Chương 46: Kẻ phạm luật tất chết!

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 46: Kẻ phạm luật tất chết!

Chương 46: Kẻ phạm luật tất chết!


Hắn không thể chịu được nữa, gần tám phần thành quyền quý ở cái Nam Hạ này đã bị Nguyên Vũ Tranh đốn hạ chỉ trong một đêm, mà đến bây giờ mặt mũi tên tiểu tử Nguyên Vũ Tranh ra sao thì vẫn chưa có ai biết, vậy thử hỏi tìm ra hắn bằng cái cách nào, chẳng lẽ lại đi hỏi từng người từng người ở cái đất Nam Hạ này hay sao, đúng là nực cười, thực sự nực cười mà.

Nhà hắn bây giờ cũng đã bị quan binh đến hỏi thăm, giá lương thực cũng bị cưỡng ép hạ xuống mức thấp nhất, tội trạng từ trước đến nay cũng được Tô lão công bố rành rành ra đó, vì trước nay Tô lão không có nơi nào dựa dẫm cho nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng giờ đây có Đại hoàng tử chống lưng thì một đống chứng cứ được lão tung ra, bây giờ gia tài của hắn cũng có thể trôi theo mây gió bất cứ lúc nào, đến cả mạng cũng chưa chắc đã có thể giữ nổi.

"Hà Lạc Yến ngươi dám trốn đúng không! Vậy để ta xem ngươi trốn được bao lâu!!!"

Không chỉ có hắn mà rất nhiều thành viên khác trong nhóm cũng bắt đầu khốn đốn, mà Hà Lạc Yến lúc này thì không biết đã đi đâu.

Bên trong rừng sâu cách đó rất xa.

"Đại nhân tình hình ở đây có vẻ không được ổn, kế hoạch phá thối Nam Hạ để tên kia ra mặt có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào." Hà Lạc Yến quỳ gối trước mấy người mặc đồ đen.

"Đúng là vô dụng, có mỗi chuyện này cũng làm không xong thì chúng ta còn cần ngươi làm cái gì hả!!"

"Đại ca! Không được nóng giận tên Nguyên Vũ Tranh này thực sự đa mưu túc trí, hắn đứng ở ngoài ánh sáng mà chúng ta vẫn không thể hạ bệ được huống chi hắn chưa thực sự ẩn mình."

Hà Lạc Yến liên tục gật đầu: "Đúng vậy thưa đại nhân, tên tiểu tử này trước nay chưa từng lộ diện, người thấy được diện mạo của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu như bắt được cha…"

Bốp!

Nữ nhân mặc đồ đen này tung một cước đá Hà Lạc Yến bay xa mấy mét, nàng tự hỏi tại sao đại ca lại có thể kỳ vọng vào cái thứ vô dụng này cơ chứ, Hoàng đế chứ có phải là đám có đám lúa ngoài đồng đâu mà nói gặp là có thể gặp được.

"Đại ca, hay là chúng ta nên dừng chuyện này lại, mạng sống của tên kia không phải muốn lấy là lấy được, huống chi bây giờ đến mặt mũi hắn ra sao chúng ta còn không biết thì lấy gì để giết được hắn bây giờ."

"Muội nói phải, nhiệm vụ này chúng ta không nhận nữa, còn tên này thì cũng nên xử lý luôn đi tránh để hậu hoạn về sau." Tên đại ca sau một hồi suy nghĩ thì quyết định không nhận nữa, hắn ban đầu cũng đã hoài nghi về tính thành công của nhiệm vụ lần này, nhưng quả nhiên không ngoài dự đoán lần nhiệm vụ này thực sự khó khăn hơn hắn nghĩ rất nhiều, hắn trước nay ám sát chưa từng thất bại, cũng không sợ những kẻ có võ công phi phàm.

Ở Ngọc Kinh Thành cái đầu của tên Nguyên Vũ Tranh được treo thưởng rất rất cao, nó đáng giá hơn mấy chục vạn lượng vàng, đúng vậy không ai nghe nhầm, đầu của tên này đáng giá mấy chục vạn lượng vàng, có thể xếp cùng hàng với nhiều Đại tông sư nứt danh chốn võ lâm.

