Chương 5: Thần Thông

Đế Thanh

Chương 5: Thần Thông

Chương 5: Thần Thông

Giang Thanh đi đến trước một hồ nước. Sau đó hai chân xếp bằng  ngồi xuống, mắt nhắm chặt. Hai tay đặt trước đan điền.

Ngay lúc hắn đang định  tu luyện thì hình ảnh của  Giang Trúc lại hiện lên.
Hắn dù cố gắn tĩnh tâm nhưng mãi vẫn  không thể nào rơi vào trạng thái nhập định, liền mở mắt ra. Cười khổ một tiếng, không phải là hắn không muốn đi gặp Giang Trúc trước.

Nhưng mới hôm qua hắn vẫn còn là bộ dáng thương tích đầy mình. Hôm nay lại có thể chạy nhảy như chim thì thật sự quá khó tin.

" Ta có nên nói với dì Trúc về tu chân giới không?"

Hắn nhẹ lắc đầu cười khổ.

"Nếu ta nói ra chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến nàng."

"Nhưng làm sao để giải thích với dì Trúc việc ta khôi phục đây?"

Đột nhiên ánh mắt hắn hướng về một góc nhỏ trên mặt đất. Trong mắt hắn hiên lên  hình dáng một gia đình ba con bọ nhỏ đang di chuyển dưới mặt đất.Sau đó hai mắt liền phát sáng, như nghĩ ra được biện pháp. Giang Thanh liền ngửa mặt lên trời  cười to.

Hắn bây giờ đã là Ngưng Khí Kỳ tầng thứ tư. Ngũ giác cùng thân thể được đẩy lên tầm cao mới. Ngũ giác của hắn có thể cảm nhận được mọi thứ trong phạm vi mười trượng.Dù là một con kiến đi trên mặt đất, hắn vẫn nghe được những thanh âm xào xạc.

Giang Thanh nhắm chặt hai mắt. Sau đó liền tiến vào trạng thái  nhập định. Hai tay hắn kết ấn bắt đầu thổ nạp. Mỗi lần hắn hít vào điều mang theo một lượng lớn linh khí. Xung quanh hắn liền xuất hiện một mảnh sương mù do linh khí tạo thành.

Giang Thanh cũng từng dùng thần thông để kiểm tra qua linh căn của bản thân. Để Giang Thanh rầu rĩ là, linh căn của hắn chính là ngụy linh căn.Linh căn là thứ căn bản nhất cũng là quan trọng nhất quyết định phàm nhân có được tu tiên hay không.

Linh căn cũng chia ra bốn loại. Ngụy linh căn là linh căn mang theo bốn thuộc tính trong ngũ hành.Còn có tam linh căn, nhị linh căn. Đặc biệt nhất cũng là hi hữu nhất đó chính là thiên linh căn.

Người có được thiên linh căn, còn được gọi là con cưng của trời. Vì tu vi của bọn họ tăng tiến nhanh chóng. Ngộ tính cùng tư chất vượt xa người thường.

Người có càng nhiều thuộc tính trong linh căn, tu vi tăng tiến vô cùng chậm chạp. Ngộ tính thấp kém.

Nhưng Giang Thanh lại có được công pháp cấp Đại Thừa. Công pháp này bao quát ngũ hành mạnh mẽ từ trong thiên địa thôn phệ linh khí.Biến tất cả thành tu vi. Nên cho dù hắn có là ngụy linh căn, tốc độ tu vi tăng tiến cũng có thể sánh ngang thiên linh căn.

Lúc này linh khí trong cơ thể Giang Thanh đang không ngừng thẩm thấu vào trong da thịt.Dưới sự điều khiển của thần thức, chúng mạnh mẽ từ trong cơ thể bức ra tạp chất.

Tuy hắn đã là ngưng khí tầng bốn, nhưng cơ thể vẫn chưa được tẩy lễ.
Nên vẫn còn rất yếu, chưa thể chịu đựng được linh khí tầng thứ năm. Vậy nên trước khi đột phá tầng tiếp theo,  hắn cần bài trừ tạp chất trong cơ thể ra.

