Chương 39: Trà có ngon không?

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 39: Trà có ngon không?

Chương 39: Trà có ngon không?


Lúc này bên kia bức tường một tiếng hét thất thanh vang lên: "Ngươi…ngươi...Không được manh động, cha ta…là quan trong triều ngươi không được giết ta…nếu không ngươi nhất định chết không có chỗ chôn, nhất định chết không có chỗ chôn!!!"

"Dám cả gan leo lên đầu nhục mạ bổn tổng quản, tặc tử ăn một đao cho ta!"

"Không!!!... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!" Lại thêm một tiếng hét tan nát cõi lòng vọng qua, một tiếng hét trước khi chết.

Ực…

Cả đám không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, cổ bắt đầu có dấu hiệu khát khô, tay chân bủn rủn không một chút sức lực.

"Thiếu chút nữa thì quên…Người đâu mau mang trà lên cho khách…" Nguyên Vũ Tranh gõ gõ ngón tay lên bàn nói với tùy tùng đằng sau lưng.

"Không…Không…Không cần phải rườm rà như vậy…"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

Cả đám nghe câu dâng trà mà khóc không ra nước mắt, bọn hắn vừa vào đã áp lực lắm rồi, ngồi bình thường nghe tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài mà tim nó đã muốn bỏ nhà ra đi, ba hồn bảy vía lúc này cũng chả còn được mấy cái.

"Làm sao có thể như thế được, các vị được ta mời đến đây không được miếng bánh thì cũng phải có ngụm trà giải khát chứ đúng không? Mà các vị cứ yên tâm trà không có độc hay gì đâu nên đừng sợ." Các ngươi nhanh chân lên, làm gì mà chậm như rùa thế hả, có biết khách quý của chúng ta khát khô cả cổ rồi hay không, Nguyên Vũ Tranh ngoài miệng thì thúc dục tùy tùng nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn đám địa chủ hay chủ buôn này.

Khoảng bảy tám phút sau, tùy tùng phía sau liền mang lên mấy cái bình trà, bình trà làm theo phong cách cực kỳ tinh xảo, nước men trắng bóng loáng, thân bình lại được viết chữ lên nên nhìn rất rõ, trên chén trà cũng vậy, hai màu đen trắng xen kẽ với nhau nên rất thu hút sự chú ý.

Trên nắp mỗi chén trà còn ghi tên của từng người, phía dưới phần thân chén trà là nội dung về tội của từng người một, ví dụ như cướp đất, mua bán nô lệ, cho vay nặng lãi, cưỡng từ đoạt lý đối với dân nữ nhà nghèo bán họ vào lầu xanh.

Còn ly của quan viên bên ngoài hoàng thành thì có thêm mấy tội, như ăn chặn tiền cứu tế hay tiền thuế, tự tiện đặt ra thuế mới để chèn ép dân chúng mà chưa thông qua triều đình.

Ban đầu vừa mới đặt chén trà xuống bàn thì chưa nhận diện được gì, nhưng sau khi đã nhìn thoáng qua thì ai cũng trợn tròn cả mắt, có tên còn xuýt chút nữa xỉu úp xỉu dow, đương nhiên trong số này cũng có một vài người là chủ buôn hay địa chủ có tiếng hòa nhã không làm những chuyện thất đức như trên, nên hắn cũng không có ghi gì lên chén trà của họ.

Mấy thứ này đa số đều là dữ liệu do phía quan phủ cũng cấp từ trước đó rất lâu, và hắn cũng đã cử người đi xác nhận, nói đơn giản là đi khảo sát dân chúng, vì khảo sát dân chúng thì độ chính xác hầu như là tuyệt đối.

"Mời các vị uống trà… Trà này là ta đặt cách mang từ hoàng cung đến, có tên là trà Nhân Tâm, còn vệ vị của nó thế nào thì mọi người cứ thưởng thức rồi nói ra cảm nghĩ." Nguyên Vũ Tranh cũng cầm bình lên rót cho mình một chén.

"Sùng lão nhân, lão nghĩ ngày hôm nay chúng ta có thể ra khỏi chỗ này hay không?" Một tên địa chủ mập mạp khều khều tên ngồi cạnh nói.

Nhưng đáp lại hắn là Sùng lão nhân nâng chén trà trắng như ngọc trinh của mình lên, còn không gạt gạt nắp vài cái sau đó uống một ngụm.

Hắn cũng vừa mới nhận ra ẩn ý từ Nguyên Vũ Tranh, qua phán đoán sơ bộ của hắn thì những người mà chén trà có đề chữ đều khó mà qua nổi đêm nay, còn những người có chén trà màu trắng phau không một chữ nào đều có thể an toàn.

Đại khái là do những người này hắn đều biết và thường xuyên trao đổi hàng hóa với họ, họ làm ăn đều cực kỳ minh bạch, hưởng rất nhiều lợi ích từ triều đình, có người còn được Triều Đình giao thương mua đồ phục vụ cho Triều đình.