Mà nói đến Đại tông sư thì không ai nắm chắc có thể ám sát thành công,

"Chào~" Lúc này đằng sau lưng hai người đột nhiên vang lên tiếng chào hỏi.

"Là ai!" Cả hai đều giật mình quay đầu lại, hét lên một tiếng.

Nhưng lạ thay là không thấy bóng dáng bất cứ ai, nhưng tiếng nói vẫn quanh đi quẩn lại sau lưng bọn họ.

"Là người qua đường được chưa!" Thế là từ sau lưng hai người bọn họ tiểu cô hồn lách nhẹ đi qua, bước chân lánh loát không một tiếng động.

"Các ngươi hành tẩu giang hồ lâu cũng biết luật trong giới sát thủ rồi nhỉ, một là không được gây chuyện thị phi nhất là giết người vô tội, đương nhiên thỉnh thoảng lỡ tay cũng không sao, nhưng các ngươi lại cấu kết cùng với tên tặc tử này gây ra chuyện động trời, vô số người đã phải chết đói ngoài đường chỉ vì cái kế hoạch vớ vẩn của các ngươi, vì vậy hôm nay ta đi ngang qua đây là để lấy cái mạng của các ngươi tế vong linh những người đã mất." Nàng hôm nay vẫn bộ áo ấy đôi giày ấy chiếc ô có cánh tay giả ấy, nhưng sát ý thì không che giấu gì cả, tính cách cũng cực đoan hơn rất nhiều, cái đáng chú ý là chỉ số IQ tăng lên đột biến, chỉ cần suy luận một chút đã có thể dự đoán được hết.

"Đại ca…" Nữ nhân mặc áo đen liếc mắt nhìn đại ca của mình

Nhưng Đại ca của cô ta không hề đáp lại, mà hai mắt lúc này toát ra vẻ sợ hãi.

"Một trong Thập đại thi tổ Lục Tiên Diệp, cô ta là Lục Tiên Diệp tứ trụ giới Sát thủ."

Chính phái có Cửu Dạ Thánh, Ma môn Thập Đại Thi tổ, ngoài ra còn có rất nhiều cái tên khác cũng vang danh võ lâm, mỗi một người võ nhân kiêu hùng một phương, võ công tuyệt kỹ đều được luyện đến mức xuất thần nhập hóa, xứng danh Đại Tông Sư.

"Lần này phiền phức rồi, không ngờ lại gặp Thi tổ Lục Tiên Diệp."

Tuy nàng là người yếu nhất trong mười vị Thi tổ nhưng cái danh Đại tông sư không chỉ là nói chơi, một người cũng có thể so sánh với thiên quân vạn mã.

"Đại ca vậy chúng ta có mấy thành có thể chạy thoát?"

"Không đến hai thành, tuy thấp nhưng có còn hơn không! Lên!" Đại ca ngay lập tức ra hiệu tấn công.

Hắn từ thắt lưng kéo ra một cây kiếm hình lưỡi rắn, thanh kiếm uốn lượng theo cơn gió lao thẳng đến Lục Tiên Diệp, phía sau muội muội hắn cũng đã chuẩn bị, nàng đưa tay lên mười mấy sợi thép bay ra, mỗi đầu sợi đều có gắn một cái móc nhỏ bên trên có tẩm độc, nếu như trúng phải chắc chắn là chết nếu như không uống thuốc giải kịp thời.

"Trò trẻ con!" Lục Tiên Diệp cầm chặt ô đập mạnh xuống đất, bàn tay trên mũi ô vừa chạm thì mặt đất ngay lập tức nổ tung, oán khí bên dưới trào lên nuốt chửng lấy hai người.

Nhưng hai người nội công thâm hậu nên cũng né kịp, chỉ bị xung chấn làm bị thương, hai người đều ho ra một ngụm máu, hai mắt đỏ au vì nhiễm oán khí, oán khí chạy dọc theo kinh mạch ăn mòn lục phủ ngũ tạng, nội công bị oán khí đánh tan trung hòa vào nhau rồi biến mất, hai tông sư cứ như thế biến thành người thường.