Qua một hồi lâu, Giang Thanh nhẹ mở mắt lúc này hắn không nói gì. Ngay lập tức liền phóng thẳng xuống mặt hồ.Qua một lúc sau Giang Thanh lại một lần nữa đi lên. Ý niệm vừa động pháp lực trong cơ thể liền vận chuyển,  những giọt nước trên người liền bắn ra.

Hắn nhìn một đám chất nhày ở trên mặt đất. Chúng không ngừng phát ra những mùi tanh hôi làm cho người ta ta muốn nôn ói.

Hắn ngồi xuống  nhẹ  thở ra một luồn bạch khí, đây là tạp chất trong linh khí. Do Thôn Thiên Kinh chắt lọc rồi bứt ra ngoài.Ở trong linh khí tồn tại rất nhiều tạp chất. Nên người tu chân mỗi khi tăng tiến một cảnh giới luôn phải bức tạp chất trong tinh khí thần ra ngoài.Để cho tinh khí thần được tinh thuần.

Nếu không bứt ra tạp chất trong linh khí. Thì tạp chất trong cơ thể quá nhiều. Ảnh hưởng sến tu chất cùng ngộ tính.Hơn nữa sẽ để lại hậu hoạn về sau.

Nhưng linh khí ở thế giới này không những thưa thớt lại còn rất ô nhiễm.
Nên tạp chất càng thêm nhiều. Nên muốn chắt lọc rồi bức chúng ra ngoài cũng không phải là dễ dàng gì.

Phần lớn là phụ thuộc vào tâm pháp tu luyện có tinh thâm huyền diệu  hay không, mà lượng tạp chất trong linh khí cũng được bức ra cũng tương đương với tâm pháp được tu luyện.

Như Giang Thanh tu luyện Thôn Thiên Kinh. Là công pháp cấp đại thừa nên lượng tạp chất được bứt ra là toàn bộ. Linh khí trong cơ thể hắn là vô cùng tinh thuần.

Giang Thanh ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền tay đặt trước đan điền. Linh lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển. Trong đan điền của hắn bắt đầu ngưng tụ ra hư ảnh một con Chân Long.

Qua một lúc lâu sau hư ảnh một con Chân Long liền ngưng tụ ra. Nó toàn thân lấp lánh kim quang, từng mảnh long phiến vừa to lại vừa sắt bén. Chân Long này thân dài hơn ba trượng, ánh mắt  lạnh lùng nhìn về phía trước.

Sau đó linh lực vận chuyển, toàn thân Giang Thanh run lên. Mồ hôi ra đầm đìa như là vừa bước từ hồ nước lên. Một dòng đạo văn từ trên mi tâm Giang Thanh xuất hiện, sau đó chạy khắp cơ thể hắn. Rồi dừng lại trên cánh  tay phải của hắn. Ngay lập tức đạo âm bắt đầu ngân vang.

Thiên địa linh khí không ngừng hướng cơ thể Giang Thanh mà tụ tập đến.Hắn mạnh mẽ cắn chặt răng để không phát ra âm thanh.

Từ trên bàn tay phải một cái lân phiến bắt đầu hình thành.Theo long lân hình thành cơ thể Giang Thanh càng run lên dữ dội. Hắn rên lên đau đớn nhưng vẫn cố gắng cắn chặt răng chịu đựng.

Hào quang nơi lân phiến xuất hiện càng thêm sáng ngời. Qua một lúc lâu nó liền hoàn toàn ngưng tụ thành một mảnh lân phiến.

Sau đó một hư ảnh một mảnh long lân khác lại bắt đầu hiện lên. Ba canh giờ trôi qua bây giờ trên cánh tay phải của Giang Thanh chính là một mảnh kim quang rực sáng.

Giang Thanh nhẹ mở mắt ra. Trong ánh mắt của hắn tràn ngập tơ mau. Hắn phi thân đứng dậy, tay phải vỗ một chảo về phía trước.Ngay lập tức một cái hư ảnh long chảo  phạm vi hơn trượng liền xuất hiện.

