Chương 4: Thần Thông Đại Thừa

Đế Thanh

Chương 4: Thần Thông Đại Thừa

Chương 4: Thần Thông Đại Thừa

Giang Thanh lại một lần nữa mở hai mắt ra nhìn xung quanh. Vẫn là bốn bức tường màu trắng. Vẫn là máy đo nhịp tim đang phát ra những âm thanh nhè nhẹ.

Giang Thanh nhìn ra khung cửa sổ, sau đó nhẹ nhắm mắt lại. Trong lòng hắn lúc này là vô số cảm xúc ngổn ngang. Giang Thanh mở mắt ra thì thầm với chính mình.

" Tất cả là mơ sao?"

Đột nhiên cơ thể hắn bật dậy, khuôn mặt lộ ra sự khó tin. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự hưng phấn cùng hạnh phúc đến cực điểm.

" Đó không phải là mơ, ta đã thật sự tu tiên. Haha!"

Vừa rồi khi hắn hít nhẹ một hơi, liền cảm nhận được thiên địa linh khí tràn vào cơ thể hắn. Tạo ra một cảm giác rất là thư sướng.

Cơ thể hắn cũng không còn đau nhức nữa, các viết thương bây giờ toàn bộ đã hồi phục như ban đầu. Hắn nhẹ nhàng tháo những miếng vải trên người. Sau đó là rút ra tất cả các sợi dây trên người.

Giang Thanh đột nhiên cảm nhận được gì đó liền nhắm mắt lại. Một cổ ký ức khổng lồ không biết từ đâu truyền thẳng vào não hải của hắn.Đây là ký ức của Thạch Lão, về những kinh nghiệm tu luyện của lão.

Hắn có cảm giác như bản thân đã thực sự trãi nghiệm qua tất cả. Qua một hồi lâu Giang Thanh thở ra một hơi dài.

" Thôn Thiên Kinh này không ngờ lại là Đại Thừa cấp công pháp. Chẳng trách ta nhanh như vậy đã đạt đến ngưng Khí Kỳ tầng thứ tư."

Ngưng Khí Kỳ chia ra mười hai tầng, trong đó bốn tầng đầu chỉ cần linh khí đủ liền nhẹ nhàng đột phá.

Trong ký ức của Thạch Lão cũng không nhắc đến những thứ sau cuộc chiến kia. Cùng với lý do vì sao cuộc chiến lại xảy ra.Giang Thanh thở dài.

" Thạch Lão người cứ như vậy mà ra đi sao?"

Trong đoạn ký ức kia có cảnh Thạch Lão độ kiếp thất bại. Vì muốn truyền xuống cơ nghiệp của mình mà vứt bỏ thân xác.Đưa một tia thần hồn đến chỗ hắn. Giang Thanh từ trong ánh mắt chảy ra hai dòng lệ nóng. Nếu Thạch Lão không truyền thụ tiên pháp cho hắn thì có lẽ một đời này hắn sẽ mãi là một tên mơ mộng.

Sau khi hắn lau đi nước mắt. Ánh mắt hắn lúc này chỉ tồn tại một thanh tĩnh. Hắn nhận được ký ức của Thạch Lão, tuy không phải bản thân hắn chân chính trải qua.Nhưng cũng không khác là bao, có thể nói hắn tuy mới mười sáu tuổi. Nhưng kinh nghiệm sống của hắn đã gần bảy vạn năm.

Bây giờ hắn đã tu thành đạo tâm. Không một thứ gì có thể làm tâm hắn giao động. Giang Thanh hít một hơi dài sau đó thở ra.

" Linh khí đúng thật là thưa thớt. Dựa theo ký ức của Thạch Lão thì trước kia linh khí phải nồng đậm hơn bây giờ  gắp mười lần."

Hắn thở dài, Giang Thanh còn biết không chỉ một mình hắn. Mà ở trong Thanh giới này, còn có tu chân tông phái.Bất quá tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Đan kỳ. Ở thế giới này Nguyên Đan Kỳ chính là những kẻ có thiên linh căn, và cơ duyên rất nhiều. Được cho là tuyệt thế kỳ tài.

Nếu không phải là một người có cơ duyên thâm hậu. Hay là một thiên linh căn hay nhị linh căn.Đừng nói đến Nguyên Đan, ngay cả Ngưng Nguyên Kỳ cũng không thể tu thành.

Dựa theo ký ức của Thạch Lão. Nếu đạt đến Hóa Thần Kỳ người tu chân cũng  có thể phi thăng lên một giới diện cao hơn.Nhưng với lượng linh khí bây giờ cùng với đạo căn thiếu khuyết thì Hóa Thần Kỳ là một cảnh giới rất xa vời.

Giang Thanh trầm ngâm trong chốc lát sau đó liền rời giường. Hướng ra ngoài của sổ mà phi thân ra.

