạc gia, do có chút tư sắc nên để cha hắn Mạc Thế Đình để ý.
Sau những ngày hai người họ tiếp xúc rồi dần dần sinh ra tình cảm. Cuối cùng Giang Thanh được ra đời.

Nhưng cha hắn lại có hôn ước với tiểu thư của gia tộc lớn kia. Nên vì thế hắn và mẹ hắn được xem như là hai tiểu tạp chủng.Luôn bị người Mạc gia xem là một đám cản đường, nên ra lệnh giết chết hai người.

Khi đó Giang Thanh còn nhỏ không biết gì. Nhưng hắn vẫn nhớ vào một ngày mưa tầm tã, mẹ hắn đem hắn đưa cho Giang Trúc rồi biến mất.
Sau đó thi thể mẹ hắn được phát hiện dưới một cây cầu ở thành phố. Sau vụ đó cha hắn liền thành thân với người tiểu thư kia.

Bỏ mặc hắn ở một khu ổ chuột như vậy. Trước hắn đối với Mạc gia vô cùng thống hận. Nhưng bây giờ hắn đã tiến vào con đường tu tiên. Giang Thanh bây giờ chỉ muốn tu tiên cầu đạo mà thôi. Không còn hứng thú đến nhân sinh hồng trần. Càng không quan tâm đến hận thù của phàm nhân.

Nhưng chỉ cần có người giám động vào những người mà hắn yêu thương. Thì Giang Thanh  cũng không ngại đem cả nhà bọn chúng mà tiêu diệt tận góc.

Giang Trúc nghe vậy liền cười tươi. Khuôn mặt nàng vốn đã rất xinh đẹp, lại thêm nụ cười ấy càng làm cho vô số ánh mắt nhìn đến.

Giang Thanh không nói thêm gì mà hướng tới chỗ của tính tiền. Nhẹ lấy từ trong túi trữ vật ra năm trăm bạc.
Tất nhiên là hắn kín đáo lấy ra, tuy lúc đầu các bác sỹ rất bất ngờ. Nhưng bọn họ cũng không nói gì.Vì họ biết trên thế giới này có vô số loại thuốc thần kỳ. Có thể trong chốc lát biến một tên tàn tật thành người bình thường.

Nhưng nên y học bây giờ vẫn chưa thể tiếp xúc đến loại tình trạng ấy. Trước khi Giang Thanh rời đi ánh mắt của những bác sỹ kia lộ ra sự chần chừ.
Giang Thanh biết bọn họ muốn làm gì liền vội vàng kéo Giang Trúc rời đi.

Ra khỏi bệnh viện Giang Thanh thầm mắng trong lòng." Thạch Lão cái này cũng quá là keo kiệt đi. Sống hơn bảy vạn năm mà chỉ để lại cho ta có hai ngàn bạc."

Giang Trúc nhìn Giang Thanh một lúc rồi nói.

"Tiểu Thanh con có muốn trở về Mạc gia không?"

Giang Thanh nhìn nàng nhẹ lắc đầu chậm rãi nói.

"Cháu chỉ muốn sống với dì, vẫn chưa muốn về."

Giang Trúc mỉm cười cả hai nhanh chóng đi về quán cơm nhỏ. Giang Thanh không có tu luyện mà cùng Giang Trúc bán cơm.

Hắn biết đây là những khoản thời gian cuối cùng  hắn có thể ở bên nàng. Phụ giúp hiếu thảo với nàng. Tuy Giang Trúc không phải là mẹ hắn. Nhưng tư lâu Giang Trúc đã xem nàng là mẹ ruột của mình.

Nhưng bây giờ hắn đã là người tu tiên.  Giang Thanh muốn truy cầu những cảnh giới cao hơn, hắn muốn đến những tông phái ngoài kia.Muốn được cùng những người khác luận bàn đại đạo. Được nhìn thấy cảnh đẹp của nhân gian.

Ở nơi đây tuy có không gian cùng ký ức  của Thạch Lão. Nhưng nó quá gò bó,hơn nữa ký ức của Thạch Lão chỉ cho hắn kinh nghiệm tu luyện thần thông. Không có cho hắn biết về thế giới ngoài kia.

Tu tiên không phải chỉ ngồi một chỗ tu luyện là đột phá. Mà cần thêm may mắn và cơ duyên. Có cơ duyên mới có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Nhưng trước khi đi hắn cần để lại cho Giang Trúc một số thứ, hắn không muốn nhìn nàng thêm khổ cực nữa.

" Dì Trúc, người cứ an tâm Tiểu Thanh sẽ cho người một cuộc sống đầy đủ."

Khi đang dọn quán thì Giang Thanh đi đến trước mặt Giang Trúc. Cười hì hì lộ vẻ xin lỗi. Sau đó từ bên trong túi lấy ra một ngàn năm trăm bạc kia đưa cho Giang Trúc.Nàng lúc đầu tuy không lấy, nhưng sau khi được hắn thuyết phục thì miễn cưỡng nhận lấy, với lý do là giữ giúp cho hắn.

Tối hôm đó Giang Thanh ngồi trong phòng mình bắt đầu thổ nạp. Dựa theo lượng linh khí hắn hấp thu thì cần hơn hai đến ba tháng thậm chí là nửa năm nữa để hắn đột phá tầng thứ năm.

Tuy nói là hắn có tốc độ tu luyện như thiên linh căn. Nhưng tư chất vẫn là ngụy linh căn thấp kém vô cùng.

" Ta muốn ra thế giới ngoài kia trước tiên phải có thực lực. Không chỉ tu vi mà thần thông cũng phải có thật nhiều để bảo mệnh."

