Chương 3: Biến Số.

Đế Thanh

Chương 3: Biến Số.

Chương 3: Biến Số.

Giang Thanh ngẩn ngơ nhìn khoảng không, sau đó đưa tay lên véo má mình một cái. Ah một tiếng Giang Thanh vì đau quá mà liền vội đưa tay xuống. Hắn không nhịn được mà cười phá lên." Tiên nhân có thật bọn họ thật sự tồn tại!"

Giang Thanh như muốn hét lên thật to cho người trên thế giới này nghe rằng.Tiên nhân thật sự tồn tại, ta có thể tu chân rồi.Nhưng hắn cố gắng áp chế xuống tâm lý đang kích động của mình. Ngẩn đầu nhìn xung quanh.

Hắn lúc này mới để ý đến xung quanh. Xung quanh hắn chỉ có một khoảng không vô tận tràn ngập một màu trắng.Từng khỏa tinh hà trôi nỗi giữa không gian. Có tinh hà rộng ức vạn dặm. Cũng có nhỏ như đầu ngón tay.

" Đây là thế giới tinh thần của ta!"

Giang Thanh trong lòng chợt động sau đó liền vội vàng xoay người lại. Chỉ thấy một thiếu niên mi thanh mục tú. Khoác trên người một bộ bạch y.
Khí tức của hắn phiêu nhiên xuất trần. Tựa như là tiên nhân hạ phàm, hắn chân đạp tinh không nhẹ nhàng đi đến chỗ Giang Thanh.

Hai con ngươi của Giang Thanh co rút. Hét lên thất thanh."Ngươi là người trong gương!" thanh niên kia nhẹ gật đầu nở ra một nụ cười rất là mê người.

" Ta tên là Thạch Hạo, đạo hiệu là Thiên Hạo Đạo Nhân."

Giang Thanh nghe được lời này như nhớ đến một người sắc mặt lộ ra sự khó tin.

" Ngươi là Thạch Lão! Không thể nào Thạch Lão chính là một ông lão đã ngoài tám mươi. Không thể sinh cơ tràn đầy như ngươi được."

Giang Thanh như nhìn thấy quỷ ánh mắt lộ ra sự khó tin. Thạch Hạo chỉ mỉm cười sau đó một đoàn hào quang xuất hiện.Chúng bao phủ cả cơ thể hắn. Trong chớp mắt liền tản đi để lộ ra thân ảnh một ông lão ốm yếu, khuôn mặt không còn hồng hào như trước nữa. Mà là hôi bại đến không chịu được.

Giang Thanh ánh mắt lộ ra sự khó tin đến cực điểm. Nhưng lúc này hắn cũng không để tâm đến việc này mà vội hỏi những thứ hắn đã thắc mắc từ rất lâu.

" Thạch Lão tiên nhân đúng là có tồn tại phải không?"

Thạch Lão nhẹ gật đầu, sau đó như hồi ức về một điều gì đó mà lẩm bẩm.

" Tiên nhân ở thế giới này không tồn tại. Ở thế giới của chúng ta chỉ tồn tại một ít người tu tiên mà thôi."

Giang Thanh lộ ra sự mờ mịt nhưng cũng không hỏi gì. Hắn biết Thạch Lão sẽ giải thích tất cả.

" Năm vạn năm trước thế giới này được gọi là Thanh Thiên Linh Giới. Là một trong cửu đại linh giới. Nhưng sau trận chiến nhân ma kia thế giới của chúng ta liền rơi xuống thành một tiểu thế giới. Linh khí thưa thớt, đạo pháp không đầy."

Thạch Lão trầm mặc trong chốc lát sau đó chậm rãi nói tiếp. Trong thanh âm đột nhiên vang lên sự tang thương của thời gian. Làm cho Giang Thanh không tự chủ được mà dâng lên một sự tịch mịch.