Đây là tầng thứ năm của bệnh viện. Nếu người bình thường  từ đây nhảy xuống không chết cũng phải bị trọng thương.

Nhưng Giang Thanh căn bản không để tâm, đạt đến tầng thứ tư của Ngưng Khí Kỳ hắn bây giờ thân thể đã vượt xa phàm nhân.Nhưng Giang Thanh cũng không giám thi chuyển một chút pháp lực nào.

Thạch Lão cố ý đưa cho hắn ký ức của bản thân.Một là giúp hắn tu luyện dễ dàng hơn, hai là làm cho tâm tính háo thắng bồng bột của hắn biến mất đi.

Lão lo sợ rằng khi hắn được tu chân sẽ đi nói cho cả thế giới biết, rằng tiên nhân tồn tại. Và hắn hiện tại là người tu tiên. Điều này sẽ tạo nên một cuộc oanh động không nhẹ.

Các tu tiên môn phái nếu biết có người tu chân đi nói về sự tồn tại của họ. Nhất định sẽ cho người đến đây mà giết hắn đề phòng bí mật về người tu tiên lộ ra ở các nước văn minh.

Thậm chí chính phủ các quốc gia sẽ bắt hắn lại và nghiên cứu. Sau khi hiểu được điều này Giang Thanh cũng không giám thể hiện một cách lộ liễu bản thân là người tu chân.

Giang Thanh tay bắt pháp quyết thi chuyển một loại pháp thuật cấp thấp gọi là. Truy phong bộ. Trong nháy mắt tốc độ của hắn đã chạy nhanh gần bằng một chiếc xe bình thường. Giang Thanh cũng không lo lắng về vấn đề này.

Tuy nói là không để lộ ra bản chất là người tu chân. Nhưng chỉ cần để lộ ra bản thân là người luyện võ là đủ. Ở thế giới này phàm nhân luyện võ chia ra  năm cảnh giới. Luyện thể, chân khí, hỗn khí, cương khí và cuối cùng là thánh cảnh.

Dựa vào ký ức thì thánh cảnh của phàm nhân có thể sánh ngang với một luyện khí tầng tám.

Theo linh khí càng ngày càng thưa thớt thì linh căn trong phàm nhân cũng giảm tỷ lệ xuất hiện đi.Nếu ngày xưa tỷ lệ là một trên một trăm thì bây giờ tỷ lệ là một trên một vạn.Nên hầu như các tu chân tông phái bây giờ số lượng đệ tử không vượt quá ba trăm người.

Qua hơn nửa canh giờ. Giang Thanh đã đi đến trước cửa tiệm cũ. Trên đường đi cũng có không ít người để ý đến hắn. Nhưng cũng không ai lộ ra sự kinh ngạc.

Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, Giang Thanh như thấy lại một thiếu niên đang cầm một cuốn sách cũ kỹ.Ánh mắt không rời khỏi nó. Trong ánh mắt lộ ra sự hâm mộ cùng ao ước.

Giang Thanh trong lòng cảm khái. Đối với hắn tất cả như một giấc mộng đẹp. Hắn được tu chân quá bất ngờ.Nó đến quá nhanh làm hắn không kịp phản ứng.

" Ta thật sự đã tu tiên, hay tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp."

Giang Thanh lắc đầu rồi đi vào, hôm nay hắn đã tu thành đạo tâm. Nên hắn biết được bản thân không nên để cho tâm lung lay.Nếu đạo tâm sụp đổ thì tương đương là tẩu hỏa nhập ma mà chết đi. Đạo tâm rất quan trọng trong tu tiên.Nếu tâm không vững vàng. Liền dễ dàng chết đi.

Hắn nhẹ bước vào bên trong sau đó cầm lấy một quyển sách đã củ kỹ.Bên trên khắc ba chữ. Ngũ Hành Phù. Giang Thanh cười khổ thầm nghĩ. Nếu cái này loạt ngoài ở tu tiên giới năm vạn năm trước.Chắc chắn sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu.

Hắn đặt quyển sách lên rồi hướng đến nơi Thạch Lão hay nằm. Từ bên trong học tủ hắn lấy ra rất nhiều tiền cùng một cái túi nhỏ. Theo Giang Thanh ước tính cũng là hơn một ngàn bạc.

" Ta cái này cũng có chút con mẹ nó bất kính a. Thạch Lão vừa chết không lâu ta lại đến đây lấy tiền của hắn."

Nhìn cái túi nhỏ trong tay Giang Thanh trầm ngâm nhìn đống sách trước mắt.

" Tuy hiện tại ta không cần chúng, nhưng cứ giữ lại tương lai ắt sẽ có lúc dùng đến."

Giang Thanh truyền linh lực vào trong chiếc túi nhỏ. Ngay lập tức một đoàn hào quang nhàn nhạt liền xuất hiện. Sau đó thu toàn bộ sách cùng giá đỡ vào trong túi chữ vật.