Hắn phi thân ra ngoài, sau đó phóng thẳng đến cửa tiệm của Thạch Lão. Sau khi tiến vào bên trong hắn liền chạy đến một mảnh băng vực năm ở  phía Nam.Ở trong mảnh thiên địa này phân theo bốn mùa tương ứng với bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Sau khi chạy đến rìa một dãy băng sơn Giang Thanh liền dừng lại.

Tuy cơ thể của hắn bây giờ đã vượt xa phàm nhân, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng được cái rét ở bên ngoài mà thôi. Giang Thanh khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, bắt đầu hấp thụ hàn khí. Hàn khí đi vào cơ thể hắn liền bị một cổ thần thức dẫn dắt đi theo một lộ trình kỳ lạ.

Thân thể Giang Thanh  bắt đầu run rẩy, chiếc áo cũ kỹ của hắn dần dần bị đóng băng.Khi hàn khí đi vào cơ thể, Giang Thanh cảm giác như kinh mạch bị đứt đoạn. Đau đến không thể tưởng tượng được.

Hắn đang tu luyện một môn pháp thuật gọi là Hàn Âm Chi Hỏa. Là một pháp thuật hệ băng.Công pháp chia thành năm giai đoạn. Giai đoạn đầu là tu luyện cực hàn chi hỏa. 

Cách tu luyện rất đơn giản chỉ cần người tu luyện đến một nơi băng tuyết quanh năm, sau đó hấp thụ hàn khí rồi đưa nó về đan điền.Sau khi hàn khí đạt đến một mức độ nhất định sẽ chuyển hóa thành hàn hỏa. Theo tu vi tăng tiến hàn hỏa liền biến thành cực hàn chi hỏa.

Theo ký ức của Thạch Lão khi tu luyện ra cực hàn chi hỏa. Chỉ cần một ý niệm liền có thể đóng băng vạn vật trong vòng trăm trượng.

Tuy là có ký ức của Thạch Lão hỗ trợ trong việc tu luyện. Nhưng thân thể của Giang Thanh vẫn là lần thứ hai tu luyện kiểu ngược đãi này.Nên vẫn chưa chịu đựng được sự đau đớn khi tu luyện. Mỗi khi hàn khí đi qua kinh mạch Giang Thanh liền cảm giác như bị ai đó mạnh mẽ cắt đi một đoạn.

Cứ mỗi lần hấp thụ được một ít hàn khí là hắn lại dừng lại, điều hòa linh lực để phòng tránh linh lực bị đóng băng. Sau đó Giang Thanh sẽ bắt đầu tu luyện tiếp.

Cứ như vậy ba canh giờ đã trôi qua. Giang Thanh lúc này sắc mặt ể oải, tóc của hắn đã hoàn toàn bị đóng băng. Thoạt nhìn trông rất là buồn cười.
Giang Thanh tay bắt pháp quyết từ trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.  Ngọn lửa  rời tay bay lên sau đó nổ tung tản ra một cổ nhiệt lực làm tang băng đi.

Giang Thanh đứng dậy rời khỏi nơi băng tuyết này. Trong ba canh giờ qua hắn tu luyện vẫn không có chút tiến triển nào.Thậm chí một ít hàn khí ở trong đan điền cũng không có, Giang Thanh cũng không chút gì thất vọng.

Trong ký ức của Thạch Lão, Giang Thanh biết được lão cũng mất hơn mấy tháng mới có thể luyện ra được một chút hàn khí trong cơ thể.

Hắn cất bước đi về nhà của Giang Trúc. Bây giờ trời đã tờ mờ sáng, hắn cũng biết nếu Giang Trúc vào phòng mà không thấy hắn nhất định sẽ lại lo lắng.Sau khi về phòng hắn liền lăn ra ngủ một giấc. Với lượng tinh thần lực của hắn bây giờ chỉ cần ngủ một tiếng liền có thể khôi phục như bình thường.

Khi đồng hồ điểm đến 5:30 phút sáng. Ba tiếng cốc cốc liền vang lên. Giọng của Giang Trúc liền từ bên ngoài vọng vào.

"Tiểu Thanh mau dậy ăn sáng rồi đi học nào."

Giang Thanh mở mắt ngồi dậy.  Hắn bây giờ chỉ muốn tu luyện, để nhanh chóng tăng tiến tu vi mà thôi.
Việc học đối với hắn bây giờ cũng không có quá nhiều tác dụng. Nhưng nếu hắn không đi học thì Giang Trúc lại không chịu.

" Thôi cứ đi cho một chút cho thanh thản vậy. Ta cũng cần tiêu hóa toàn bộ những gì xảy ra trong mấy ngày này.

Giang Thanh mặc đồ đi học xong liền xuống nhà ăn sáng. Rồi  hắn chậm rãi đi bộ đến trường.Trường hắn học tên là trường trung học phổ thông Tần Lê. Là ngôi trường đứng đầu của thành phố Thanh Hải này.

Ở đây tập trung phần lớn là các thành phần con ông cháu cha. Hay là những gia đình tài phiệt có quyền lực ở đây.
Còn có một thành phần khác là những người học siêu giỏi. Thông qua học bổng do trường tài trợ mà tiến vào đây học.Giang Thanh chính là loại thứ hai. Phải nói học lực của hắn cũng đứng thứ mười trong trường.

Giang Thanh đang chậm rãi đi thì một thanh âm đột nhiên vang lên. Rồi một bàn tay liền đặt trên vai hắn.