"Đại tông sư quả nhiên danh bất hư truyền…" Nhưng cũng chỉ nói được vài câu là ngã quỵ xuống đất bất tỉnh tại chỗ, bây giờ mà bất tỉnh ở đây thì chẳng khác gì chết cả.

"Lúc bước chân vào giang hồ các ngươi cũng không phải là không biết quy củ, mà đã phạm phải quy củ thì chỉ có con đường chết không có con đường thứ hai." Lục Tiên Diệp cũng không buông tha cho hai người bọn hắn, đối với nàng lời đã nói thì không thể rút lại, giết là giết không nói nhiều, còn tên Hà Lạc Yến kia cứ giao cho cấm quân triều đình xử lý là được.

Sau khi Lục Tiên Diệp mang Hà Lạc Yến rời đi, thì trong rừng một bóng hình xuất hiện bên cạnh hai cái xác khô nằm trên đất.

Bóng đen này chính là lão giả lúc trước tiếp cận Nguyên Vũ Tranh, nhưng lão chỉ lắc đầu ngán ngẩm sau đó rời đi.

Hai vị tông sư cứ như thế biến mất khỏi giới giang hồ, hắn là người đã đi lại trong giang hồ mấy chục năm cũng hiểu rất rõ, luật là luật phạm luật là chết không nói nhiều, ma môn cũng vậy mà chính phái cũng thế, kẻ vi phạm luật chốn giang hồ chỉ có thể sống một là nắm đấm mạnh hai là chạy trốn giỏi ba mưu kế thông thiên.

Uông Đô Đô lúc này đang ngồi trong tiểu viện nhắm mắt nghỉ ngơi, khi hắn mở mắt ra thì thấy Hà Lạc Yến nằm ngay đơ giữa sân, mặt mũi bầm dập.

Đương nhiên tên này Uông Đô Đô cũng nhận ra, nhưng cái hắn thắc mắc là tại sao tên này lại xuất hiện ở đây.

Nhưng cuối cùng hắn quan sát không thấy ai, mới thở dài một hơi đem tên này trói lại giao cho cấm quân đưa đến nơi giam giữ, vì tên này lúc trước có liên quan đến Thái úy nên bị Nguyên Vũ Tranh đá đi biên ải đập đá xây đường vĩnh viễn không được hồi kinh.

Nếu như hắn xuất hiện ở nơi này thì chính là phạm vào tội chết.

….

Một bên khác, Nguyên Vũ Tranh lúc này đã làm xong cây cần câu chuẩn bị ra bờ hồ để câu cá.

Hắn làm xong thì bỗng nhiên thấy người mình nhẹ nhõm đi rất nhiều giống như trút được gánh nặng, nhưng hắn chỉ gãi gãi đầu rồi đi một mạch ra bờ hồ.

Còn Lục Tiên Diệp lúc này vừa về đến nhà, trạng thái cũng đã trở lại bình thường, dáng vẻ hoạt bát lanh lợi như trước, còn đâu cái dáng vẻ uy nghiêm tư duy nhạy bén lúc trước nữa, bụng cũng kêu như bò rống.

"Đệ tử! Đệ tử! Vi sư đói." Nàng vừa đi vừa kêu Nguyên Vũ Tranh.

Nhưng khi vừa đến gian nhà của Nguyên Vũ Tranh thì chỉ thấy mấy hộp đồ ăn bày sẵn mà không thấy hắn đâu, lại gần chỉ có một mảnh giấy, "cứ dùng tự nhiên, ta đi câu cá"

Nàng nhìn vào thì cũng hiểu ngay, nhào vào ăn như hổ bị bỏ đói lâu ngày.

Còn hắn thì lúc này đã đứng bên cạnh bờ hồ, hắn cũng phải công nhận cái hồ này to thực sự, nhưng nghiệt nỗi là không có một dòng chảy nào thông với nơi này, vì vậy rất có thể chỗ này không có cá, nhưng khi hắn quan sát kỹ hơn thì cũng thấy bên kia hồ có mấy hộ đang chài lưới, nếu như có người chài lưới thì hồ này nhất định có cá không cần phải nghĩ nhiều.