Chương 47: Cá này hơi lạ (Chương bù)

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 47: Cá này hơi lạ (Chương bù)

Chương 47: Cá này hơi lạ (Chương bù)


Hắn đi dạo quanh bờ hồ để kiếm một địa điểm lý tưởng để thả câu, chứ cứ chọn đại thì không được dễ chọn trúng mấy chỗ không hợp phong thủy, mà đã không hợp phong thủy mà còn trúng cái mệnh chim sa cá lặn như hắn nữa thì có mà chết. *Khá giống mệnh của tác: Đi câu mười lần thì hết tám lần không câu được con nào.

Đi dạo một vòng thì vẫn chả thấy chỗ nào ngon, thế là hắn vác cần vô lại rừng trúc, tìm một vài cây trúc to chắc khỏe chặt xuống làm bè, vì thiếu dây nên phải chạy vội về nhà lấy thêm một ít dây nẹp chiếc bè lại để nó khỏi tách ra, làm xong thì lại phải kéo nó ra lại bờ hồ, không chỉ làm mỗi chiếc bè mà hắn còn đặc biệt làm thêm 1 chiếc ghế tựa bằng trúc và một cái mái che.

Làm xong thì bắt đầu cuộc hành trình câu cá trong may rủi.

Lúc hắn chèo thuyền ra bên ngoài hồ bắt đầu câu cá, thì ở một nơi nào đó tăm tối bên trong Tô phủ, Hà Lạc Yến bị quan binh tạt cho một thùng nước.

Chát!

"Khụ! khụ!"

Hà Lạc Yến lúc này mới giật mình tỉnh dậy, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc nhìn kỹ thì đã thấy mình đã bị trói lên cột xung quanh toàn là quan binh.

"Ấy chà! Ấy chà! Đây không phải là Hà ngự sử sao? Sao lại tàn tạ thế này?" Nhưng ngay sau đó một giọng nói có phần trêu tức từ bên ngoài vọng vào, đương nhiên người này không ai khác ngoài Nghiêm đô úy.

Hắn lúc trước bị tên Hà Lạc Yến này ý có Thái Úy chống lưng nên nhiều lần chơi khăm hắn, còn suýt chút nữa là tiễn hắn về thế giới bên kia, nhưng không lâu sau thì Nguyên Vũ Tranh hạ bệ, tên Hà Lạc Yến này cũng bị đày đi biên ải, mà hôm nay gặp lại có thể cũng là một cái duyên.

"Có vẻ như Hà Ngự Sử không thích cảnh quan nơi biên ải là mấy nên mới mò về lại đây nhỉ, nhưng không sao đã về thì sao chúng ta không đãi Hà Ngự Sử một bữa thật no nhỉ." Nghiêm Đô úy liền ra lệnh cho thuộc hạ mang "Thức ăn" vào.

Thức ăn được mang vào trong, khi đi còn va vào nhau nghe rất vui tai, nhưng còn đối với phạm nhân thì lại khác.

"Hà Ngự Sử thích ăn món nào trước, để tại hạ đãi cho ăn, ở đây có nhiều món lắm như kìm này, bàn chông này,... Hà Ngự Sử muốn thưởng thức món nào?"

Ở thời đại này phương thức tra tấn vẫn được áp dụng, chưa có hình thức nhân đạo bởi vì hình thức nhân đạo được ban hành ở những năm mấy trăm sau công nguyên.

Nhưng sau đó thì bỗng nhiên có một tên cấm quân đi vào: "Bẩm đại nhân bên ngoài có một tên chủ buôn nức tiếng ở Nam Hạ đang la lói om sòm nói muốn gặp đại nhân."

"Cứ nói với hắn là ta đang tiếp khách lát nữa gặp." Nghiêm đô úy nói với cấp dưới.

"Đã rõ."

"Các ngươi lui ra hết đi, để ta tâm sự cùng với Hà Ngự Sử một lát."

"Đã rõ!" Quan binh lũ lượt đi ra ngoài.

"Hừ! Thứ chó má như ngươi mà cũng có người đòi gặp hay sao?" Hà Lạc Yến lúc này hừ lạnh một tiếng nói.

"Không! không! Kẻ thông minh thường sẽ không phát ngôn thiếu hiểu biết như ngươi đâu Hà Ngự Sử, ở trong triều tuy ta không quyền thế không giỏi giang gì như các ngươi, nhưng ta có mục tiêu rõ ràng, bởi vì có mục tiêu nên ta mới nhường nhịn các ngươi, các ngươi biết tại sao Thái Úy lúc trước bị Đại hoàng tử hạ bệ không?" Nghiêm đô úy chậc lưỡi hỏi lại.

"Tại sao?"

"Tại vì ông ta quá thông minh, ông ta nghĩ những gì ông ta làm đều hoàn hảo tuyệt đối, nhưng những kẻ đứng cùng ông ta đều là lũ thiểu năng, tự cao tự ngạo hành sự lỗ mãng không biết rõ thời thế, từ khi Bệ hạ lên nắm quyền thì tám phần quyền hành hầu như đã nằm thỏm trong tay Thái Úy, nhưng cũng bởi vì thế ông ta đã mắc sai lầm chí tử mà cả đời ông ta cũng không thể ngờ, đó chính là trí thông minh của ông ta."