Giang Thanh cũng đã kiểm tra qua bên trong túi. Bên trong cũng không có gì ngoài một thanh phi kiếm cấp thấp, cùng ba muốn pháp khí trung phẩm cùng một thanh tiểu kiếm thượng phẩm pháp khí.

Ngay cả một chút đan dược cũng không có, chỉ có một số tài liệu luyện khí cấp thấp cùng hơn mười viên hạ phẩm linh thạch mà thôi.

" Thạch Lão người cái này cũng quá là keo kiệt đi. Chỉ để lại cho ta mấy cái món pháp khí này."

Giang Thanh lại không biết đây chỉ là một ít pháp khí Thạch Lão để lại cho hắn. Còn chân chính túi trữ vật của lão thì đã đặt ở một nơi khác.

Giang Thanh thở dài không nói một lời mà hương đến một chiếc bàn thờ.
Hắn trước kia từng hỏi Thạch Lão tại sao để bát hương cùng nhang. Nhưng sao lại không để bài vị tổ tiên hay một vị thần nào.Hắn nhớ rõ lúc đó Thạch Lão có nói." vạn vật đều bình đẳng vậy tại sao phải thờ cúng lẫn nhau. Bất quá chỉ là một số người quá mạnh mẽ nên mới được gọi là thần là tiên."

Nghĩ lại bây giờ Giang Thanh mới cảm thấy có lý. Vạn vật sinh ra đã bình đẳng, cớ sao lại phải đi thờ cúng lẫn nhau.Chỉ là một số người hay một số thứ quá mạnh mẽ nên mới được những kẻ yếu hơn tôn sùng.

" Ta phải trở nên thật mạnh mẽ, để cho người khác phải thờ cúng quỳ lạy trước mắt ta."

Trong ánh mắt của Giang Thanh lộ ra sự kiên định. Nhẹ bước đến chiếc lư hương, chiếc lư hương này to cỡ miệng bát.Ở bên trên được chạm khắc hình dáng một con Chân Long đang uốn lượn thân mình một cách tinh xảo.

Dưới ánh mắt của Giang Thanh. Hắn cảm nhận được một cổ linh khí từ bên trong lư hương ba động ra. Hai tay hắn bắt quyết miệng lẩm bẩm,  cái lư hương kia đột nhiên phát sáng kim quang. Sau đó bay lên giữa không trung.

Sau đó một cổ úy áp khổng lồ liền trấn áp xuống Giang Thanh. Nhưng hắn lại không chút nào để ý đến, đây là cấm chế phòng ngừa người xâm nhập vào đây mà thôi. Đối với hắn là không có chút tác dụng nào.

Sau khi xoay vài vòng trên không trung thì nó lại một lần nữa nặng nề nằm ở chỗ cũ. Trên vách tường làm bằng đá sâu bàn thờ.Phát ra thanh âm kẻo kẹt nặng nề, sau đó liền chậm rãi  mở ra. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong Giang Thanh liền lộ ra sự vui mừng.

Chỉ thấy bên trong là một mảnh thiên địa rộng lớn. Có núi lớn cao hơn trăm trượng. Ở bên trong mọc lên cả một khu rừng lớn cao hơn ba trượng. Còn có một mảnh hồ nước, sông ngòi.

"Đây là Cách không tạo vật sao. Ta một ngày nào đó cũng có thể làm ra thần thông bậc này sao?"

Cách không tạo vật là một loại thần thông của Đại Thừa Kỳ. Bọn họ ở một chỗ trong không gian,mạnh mẽ xé ra một vết rách không gian.Từ bên trong tạo ra một mảnh thiên địa riêng.

Giang Thanh hít một hơi trong lòng không giấu được vui mừng

" Linh khí ở đây gấp hai lần bên ngoài. Miễn cưỡng cũng xem như là một hạ giới bình thường.

Sau khi đạo căn thiếu hụt, linh khí trong thế giới thưa thớt đến mức không bằng cả một hạ giới.Trong một vũ trụ phân ra ba giới diện. Là hạ, linh, tiên giới. Hạ giới là nơi linh khí thưa thớt nên chỉ có thể sinh ra Hóa Thần Kỳ.

Linh giới còn được gọi là trung giới. Linh khí nồng đậm có thể sinh ra rất nhiều Đại Thừa Kỳ.

Tiên giới chính là nơi tiên nhân sinh sống. Tiên khí vô tận, thiên địa  rộng lớn bao la.

Giang Thanh nhẹ bước vào bên trong, lập tức cánh cửa đá liền khép lại. Trước khi đi Giang Thanh đã thi chuyển một pháp thuật cấp thấp gọi là. Cách không di vật, mà đóng cửa tiệm lại.