Nó mạnh mẽ đánh nát một tảng đá lớn cách Giang Thanh hơn hai trượng.
Loạn thạch bay khắp nơi, Giang Thanh không để ý đến nó. Mà linh lực vận chuyển tản đi long lân trên cánh tay phải.

Hắn thở ra mội hơi, hồi tưởng lại lúc ngưng tụ ra long lân. Mà không nhịn được rùng mình một cái, hắn vẫn nhớ như in.  Cảm giác lúc ấy như là từng miếng thịt bị mạnh mẽ cắt đi. Làm cho hắn đau đớn vô cùng.

" Ta thật sự là đang tu tiên sao, đây không phải là tự tra tấn bản thân sao. Thật là con mẹ nó ta trước giờ đúng là ảo tưởng thật mà."

Tu tiên cũng như luyện võ. Tuy người tu tiên truy cầu tu vi pháp lực. Nhưng quan trọng nhất vẫn là căn cơ của mình. Giang Thanh tu vi tăng tiến quá nhanh làm cho căn cơ của hắn bất ổn.

Tuy đã tẩy tủy dịch gân nhưng căn cơ  vẫn như vậy  bất ổn.Vì thế hắn chỉ có thể tu luyện thần thông. Để củng cố lại thân thể làm cho căn cơ bình thường trở lại.

Giang Thanh trong ký ức của Thạch Lão vô tình biết về một môn thần thông gọi là. Vạn Long thần Kích.Môn công pháp này là quan tưởng đồ đằng văn mà tu luyện. Công pháp trong tu tiên giới chia ra hai loại.

Một là quan tưởng đồ đằng văn sau đó biến cơ thể thành thứ người đó  quan tưởng ra. Hai là tu luyện pháp thuật, pháp thuật cấp bậc càng cao.Thì uy lực càng thêm cường đại. Thậm chí trong truyền thuyết tiên nhận có thể chỉ cần một cái phất tay. Liền tạo ra cả một thế giới riêng.

  Công pháp Vạn Long Thần Kích  này chia làm hai tầng. Tầng đầu tiên là luyện thể, đem long lân phủ khắp cơ thể. Làm cho cơ thể trở thành nữa người nữa long. Gia tăng sự cường đại cho cơ thể. Trong ký ức có nói qua. Nếu tu luyện đến trình độ nữa người nữa giao. Một tay liền có thể phá nát một ngọn núi lớn.

Hơn nữa khi tu luyện đến đỉnh luyện thể còn làm cho kinh mạch mở rộng. Gia tăng dung tích chứa đựng linh khí.

Tầng thứ hai là thần thông, chỉ khi nào đạt đến Ngưng Nguyên Kỳ mới có thể tu luyện.Với tu vi Ngưng Khí Kỳ tầng thứ tư của hắn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ ra long lân ở một bên cánh tay.

Bây giờ căn cơ của hắn đã ổn định hắn cũng không muốn tu luyện nữa. Bây giờ hắn cần phải chạy đến bệnh viện để Giang Trúc không lo lắng.

Hai tay Giang Thanh bắt pháp quyết một luồn linh quang từ tay hắn đánh thằng về phía trước.Sau đó nặng nề một tiếng kẻo kẹt, một cánh cửa đột nhiên từ hư không xuất hiện. Sau đó  liền nặng nề  mở ra. 

Giang Thanh chậm rãi bước ra khỏi cửa tiệm. Sau đó liền hướng về phía bệnh viện mà đi tới.

Khi hắn chạy tới bệnh viện, đã thấy Giang Trúc đang lo lắng hỏi thăm các y bác sỹ.Khuôn mặt nàng lộ ra sự lo lắng, theo thời gian nó liền trở thành sự hoảng loạn. Hai mắt nàng đã dần dần ướt đẫm.

Sau đó ngồi bệch xuống một chiếc ghế trong dãy hành lang tấp nập người qua lại.

" Dì, sao người lại ngồi khóc ở đây?" Giang Trúc ngước đầu, trong ánh mắt đã ướt đẫm ước mắt của nàng. Xuất hiện một hình bóng quen thuộc.