"Ngươi biết dân gian có câu là gì không? Người thông minh thường sống không thọ, lý do tại sao? Là bởi vì ở khâu tuyển cấp dưới ông ta đã mắc quá nhiều sai lầm, dẫn đến những thứ ông ta làm giống như là trò trẻ con trong mắt Đại hoàng tử vậy, nhiêu đó vẫn chưa đủ ông ta còn mắc thêm cái bệnh cầu toàn muốn mọi thứ phải hoàn hảo."

"Nói ra thì ngươi cũng biết trên đời này không có thứ gì là hoàn hảo cả, bởi vì khi ông ta sắp hoàn thành kế hoạch, thì chính là lúc ông ta tự dẫm vào chân mình, nói đơn giản là cấp dưới đã bán đứng ông ta chỉ vì một chút lợi ích, chúng ta đơn giản cũng chỉ là bỏ ra một con tép để bắt con cá lớn mà thôi, nhẫn nhịn các ngươi cũng là một khâu tất yếu trong đó."

"Nói hẳn ra thì ngươi cũng không hiểu tại sao cấp dưới lại có thể bán đứng chính người đã đưa mình lên, nếu vậy thì ngươi chưa nghe Đại hoàng tử nói câu này rồi, ngài ấy đã cảnh báo trước các ngươi rằng thứ gì cũng có thể có giới hạn, nhưng riêng lòng tham thì không."

Ở đây nói chuyện mà Nguyên Vũ Tranh câu cá hắt xì liên tục: "Tên quái nào cứ nhắc đến ta hoài thế nhở."

Nghiêm đô úy cười cười nhìn Hà Lạc Yến: "Thấy thế nào? Dễ chứ."

Hà Lạc Yến lúc này đã hoàn toàn suy sụp, hắn lúc trước đã nghĩ rất nhiều mà vẫn không thể nghĩ ra tại sao Thái Úy lại bị hạ bệ, giờ nghe được từ chính miệng kẻ thù mình nói ra hắn mới biết, kẻ mà mình muốn giết không đơn giản chỉ là người bình thường.

Ngay lúc này bên ngoài một cấm quân chạy vào nói nhỏ cho Nghiêm đô úy.

"!!!!"

"Có việc này nữa sao!"

"Hà Ngự Sử ngươi đúng là gan to bằng trời dám cấu kết ngoại bang hãm hại hoàng tộc, Đại hoàng tử khi xưa đã niệm tình Thái Úy tha cho ngươi một con đường sống, vậy mà hôm nay ngươi lại quay về báo oán Đại hoàng tử, không những thế còn là kẻ chủ mưu gây ra đại dịch hại chết vô số người, cộng thêm tội trốn khỏi biên ải thì nên tru di mấy đời ta quên mất rồi ấy nhỉ." Nghiêm đô úy nói một mạch cả đống tội cuối cùng lại quên khung hình phạt.

"Ngươi chờ một tẹo để ta tính xem đã."

….

Lúc này ở giữa hồ Nguyên Vũ Tranh vẫn chưa câu được con cá nào, hắn ngồi đây cả nửa tiếng rồi mà chưa thấy một cái đớp móng của cá chứ đừng nói là cá đớp mồi.

"Có phải là ta ngồi bị sai hướng không nhỉ?" Nguyên Vũ Tranh sờ sờ cằm thầm nhủ, hắn trước giờ đen đủ đường chứ không phải đen một đường này thôi, hên có chút đầu óc chứ không cũng chết ỉu từ nhỏ.

Tõm tõm~

Vừa dứt lời thì cần câu liền có động tĩnh, Nguyên Vũ Tranh cũng phản ứng lại lập tức kéo mạnh, cần câu giống như mắc vào thứ gì đó rất lớn nên cong vút 180*, Nguyên Vũ Tranh cũng không chịu thua, hắn chuyển sang tư thế khác, người hơi ngả về phía sau, chân phải dậm mạnh xuống mặt bè, chân trái hơi cong, tay nắm chặt cần câu vận sức kéo mạnh.

Tách~ tách~

Nhánh trúc dùng làm cần không chịu nổi sức căng nên bắt đầu phát ra tiếng kêu, là dấu hiệu cho thấy nó sắp gãy, Nguyên Vũ Tranh nhanh tay xé tấm vải che bao bọc lòng bàn tay mình lại, kế đó hắn nắm lấy dây câu, dùng hết sức kéo.

Ào~

Từ dưới ao một bóng hình màu xanh bay lên, Nguyên Vũ Tranh lại thấy có thứ gì đó sai sai vãi c*t ở đây, hắn nheo mắt nhìn bóng xanh đó bay ngang qua đầu của mình.

"Đờ phắc cá sấu ở đâu ra đây ba." Hắn quả thực đã câu lên một con cá sấu, toàn thân phủ đầy rêu.

Nhờ phản xạ nhanh hắn ngay lập tức rút một con dao găm từ đai quần ném xuyên qua yết hầu của con cá sấu.

Phập!

Ầm!

Con cá sấu rơi xuống mặt hồ lặn liền lặng xuống nhưng vài giây sau lại nổi lên.

Nguyên Vũ Tranh nhìn kỹ thì con này dài hơn một mét thậm chí gần hai mét, đó là chiều dài này biểu hiện nó là một con cái trưởng thành.

"Nếu như đã trưởng thành thì cái hồ này…." Nguyên Vũ Tranh vừa ngẫm vừa rợn tóc gáy, sau đó vội vã đem con cá sấu ném lên bè rồi vội vã chèo vào bờ.