" Năm xưa sau khi Âm Ma Nguyên Tôn tự bạo, ta cùng các vị đạo hữu khác đã lấy đạo căn của thế giới ra chống đỡ.Tuy có nhiều đạo hữu đã ngả xuống nhưng cuối cùng vẫn trụ lại được. Nhưng đạo căn của thế giới lại bị phá hủy đi hai đạo.

Làm cho thế giới này đạo pháp không đủ, linh khí dần thưa thớt nên người tu chân cũng dần ít đi."

Giang Thanh đột nhiên hỏi.

" Cuộc chiến đó là gì?"

Thạch Lão nhìn hắn một chút rồi lắc đầu.

" Nó dính dáng quá lớn với ngươi bây giờ vẫn không nên biết thì tốt hơn."

Giang Thanh không từ bỏ mà vội hỏi tiếp.

" Vậy còn những vị tiên nhân kia đâu rồi, chẳng lẽ họ đã phi thăng?"

Thạch Lão trầm mặc. Thanh âm càng thêm tang thương càng thêm tịch mịch buồn bã.

" Đúng vậy toàn bộ đã rời đi!"

Giang Thanh như nghĩ đến điều gì, sắc mặt liền lộ ra sự khó hiểu liền hỏi.

"Vậy tại sao người không rời đi, mà ở lại nơi đây?"

Thạch Lão trầm mặc trong chốc lát rồi thở dài.

"Ta năm vạn năm trước chính là người vận dụng sức mạnh của đạo căn. Nên bị thiên địa nơi này xem như là một đạo căn. Nên bị thiên địa này phong ấn xuống mà không thể rời đi, chỉ có thể ở nơi này độ kiếp thành tiên."

Đột nhiên sắc mặt Thạch Lão đột nhiên có chút trắng bệch. Vội khoác tay ngăn Giang Thanh hỏi tiếp.

"Ngươi có muốn tu tiên hay không?"

Giang Thanh ánh mắt sáng lên. Đọc qua nhiều truyện tiên hiệp cùng kiếm hiệp. Hắn biết bây giờ bản thân nên làm gì. Liền vội vàng quỳ xuống lạy ba lạy.

" Đệ tử Giang Thanh bái kiến sư phụ."

Thạch Lão cười to.

" Nhận ta làm sư, ngươi cái này cũng là quá tiện nghi rồi."

Lão đột nhiên trầm mặc một chút rồi lại nói.

" Nhưng trước khi truyền đạo thụ pháp cho ngươi. Ta muốn ngươi hứa với ta một thứ."

Giang Thanh cúi người cung kính nói.

" Đệ tử xin nghe."

" Sau này khi ngươi độ kiếp thành tiên, ngươi phải đến Thanh Thiên thế giới này mà độ kiếp."

Giang Thanh lộ ra sắc mặt khó hiểu, đang định mở miệng hỏi thì Thạch Lão liền ngắt lời.

" Ngươi chỉ có hai lựa chọn một là đáp ứng sau đó lấy đạo tâm ra thề. Hai là trở về làm một tên ảo tưởng."

Giang Thanh không chút do dự vội nói.

" Đệ tử Giang Thanh hôm nay xin lấy đạo tâm ra thề, nếu sau này có thể độ kiếp thành tiên. Nhất định sẽ đến Thanh Thiên giới mà độ kiếp. Nếu thất hứa sẽ bị thiên kiếp đánh chết."

Thạch Lão mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng đạt ngón tay của mình lên mi tâm của Giang Thanh. Hào quang chợt lóe, một cổ thông tin như thác lũ điên cuồng chạy vào trong óc của Giang Thanh. Hắn la lên một tiếng đau đớn rồi thở hồng hộc." Thôn Thiên Kinh"

Thạch Lão hướng về phía Giang Thanh chậm rãi truyền pháp.

" Tu chân mở đầu là cảnh giới Ngưng Khí Kỳ có mười hai tầng..."