Còn những tên tham lam hơn nghĩ triều đình sẽ không làm quá căng nên cứ xúm sổ tụ tập lại với nhau để thâu tóm đất đai từ người dân, có tên còn cho vay nặng lãi khi mất mùa để bắt ép người dân nhượng lại đất cho chúng, mua bán nô lệ, mua bán kỹ nữ, cưỡng bức dân nữ,...Nói chung là cái gì được lợi là bọn chúng đều làm hết.

Chủ yếu là do chuyện gia vị với muối mấy năm trước, Đại hoàng tử ra tay dùng một chiêu khiến cả một lĩnh vực muối rung chuyển, giá muối tụt thảm hại, làm nhiều tên ở dưới rất cay, cho nên phải nghĩ cách để bù đắp thiếu thốn do giá muối.

Bọn hắn cũng biết thức thời rất nhiều, chủ yếu vẫn cần Triều đình phía sau chống lưng để việc làm ăn dễ dàng hơn, mà người có thể làm điều đó một cách hoàn hảo nhất không ai khác là tên đang ngồi trước mặt hắn, kẻ có quyền lực nhất nhì trong Triều Đình, được Hoàng Đế yêu chiều hết mực, nhưng không chỉ có như vậy tập đoàn đằng sau lưng hắn nắm giữ hầu hết các lĩnh vực trọng yếu của quốc gia này, kẻ biết thì rất nhiều nhưng không ai có thể chứng minh được.

Sùng Niên hắn dạo trước cũng có đi Nam Hải, nơi đó bây giờ phồn hoa không kém gì thành Vân Hà dưới chân thiên tử, thậm chí còn hơn chứ không kém, đô thị mọc lên như nấm, giao thương diễn ra liên tục không ngừng, chỉ một thương nhân ở đó thôi cũng đủ để cân hết đám địa chủ ở đây, ở đó thì những cái như mua bán nô lệ hay thu mua đất đều được quản lý cực kỳ chặt chẽ, người nào mà lơ ngớ dính vào thứ này thì ở tù mọt gông là ít.

Đó là chuyện ở phía Nam còn bây giờ là phía Bắc, Đại hoàng tử chưa quan tâm lắm đến nơi này nên chuyện xảy ra như này đều là cực kỳ bình thường, nếu như lần này hắn làm quyết liệt thì có lẽ Nam Hạ sẽ nổi lên giông bão, đại khái là tối hôm nay nhất định có đổ máu.

Còn Nguyên Vũ Tranh thì đã tính hết, hắn không muốn vòng vo tam quốc với mấy tên này, bởi vì cổ đại không giống với hiện đại, nơi này quyền lực vẫn là thứ cốt yếu để giải quyết các vấn đề, thêm nữa là một chút chứng cứ phạm tội.

Mà hắn đã ra tay thì phải chuẩn mà còn phải nhanh gọn lẹ, một đao đâm thật mạnh vào yết hầu con mồi làm nó chết hẳn, hắn không muốn kỳ kèo tránh chuyện không may xảy ra.

"Các vị thấy trà có ngon không?" Nguyên Vũ Tranh lúc này đột nhiên lên tiếng.

Đa số những tên có tội trong người đều giật mình hoảng hốt.

"Ngon! ngon! ngon!"

Tên nào cũng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Bọn hắn lúc này cũng biết mình có thể sẽ không ra khỏi nơi này, vì phía sau lưng không biết từ khi nào đã có rất nhiều cấm quân uy mãnh đứng canh, không những thế tay còn đặt trên cán đao, chỉ cần bọn hắn có biểu hiện lạ thì đầu ngay lập tức rơi xuống đất.

Nếu như vậy thì tiếng hét khi nãy là thật, nếu như chuyện ban này là thật thì e rằng hôm nay khó sống mà bước chân ra khỏi đây.

"Lão Lưu, tình hình có vẻ không ổn, chúng ta nên làm thế nào?" Tới đây tên bụng phệ khi nãy đi cùng con trai mình, nhỏ giọng nói với tên ngồi cạnh.

Tên họ Lưu này là tri huyện, trước đây cũng có móc nối làm ăn cùng với tên bụng phệ này, nhưng sau này bị người của Nguyên Vũ Tranh sờ gáy một lần, nên cũng tịt từ đó đến giờ chưa thấy ho he gì nữa.

"Hỏi hỏi cái gì? Thân ngươi thì ngươi tự lo đi đừng dính đến ta."

Hắn nói vậy cũng là cái lý của hắn, bây giờ mà dính vào mấy tên này thì có mà tàn đời, bởi vì lên được chức tri huyện này không phải là chuyện dễ dàng gì, gần bảy năm trước hắn bị người trong triều đình sờ gáy, gia tài bị tịch thu gần hết, xuýt chút nữa bị đày biên ải làm culi, may mà có một chút công trạng nên mới giữ được cái chức quan, không cũng chết ở ngoài nơi khỉ ho cò gáy kia, hắn đã thấm câu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Bảy năm nay hắn phấn đấu lại từ đầu, mong một ngày được thăng quan tiến chức.