Sau khi giảng sơ qua một ít về cảnh giới tu luyện lão liền im lặng để cho Giang Thanh tự lĩnh ngộ. Giang Thanh hai chân xếp bằng, bàn tay đặt trước đan điền. Nhắm mắt ngưng thần bắt đầu tu luyện.

Lúc này Thạch Lão chỉ nhìn lướt qua Giang Thanh sau đó cau mày. Một luồn ý thức đột nhiên  truyền thẳng vào trong não hải của lão.

" Này Thạch Hạo ngươi muốn chọn tên này làm truyền nhân sao? Linh căn thì vô cùng thấp kém, ởngoài kia còn có cả thiên linh căn. Sao ngươi không chọn, Thạch Hạo ngươi đây là già quá nên không còn minh mẫn nữa rồi."

Thạch Lão thở dài. Thần thức ba động.

"Giang Thanh là một cái biến số."

Thanh âm kia liền lộ ra sự kinh ngạc. Sau đó là cười lên khặc khặc rất quái dị.

" Biến số sao?"

" Đúng vậy, mới vừa rồi khi ta suy diễn một chút về tương lai của nó. Chỉ thấy được một mảnh hỗn độn. Sau đó là một luồn thiên kiếp đánh xuống. Mạnh mẽ bắt ta độ thiên kiếp. Nếu không ta làm sao lại độ kiếp sớm như vậy?"

Thanh âm kia liền im lặng sau đó nói.

" Thạch Hạo ta và ngươi quen biết đã hơn năm vạn năm. Lần này ngươi độ kiếp thất bại, cả ta và ngươi đều hồn phi phách lạc.Nếu có kiếp sau mong sẽ một lần sẽ được làm huynh đệ của nhau."

Thạch Lão trầm mặc một lúc rồi mỉm cười.

" Nếu có kiếp sau mong sẽ được làm huynh đệ."

Đúng lúc này một cổ linh khí ba động, cắt đứt cuộc nói chuyện này. Chỉ thấy một từng luồn linh khí không ngừng hướng cơ thể Giang Thanh mà tụ lại. Sau đó bùm một tiếng liền tản đi.Giang Thanh mở mắt ra vui mừng nói.

" Đây là tu chân sao cảm giác thật tuyệt vời."

Thạch Lão gật đầu làm ra bộ dáng rất ưng ý. Thanh âm kia lại truyền đến.

"Thạch Hạo, tên tiểu tử này tu luyện nhanh như vậy. Không lẽ là ngươi lấy chút tiên linh khí kia mà cho hắn tu luyện."

Thạch Lão gật đầu. Sắc mặt bình thản nói.

"Đây là trong lúc ta độ kiếp mà lấy được một ít, nó đủ để làm cho Giang Thanh đột phá đến Ngưng Khí Kỳ tầng thứ tư."


Lúc này linh khí lại một lần nữa ba động. Sau đó Giang Thanh liền nhẹ nhàng đột phá tầng thứ hai.Liên tiếp hai lần như vậy. Giang Thanh thuận lợi đạt đến tầng thứ tư của ngưng khí kỳ.

Sắc mặt của Thạch Lão lúc này đã hoàn toàn trắng bệch. Vội vàng nói.

" Giang Thanh thời gian của ta không còn nhiều, con nên nhớ lời hứa với ta."

Nói xong một tay đưa lên điểm vào mi tâm của hắn, hào quang lại một lần nữa phát sáng.

" Đây là kinh nghiệm tu luyện một đời của ta, con hãy giữ lấy!"

Nói xong thân thể Giang Thanh bị một mảnh thất thải quang mang bao phủ rồi tan biến đi. Để lại bóng dáng Thạch lão cô đơn tịch mịch ngồi đấy.

Lão thở dài sau đó mỉm cười. Cuối cùng cũng thân ảnh cũng tan vào hư không.

" Biến số sao?"